Đừng Để Chưởng Môn Quạo


Bọn họ chuẩn bị đi, liền thấy mười mấy hồn phách từ trong phòng bay ra.

Đây đều là quỷ hồn sau khi đột tử, bị ép ở lại nơi này dùng để hạ chú vào vật phẩm.

Tình trạng chết cực kỳ thảm.

Rất nhiều người đều đã trở thành một đống thịt, ngay cả tứ chi cũng không thể phân biệt rõ ràng.

Họ mở miệng cầu xin cô đưa mình ra khỏi nơi này, nơi đây ngay cả quỷ cũng thấy sợ.

Diêu Mộ cảm thấy đáng thương, vì thế gật đầu đáp ứng.

Lâm Uyển Ương nhìn anh ấy, suy nghĩ một chút nói: “Thực ra người khắc phục hậu quả sẽ tới tiến hành siêu độ, không dẫn bọn họ đi cũng được, chỉ muộn thêm mấy tiếng.


Diêu Mộ: “Cái này có gì cần chú trọng sao?”
Lâm Uyển Ương không nói gì, lát nữa anh sẽ biết.

———
Mười phút sau.

Diêu Mộ: “A!!! Sao bọn họ lại đi theo xe của tôi!”
Phía sau chiếc Ferrari màu xám có mấy chục hồn ma đi theo, đều là loại tình trạng chết thê thảm.

Trong đó còn có một con quỷ tính cách hoạt bát, con ngươi đều bị đụng rơi ra, lộ ra một nửa xương trán, ghé vào cửa sổ xe cười với Diêu Mộ.

Lâm Uyển Ương: “Anh đã đồng ý dẫn bọn họ đi, quỷ rất trọng lời hứa, anh không cần sợ, anh tứ trụ bát mệnh tồn âm, bọn họ đều thích anh, tự nhiên có lòng thân cận.



Diêu Mộ: “Cứu mạng a!!!”
!
Ba người quyết định lái xe vào nội thành, ở lại khách sạn.

Bằng không lái xe đến đạo quán phải đến ba giờ sáng, hơn nữa trạng thái tinh thần của tài xế không ổn định.

Vừa lái xe vừa thét chói tai, cũng may lúc này trên đường không có ai, nếu không sẽ phải lên bản tin thời sự xã hội.

Lâm Uyển Ương: “Ngươi như vậy sẽ dọa anh ta đấy.


Cô nói xong câu này, con quỷ ghé vào bên cửa sổ liền tự giác chạy ra phía sau.

Diêu Mộ hít một hơi thật sâu, hỏi: “Tại sao trước năm nay tôi đều chưa từng gặp phải mấy thứ này?”
Lâm Uyển Ương: “Lão đạo kia hạ thuật Yếm thắng cho anh, tuy đã giải quyết xong nhưng vẫn có ảnh hưởng.


Diêu Mộ: “! Vậy có phải sau này tôi sẽ luôn như vậy không?”
Lâm Uyển Ương không nói gì, im lặng đã đủ nói lên tất cả.

Xe chạy như bay lại bắt đầu vang lên tiếng thét chói tai, kinh động đến chim ngủ ven đường.

———
Bốn người vẫn ở khách sạn lần trước, thuê hai phòng.


Diêu Mộ không dám ngủ một mình, ôm gối chen chúc giữa hai sư huynh đệ.

Anh ấy giấu một nửa khuôn mặt trong chăn, cảm thán nói: “Quá được hoan nghênh cũng không tốt.


Bảo Tâm liếm môi dưới: “Anh, bộ dạng bọn họ nhìn anh, giống như mỗi lần em nhìn thấy hamburger vậy.


Tạ Văn Dĩnh cố gắng nín cười.

Diêu Mộ: “! ! ”
Anh ấy yên lặng giấu hết đầu vào trong chăn.

Sáng hôm sau, bốn người ăn sáng xong liền trở về đạo quán.

Quản lý nhà hàng rất có ấn tượng với ba người, phản ứng đầu tiên là nhanh chóng thông báo cho nhà bếp phải tăng lượng hàng chuẩn bị lên.

Diêu Mộ suy đi nghĩ lại, vẫn là đạo quán an toàn nhất.

Hôm nay cuối cùng anh ấy cũng rảnh, chuyển khoản ba trăm ngàn đã cam kết trước đó qua ngân hàng cho Lâm Uyển Ương.

Sau đó, Diêu Mộ quyết định thời gian này đều ở đạo quán.

Bên này không khí trong lành rất tốt, anh ấy đã thông báo cho công ty di động tới lắp đặt internet, lại đặt mua máy tính và đồ dùng hàng ngày.

Chuẩn bị ở lại lâu dài.

Diêu Mộ mất hai ngày mới làm xong những việc này, còn trịnh trọng thông báo cho mọi người, về sau anh ấy chính là cư sĩ tu hành ở đạo quán.

Xin hãy gọi anh ấy là “Diêu cư sĩ”.

Tạ Văn Dĩnh mỗi ngày năm giờ sáng bắt đầu tiết học sớm, mấy ngày nay Diêu Mộ cũng đúng giờ rời giường, chen chúc bên cạnh cậu ấy niệm kinh.


Nhóm dịch: Nhà YooAhin


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận