Đừng Để Lỡ Nhau - Ân Tầm

QUYỂN 3: GIẤC MỘNG ĐÊM HÈ 


Chương 93: Em đang suy tính điều gì?

Cái giết con người ta không phải cô độc, mà chỉ là sự cô đơn. Những góc khuất vắng vẻ, tiếng người ồn ã. Trong đêm hè này, cho dù trước mắt ngập tràn ánh đèn, cuối cùng vẫn chỉ còn một mình. Không ai biết bạn là ai, cũng chẳng ai nhớ bạn là ai.

***

Lại tới cuối tuần. Nét tao nhã và bận rộn của nhịp sống ban ngày sắp bị thay thế bằng vẻ gợi cảm và quyến rũ của cảnh đêm. Ánh đèn bên đường cũng bắt đầu chen chúc nhau, chiếm trọn không gian, âm thầm xuất hiện dưới sắc vàng âm u của ánh tịch dương và dưới bóng tối đang ùn ùn kéo tới.

Hơn bốn giờ chiều, Tố Diệp từ Tinh Thạch quay về Liên Chúng. Giáo sư Đinh sắp xếp một cuộc họp chung cùng Hà Minh và Phương Bội Lôi, chủ yếu bàn về tình trạng của Barnard. Đầu tiên, Tố Diệp yêu cầu Lý Thánh Đản photo toàn bộ tài liệu của anh ta, phát cho mỗi người một bản. Cuộc họp kéo dài từ hơn bốn giờ tới tận khi tan sở mà vẫn chưa đạt được sự thống nhất trong quan điểm.

Sau khi đọc tài liệu về Barnard, thái độ của Hà Minh chung quy vẫn không rõ ràng, trông có vẻ không quan tâm nhưng cũng không bài xích, chỉ có điều không hề thay đổi quan điểm kiên trì từ đầu.

"Từ góc độ chuyên nghiệp mà nói, tình trạng của Barnard bước đầu có thể phán đoán là chứng hoang tưởng, điều này không có gì để nghi ngờ."

Sự kiên trì của Hà Minh không thể thuyết phục được Tố Diệp, nghe xong cô lắc đầu: "Nhưng từ tài liệu phía cảnh sát cung cấp có thể thấy, lời Barnard kể không hoàn toàn chỉ là tưởng tượng".
1

Trước khi về Liên Chúng cô đã đặc biệt tới tìm Tố Khải. Tố Khải đã điều tất cả các tài liệu về hai người bị hại ra để xác minh, xác định được đó là hai vụ tai nạn giao thông lần lượt xảy ra vào hai năm trước và cách đây không lâu. Nạn nhân chính là hai cô gái được bài báo đăng ảnh. Tố Diệp hỏi Tố Khải nguyên nhân cái chết của hai nạn nhân này có kỳ lạ không. Tố Khải lại cho cô một câu trả lời chắc chắn, vụ tai nạn giao thông hai năm trước đã tiến hành đưa ra kết luận theo hướng sự cố giao thông, nhưng vụ gần đây thì khiến phía cảnh sát nghi ngờ, trước mắt vẫn còn đang điều tra.

Nhân lúc Tố Khải không chú ý, cô đã lén sao chép tài liệu của hai nạn nhân đem về Liên Chúng.

Phương Bội Lôi đọc tài liệu vụ án, đặt ra nghi vấn: "Nếu như trí nhớ của Barnard có vấn đề thì sao?".

Tố Diệp ngẩng đầu nhìn, đợi chị ta nói tiếp.

"Có lẽ Barnard đã xem bài báo của hai năm trước từ rất lâu rồi. Sau khi xem, vô hình trung trong tiềm thức đã lưu lại ấn tượng. Mọi người đều biết rõ, điểm ký ức của mỗi người là khác nhau. Có lẽ chính vì bài báo của hai năm trước khiến Barnard có ấn tượng sâu sắc nên đã hình thành giấc mơ. Còn sự cố gần đây và vụ án hai năm trước lại có những điểm cơ bản giống nhau, nên lại kích thích điểm ký ức của Barnard. Tiềm thức của một người ở vào trạng thái kìm nén lâu ngày tự nhiên sẽ ảnh hưởng tới tâm lý, tiếp đó anh ta sẽ sản sinh cảm giác sai lầm, tự thôi miên bản thân, cho rằng mình nằm mơ trước, rồi vụ thảm án mới xảy ra." Phương Bội Lôi thử thuyết phục Tố Diệp: "Ý của tôi là, thật ra phải có những hình ảnh và thông tin thực tế trước, rồi mới có giấc mơ của Barnard".

"Tôi không đồng tình, phân tích từ giấc mơ của Barnard cho thấy tư duy và logic của anh ta rất rõ ràng, tình trạng tâm lý rất tốt." Tố Diệp lắc đầu.

Hà Minh đóng tập tài liệu lại, nhìn thẳng về phía Tố Diệp: "Cô đã làm quan sát và chẩn đoán bước đầu cho anh ta. Trên giấy chẩn đoán, cô cũng viết rất rõ rằng một lượng lớn giấc mơ của anh ta là hoàn toàn vô nghĩa. Mà trong số đó, đại bộ phận anh ta mơ thấy người chết, nhưng trong thực tế hoàn toàn không có ai chết".

"Tôi đã sàng lọc kỹ càng, phát hiện một thông tin quan trọng." Nét mặt Tố Diệp rất nghiêm túc: "Cho dù giấc mơ của anh ta có lộn xộn hay vô nghĩa đến đâu đi nữa, ít nhất vẫn có hai vụ án phù hợp với thực tế, chính là vụ án hai năm trước và vụ án gần đây chúng ta vừa nhắc tới. Trong giấc mơ của anh ta, quá trình xảy ra hai vụ án này vô cùng rõ nét, địa điểm đều ở trước một căn biệt thự. Tôi đồng tình với cách nói tiềm thức bị ảnh hưởng, nhưng tuyệt đối không đồng ý việc cho rằng Barnard mắc chứng hoang tưởng, càng không tin trí nhớ của anh ta có vấn đề".

Phương Bội Lôi không biết nói sao, thở dài ngao ngán: "Bác sỹ Tố, lẽ nào cô thật sự tin rằng anh ta có khả năng dự đoán trước tương lai? Quá hoang đường!".

"Bác sỹ Tố! Cô nghiên cứu về giấc mơ, có lẽ đã từng tiếp xúc với những vụ án không phân biệt rõ đâu là thực, đâu là mơ. Cũng giống như truyện 'Trang Chu mộng điệp'* vậy, không phải là không tồn tại loại người này." Giọng Hà Minh âm vang mạnh mẽ.

*"Trang Chu mơ thấy bướm": Xuất phát từ bài "Tề Vật Luận" của Trang Tử. Có lần Trang Chu nằm mộng thấy mình hóa bướm vui vẻ bay lượn, mà không biết mình là Chu nữa, rồi bỗng tỉnh dậy, ngạc nhiên thấy mình là Chu. Không biết mình là Chu nằm mộng thấy hóa bướm hay là bướm mộng thấy hóa Chu.

Tố Diệp nhìn bức ảnh chụp nạn nhân trên hồ sơ vụ án, không phản bác lại ngay ý kiến của Phương Bội Lôi và Hà Minh. Cô giữ im lặng, rất lâu sau bất ngờ nói một câu: "Nếu cả hai người đều cho rằng trí nhớ của Barnard có vấn đề, vậy thì có một điểm mấu chốt cần phải giải thích".

Phương Bội Lôi và Hà Minh đồng thời nhìn về phía cô.

Tố Diệp hít sâu một hơi, đặt hồ sơ lên mặt bàn, ngữ khí và sắc mặt đều rất nặng nề: "Barnard thường xuyên sinh sống ở Bỉ. Tiếng Trung của anh ta học từ mẹ mình. Theo tôi được biết, mặc dù anh ta nói tiếng Trung vô cùng lưu loát, nhưng không nhận được nhiều mặt chữ tượng hình, trước mắt vẫn còn đang học. Hai năm trước anh ta còn chưa đến Trung Quốc, cho dù đã từng tới, thử hỏi bảo một người nước ngoài chỉ biết nói vài chữ tiếng Trung làm sao đọc hiểu được một tờ báo? Chữ Hán một khi không thể hình thành ấn tượng trong não bộ, thì làm sao anh ta nhớ lâu được?".

Câu hỏi này vừa được đặt ra, cả Hà Minh và Phương Bội Lôi đều chìm vào im lặng, ánh mắt theo đó cũng trở nên do dự. Rõ ràng Tố Diệp đã đánh trúng trọng điểm của vấn đề, hai người họ nhất thời cũng không đưa ra được đáp án.

Phòng họp bỗng chìm trong bầu không khí trầm mặc.

Cuối cùng, giáo sư Đinh vẫn im lặng nãy giờ tiếng, ông uống một hớp trà rồi nói: "Tôi thấy vụ án này của Barnard còn cần nghiên cứu thêm, chỉ dựa vào chẩn đoán ban đầu mà đã đưa ra kết luận là hơi vội vàng".


"Đây cũng là lý do tôi mời bác sỹ Phương và bác sỹ Hà tới họp." Tố Diệp nhìn hai người họ: "Tôi hy vọng hai vị có thể cùng tham gia quan sát. Hơn nữa, tập đoàn Tinh Thạch có lệnh nghiêm cấm nhân viên trong trung tâm cắt mài uống rượu, nhưng Barnard vì muốn khắc phục nỗi sợ hãi của mình đã lén dùng rượu để gây mê bản thân. Ngón tay anh ta đã xuất hiện tình trạng run rẩy. Trước đó tôi đã đề nghị anh ta tới bệnh viện kiểm tra toàn diện. Đương nhiên, nếu do những biến đổi sinh lý tạo ra, vẫn mong bác sỹ Hà có thể giúp đỡ thêm, dù sao thì anh cũng là chuyên gia trong trị liệu hành vi".

Hà Minh nghe xong không có biểu cảm gì, trầm ngâm một hồi: "Bác sỹ Tố! Không phải tôi không muốn giúp cô nhưng những cuộc hẹn trước của tôi trong năm nay đã xếp kín cả rồi. Đừng nói Barnard là người của tập đoàn Tinh Thạch, cho dù có là Chủ tịch nước tới đây, cần xếp hàng thì vẫn phải xếp hàng. Tôi không thể vì một người làm ảnh hưởng tới những người khác".

Tố Diệp khẽ nhíu mày. Giáo sư Đinh thấy thái độ của Hà Minh cứng rắn như vậy, sợ hai người lại nảy sinh mâu thuẫn, vội vàng nói: "Dù sao Tinh Thạch cũng là khách hàng lớn của chúng ta, nên ưu tiên những khách hàng quan trọng. Bác sỹ Hà, cho dù là tranh thủ làm thêm giờ cũng được. Vì Liên Chúng, anh cố gắng vất vả một chút".

Hà Minh dựa người ra sau ghế không nói gì thêm, chẳng biết là đồng ý hay không đồng ý. Tố Diệp biết anh ta vì vụ án Vương Bình lần trước mà tự dưng kiếm chuyện với cô. Cô cũng chẳng hơi đâu quan tâm tới anh ta, nhìn thẳng về phía Phương Bội Lôi: "Vậy còn bác sỹ Phương thì sao? Có phải cũng có hẹn trước rồi không?".

Phương Bội Lôi khó xử thở dài: "Theo lý mà nói những cuộc hẹn trước của tôi cũng khá nhiều, nhưng thôi vất vả một chút vậy. Không sao cả, coi như tôi trả nợ ân tình của cô lần trước".

Chị ta muốn nói tới vụ án bệnh nhân bị thôi miên cầm dao chém người.

"Cảm ơn chị!" Tố Diệp nở nụ cười vô cảm, lúc này mới nhìn sang Hà Minh: "Nếu thời gian của bác sỹ Hà thật sự quá eo hẹp thì thôi vậy. Nói thật, tôi còn hy vọng Barnard thật sự có năng lực tiên tri gì đó. Như vậy Tố Diệp tôi cũng coi như là một công thần của Liên Chúng rồi, sau này có phát biểu luận văn học thuật gì đó cũng được chất lượng hơn".

Giáo sư Đinh và Phương Bội Lôi ngồi bên không khỏi bật cười.

"Tôi đâu có nói không nhận vụ án này, cũng phải để tôi dành chút thời gian ra chứ." Hà Minh là nhà học thuật điển hình, anh ta càng mong tới khi giáo sư Đinh về hưu sẽ được ngồi lên chiếc ghế của ông, thế nên phàm là những trường hợp chứa chút học thuật, sao anh ta có thể bỏ lỡ?

Nụ cười trên khóe môi Tố Diệp càng rộng hơn, rực rỡ như cảnh xuân tháng ba, lại nhẹ nhàng như gió thoảng: "Có bác sỹ Hà giúp đỡ là tôi yên tâm rồi". Cô chẳng dại gì tin vào cái lý do báo ân cóc ghẻ của Phương Bội Lôi. Những người trong văn phòng này, có ai không nhìn chòng chọc vào vị trí của giáo sư Đinh? Giờ lại nhận được sự đầu tư của tập đoàn Tinh Thạch, người ngồi được vào chiếc ghế đó không chừng sau này sẽ trở thành đối tác.

Đừng trách cô suy nghĩ đen tối, chỉ trách cô đã nhìn thấu sự "cố gắng nhọc lòng" của Phương Bội Lôi và Hà Minh, lấy gậy ông đập lưng ông cũng không hẳn không phải cách hay.

Lúc tan họp, ngoài cửa sổ xe cộ qua lại như thoi đưa. Ánh đèn đường ngày cuối tuần dường như cũng rực rỡ hơn một chút. Khi Tố Diệp đang thu dọn tài liệu thì nhận được điện thoại của Đinh Tư Thừa, anh ấy vừa về Bắc Kinh.

"Em không sao. Gần đây ăn được ngủ được, tinh thần cực tốt." Sau khi Đinh Tư Thừa hỏi thăm tình hình gần đây, cô vui vẻ báo cáo.

Đầu kia giọng Đinh Tư Thừa như đang cười: "Đến phòng làm việc của anh đi, anh phải tận mắt nhìn thấy em mới yên tâm được, hoặc là em đợi anh thêm nửa tiếng nữa, anh qua đón em".

"Thật sự không cần đâu, hôm khác em sẽ tới tìm anh." Tố Diệp vừa nói vừa thu dọn túi xách, thở dài nặng nề: "Tối nay em phải... qua bên đó ăn cơm".

Câu nói của cô không đầu không cuối nhưng Đinh Tư Thừa vẫn hiểu, im lặng một lát anh ấy mới lên tiếng: "Em thật lòng muốn đi sao?".

"Anh hiểu em mà." Nếu cô thật sự không muốn, sao lại đồng ý?

Thanh âm của Đinh Tư Thừa trầm hẳn xuống: "Thế nên anh mới phải hỏi thừa. Tiểu Diệp! Có phải thời gian gần đây đã xảy ra chuyện gì mà anh không biết hay em còn dự tính gì khác?" Anh ấy là thầy hướng dẫn tâm lý của Tố Diệp, chuyện của cô, anh ấy đã biết từ lâu. Có thể nói, anh ấy hiểu về Tố Diệp còn nhiều hơn cả Lâm Yêu Yêu.

Tố Diệp khẽ cười: "Cũng may, anh còn chưa nhà quê tới mức khuyên giải em phải cởi mở nút thắt trong lòng".

"Đương nhiên anh rất muốn em làm được như vậy, nhưng tính em ương bướng, chẳng ai khuyên được em cả." Giọng Đinh Tư Thừa có vẻ nghiêm túc hẳn: "Có thể nói cho anh biết rốt cuộc em đang nghĩ gì không?".

Tố Diệp thu dọn xong, ngừng lại: "Ôi trời, em không sao thật mà, một bữa cơm thôi có gì to tát đâu. Tư Thừa! Anh rời khỏi Bắc Kinh không ít thời gian rồi, Yêu Yêu sắp nhớ anh đến chết rồi, hãy cùng cậu ấy vui vẻ trải qua kỳ nghỉ cuối tuần đi".

Bên kia Đinh Tư Thừa chợt im lặng.

"Alô?" Cô còn tưởng điện thoại mất tín hiệu.

"Được." Đinh Tư Thừa khẽ đáp.

"Còn nữa, tuần sau bố mẹ Yêu Yêu sẽ tới Bắc Kinh, anh phải làm thế nào không cần em nhắc nữa chứ? Yêu Yêu cũng không còn trẻ nữa, anh còn muốn dây dưa tới lúc nào? Chuyện gì nên nói thì nói đi, nên làm thì làm đi." Lúc nói những lời này Tố Diệp đang đứng đối diện cửa sổ, gương mặt cô phản chiếu lên lớp kính thủy tinh bị ánh đèn đường làm cho lúc tỏ lúc mờ, nhưng bờ môi lại bắt mình khắc rõ một nụ cười...

~Hết chương 93~





Chương 94: Em đang sợ cái gì?

"Tiểu Diệp! Anh..."

"Dạ?"

Đối phương hơi ngập ngừng rồi khẽ thở dài: "À, không có gì, anh sẽ để ý. Anh muốn nói với em là, khi nào rảnh em nên tới tìm anh, tình trạng của em không thể kéo dài được nữa đâu".

"Được rồi, anh nhiều lời quá đấy." Tố Diệp cười khẽ, nhưng lòng bỗng thấy hơi tắc nghẹn.

Cuộc điện thoại đã kết thúc, Tố Diệp nhìn bóng mình in trên ô kính thủy tinh, nhất thời mê muội, nơi nào đó sâu trong trái tim lại bật ra những tiếng cười giễu cợt. Vừa rồi cô đang kỳ vọng điều gì? Có những thành phố dù đẹp đến thế nào, cô chẳng qua cũng chỉ là khách vãng lai, có những người dù bao lưu luyến mãi, cô cũng mãi là người ngoài cuộc. Đối với Đinh Tư Thừa, chẳng phải cô đã sớm xác định một vị trí rõ ràng rồi sao? Đó là người thầy mà cô kính trọng, là chồng tương lai của người bạn thân nhất của cô.

Cô giơ tay ép chặt lồng ngực, nhẹ nhàng thở hắt ra, nhìn bóng mình in trên cửa sổ, tự dặn dò: "Một mình mày... cũng rất tốt mà".

***

Một mình thật sự rất tốt sao?

Khi là người cuối cùng bước ra khỏi Liên Chúng, Tố Diệp lặng lẽ khóa chặt cửa. Đế giày cao gót phát ra những thanh âm giòn tan mà vắng vẻ trên hành lang dài được ánh đèn chân không phản chiếu xuống tựa như dải Ngân Hà, trái tim cô như cũng bị tiếng vọng yếu ớt ấy lôi kéo, mất đi phương hướng. Buổi tối cuối tuần, tất cả mọi người đều chỉ muốn được thỏa sức vui chơi, hoặc muốn tìm lại một con người đã bị mình vứt bỏ, hoặc muốn nhớ lại thời thanh xuân đã bị thời gian đuổi đi.

Ngoài kia là thành phố về đêm ồn ào náo nhiệt, nhưng chỉ càng tăng thêm sự cô quạnh của cô.

Cái giết con người ta không phải cô độc, mà chỉ là sự cô đơn. Những góc khuất vắng vẻ, tiếng người ồn ã. Trong đêm hè này, cho dù trước mắt ngập tràn ánh đèn, cuối cùng vẫn chỉ còn một mình. Không ai biết bạn là ai, cũng chẳng ai nhớ bạn là ai.

Ấn nút thang máy đi xuống, Tố Diệp ngẩng đầu lên, nhìn từng con số nhảy nhót giống như một viên bảo thạch bị nhuộm đỏ, sáng đến chói mắt. Bóng cô kéo dài trên hành lang như một đóa hoa thơm ngát mà đơn độc, chuẩn bị cùng cơ thể bước vào một chiếc hòm sắt đằng sau cánh cửa kim loại.

Khi thang máy sắp tới, chuông điện thoại bất ngờ vang lên.

Tố Diệp nhận máy, chỉ không ngờ lại là Niên Bách Ngạn.

Qua sóng điện thoại, giọng nói của anh như vầng trăng trên bầu trời đêm, lúc gần lúc xa. Vốn dĩ thanh âm trầm thấp đã rất dễ nghe rồi, khoảnh khắc này càng giống một chiếc đàn violon cen, gợi ra những suy nghĩ miên man trong đầu.

"Tan làm chưa?"

"Đang chuẩn bị đi xuống, nhận lời mời của bà Niên tới tham gia bữa ăn tối của nhà họ Diệp." Thang máy tới rồi, cô sải bước vào trong, giây phút cánh cửa kim loại từ từ khép lại, cô nhìn thấy gương mặt có phần nhợt nhạt của mình.

Thang máy đi xuống, giọng nói của Niên Bách Ngạn hình như hơi đứt đoạn: "Tôi biết rồi".

"A lô?" Sóng hơi yếu, nghe không được rõ lắm. Cô nhìn màn hình, cột sóng lúc mạnh lúc yếu, nhưng cô còn chưa kịp "a lô" tiếng thứ hai, đèn trong thang máy đã nhấp nháy vài cái. Ngay sau đó là tiếng "cộc cộc" không biết phát ra từ đâu, thế rồi cả thang máy rung lắc mãnh liệt.

Điện thoại rơi "bộp" xuống đất, ánh sáng trong thang máy như cũng có cảm ứng, vụt tắt trong nháy mắt.

Tất cả đều trở nên yên ắng.

Kể cả một chút ánh sáng cuối cùng nơi đáy mắt.


Dường như cả một thế giới ồn ào không liên quan gì tới cô giờ đây cũng lặng ngắt như tờ. Tác dụng phụ mà bóng tối mang lại chính là cảm giác nghẹt thở, khiến cô như chìm trong một đại dương sâu thẳm không bờ bến, từng con sóng lớn đen kịt nhanh chóng nhấn chìm, nuốt chửng cô...

Tố Diệp không hét lên.

Nhưng sợ hãi mà không thể hét lên mới là khi sợ hãi thực sự.

Cô dựa chặt lưng vào thang máy, mồ hôi thấm qua lớp vải mỏng dính sát vào cánh cửa lạnh như băng, cảm giác tồi tệ vô cùng. Lúc này cô chỉ biết tận dụng chút hơi thở nhỏ nhoi, lết tới trước bảng điều khiển, ấn mạnh nút kêu cứu.

Trong đầu cô dường như có một cảnh tượng trùng khớp với thời khắc này, bóng tối thôn tính lý trí, như một con quỷ hung dữ, chuẩn bị nuốt chửng cô vào bụng. Điều duy nhất cô có thể làm chính là co quắp trong một góc nào đó, run lên bần bật.

Bóng đêm là thứ có thể khiến cô kiểm tra nội tâm mình.

Có kiên cường đến đâu chẳng qua cũng chỉ là một lớp vỏ, trong lòng có bao nhiêu sợ hãi, bao nhiêu cô đơn chỉ mình cô hiểu rõ.

Cô nghĩ tăm tối trước mắt đã nuốt mất cô rồi, chẳng còn sót lại gì.

Không biết đã qua bao lâu, có lẽ là cả một thế kỷ dài đằng đẵng, cũng có thể chỉ vài phút ngắn ngủi. Tóm lại, khi giọng nói trầm ấm của người đàn ông vang lên bên tai, cô mới kinh ngạc. Không còn là tiếng đàn violon như truyền đến từ một chân trời xa xôi nữa, mà giọng nói ấy rõ ràng đang vây quanh cô.

Tố Diệp ngước lên, chạm phải ánh mắt sâu thẳm tựa biển của anh. Ở góc độ này, nó giống như đã bớt đi rất nhiều vẻ điềm tĩnh thường ngày, thay vào đó là một sự lo lắng...

"Không sao rồi!" Niên Bách Ngạn nhìn vào mắt cô nhẹ nhàng an ủi, đôi mắt đong đầy ngỡ ngàng sau phút giây hoảng sợ ấy khẽ chạm vào trái tim anh.

Tố Diệp vẫn chưa kịp có phản ứng gì, chỉ đứng đó sững sờ nhìn anh.

"Đứng lên đi!" Niên Bách Ngạn sợ cô bị dọa hết hồn, khẽ thì thầm bên tai, rồi đưa tay đỡ cô dậy.

Cô bám vào cánh tay rắn chắc của anh, nhưng hai chân thì mềm nhũn, cả người đứng không vững, hơi lảo đảo. Cô lập tức được Niên Bách Ngạn ôm vào lòng, cánh tay anh vòng qua eo cô. Cứ như vậy cả người cô mềm oặt như không xương, chỉ có thể dựa vào thân cây vững vàng trước mắt để lấy sức.

Đèn trong thang máy sáng trắng, chiếu vào mắt đến đau nhức. Có lẽ thang máy chỉ gặp một sự cố nho nhỏ, được khắc phục rất nhanh. Tại cô quá mẫn cảm sao?

"Sợ rồi sao?" Niên Bách Ngạn không vội kéo cô ra khỏi thang máy, anh đứng đó không hề nhúc nhích, để mặc cô dựa vào người mình, chỉ vỗ nhè nhẹ sau đầu cô như đang an ủi.
2

Bàn tay của anh đúng là có sức mạnh.

Ít nhất nó khiến cô cảm nhận được bầu không khí lạnh lẽo sau khi trộn lẫn hơi thở của anh, hình như không còn quá lạnh nữa, khiến cô thấy ấm lại từng chút một. Đúng vào lúc này, Tố Diệp lại nảy sinh một suy nghĩ bồng bột, cô muốn ôm chặt người đàn ông trước mặt mình, không muốn buông tay.

Cô khẽ lắc đầu, coi như đã trả lời câu hỏi của anh.

Không phải cô sợ bóng tối, chỉ sợ sẽ phải chết trong bóng tối.

Cuộc đời cô trước giờ đã cô đơn, vì thế cô càng sợ giây phút mình chết cũng phải trơ trọi một mình.

"Còn đi được không?" Niên Bách Ngạn thấy mặt cô tái mét, dịu giọng hỏi.

Tố Diệp khẽ gật đầu, nhưng hai chân lại như đóng đinh dưới đất, mềm nhũn, không còn một chút sức lực nào. Có lẽ Niên Bách Ngạn cũng nhìn ra, anh lẳng lặng bế cô lên, đi ra khỏi thang máy.

***

Niên Bách Ngạn bế thẳng cô lên xe. Anh không cho xe chạy ngay mà quay sang đưa cho cô một chai nước. Lúc Tố Diệp đón lấy chai nước, ngón tay vẫn còn hơi run. Cô uống hết nửa già bình nước, cảm giác khó thở vây bủa lồng ngực giờ mới tan đi.

"Đỡ hơn chút nào chưa?" Niên Bách Ngạn nghiêng người nhìn cô.

Cuối cùng giọng nói của Tố Diệp đã bật ra được khỏi cổ họng, cô gật đầu: "Đỡ nhiều rồi, cảm ơn anh".

"Nếu có thể, tôi không mong nghe thấy lời cảm ơn của em trong những hoàn cảnh như thế này." Niên Bách Ngạn thở dài.

Lúc này lý trí mới trở về, cô tròn mắt nhìn anh: "Sao... Sao anh lại ở đây?".

Niên Bách Ngạn giơ tay nhìn đồng hồ, trên môi nở nụ cười thấp thoáng: "Thực tế là xe của tôi đã đỗ dưới tòa nhà Liên Chúng hơn nửa tiếng đồng hồ rồi".


"Tôi không hỏi chuyện này, đáng nhẽ anh phải ở Nam Phi chứ?" Cô ngạc nhiên.

"Bên đó xảy ra một chút chuyện, tôi lại phải quay về Bắc Kinh." Niên Bách Ngạn đặt hai tay lên vô lăng, hờ hững giải thích, rồi quay đầu sang nhìn cô chằm chằm, nét mặt có chút đùa cợt: "Thì ra bác sỹ tâm lý cũng không phải là vững như bàn thạch".

Tố Diệp sau khi hồi phục lý trí, IQ cũng tự động quay lại, cô nghe ra được sự trêu đùa trong ngữ khí của anh, trừng mắt lườm anh: "Chẳng qua là lúc thang máy đung đưa, tôi bị trật chân thôi".
1

Niên Bách Ngạn chỉ cười không đáp.

Nhưng nụ cười nhạt nhòa đó đã kích động Tố Diệp sâu sắc, giống như một việc làm cô đã che giấu rất tốt nhưng lại bị anh nhìn thấu một cách vô tâm. Cô nhất thời bối rối rồi thẹn quá hóa giận, giơ tay đẩy một cái vào ngực anh.

"Cười cái gì mà cười?"

Niên Bách Ngạn không né tránh, cơ thể hơi nghiêng sang bên một chút, nụ cười nơi đáy mắt dường như bị sự phẫn nộ nho nhỏ của cô kích động, càng thêm đậm.

"Anh còn cười? Không được phép cười!" Tố Diệp càng thấy xấu hổ hơn, giơ thẳng tay lên đấm vào ngực anh.
1

Lần này Niên Bách Ngạn không tránh nữa, ôm luôn cô vào lòng, giữ chặt cô trong lồng ngực mình. Trái tim Tố Diệp không hiểu sao bỗng đập loạn nhịp. Cô ra sức vẫy vùng nhưng người đàn ông nhất quyết không buông tay, dù cô có lăn qua lăn lại thế nào cũng không thể thoát khỏi sự trói buộc của anh.

"Niên Bách Ngạn!" Cô không thoát ra được, mệt đến nỗi thở hổn hển, chỉ biết ngước lên tức giận.

Niên Bách Ngạn không cười nữa, cuối đầu ngắm nhìn cô, hơi thở trong lành lướt qua vầng trán cô, giọng nói của anh cũng có phần nghiêm nghị: "Diệp Diệp! Em đang sợ cái gì?".

Cơ thể Tố Diệp đột ngột cứng đờ. Cô nghĩ, anh cảm nhận được rồi.

"Nói cho tôi biết em đang sợ hãi điều gì." Anh lặp lại câu hỏi, điều khác biệt là, lần sau ngữ điệu có chút mềm mỏng như đang xoa dịu.

Khi còn đang ở sân bay, anh đã nhận được điện thoại của Diệp Ngọc, nói cuối tuần này cô sẽ về nhà họ Diệp ăn tối. Tin này đối với anh mà nói ít nhiều có phần bất ngờ. Anh không rõ mình lái xe tới Liên Chúng với mục đích gì, có lẽ chỉ đơn thuần muốn tới đón cô về nhà. Nhưng một cuộc điện thoại khiến anh cảm giác có gì đó không ổn. Khi anh lao vào tòa nhà văn phòng mới phát hiện thang máy xảy ra chút sự cố, cũng may không có gì nghiêm trọng.

Khoảnh khắc cửa thang máy mở ra, trái tim anh nhói đau vì một bóng hình cuộn tròn trong góc.

Cô như một chú chim bị người ta bẻ gãy đôi cánh, mất đi niềm kiêu hãnh và tự do bay lượn trên bầu trời như thường ngày, lo sợ hoảng hốt lách mình trong góc nhỏ, vùi cả gương mặt vào giữa hai đầu gối. Cô không kêu la, chỉ ngồi đó run lên từng cơn.

Khi anh đưa tay ôm chặt lấy cô, cuối cùng anh mới hiểu ra, sự mơ hồ đằng sau ánh mắt ấy không phải là nỗi hoảng sợ đối với sự cố thang máy, mà là đối với một chuyện chưa biết, là sự sợ hãi, mơ hồ vì không nhìn rõ được con đường phía trước.

Anh không biết cô đã trải qua chuyện gì mà đôi mắt lại chất chứa sự mềm yếu đó.

Gò má nghiêm nghị của người đàn ông lắc lư trước mặt cô, khoảng cách rất gần, tới mức hơi thở của hai người quyện lấy nhau như dây leo. Tố Diệp nhất thời không biết phải làm sao để đối mặt với đôi mắt sắc bén ấy. Cô nhìn xuống cánh mũi mình, thầm hít sâu một hơi, khi lên tiếng lần nữa giọng điệu đã nhẹ nhàng như không có gì: "Đương nhiên là sợ anh nhân cơ hội trừ tiền lương của tôi rồi. Tôi rời khỏi công ty sớm hơn hai tiếng, anh còn đuổi tới tận Liên Chúng, không sợ được sao?".

~Hết chương 94~  





Chương 95: Yêu cầu vô lý của người đàn ông

Cô cố tình che giấu.

Sao Niên Bách Ngạn lại không nhìn ra. Nhưng tính cô kiêu ngạo, như những gì cô nói, cô sớm đã quen với việc làm người thăm dò, cảm giác bị người khác soi mói nhất định cô rất bài xích.

Cô có thể không quan tâm, cũng có thể giả vờ không có chuyện gì xảy ra. Chỉ có điều, sau khi anh nhìn thấy sự ngỡ ngàng và lúng túng trong ánh mắt cô, anh đã không thể thản nhiên như không nữa. Anh luôn có một cảm giác kích động, muốn được tận tay xé lớp vỏ vốn chẳng cao siêu nhưng lại luôn tỏ ra kiên cường đó xuống, để chạm tay vào, sưởi ấm trái tim cô.

Hoặc có lẽ, là hai trái tim lạnh giá cùng sưởi ấm cho nhau.

Trầm ngâm một lúc lâu, Niên Bách Ngạn mới buông tay, nói: "Hồi phục bản tính nhanh vậy, xem ra không sao rồi". Nếu cô đã cố gắng giữ gìn lòng tự trọng bé nhỏ đó của mình thì anh cũng không nhẫn tâm xé rách nó ra nữa.

Tố Diệp dường như thật sự đang dần dần lấy lại bình tĩnh. Cô chỉnh trang lại cổ áo vì màn vật lộn ban nãy mà có phần xộc xệch, liếc nhìn anh: "Tiền... là thứ đáng yêu nhất trên đời này. Thế nên nếu có thể nhét đầy tiền vào ví, tôi tuyệt đối sẽ không giương mắt nhìn nó bay mất đâu. Anh vốn là một tên gian thương, lại đúng vào lúc này phi tới đây, đương nhiên tôi phải lo lắng rồi".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui