Chương 61: Cuối cùng đã hiểu rõ cảm giác trong lòng
Khoảnh khắc này, cả hai dường như đều bất động. Cô ngước lên còn anh cúi xuống, ánh mắt giao nhau. Đúng vậy, chỉ mình họ đứng yên, vì không khí vẫn chuyển động, xe cộ vẫn nhộn nhịp, riêng anh và cô giống như tảng nham thạch mà sóng biển đánh không tan, đứng lặng ở đó không hề động đậy.
Hơi thở của hai người hòa quyện vào nhau, quấn chặt lấy nhau.
Anh có thể cảm nhận mùi hương thơm ngát như hoa lan của cô cùng sự bối rối mơ hồ trong ánh mắt. Cô cũng có thể phân biệt rõ nhiệt độ nơi ngón tay anh, những mạch đập chắc khỏe nơi cổ tay, vững vàng và mạnh mẽ.
Đang có một cảm giác kỳ diệu nảy sinh giữa hai người. Có lẽ cả anh và cô đều cảm nhận được.
Tố Diệp có phần chìm đắm trong bầu không khí trong lành, đơn thuần, ngập tràn mùi hương nam giới đó. Thậm chí cô còn cảm thấy ánh mắt anh cũng có một ma lực khác thường, đang từ từ hút lấy linh hồn của cô vào trong. Cho tới khi...
Một chiếc xe gầm rú lướt qua.
1
Thanh âm ầm vang làm đôi tai cô nhói buốt, cũng đồng thời kéo cô lên khỏi vực thẳm. Cô vội vàng quay mặt đi, ngón tay anh cũng tự động rơi xuống. Ánh mắt anh tuy vẫn bình thản, nhưng còn lưu lại một vẻ lơ đãng.
Niên Bách Ngạn vứt chai nước khoáng trong tay vào thùng rác, rồi đi tới trước xe mình, mở cửa ghế lái phụ: "Lên xe đi".
Tố Diệp nhìn những cử chỉ tao nhã, liền mạch của anh, chớp chớp mắt. Thấy cô vẫn đứng im tại chỗ, anh lại nói: "Không lẽ cô định đi bộ về nhà hoặc cứ đứng đây đợi người của xưởng sữa chữa tới?".
"Nhưng lỡ như xe của tôi bị dán phiếu phạt thì làm sao?" Suy nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu cô vẫn là tiền.
"Tin tôi đi, cô còn tiếp tục đứng đó sẽ chỉ càng hối hận hơn thôi." Niên Bách Ngạn luôn có một sự kiên nhẫn tuyệt vời.
Tố Diệp do dự nhìn chiếc xe đỏ của mình, rồi lại đưa mắt nhìn anh.
"Lên xe nào."
Đúng là cô cũng mệt rồi, buộc phải nghe theo lời của Niên Bách Ngạn. Anh đi vòng sang bên kia. Khoảnh khắc cửa xe đóng lại, cô tiếp tục bị vây bọc giữa mùi hương mê hoặc lòng người ấy.
"Chuyển nhà đến đâu rồi?" Niên Bách Ngạn không lái xe đi ngay mà hỏi khẽ.
2
Tố Diệp ngẩn ra một lát rồi nói: "Anh Niên, anh đoán trước được tương lai hay thuê người điều tra tôi vậy?".
"Nếu tôi muốn điều tra cô thì nhất định sẽ tiện thể điều tra luôn cả địa chỉ nhà mới của cô."
Tố Diệp nghẹn lời. Đúng là cô sơ suất, người đang có ý định thu nhận cô làm nhân viên như Niên Bách Ngạn chắc chắn sẽ thường xuyên duy trì liên lạc với giáo sư Đinh. Hôm chuyển nhà cô đã xin nghỉ. Việc giáo sư Đinh buột miệng nói với anh anh là hoàn toàn có thể xảy ra.
Cô nói địa chỉ mới cho anh. Anh không nói năng gì, cứ thế khởi động xe, nhanh gọn dứt khoát.
Giây phút này cuối cùng Tố Diệp cũng hiểu rõ cái cảm giác mơ hồ vô cớ dâng lên trong lòng khi cô nhìn thấy anh trước cửa khách sạn. Cảm giác này sau khi gặp Niên Bách Ngạn lại càng trở nên rõ nét, như tia nắng xua tan mây mù, ép cô phải đối mặt.
Vì có sự so sánh với gã Kỷ Đông Nham lắm lời đó, cô mới hiểu được thì ra sự im lặng của Niên Bách Ngạn đúng là quý như vàng. Từ lúc anh đứng ra giúp đỡ cô trong cơn hoạn nạn rồi tới giờ lại lái xe đưa cô về nhà, anh không nói nhiều nhưng đã truyền đạt được rõ ràng sự quyết đoán và chắc chắn trong phong cách làm việc của mình. Điều này khiến Tố Diệp hiểu rõ một chuyện, tác phong mạnh mẽ thường ngày của Niên Bách Ngạn trong những lúc cần thiết thật sự vẫn có tác dụng mang tính quyết định. Ít nhất nó có thể kiên định chỉ cho cô một con đường tươi sáng, để cô dù rơi vào nguy khốn cũng không mất hết thể diện.
Nghĩ tới đây, Tố Diệp chợt mỉm cười.
Niên Bách Ngạn vốn đang im lặng lái xe, thấy cô vô cớ cười thầm, bèn tò mò hỏi: "Cười gì vậy?".
~Hết chương 61~
Chương 62: Câu kết hoàn hảo
"À... không có gì."
"Có bản nhạc nào hay không?" Cô quyết định chuyển chủ đề.
Ai dè, Niên Bách Ngạn lại dập tắt ý định đó của cô: "Thật ngại quá, tôi không có".
"Hả?" Tố Diệp nhìn gương mặt nghiêng nghiêng của anh, quả thật hỏi thế là đủ biết rồi: "Cuộc sống của anh có cần nhàm chán đến vậy không?".
"Tôi không có nhiều thời gian cho mấy trò đó." Niên Bách Ngạn thành thật nói.
Tố Diệp nghe thấy vậy lại rất đắc ý. Thì ra cũng có những việc nằm ngoài khả năng của anh đấy chứ. Cô tùy tiện đáp lại: "Thôi bỏ đi. Nể tình anh đáng thương như vậy, lần sau tôi sẽ mang tới cho anh mấy cái đĩa CD".
"Có cần trả thêm tiền không?"
"Gì? Không cần, mấy đĩa nhạc đó đều miễn phí cả."
"Ý của tôi là, tôi có cần trả thêm phí cho cô không?" Trông Niên Bách Ngạn khá ung dung, đến giọng nói cũng toát lên vẻ thích thú.
Tố Diệp lúc này mới hiểu ra, trợn tròn mắt nhìn anh, cười không ngừng được: "Thật sự nhìn không ra đấy. Người nghiêm túc như anh thì ra cũng biết đùa."
"Tôi chỉ đề phòng trước thôi, tiện thể cũng là bảo vệ ví tiền của mình." Đèn đỏ trước mặt bật sáng. Anh cho xe đi chậm lại, sau khi xe dừng hẳn thì quay sang nhìn cô: "Dù sao tôi cũng đã bị cái người yêu tiền như mạng sống là cô dọa dẫm không chỉ lần một lần hai rồi".
"Tôi quá đáng vậy sao?" Tố Diệp vừa nghe xong là phải lý luận với anh một tràng: "Hơn nữa, tôi tham tiền là sai sao? Có điều luật của quốc gia nào quy định tham tiền là phạm pháp? Cho dù tôi có yêu tiền như tính mạng cũng là những đồng tiền chính đáng, sao anh có thể dùng hai từ 'dọa dẫm' chứ? Tôi làm việc giúp anh không tốn thời gian và công sức sao? Chỗ thời gian và công sức đó phải chuyển hóa thành giá trị sử dụng như thế nào? Đương nhiên chỉ có thể dùng tiền để định lượng thôi. Tôi đòi tiền công là việc hoàn toàn hiển nhiên. Thời gian của người phụ nữ rất quý giá, bản thân tôi cũng sắp bước vào cái tuổi 'hoa tàn ít bướm*' rồi, không có quần áo và các sản phẩm dưỡng da bảo vệ làm sao tôi có thể gìn giữ được nhan sắc rạng rỡ xinh đẹp của mình? Mua quần áo không tốn tiền à? Mua đồ trang điểm không tốn tiền à? Tôi và anh chẳng qua chỉ làm một cuộc giao dịch bình đẳng, trao đổi ngang giá mà thôi. Anh nghĩ một người ham danh vọng như tôi lại để mình chịu thiệt sao?".
3
*Hoa tàn ít bướm: Ví với người phụ nữ có tuổi bị ruồng bỏ, như viên ngọc không còn đáng giá.
Sau khi cô ba hoa huyên thuyên một hồi, cũng vừa đúng lúc đèn chuyển sang màu xanh, Niên Bách Ngạn cho xe chạy. Lúc này đây anh chỉ mỉm cười mà không nói gì, lắng nghe hàng loạt các lý lẽ cô dùng để tự minh oan cho mình. Đợi cô nói xong anh mới khẽ cười: "Mồm mép của cô đúng là không chịu nhường ai bao giờ".
"Là anh hiểu lầm lòng tốt của tôi. Nghe nhạc bồi dưỡng chút tình cảm, cho dù anh không phải người thành thạo nhạc lý thì chí ít cũng không làm trò cười cho thiên hạ."
"Được rồi, được rồi, là lỗi của tôi." Xem ra tâm trạng Niên Bách Ngạn rất tốt, lại còn bất ngờ xin lỗi: "Tôi tưởng lúc cô lên xe đã bắt đầu tính toán xem làm thế nào lấy lại khoản tiền phạt kia rồi".
"Đâu có, tôi đâu phải người hẹp hòi đến vậy? Hơn nữa, con xe đỏ của tôi đỗ ở đó cũng chưa chắc đã bị ghi phiếu phạt." Giọng điệu Tố Diệp bỗng chốc trở nên dịu dàng, nụ cười đong đầy trong ánh mắt, nụ cười ấy cũng bắt đầu nhuốm chút ý đồ xấu: "Nhưng mà, vẫn khả năng dính phạt. À, đúng rồi, bình thường anh thích nghe thể loại gì? Tôi định mang đĩa gốc cho anh, nhưng đĩa gốc thật ra cũng khá đắt...".
2
Đầu tiên có vẻ rất hùng hồn sôi nổi, câu cuối cùng thốt ra đã trở thành một cái kết hoàn hảo. Sở dĩ nói hoàn hảo là vì giọng nói dịu dàng mềm mại của cô. Nó giống như một bình nước hoa mang mùi hương của andehit, đến âm điệu cuối cùng lại đột ngột chuyển sang hương cỏ thoang thoảng dịu nhẹ vẫn hay thấy trong các buổi dã ngoại, truyền đạt trọn vẹn nội dung quan trọng cuối cùng mà không để lộ dấu vết...
~Hết chương 62~
Chương 63: Lần sau hãy cứ đường hoàng
Đương nhiên Niên Bách Ngạn nghe ra được ý cô, thế nên sau khi cô nói lấp lửng nửa chừng câu cuối cùng, anh liền rút ví tiền ra bằng tay kia: "Ít nhiều gì cũng để lại cho tôi mấy đồng đổ xăng".
1
Đó là một chiếc ví da thủ công kiểu nhỏ màu đen tuyền, không hề lòe loẹt. Nó cũng gọn gàng và thầm lặng như chính chủ nhân của nó vậy. Nhìn thấy nó, hai mắt Tố Diệp sáng rực lên. Đương nhiên, cái khiến hai mắt cô rực rỡ như hai chiếc đèn pha là hình chủ tịch Mao bên trong ví.
"Việc này... Tôi đã làm được gì đâu mà nhận." Cô lập tức tỏ ra ngoan ngoãn, giọng nói uyển chuyển đi nhiều, nhưng trong lòng thì đang thầm tính toán số tiền có trong ví.
Niên Bách Ngạn cười khẽ: "Chính cô nói đấy thôi, đĩa nhạc gốc đắt lắm mà".
"Kể cũng phải." Tố Diệp cuống quýt đón lấy chiếc ví, mở ra. Trong ví chẳng có những tấm thẻ hội viên hay thẻ ngân hàng của CCB, HSBC, ICBC được xếp gọn gàng ngăn nắp. Các ngăn chỉ có những tờ tiền xanh quyến rũ và một ít ngoại tệ. Ví tiền thật sự quá sạch sẽ, sạch sẽ tới mức chỉ có tiền.
Cô chẳng cần ngoại tệ, chỉ rút ra mấy tờ nhân dân tệ rồi cười tít mắt, nói: "Có cửa hàng chuyên bán đĩa gốc, thậm chí có những bản không còn phát hành nữa. Anh yên tâm, nhạc tôi chọn đảm bảo anh sẽ thích". Nói rồi cô huơ huơ tờ tiền trong tay lên trước mặt anh: "Tôi chỉ lấy 20% phí trung gian, không lấy thêm một đồng nào của anh đâu".
"Ừm."
Niên Bách Ngạn lại phát huy sở trường kiệm lời vàng ngọc của mình. Tố Diệp cũng chẳng màng tới việc phân tích tâm tư của anh, chỉ mải đút ngay tiền vào ví. Nhân lúc xe giảm tốc độ, Niên Bách Ngạn liếc nhìn cô. Cô đang cúi đầu đếm tiền, như một con chuột vui quên đường về, khóe môi anh bất giác cong lên.
Càng về đêm phố phường càng náo nhiệt. Xe xuyên qua khu Sanlitun rực rỡ ánh đèn, qua bóng những hàng cây ngân hạnh sáng lên dưới ánh trăng, Niên Bách Ngạn cho xe dừng lại trong một tiểu khu.
Khu nhà này rất yên tĩnh, hoàn toàn đối lập với một Sanlitun ồn ào cách đó không xa, nghiệm chứng cho mong muốn "giữ được lòng thanh tịnh giữa phồ phường ồn ã".
"Cô sống ở nhà A?" Tắt máy xong, ngữ điệu của Niên Bách Ngạn có phần kinh ngạc.
"Đúng vậy! Là vị trí đẹp nhất trong khu nhà cao cấp này, nhưng tôi lại thuê được với giá cực hời." Tố Diệp với lấy túi xách của mình: "Có muốn lên thăm quan một chút không, tiện thể uống tách trà?".
"Tham quan thì không dám." Niên Bách Ngạn nhẹ nhàng đáp, nhưng câu tiếp theo lại giống như có ý sâu xa: "Có điều nếu cô dám mời, tôi cũng sẵn lòng lên thưởng thức trà của cô".
Tố Diệp đột ngột dừng lại, thấy anh có ý trêu chọc, cô lập tức giơ tay lên giải thích: "Cái đó... Tôi không có ý gì đâu".
Đến nhà tôi chơi hay lên nhà chơi, mấy câu đại loại như thế này, trong thế giới của những người trưởng thành đã không còn đơn thuần như thời thơ ấu nữa. Trời càng lúc càng tối, một câu mời vô tâm của cô lọt vào tai người khác ít nhiều cũng sẽ thay đổi ý nghĩa. Niên Bách Ngạn là người có lòng, chắc là có không ít phụ nữ đã từng chủ động đưa ra lời mời với anh. Nhưng thực tế đó thật sự chỉ là một câu khách sáo của cô mà thôi.
Sợ chuyện này càng giải thích càng tối nghĩa, cô dứt khoát bổ sung thêm một câu: "Bây giờ đúng là cũng muộn rồi, hôm khác tôi mời anh vậy".
"Được." Niên Bách Ngạn cũng không làm khó cô nữa, khóe môi chỉ khẽ giật, khó mà nhận ra.
Tố Diệp xuống xe, đợi Niên Bách Ngạn hạ kính cửa xe xuống, cô mỉm cười, tự nhiên đáp lại: "Dù sao cũng cảm ơn anh đã đưa tôi về".
Niên Bách Ngạn đặt tay lên vô lăng. Đèn xe và màn đêm giao hòa thành một luồng ánh sáng khi tỏ khi mờ, lướt qua gương mặt anh. Những đường nét trên khuôn mặt ấy nhìn nghiêm túc nhưng có thêm một vẻ thong dong. Anh lên tiếng: "Đối với tôi mà nói, phân lượng của hai chữ 'cảm ơn' này không quá nặng".
Ý tứ sâu xa trong lời nói của anh, cô hiểu rất rõ. Cô nhún vai: "Nhưng chỉ vì được anh hùng cứu mỹ nhân mà bắt tôi nộp vũ khí đầu hàng thì anh cũng quá xem nhẹ sự kiên trì của tôi rồi. Tôi nói rồi, sự nhiệt thành của tôi với Tinh Thạch không cao, anh Niên vẫn nên mời nhân tài khác là hơn".
"Cô hiểu lầm ý của tôi rồi." Niên Bách Ngạn mỉm cười, bất ngờ nói: "Tôi chỉ cảm thấy, sau khi cô lấy danh nghĩa đĩa nhạc gốc tiện thể cắt xén luôn cả tiền phạt trong ví của tôi thì một câu cảm ơn qua loa như vậy hình như hơi ít thành ý".
Nụ cười trên môi Tố Diệp bắt đầu gượng gạo, ấp úng nửa ngày cô mới bật ra được một câu: "Đối với anh mà nói, chỗ đó có đáng gì đâu".
"Tối nay nghỉ ngơi sớm đi." Niên Bách Ngạn hơi nhếch môi, sau khi khởi động xe lại bất ngờ đáp trả một câu: "Còn nữa, lần sau nếu nhìn thấy tôi trước cửa khách sạn, hoàn toàn có thể đường hoàng bước xuống rồi chúng ta cùng nhau đi ăn đêm, cảm giác cũng không tồi".
Dứt lời, chiếc xe phóng vụt đi.
Tố Diệp vẫn còn đứng đờ người ra đó, hồi lâu sau mới tỉnh lại: "Niên Bách Ngạn, anh...". Cô cúi đầu nhìn xuống, rồi hét lên phía sau đuôi xe: "Này, cà vạt của anh!".
~Hết chương 63~
Chương 64: Không dám lên tiếng
Đã hơn chín giờ tối, trong phòng họp đèn vẫn sáng choang. Ngoài cửa sổ là đèn hoa rực rỡ, là người xe nườm nượp. Tập đoàn Tinh Thạch nằm ở tòa nhà văn phòng cao cấp của trung tâm mậu dịch quốc tế III tại Trung Quốc, chiếm cứ được một vị trí địa lý trời phú, cùng với tòa nhà mới của đài truyền hình Trung ương, trung tâm tài chính tạo thành ba góc thu hết cảnh đêm của thành phố vào tầm mắt.
Niên Bách Ngạn đang ngồi ngay ngắn ở vị trí chủ tịch. Đằng sau lưng anh là khu nội thành hình chữ nhật thành phố Bắc Kinh với kết cấu có thể nhìn được rõ ràng. Ánh sáng lộng lẫy đâm vào cánh cửa kính sát sàn, như hàng ngàn hàng vạn ánh sao vỡ tan, cũng nhờ đó khiến cho bóng hình cao lớn của người đàn ông càng thêm mờ ảo.
Ngồi hai bên toàn là các cán bộ cấp cao của công ty, ai nấy đều thận trọng báo cáo với Niên Bách Ngạn các công việc mình đang phụ trách. Từ trên xuống dưới trong tập đoàn Tinh Thạch không ai không biết rõ sự nghiêm túc và hà khắc của Niên Bách Ngạn trong công việc. Dù có bất kỳ sai sót nào, nhẹ thì cắt tiền thưởng và hoa hồng, nặng thì đuổi thẳng ra khỏi cửa lớn của tập đoàn.
So với sự cẩn thận từ lời nói tới việc làm của các nhân viên, trông Niên Bách Ngạn có vẻ như đã quen với việc này. Chiếc sơmi màu xám bạc được cắt may tinh xảo ít nhiều đã làm mềm mại những đường nét cương nghị trên gương mặt. Chỉ có điều anh cứ im lặng ngồi đó, cho dù hơi nhíu mày thì những nét thấp thoáng trên hàng mi và sống mũi cũng lộ rõ vẻ trầm lạnh và mạnh mẽ.
Đợi quản lý của bộ phận thị trường và phòng tài vụ báo cáo xong, Niên Bách Ngạn mới có chút phản ứng, ngón tay khẽ lướt qua chiếc cằm gợi cảm lún phún râu, như đang nghĩ ngợi gì: "Có thể đạt được thành tích kinh doanh tăng trưởng 27% so với cùng kỳ trong quý I, khi rất nhiều mặt hàng xa xỉ đang lần lượt chen chân vào thị trường Trung Quốc, làm tốt lắm".
Các quản lý của bộ phận thị trường và bộ phận phát triển ai nấy đều giơ tay lau những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán, tảng đá đè nặng trong lòng cuối cùng đã rơi xuống. Có thể được nghe chính miệng Niên Bách Ngạn nói ra ba chữ"Làm tốt lắm" đã làm lời khen ngợi tuyệt vời nhất rồi.
"Trong ba năm tới, Tinh Thạch dự định thành lập thêm khoảng 25 - 30 đại lý ở Trung Quốc. Việc đầu tư vào các đô thị loại II và loại III cũng sẽ tiếp tục được khuếch trương. Các bộ phận có liên quan hãy chuẩn bị đi, tôi cần một bản kế hoạch hoàn chỉnh."
Lời nói của Niên Bách Ngạn khiến các nhân viên xung quanh thì thầm to nhỏ, có người còn thẳng thắn đưa ra quan điểm bất đồng ngay tại đó: "Tổng giám đốc Niên, tôi lại cho rằng nếu giai đoạn tiếp theo chuyển hướng sang thị trường điện tử sẽ tốt hơn. Bây giờ rất nhiều thương hiệu đều đang thử thay đổi phương thức kinh doanh, thị trường điện tử là một sự lựa chọn không tồi".
Ý kiến này, có người tán đồng, cũng có người phản đối.
Niên Bách Ngạn yên lặng lắng nghe, chỉ chậm rãi cầm tách trà trên bàn lên nhấp một ngụm, cho tới khi đối phương nói xong, mới đặt xuống mặt bàn: "Giám đốc Lưu, tôi rất hài lòng việc anh luôn thường xuyên theo dõi những tin tức tài chính nóng hổi, nhưng trước khi chuẩn bị phát biểu, anh có nghiêm túc suy nghĩ tới tính khả thi của nó không?".
Một câu nói khiến giám đốc Lưu khi nãy còn ba hoa rất hùng hồn, sắc mặt đột ngột thay đổi, ngượng ngập đứng như trời trồng ở đó, không dám lên tiếng.
"Tốc độ phát triển như vũ bão của thị trường điện tử Trung Quốc đúng là khiến rất nhiều công ty nhìn thấy hy vọng. Cách thức triển khai không dự trữ hàng tồn kho này thật sự có thể giảm chi phí cho kinh doanh. Ví dụ như phí tổn của ngành chúng ta lên tới 35-40%, nhưng đối với những thương hiệu điện tử thì chỉ khoảng 15%. Thấy lợi trước mắt là muốn giành lấy mà quên mất hoàn cảnh của thị trường Trung Quốc." Ánh mắt Niên Bách Ngạn rất nghiêm nghị, vầng trán cao mạnh mẽ: "Ở Mỹ, toàn bộ hệ thống mua bán qua mạng đã hoàn thiện, nhưng ở Trung Quốc, kim cương muốn tiêu thụ theo dòng một cách thuần túy còn cần một khoảng thời gian khá dài nữa mới thực hiện được. Thói quen mua sắm qua mạng của người tiêu dùng Trung Quốc chỉ đang hình thành một cách từ từ. Trong quá trình hình thành này, lòng tin của người dân Trung Quốc với thị trường online còn rất thấp. Nếu không có quá trình thử nghiệm kỹ thuật, hoàn thiện đồng bộ việc cung cấp các dịch vụ chăm sóc khách hàng, sẽ khiến độ hài lòng của khách hàng giảm sút. Còn nếu muốn nắm giữ thị trường, vậy thì phải đi theo con đường kết nối đồng bộ giữa bán hàng online và bán hàng thực tế, đây là việc trước mắt chúng ta đang làm. Còn việc từ bỏ hoàn toàn các cửa hàng đại lý vào thời điểm này là chuyện vô căn cứ".
~Hết chương 64~
Chương 65: Tứ hợp viện
4
Mồ hôi lạnh của giám đốc Lưu chảy ròng ròng xuống hai bên thái dương. Cũng may Niên Bách Ngạn không gạn hỏi sâu thêm mà quay sang phía giám đốc bộ phận thị trường: "Kỷ Đông Nham gần đây có không ít động thái".
"Vâng." Quản lý bộ phận thị trường gương mặt lanh lợi: "Chúng ta đã có được tin tức nội bộ đáng tin cậy nhất rồi, đó chính là Kỷ Đông Nham ngấm ngầm đích thân ra tay công kích sản phẩm Bluray mới tiến vào thị trường Trung Quốc khiến cho doanh thu của đối phương tuột dốc. Giám đốc Niên, tôi có lý do để nghi ngờ mục đích của Kỷ Đông Nham là muốn một chọi một với Tinh Thạch của chúng ta. Ngoài ra, showroom đá quý cao cấp Tỷ Hối do Kỷ Đông Nham quản lý cũng đã tham gia triển lãm đá quý quốc tế, gần như muốn đối chọi lại với sản phẩm đá quý mùa mới của chúng ta".
Bluray là một thương hiệu đá quý tới từ Mỹ, vừa bước vào thị trường Trung Quốc đã bị đánh úp, tin tức này làm xôn xao cả giới thương nhân, chỉ có mình Niên Bách Ngạn là vẫn bình tĩnh. Anh chưa bao giờ nghi ngờ độ chuẩn xác các nguồn tin do nội bộ Tinh Thạch có được, hơn nữa, kiểu làm việc quyết đoán tuyệt tình như thế này trước nay luôn là phong cách của Kỷ Đông Nham.
"Không chỉ có thế, tổng giám đốc Niên, phía Kỷ Thị cũng đã để mắt tới mỏ kim cương mà chúng ta chuẩn bị đấu giá. Tên này rõ ràng là một con chó điên, chỉ biết đối đầu trực diện." Một vị quản lý khác căm phẫn sôi sục.
Niên Bách Ngạn nhàn nhã thưởng thức trà: "Chim chết vì thức ăn, người chết vì lợi ích, cứ theo dõi sát sao là được rồi." Hàng lông mi che đi đôi mắt sắc sảo, anh ngước lên nhìn nữ trợ lý ngồi bên cạnh, điềm đạm nói: "Khẩn trương liên hệ với bên Nam Phi, tôi sẽ đích thân bay qua đó đàm phán".
"Vâng, thưa tổng giám đốc."
Khi buổi họp sắp kết thúc, thư ký phòng hành chính gõ cửa bước vào, nói nhỏ mấy câu vào tai Niên Bách Ngạn. Hàng mi vốn đang rất thoải mái của anh bỗng chốc nhíu lại, gương mặt cũng lạnh đi vài phần.
***
Niên Bách Ngạn lái xe thẳng một mạch, khi trở về tứ hợp viện ở đường Nam Trì Tử cũng đã gần mười một giờ đêm. Đèn xe chiếu rọi căn nhà sang trọng gần đó. Con mắt điện tử giấu trên cửa lớn Quảng Lượng cũng bắt đầu ghi lại mọi hình ảnh theo quy luật.
Cửa lớn Quảng Lượng là một trong sáu kiểu cửa ra vào của những tứ hợp viện cổ ở Bắc Kinh. Cửa lớn Quảng Lượng chỉ cánh cửa đâm lên từ cột sau, khoảng không gian trước cửa rộng bằng cả một căn phòng, hai bức tường ngoài cửa được xây thành hình chữ bát, tổng thể kiến trúc rất khí khái, nếu xét theo phong thủy sẽ có hướng tấn tài tấn lộc. Kiến trúc của các ngôi nhà ở thành Bắc Kinh khi xưa có thể phân thành rất nhiều kiểu, nhưng các gia đình sở hữu những căn nhà có cửa Quảng Lượng thì không giàu có cũng là quý tộc. Đến thời đại ngày nay, những căn nhà này đa phần cũng đã được các phú thương mua lại. Những người có thể ra vào khu tứ hợp viện ở đường Nam Trì Tử này, lai lịch đương nhiên không tầm thường. "Vân khai lư hạp tam thiên trượng - Vụ ám lầu đài bách vạn gia."* "Bách vạn gia" trong câu thơ này chính là chỉ tứ hợp viện.
*Tạm dịch: Cửa mở được ba ngàn trượng lên cả mây trời, hàng trăm cư dân sống trong lầu gác dưới bầu trời âm u.
Một tứ hợp viện có đẹp đến đâu cũng cần được tiến hành cải tạo theo hướng hiện đại hóa, giống như căn nhà mà Niên Bách Ngạn ở. Có nhà, có vườn, có cửa lớn, có cửa vào từng phòng, trở thành một tổng thể vừa khép kín vừa liên hệ gắn bó. Hành lang quanh co, bóng cây che rợp, nối giữa phòng chính và mái hiên là một hành lang. Toàn bộ phía trên là những bức vẽ bằng tay cao quý. Về bố cục, anh vẫn giữ ý tưởng của tứ hợp viện nguyên sơ, rồi thuê người mở rộng diện tích ngầm. Nếu xuống dưới lòng đất, căn nhà lại bày ra một khung cảnh hoàn toàn hiện đại. Garage, phòng tập gym, bể bơi, rạp chiếu phim... cái gì cũng có.
Xe cứ thế đi thẳng xuống garage. Khi đi vào vườn, thấy phòng chính vẫn còn sáng đèn, sắc mặt anh càng thêm nặng nề.
Là thím Từ giúp việc ra mở cửa, thấy Niên Bách Ngạn đã về liền thở phào nhẹ nhõm: "Thưa anh, cuối cùng anh đã về".
"Phu nhân đâu?" Niên Bách Ngạn bước vào, đặt đại cặp tài liệu sang một bên, ngồi phịch xuống sofa.
"Phu nhân uống say rồi, vẫn đang làm loạn."
Thím Từ là người giúp việc đã ở bên Diệp Ngọc mười mấy năm trời. Trước giờ Diệp Ngọc đi đâu là bà ấy theo đó. Tứ hợp viện này là phòng tân hôn của Niên Bách Ngạn và Diệp Ngọc, nhưng Diệp Ngọc rất ít khi quay về. Không hiểu vì sao hôm nay tính tình thay đổi, uống say bí tỉ rồi mò tới đây. Đây cũng là lý do thím Từ buộc phải gọi điện tới công ty.
Niên Bách Ngạn giơ tay day vầng trán đau buốt. Anh nhắm mắt lại, trông có vẻ mệt mỏi.
"Thưa anh, trông phu nhân có vẻ buồn lắm." Thím Từ thấy anh không hề nhúc nhích thì có phần sốt ruột, nhưng cũng không dám thúc giục nhiều.
Lúc lâu sau, Niên Bách Ngạn mới mở mắt, đứng dậy, nhẫn nại bước vào phòng ngủ.
Chiếc giường hoàng gia trong phòng ngủ trước nay chỉ có một mình Niên Bách Ngạn nằm, bây giờ lại bị Diệp Ngọc chiếm giữ. Cô ta nằm co ro trên giường, tóc xõa bù xù, nước mắt lưng tròng. Sau khi thấy anh bước vào, cô ta vội vàng xuống giường, lảo đảo bước tới ôm chặt lấy anh.
Mùi rượu nồng nặc quét qua, Niên Bách Ngạn càng nhíu mày chặt hơn, gỡ tay cô ta ra, ánh mắt nghiêm nghị đến đáng sợ: "Diệp Ngọc, em điên đủ chưa?".
~Hết chương 65~
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...