Đừng Để Cô Ấy Cô Đơn
“Hạnh Phúc do chính mình nắm giữ, quá khứ mãi mãi chỉ là những điều thuộc về xa xưa, mọi thứ trôi qua hãy để nó nằm yên trong ngăn kéo dĩ vãng. Chuyện cũ, người cũ, nhắc lại làm chi thêm đau lòng.”
Bỗng một ngày gặp lại người trên con đường đó, vẫn con đường quen thuộc,cảnh và người vẫn như xưa. Kỉ niệm từng đợt, từng đợt ùa về khiến muốn dừng mà chẳng thể.
Thế là sau bao lâu không gặp, nét mặt và nụ cười vẫn đáng ghét như thế, chỉ là bản thân bây giờ chẳng thể đến bên và nghe người ta thủ thỉ. Để cảm nhận lại giọng nói ấm áp đã từng cứa sâu vào tim mình ngày người nói lời chia tay.
Vậy nên người à, nếu thật sự đã xa rồi, cố tình tránh mặt nhau rồi, chào một tiếng cũng chẳng được. Thôi thì đành lòng đi ngang qua nhau vậy. Vô tâm như hai kẻ xa lạ chẳng biết quá khứ đã từng hạnh phúc thế nào. Và tan vỡ ra sao.
Bất chợt bừng tỉnh lại rồi tự nở nụ cười mỉm. Hoá ra, mình đã suy nghĩ quá roò, người đã đi rồi và ta chỉ còn là kẻ xa lạ. Chờ đợi, nhớ thương và vương vấn làm gì, chỉ thêm đau lòng và nhức nhối.
Mỗi tối, tôi đều thở dài và nói những câu khô khốc từ trong cổ họng rằng mình sẽ ổn thôi, ngày mai rồi đâu cũng lại vào đó. Cuộc sống mà, đâu phải cứ ngày ngày u buồn mãi được.
Lòng đã tự bảo một ngày không ổn cũng phải tự hào rằng bản thân đã trưởng thành hơn và biết nhiều thứ hơn. Nhưng đôi khi tự nói với lòng như vậy mà thật ra bản thân có lúc nào ổn đâu. Phải chăng yêu người nào người cũng làm ta đau lòng?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...