Đừng Để Chưởng Môn Quạo


Lâm Uyển Ương cơm nước xong bắt đầu dọn dẹp sân vườn.

Hôm qua bận rộn cả ngày, hôm nay rốt cuộc mới được rảnh rỗi.

Lâm Uyển Ương lấy một quyển sổ trong ba lô của mình ra, đây đều là lúc cô học đạo pháp sư phụ giúp sắp xếp lại, hiện tại vừa hay phát huy công dụng.

Lúc Lâm Uyển Ương dọn dẹp đạo quán, phát hiện trên giá sách một chiếc laptop, màu đen kiểu cũ rất cồng kềnh, trong hộp bên cạnh còn có thiết bị liên kết và wifi.

Lâm Uyển Ương: "Cái này là của sư phụ cậu?”
Dương Bảo Tâm gật đầu, sau khi sư phụ qua đời cái máy tính này chưa từng được mở ra, sư huynh mỗi ngày đi ra ngoài làm việc, còn cậu phải rất cố gắng mới có thể đuổi kịp tiến độ học tập, cũng không có thời gian.

Hiện tại có điện thoại di động là đủ rồi, không cần đặc biệt dùng máy tính lên mạng.

Lâm Uyển Ương đặt laptop lên bàn, ấn nút khởi động máy, cô đợi hai giây không có phản ứng.

Lạ thật, để một cái laptop bị hỏng trên giá sách?
Lâm Uyển Ương ngẫm nghĩ cắm sạc vào, lại ấn nút khởi động máy, vài giây sau màn hình liền sáng lên.

Hình nền khởi động máy rất nguyên thủy, trên màn hình tổng cộng có hai biểu tượng.

Chim cánh cụt, và trình duyệt tự kèm theo.


Lâm Uyển Ương kiểm tra cấu hình một chút, là hệ thống win6 mà hiện tại trên thị trường đã rất hiếm thấy.

Cái máy tính này là trước đây của Thanh Hư đạo trưởng chuyên sử dụng, bởi vì internet phát triển, để không quá lạc hậu ông ấy cũng theo đó nghiên cứu một chút.

Người tu đạo cũng không thể bảo thủ được.

Lâm Uyển Ương mở trình duyệt, trang chủ cài đặt là một diễn đàn quan tâm đến đạo học.

Chia làm ba mảng, giao lưu đạo hữu, tuyên bố nhiệm vụ, còn có một lời nhắn giao dịch.

Góc trên bên phải trang web hiển thị, trạng thái đăng nhập tài khoản, Lâm Uyển Ương click để vào bên trong.

Tên ID chính là "Phái Tịnh Dương", vừa xem hiểu ngay.

Có điều cái môn phái nhỏ này, cũng không khiến người ta chú ý.

Cô lật lại tin nhắn trả lời của tài khoản này.

Thời kỳ hoạt động sôi nổi tập trung ở ba năm trước, khi đó Thanh Hư đạo trưởng hẳn là thông qua diễn đàn nhận không ít việc.

Tài khoản cũng không nói chuyện phiếm, thông thường trực tiếp gửi tin nhắn cho số QQ của đối phương.


Để cho đối phương nói chuyện qua QQ với ông ấy.

Lâm Uyển Ương suy nghĩ một chút, mở ra tài khoản QQ kia, tên người dùng cũng “Truyền nhân phái Tịnh Dương” nhất mạch tương truyền.

Thông tin đăng nhập quá hạn, có điều thứ này là tài sản giả định đạo trưởng cố ý lưu lại? Lâm Uyển Ương thử hai nhóm mật mã số liền đăng nhập thành công.

Danh sách bạn bè của tài khoản chỉ có mười mấy người, đây hẳn là đều được thêm vào từ diễn đàn.

Vòng nhân mạch của Thanh Hư đạo trưởng rất đơn giản, một tin nhắn gần đây nhất của bạn bè, cũng là nửa năm trước.

Lâm Uyển Ương vừa định khép máy tính lại thì chuông điện thoại vang lên.

———
Diêu Mộ từ sau khi tẩy sạch hình xăm, không còn cảm giác bị nhìn chằm chằm nữa.

Sau đó anh ấy đi tìm phòng làm việc xăm hình kia, nhưng trước mắt chỉ thấy người đi nhà trống nên chỉ có thể từ bỏ.

Em họ ngày đó cùng anh ấy đi xăm hình, nói hoa văn là do thợ xăm đề nghị, mình không biết cái gì cả.

Diêu Mộ biết việc này báo cảnh sát cũng vô dụng, sẽ bị coi là bệnh tâm thần.

Nhưng anh ấy không tin không liên quan đến Hạc Khánh.

Anh ấy cũng không nói toạc ra, mà chỉ châm chọc khiêu khích vài câu, bắt đầu đề phòng không gặp người đó.

Động cơ của đối phương, Diêu Mục rất rõ ràng, dù sao khi anh ấy chết nhà cậu ta sẽ là người nhận được lợi ích lớn nhất.


Nhóm dịch: Nhà YooAhin


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận