Chương 191: Hãy nhớ lời cậu hứa
Bắc Kinh.
Thời tiết mỗi lúc một lạnh hơn. Khi Trung thu ngày một gần, lá cây cũng lần lượt rụng xuống thì hoa quế lại từ từ bung nở một cuộc đời mới thanh ngọt của mình.
Người dân sống ở thành phố chẳng đủ thời gian rảnh để hít hà xem hoa quế thơm đến mức nào, đếm xem có bao nhiêu chiếc lá đã rụng xuống, ngẩng đầu lên xem trăng trên trời đang thay đổi ra sao hoặc đơn giản chỉ là hỏi thăm người thân bạn bè trong ngày đầu thu, trời trở lạnh liệu có mặc thêm áo hay không. Ai nấy đều quá bận rộn, bận rộn sinh tồn, bận rộn thành công, đâu biết khi đạt tới mục tiêu mà mình theo đuổi, họ cũng dần đánh mất bản thân.
Nhưng sự bận rộn của Tố Khải là có ý nghĩa. Khoảng thời gian này, nhờ có anh liên tục dẫn theo đồng đội của mình nằm vùng theo dõi, cuối cùng đã lật tẩy được một gia đình danh giá mở tiệc thực chất là tổ chức địa điểm hút chích, bắt tại chỗ hơn sáu mươi người, tịch thu ba gói ma túy đá*, mười gói ma túy ketamine**, tám mươi gói thuốc lắc, ba bịch cần sa***. Liên quan tới vụ án này hầu hết đều là những gia đình có máu mặt, các cậu ấm cô chiêu, còn cả con cái của các vị quan chức, lãnh đạo. Ngoài ra, Cục cảnh sát cũng thành lập một tổ chuyên án xóa sạch văn hóa phẩm đồi trụy, phối hợp với đội của Tố Khải, bắt giữ ngay tại hiện trường các cô "nữ ngoại vi"**** tới tham gia bữa tiệc này như những người mẫu, hoặc những ngôi sao hạng B, hạng C không mấy tiếng tăm...
*Ma túy đá: Loại ma túy được giới sử dụng gọi là đá vì hình dạng bên ngoài trông giống đá - là tinh thể kết tinh thành những mảnh vụn li ti, gần giống với hạt mì chính (bột ngọt) hoặc giống hạt muối và óng ánh giống đá. Ngoài dạng phổ biến trên, ma túy đá còn bán bất hợp pháp trên thị trường dưới các dạng cục, bột, viên nén. Ma túy đá không chỉ được biết đến với tác dụng gây phê cho người nghiện mà còn là một loại thuốc khiến người dùng thèm muốn cả chuyện quan hệ tình dục. Biểu hiện của những người thường xuyên sử dụng ma túy gây ra hậu quả thường thấy ảnh hưởng cho xã hội như chém giết người vô cớ, cuồng dâm, hoang tưởng, mất kiểm soát hành vi, nặng hơn sẽ mắc tâm thần và hậu quả cá nhân là suy kiệt thể chất và suy giảm khả năng tình dục.
** Kentamine: Ban đầu được một dược sĩ người Mỹ tổng hợp có tác dụng là chất gây mê, làm giảm đau, được sử dụng trong phẫu thuật nhỏ và ngăn chặn cơn đau sau phẫu thuật. Ketamine có ở dạng chất lỏng, bột tinh thể, viên nén, viên nhộng hòa tan trong nước và rượu. Nếu tiêm qua đường tĩnh mạch chỉ sau 1 phút người bệnh sẽ rơi vào tình trạng vô thức. Ketamine đang được dùng thịnh hành trong giới trẻ, ẩn chứa những hiểm họa khôn lường tới sức khỏe về lâu dài. Hiệu ứng của ketamine có thể kéo dài hơn một giờ, nhưng thuốc vẫn có thể làm ảnh hưởng đến cơ thể cho đến 24 giờ, với tính chất gây "phê" nhanh chóng khiến ketamine được sử dụng như một loại ma túy giải trí.
*** Cần sa: Cần sa hay tài mà, gai dầu, gai mèo, lanh mèo, lanh mán, đại ma, hỏa ma, bồ đà. Cần sa đã được sử dụng từ lâu để lấy sợi, dùng như chất ma túy hay trị bệnh.
****Nữ ngoại vi: Chỉ những cô gái bên ngoài làm những ngành nghề xuất hiện trước công chúng như: người mẫu ảnh, diễn viên, từng diễn xuất những bộ phim ít được công chúng biết tới. Họ được những người môi giới giới thiệu, có bảng giá rõ ràng, phục vụ ăn, ngủ, xuất hiện làm bạn nhảy trong các bữa tiệc thác loạn, thậm chí cùng hít ma túy. Đa phần họ phục vụ cho các doanh nhân, các đại gia hay các cậu chủ giàu có...
Tối hôm nay, sự náo nhiệt trong Cục cảnh sát đã xua tan mùi hương hoa quế và cái se lạnh đầu thu. Gần bốn ngày không chợp mắt, Tố Khải chưa kịp nghỉ ngơi đã lại phải bắt tay ngay vào việc lấy lời khai. Cafe và thuốc lá trở thành những món cần thiết.
Trong lúc anh đang mất thời gian với một loạt những người có liên quan tới vụ án thì một cấp dưới gõ cửa đi vào, cúi đầu thì thầm một câu vào tai khiến Tố Khải sốt ruột hỏi: "Người nào?". Khối lượng công việc nặng nề và sự thiếu hợp tác của những người được triệu tập khiến Tố Khải vốn dĩ đã dễ kích động vì hơn chín mươi tiếng không được nghỉ ngơi, vừa nghe xong lại càng bực bội.
Người cấp dưới thấp giọng nói: "Bà ấy nói mình là người nhà của Lan Lan".
Tố Khải sững người, một lúc sau mới đứng dậy vỗ vai cậu ta: "Cậu tiếp tục lấy lời khai đi".
"Rõ, thưa sếp!"
Bên ngoài Cục cảnh sát là một quán cafe. Không gian yên tĩnh, hương thơm nồng nàn. Tố Khải thường xuyên ghé vào đây uống cafe thế nên rất quen thuộc với nhà hàng này. Cộng thêm việc giờ này quán không đông khách, nên anh vừa vào cửa, đi lên tầng hai là đã nhìn thấy một người phụ nữ ngồi đó. Người phụ nữ ấy ăn mặc giản dị mà quý phái, không đeo nhiều đồ trang sức khoa trương, mái tóc đen được búi gọn gàng sau gáy. Bà ta ngồi thẳng người, trước mặt đặt một tách trà hoa hồng. Bà ta đang chậm rãi thưởng trà, động tác vô cùng tao nhã từ tốn, nhìn ra được là người xuất thân từ một gia đình gia giáo.
Sau khi nhìn thấy Tố Khải, bà ta bình thản giơ tay về phía anh: "Chào cảnh sát Tố, tôi là mẹ của Diệp Lan".
Tố Khải cũng đã đoán ra được chín mười phần. Anh đưa tay bắt lại, ở khoảng cách gần như vậy càng dễ dàng nhìn ngắm rõ người đối diện. Bà ta giữ gìn da dẻ rất tốt, trông còn khá trẻ, không giống một người phụ nữ đã có một cô con gái hơn hai mươi tuổi. Gương mặt có vài nét khá giống Diệp Lan nhưng ánh mắt thì điềm đạm, không chút e sợ.
Tố Khải là cảnh sát, mắt nhìn người đã được rèn tới độ sắc sảo. Những người phụ nữ trông càng bình dị càng không đơn giản.
"Mời ngồi." Nguyễn Tuyết Cầm lịch sự giơ tay ra.
Tố Khải ngồi xuống ghế, người phục vụ nhanh chóng bê tới loại cafe anh vẫn hay gọi. Nguyễn Tuyết Cầm trước nay không quen uống cafe, từ đầu tới cuối chỉ từ tốn nhấp trà. Sau khi người phục vụ đi rồi, bà ta mới lên tiếng: "Chắc là cảnh sát Tố bận rộn suốt mấy ngày liền không được chợp mắt. Hôm nay tới tìm cậu, tôi xin phép đi thẳng vào chuyện chính để không lãng phí thời gian của đôi bên".
Tố Khải vì mấy đêm thức trắng, trong mắt đã hằn lên những tia máu đỏ ửng, quầng mắt cũng thâm đen lại. Anh uống một ngụm cafe, bình ổn lại tâm trạng khó chịu, cố gắng nói với ngữ điệu ôn hòa: "Mời bác".
"Cậu cũng biết rõ nhà họ Diệp chúng tôi và nhà họ Tố oán hận tích tụ đã lâu. Đương nhiên chuyện này không liên quan gì tới cậu và Lan Lan nhưng để tránh lời ra tiếng vào, tôi cho rằng sau này cảnh sát Tố vẫn nên giữ khoảng cách với Lan Lan một chút. Hai đứa không thể đến với nhau được." Nguyễn Tuyết Cầm đúng là không hề vòng vo.
Tố Khải cũng là người nhạy bén, đương nhiên biết rõ chuyện này không thể nào do Diệp Lan chủ động thừa nhận. E rằng đây chính là "kiệt tác" của tên Liễu Tranh sau hôm xem mặt. Anh cười nhạt: "Thì ra bất kể ở thời đại nào cũng có người thích 'chia uyên rẽ thúy'".
Nguyễn Tuyết Cầm không ngờ anh lại nói vậy, sau vài giây sững sờ bà ta tiếp lời: "Tôi là mẹ của Lan Lan, thế nên phải vẽ cho nó một con đường thích hợp nhất".
"Diệp Lan là người chứ không phải thú cưng. Cô ấy có quyền lựa chọn hạnh phúc của mình."
"Cảnh sát Tố, Lan Lan do tôi dứt ruột đẻ ra, thế nên tôi rất hiểu nó." Nguyễn Tuyết Cầm nói từ tốn nhưng lời lẽ thì sắc như dao: "Nó chỉ muốn có một hạnh phúc đơn giản và yên ổn. Có vô số người đàn ông có thể mang lại hạnh phúc cho nó, nhưng chắc chắn không phải là cảnh sát Tố. Đương nhiên, tôi không phủ nhận nhân cách của cậu. Tôi chỉ rất không hài lòng với nghề nghiệp của cậu. Công việc của cậu quá nguy hiểm, tôi không muốn sau này mỗi ngày sống với cậu, Lan Lan luôn phải nơm nớp lo sợ".
Tố Khải im lặng suy nghĩ.
"Lan Lan tuổi còn nhỏ, vẫn đang trong giai đoạn mơ hồ mù quáng với tình yêu. Cảnh sát Tố, nói thật lòng, đối với con gái cậu rất có sức hấp dẫn, cao ráo tuấn tú, lại có nhiều năm kinh nghiệm chống ma túy, còn trẻ tuổi đã trở thành cảnh sát giỏi nhất trong Cục. Lan Lan say mê cậu là lẽ dĩ nhiên. Mấy người mặc cảnh phục các cậu luôn có thể mang tới cho con gái cảm giác an toàn và thỏa mãn. Nhưng nó chưa bao giờ phải sống vất vả khổ cực, chỉ một mực cho rằng tình yêu sẽ mãi mãi tốt đẹp. Cảnh sát Tố, nếu cậu cũng thích Lan Lan, thì nên cắt đứt ngay suy nghĩ này của nó. Cậu là người hiểu rõ nhất tính chất công việc của mình. Ngày ngày tiếp xúc với tội phạm ma túy, không biết khi nào sẽ mang lại nguy hiểm cho Lan Lan. Nếu thật sự có ngày đó, tính mạng còn khó giữ nói chi tới tình yêu." Mỗi một câu một chữ của Nguyễn Tuyết Cầm đều nhắm trúng trọng tâm, câu nào câu nấy đều rất có lý lẽ: "Tôi sẽ không bao giờ để con gái mình chấp nhận một cuộc hôn nhân với mục đích hợp tác kinh doanh. Tôi chỉ hy vọng người chồng của nó không làm những công việc nguy hiểm, có thể mang lại cho nó một cuộc sống đầy đủ, bình yên. Cảnh sát Tố, rõ ràng cậu không phải người này".
Tố Khải siết mạnh ly cafe trong tay, đầu mày nhíu chặt.
"Trừ phi cậu từ bỏ nghề cảnh sát." Nguyễn Tuyết Cầm nhìn người đàn ông tiều tụy vì công việc trước mặt mình, thở dài. Bà ta cũng không phải người lòng dạ sắt đá. Đây là người mà con gái mình thích, ít nhiều bà ta cũng có chút băn khoăn. Quan trọng hơn, trước khi tới đây dù bà ta đã nhìn ảnh Tố Khải nhưng không chân thực bằng gặp trực tiếp. Cậu ta còn điển trai hơn cả trên ảnh, nhất là vầng trán cao rộng, đích thực là một người xuất chúng. Chẳng trách Diệp Lan lại si mê cậu ta đến vậy. E rằng không chỉ có một mình Lan Lan bị cậu ta làm cho điên đảo.
Tố Khải nghe xong ngước nhìn Nguyễn Tuyết Cầm, nhíu mày: "Từ bỏ nghề cảnh sát?".
"Đúng vậy, nếu cậu làm được điều đó, tôi có thể xem xét việc hai người yêu nhau." Nguyễn Tuyết Cầm vẫn động lòng trắc ẩn. Bà ta tự nghĩ mình nhìn người không bao giờ sai. Tố Khải là một người đàn ông có trách nhiệm, nhưng điều kiện tiên quyết là cậu ta phải từ bỏ hoàn toàn mới được.
Tố Khải nhìn chằm chằm nước cafe sóng sánh trong cốc, nếp nhăn trên trán nhíu lại sắc nét. Nước trong cốc phản chiếu đôi mắt anh, nơi đáy mắt có một nỗi đau khó nói hết lan ra như từng gợn sóng lăn tăn. Trong nỗi đau ấy có một chút do dự. Nhưng một hình ảnh hiện lên trong đầu anh xua tan sự chần chừ ấy. Đó là một cái bóng nhỏ xíu. Bé gái ấy hoảng hốt, lo sợ, ngồi sụp xuống góc tường. Những vết thâm tím vì bị đánh trên cổ tay còn chưa kịp chưa mờ đi, vạt áo cũng không thể che hết.
Ánh mắt anh dần trở nên sắc nét và cương quyết. Khi ngước lên một lần nữa, đôi mắt ấy đã bình thản lại như lúc ban đầu. Anh chỉ khẽ nói: "Thành thật xin lỗi, từ ngày đầu tiên cháu quyết định làm cảnh sát, đã chắc chắn đây là sự nghiệp cả đời mình".
Dường như Nguyễn Tuyết Cầm đã sớm đoán ra anh sẽ quyết định như vậy: "Thật đáng tiếc, xem ra chúng ta không có duyên rồi".
"Cháu có thể cắt đứt với Lan Lan, với một điều kiện." Giọng Tố Khải trở nên lạnh lẽo.
"Cậu cứ nói."
Tố Khải nhìn Nguyễn Tuyết Cầm, cười khẩy: "Nhanh vậy sao? Lẽ nào cô không sợ cháu đòi nhà họ Diệp một khoản tiền khổng lồ?".
Nguyễn Tuyết Cầm không tức giận mà bật cười, ngữ khí vẫn không nhanh không chậm: "Nếu dùng tiền có thể giải quyết được chuyện của cậu và Diệp Lan thì tốt quá rồi. Những chuyện dùng tiền để giải quyết được không đau đầu. Quan trọng là, cảnh sát Tố không phải người có thể mua được bằng tiền".
"Nếu có thể khiến Diệp Lan nghĩ như vậy cũng tốt." Tố Khải siết chặt tay.
Nguyễn Tuyết Cầm có phần kinh ngạc: "Đây chính là điều kiện của cậu?".
"Cô sai rồi, đây chỉ là đề xuất hữu nghị của cháu." Giọng Tố Khải không thể lạnh hơn: "Điều kiện của cháu rất đơn giản. Đừng để Diệp Lan lấy mấy tên công tử ăn chơi lăng nhăng như Liễu Tranh. Hắn ta nghiện ngập, gái gú, chuyện đồi bại gì cũng dám làm. Đừng để những kẻ như hắn hủy hoại cuộc đời cô ấy." Dứt lời, trái tim anh như bị ai khoét một lỗ rất lớn, một cảm giác đau đớn chưa từng có khiến anh nhất thời không sao thở nổi.
Lần này, Nguyễn Tuyết Cầm sững sờ rất lâu.
Còn Tố Khải vẫn nhìn bà ta chằm chằm bằng ánh mắt kiên định.
"Tôi hứa với cậu. Lan Lan là con gái tôi, tôi nhất định sẽ tìm cho nó một đối tượng tốt nhất."
Nghe được lời hứa đó, Tố Khải gật đầu, đứng dậy: "Cháu còn phải lấy lời khai của các đối tượng, xin phép đi trước".
"Hãy nhớ kỹ lời cậu đã hứa." Nguyễn Tuyết Cầm nhấn mạnh.
Tố Khải cắn chặt răng, quay người rời khỏi quán.
Bấy giờ Nguyễn Tuyết Cầm mới thở phào nhẹ nhõm...
~Hết chương 191~
Chương 192: Niên Bách Ngạn, em yêu anh
Cape Town, Nam Phi.
Một ngày trời mưa trước cuộc đấu thầu...
Nước mưa đánh lộp bộp vào cửa kính khiến lòng người cũng hỗn loạn, thi thoảng lại có tiếng sấm rền chớp giật xen vào. Khi Tố Diệp mở mắt ra đã là tám rưỡi sáng, nhưng ngoài cửa sổ trời vẫn âm u, mờ mịt. Cô quay đầu lại, một bên giường đã trống trải, trên gối vẫn còn lưu lại mùi gỗ sạch sẽ trên người Niên Bách Ngạn. Xa hơn nữa có thể thông qua cửa sổ nhìn thẳng ra biển. Giữa trời và biển là những đám mây đen vần vũ, càng gần bờ biển càng có thể nhìn rõ cảnh tượng hùng vĩ ấy, tựa như chúng đang áp sát xuống mặt biển.
Đến Nam Phi nhiều ngày rồi nhưng hôm nay là lần đầu tiên họ gặp mưa.
Cửa phòng được đẩy ra, Niên Bách Ngạn đi vào. Thấy cô đã dậy, anh ngồi xuống giường, vuốt nhẹ tóc cô: "Tiếng sấm làm em thức giấc à?".
"Vâng." Tố Diệp uể oải đáp lại. Dưới chăn là cơ thể không lớp vải che đậy. Mỗi một khớp xương và tế bào đều vì sự nhiệt tình của anh tối qua mà giờ mệt mỏi không muốn động đậy. Thấy anh đã quần áo chỉnh tề, có vẻ như định ra ngoài, cô tò mò hỏi: "Bên ngoài đang mưa to như thế, anh định đi đâu?".
Lại một tia chớp nữa lóe lên, sáng loáng chiếu qua cửa sổ. Tia chớp nhấp nháy không ngừng giữa những đám mây đen bên bờ biển, chẳng khác nào những mạch đập của mây phân tán tới mỗi góc. Gương mặt Niên Bách Ngạn càng trở nên dịu dàng dưới sự phản chiếu của những tia sáng. Anh khẽ cười nói với cô: "Anh tới mỏ xem xét tình hình một chút".
"Tới Johannesburg?" Tố Diệp sửng sốt, cô còn tưởng anh chỉ về công ty họp mà thôi.
Niên Bách Ngạn gật đầu.
Tố Diệp vội vàng ngồi dậy. Chăn trượt từ trên vai xuống khiến cô lại phải kéo lên. Cô nhìn ra ngoài cửa sổ rồi lại nhìn anh: "Sáng mai đã đấu thầu rồi, hôm nay anh còn tới Johannesburg?".
"Đã sắp xếp máy bay trực thăng xong xuôi rồi. Anh sẽ đi nhanh về nhanh, yên tâm".
Tố Diệp mím môi, vòng tay ôm lấy anh: "Vậy em đi cùng anh".
"Trời đang mưa, em đừng đi đâu cả, ở đây đợi anh về." Ở khu nhà, anh đã sắp xếp vệ sỹ canh gác, cô ở lại đây là an toàn nhất.
Tố Diệp vốn kiên quyết muốn đi cùng, nhưng cô chợt nhớ ra mình còn một việc rất quan trọng phải làm bèn gật đầu: "Được, em đợi anh quay về".
Niên Bách Ngạn cúi xuống, đặt lên trán cô một nụ hôn rồi đứng dậy.
Cô vơ vội váy ngủ mặc lên người, xuống giường cùng anh. Khi tới phòng khách, cô đưa cho anh áo khoác và túi tài liệu, định nói gì lại thôi. Niên Bách Ngạn thấy vậy bật cười, quay lại kéo cô vào lòng, hỏi: "Sao thế?".
Tố Diệp cũng không muốn giấu giếm thắc mắc trong lòng mình liền ngẩng đầu lên nhìn anh: "Đang yên đang lành vì sao anh phải tới mỏ? Xảy ra chuyện gì ư?".
"Anh muốn tới xem mỏ kim cương chuẩn bị đấu thầu." Niên Bách Ngạn vén tóc cô ra sau tai, dịu dàng nói: "Ngày mai đấu thầu rồi, vẫn phải cẩn trọng một chút".
Tố Diệp hiểu, gật đầu: "Vậy anh cẩn thận một chút". Trải qua màn súng đạn hôm trước, cô thật sự hiểu được sự mong manh của tính mạng.
"Yên tâm, đến bữa tối là anh có thể về rồi, đợi anh."
"Ừm."
Niên Bách Ngạn ôm cô một lúc nữa, đang định quay người thì sấm chớp lại vang lên ngoài cửa sổ, ầm ầm như xé toạc bầu trời làm hai nửa. Không hiểu sao trái tim Tố Diệp bỗng lạnh run lên. Cô vô thức níu lấy tay anh, buột miệng: "Bách Ngạn!".
Anh quay đầu nhìn cô.
Sắc mặt Tố Diệp có phần nhợt nhạt, đằng sau lưng cô là bờ biển lớn đen sẫm, như một bức tranh thiếu nữ khảm trên nền trời khiến người ta xót xa. Cô giữ chặt lấy vạt áo anh, một lúc lâu sau mới khẽ nói: "Niên Bách Ngạn, em yêu anh".
Cô chưa bao giờ nói câu yêu anh giản dị thẳng thắn đến thế, nên khi thốt ra mấy lời này có một sự xúc động và quyến luyến không thể diễn tả hết. Mà sức mạnh của mấy từ này cũng đã lan truyền tới trái tim Niên Bách Ngạn, giống như một ngọn sóng đập vào bờ đá, làm nổ tung vô số bọt sóng, thúc giục anh quay lại, khóa chặt cô vào lòng. Cánh tay siết chặt đủ để nhận ra niềm hạnh phúc và thỏa mãn trong nội tâm anh lúc này.
Tố Diệp ôm lấy anh, áp mặt lên lồng ngực của anh, nghe những nhịp tim mạnh mẽ và điên cuồng như cô bây giờ, thì thầm: "Bất luận xảy ra chuyện gì, anh cũng không được bỏ lại em một mình ở Nam Phi. Anh đã hứa với em rồi, anh không được nuốt lời". Tiết trời hôm nay khiến cô cảm thấy bất an.
Trái tim Niên Bách Ngạn suýt nữa bị cô vò nát. Anh nâng khuôn mặt cô lên, sự kiên định và chân thành khắc sâu trong ánh mắt chứa chan tình cảm. Anh nói: "Anh tuyệt đối không thất hứa".
Dứt lời, anh cúi xuống, đặt lên môi cô một nụ hôn sâu.
***
Tố Khải không biết mình đã quay về Cục cảnh sát bằng cách nào. Chỉ vỏn vẹn mấy bước chân từ quán cafe về tới đây mà anh mệt mỏi như đi cả một đoạn đường dài. Khi quay lại phòng hỏi cung, thấy cấp dưới vẫn chưa hỏi ra được bất kỳ vấn đề gì, ngọn lửa trong lòng chợt bùng lên. Anh đập tay lên vai cấp dưới, nói với vẻ không vui: "Để tôi".
Người cấp dưới gật đầu. Trước khi đi cậu ta còn vội liếc nhìn gương mặt Tố Khải, tái mét đến đáng sợ.
Đợi người cấp dưới đi rồi, Tố Khải mới kéo ghế, ngồi xuống trước mặt người có liên quan, vứt tập biên bản ghi chép lên mặt bàn, ngữ khí lạnh như băng: "Mau khai báo thành khẩn cho tôi, đừng có lãng phí thời gian của mọi người!".
Đang bị lấy lời khai là một cậu thanh niên tầm hơn hai mươi tuổi, trông có vẻ trắng trẻo nõn nà nhưng chắc chắn là một kẻ ương bướng, ngang ngạnh. Cậu ta gác thẳng chân lên bàn, uể oải nói: "Sếp à, người nhà tôi đang trên đường tới Cục cảnh sát rồi. Tôi chẳng hơi đâu nhiều lời với các sếp".
"Có tiền thì ghê lắm phải không?" Tố Khải đọc qua hồ sơ, gia đình làm kinh doanh, là một cậu ấm phá gia chi tử.
Cậu ta hừ một tiếng, không thèm quan tâm tới Tố Khải.
Tố Khải vốn dĩ đang bực tức, thấy vậy bèn đứng dậy: "Cậu không chịu trả lời phải không?"
Cậu ta liếc mắt nhìn anh nhưng vẫn chỉ im lặng. Một ngọn lửa phẫn nộ bùng cháy trong mắt Tố Khải. Anh bước rộng về phía trước, túm chặt lấy cậu ta xách lên như túm một con gà con. Cậu thanh niên còn chưa kịp hét lên, nắm đấm của Tố Khải đã hạ cánh xuống, đập thẳng vào ngực cậu ta.
Cậu ta hét lên một tiếng, suýt nữa thì hết hơi ngất xỉu. Tố Khải vẫn không chịu thôi, như một con sư tử bị kích động, bồi thêm mấy đấm nữa, đánh vào người cậu ta, chỉ nguyên gương mặt là không động tới.
Nắm đấm của Tố Khải rất mạnh, khiến cậu ta gào khóc thảm thiết, ôm đầu hét lớn: "Cảnh sát đánh người! Cảnh sát đánh người! Cứu tôi với...".
Thế nên khi cảnh cửa phòng hỏi cung bị đẩy ra, mấy đồng nghiệp nghe tiếng hét thất thanh chạy vội tới đều hết sức sửng sốt. Họ nhìn thấy một Tố ngày thường vẫn thiết diện vô tư, làm việc có chừng mực, lúc này đang đánh đấm người có liên quan như một kẻ điên, phải chạy vội tới kéo anh ra.
Cậu thanh niên nước mắt nước mũi chảy ròng ròng, chỉ tay vào mặt Tố Khải: "Tôi... Tôi sẽ kiện anh, tôi sẽ kiện cho anh chết!".
Tố Khải lại định xông tới, cấp dưới vội vã giữ chặt anh lại: "Sếp, sếp! Anh bình tĩnh, để em hỏi... để em".
Mấy người khác nhanh chóng kéo người thanh niên đó đi.
Tố Khải chống hai tay lên mặt bàn, đôi mắt đỏ rực lên, sự phẫn nộ còn chưa tan đi hết. Anh giơ tay, ném mạnh chiếc ghế vào tường, nó đập thẳng vào vách, vỡ vụn thành mấy mảnh.
***
Sau khi Niên Bách Ngạn đi khỏi, Tố Diệp ăn một bữa sáng đơn giản, thu dọn đồ đạc rồi chuẩn bị ra khỏi nhà. Trước cửa có vệ sỹ canh gác, thấy cô ăn mặc nghiêm chỉnh, định đi đâu đó, họ bèn nói: "Anh Niên có dặn dò, nếu cô muốn ra ngoài, chúng tôi nhất định phải đi theo".
Tố Diệp đương nhiên không phải người quá cố chấp không hiểu chuyện, cô cũng hiểu nỗi khổ tâm của Niên Bách Ngạn bèn gật đầu: "Tôi đã gọi điện cho Smith, anh ấy sẽ tới đón tôi ngay bây giờ. Một trong hai người đi theo tôi là được rồi, người kia ở lại trông khu nhà". Trong nhà vẫn còn tài liệu của Niên Bách Ngạn, mặc dù cô không biết cái nào quan trọng cái nào không quan trọng, nhưng đề phòng vẫn tốt hơn.
"Vâng." Người vệ sỹ thấy cô không những hợp tác mà còn bình tĩnh sắp xếp mọi việc thì không khỏi ngỡ ngàng, nhanh chóng gật đầu.
Chỉ một lát sau, Smith đã tới, không có Bella theo cùng. Có lẽ cô ta đi cùng Niên Bách Ngạn tới Johannesburg. Thấy Tố Diệp đứng ngoài cửa, anh ta lập tức giương chiếc ô đen, sải bước tới, cười nói: "Cảm giác đi ra ngoài ngày mưa đúng là tồi tệ".
"Liệu có ảnh hưởng tới việc điều khiển máy bay trực thăng không?" Cô nghĩ ngay tới Niên Bách Ngạn.
Smith suy nghĩ một lát: "Cũng có ảnh hưởng, nhưng cô yên tâm, phi công đó đã có trên bốn mươi năm kinh nghiệm, tuyệt đối không có vấn đề gì. Vả lại hôm nay chỉ có Cape Town mới mưa thôi".
Bấy giờ Tố Diệp mới yên tâm. Cô ngước nhìn chiếc ô trên đỉnh đầu, đùa giỡn: "Smith à, anh thật sự nên cầm theo ô trắng hoặc ô hoa." Anh ta vốn đã đen, hôm nay lại mặc quần áo sẫm màu, cộng thêm chiếc ô đen kềnh càng, cùng với ánh chớp ngày mưa, từ xa chỉ có thể nhìn ngay thấy hai hàng răm trắng lóa của anh ta.
Smith hiểu ý cô, cười lớn rồi mở cửa xe cho cô: "Thế thì chẳng phù hợp với thân phận của tôi chút nào".
Tố Diệp mỉm cười, tâm trạng có phần thoải mái hơn.
***
Hai chiếc xe một trước một sau đi trên đường. Ra khỏi khu nhà, mưa càng lúc càng nặng hạt. Cuối cùng xe dừng lại trước một khách sạn xa hoa. Tố Diệp dặn dò người vệ sỹ hoạt động ở gần đó, một mình đi vào trong khách sạn.
Thang máy đi thẳng lên tầng trên cùng, giữa chừng không hề dừng lại, đây là thang máy chuyên dùng cho khách quý của khách sạn. Lớp thảm lót sàn bằng lông cừu của Úc, trải dài từ cửa thang máy tới tận cuối hành lang. Những ngọn đèn thủy tinh hoa lệ tỏa ánh sáng rực rỡ lộng lẫy. Trên tường treo thảm hoàn toàn bằng thủ công của Iran, tăng thêm nét ngoại quốc cho khách sạn. Lớp cửa bằng thủy tinh công nghiệp đã qua xử lý công nghệ đặc biệt, chắn được sấm chớp bên ngoài, cả hành lang yên tĩnh không một tiếng động.
Tố Diệp đi tới trước một căn phòng, hít sâu một hơi rồi giơ tay ấn chuông.
Cửa phòng nhanh chóng được mở ra, vóc dáng hoàn hảo của người đàn ông ngay lập tức đập vào mắt. Anh ta để trần nửa người, bên dưới chỉ quấn một chiếc khăn tắm, sau lưng là ánh sáng vàng nhạt của đèn ngủ, khiến làn da anh ta cũng như được phết một lớp màu lúa mạch. Không hề thua kém những múi cơ bắp rắn chắc, rõ nét của Niên Bách Ngạn, cũng không hề kém anh trong việc hấp dẫn phụ nữ. Tố Diệp không thể không thừa nhận, người đàn ông trước mặt cũng là yêu nghiệt.
Sau khi thấy Tố Diệp tới, anh ta thốt lên: "Tốc độ của em cũng nhanh quá nhỉ".
"Kỷ Đông Nham, anh trước giờ đâu có dậy sớm." Tố Diệp liếc nhìn thời gian trên điện thoại di động rồi giơ lên khua khua trước mặt anh ta: "Tôi cố tình đợi tới mười một giờ mới tới tìm anh, cho anh quá đủ thời gian để ngủ rồi". Cô không thể quên ở Nội Mông anh ta đã nằm đo giường đến mức nào. Trong lều chiên chật chội đó mà anh ta còn ngủ li bì như chết được. Nếu không có Niên Bách Ngạn nói khích, anh ta sẽ chẳng bao giờ chịu dậy tham gia cuộc thi.
Thời gian luôn vô hình thay đổi điều gì đó. Lần đó ở Nội Mông, cô có lòng muốn giảng hòa mâu thuẫn giữa hai người họ. Thực tế chứng minh, họ mà hợp tác thì sẽ đánh trận nào thắng trận đó. Nhưng hai người giờ lại ở Nam Phi, trong cuộc chiến ngày mai họ sẽ là đối thủ. Nghĩ tới đây, Tố Diệp chợt cảm thấy tiếc nuối.
Kỷ Đông Nham nghiêng người để cô đi vào. Anh ta ngáp ngắn ngáp dài, rồi lại vò vò mái tóc rối bù như tổ quạ, thấy vai cô hơi ướt, bèn hỏi: "Ngoài trời đang mưa sao?". Trong phòng rèm cửa che kín mít, lại cực kỳ yên tĩnh, anh ta không biết tình hình bên ngoài cũng là chuyện bình thường.
Tố Diệp ngồi bệt xuống sofa: "Thế nên tốt nhất anh hãy mặc quần áo cho chỉnh tề vào. So với việc ra ngoài tìm nhà hàng, tôi thích nhân viên khách sạn mang đồ ăn tới đây hơn".
~Hết chương 192~
Chương 193: Muốn nghe lời thật lòng của anh
Kỷ Đông Nham khoanh hai tay trước ngực, uể oải dựa sang một bên: "Xem ra em có việc mới tới đây rồi".
"Tôi tìm anh đúng là có việc." Tố Diệp hoàn toàn không úp mở.
Kỷ Đông Nham nhướng mày, nhìn cô rất lâu rồi ngáp ngủ mấy cái: "Có phiền nếu anh đi tắm một lát không?".
"Cứ tự nhiên."
Anh ta đi vào phòng tắm.
Tố Diệp bắt đầu ngắm gian phòng này. Diện tích không nhỏ, thiết kế bố cục hợp lý. Phòng ngủ, phòng sinh hoạt, phòng họp, phòng làm việc cá nhân đều được phân chia theo một diện tích phù hợp. Còn có riêng một phòng tập gym độc lập. Đồ đạc của Kỷ Đông Nham xếp ngổn ngang khắp nơi, không khó nhận ra anh ta đã ở đây một thời gian khá dài. Cô quan sát đại khái một lượt. Khi đẩy cửa đi vào phòng ngủ của anh ta, cô thấy giường chiếu bừa bộn, chăn rơi xuống đất. Đầu giường còn đặt một chiếc ly đế cao đã cạn khô rượu vang, bên cạnh là mấy cuốn tạp chí kinh tế.
Vào sâu trong phòng ngủ còn một căn phòng nữa, đó là vị trí của phòng làm việc. Muốn vào phòng làm việc nhất định phải đi qua phòng ngủ, đây cũng là một thiết kế mang tính riêng tư. Phòng làm việc không khóa, thế nên dù chỉ đứng ngoài cửa phòng ngủ, Tố Diệp cũng có thể nhìn thấy một góc thảm trải sàn thấp thoáng. Không hiểu sao tim cô bỗng đập rất nhanh. Trong phòng làm việc, có lẽ sẽ có một số tài liệu bí mật nhỉ?
Hai mắt Tố Diệp nhìn chằm chằm vào vị trí căn phòng ấy. Chỉ cần bước qua phòng ngủ, đi vào đó...
Một nguồn sức mạnh thúc giục khiến cô tiến bước về phía trước, từ từ đi vào phòng ngủ. Tiếng chiếc giày cao gót mũi nhọn bị thảm trải sàn hút hết. Phòng ngủ ngập tràn mùi hương nam tính, mạnh mẽ thuộc về Kỷ Đông Nham. Cuối cùng Tố Diệp cùng đi qua phòng ngủ, vào tới cửa phòng làm việc, cô âm thầm hít sâu rồi liều mình bước vào trong.
Phòng làm việc này cũng rất rộng, view đằng sau là một góc thành phố Cape Town phồn hoa. Khách sạn này chiếm cứ một vị trí tuyệt nhất tại Cape Town, được tự nhiên ưu đãi cho một chiều cao và góc độ có thể thu hết cảnh đẹp của Cape Town vào tầm mắt. Chỉ có điều, hôm nay trời mưa tầm tã. Cơn mưa như trút nước ngoài kia đã làm mờ đi cảnh đẹp ấy. Thời tiết âm u tuy có khiến căn phòng trở nên tối tăm hơn, nhưng vẫn đủ để Tố Diệp nhìn rõ các ngóc ngách.
Thật hiếm có, phòng làm việc này lại rất gọn gàng, ngăn nắp.
Chiếc máy tính trên mặt bàn vẫn còn trong trạng thái đợi khởi động, đèn màn hình đã hạ xuống mức thấp nhất, bên cạnh đặt cả chồng tài liệu. Chắc chắn mấy hôm nay Kỷ Đông Nham đều ngồi đây xử lý công việc.
Tố Diệp giơ tay ra, khi ngón tay chạm tới những tập tài liệu đó cô bỗng rụt lại. Cô nắm chặt tay lại. Khi rút tay về, cô bất cẩn chạm phải bàn phím máy tính, màn hình sáng lên ngay lập tức. Không hề có mật khẩu bảo vệ, có thể nhìn ngay thấy file tài liệu.
Không khác gì chạm vào chiếc hộp Pandora*!
*Theo chỉ thị của Zeus, Hephaistos đã tạo ra người phụ nữ đầu tiên bằng đất sét, và đặt tên là Pandora. Khi Prometheus ăn cắp ngọn lửa từ trên thiên thần, Zeus để trả thù đã tặng Pandora cho anh em của Prometheus, Epimetheus. Mặc dù được người anh em Prometheus trước đó cảnh cáo không được nhận bất cứ món quà nào của thiên thần, vì nó sẽ mang đến đau khổ, nhưng trước sắc đẹp của Pandora, Epimetheus đã siêu lòng và nhận quà này. Zeus đã tặng Pandora một chiếc hộp làm quà cưới, và dặn dò là không vì bất cứ lý do gì được phép mở chiếc hộp này. Tuy nhiên sau ngày cưới vì tò mò Pandora đã mở nó ra. Tất cả những thói hư tật xấu đã lan ra. Thiên tai, bệnh tật, và chết chóc, những cái mà con người trước đó không biết tới đã tràn lan ra khắp thế giới. Chỉ có điều tốt lành duy nhất mà chiếc hộp này mang tới là niềm hy vọng. Sau này trong truyện sẽ còn nhiều lần nhắc tới hộp Pandora, mình không chú thích lại nữa nhé ^^.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...