Chương 23
Vạn bất đắc dĩ
Lam Lâm đờ đẫn nhìn cơ số người đang đi đi lại lại trước mặt, ai nấy đều tươi cười rực rỡ, toàn thân mặc lễ phục sang trọng quý phái, cậu bắt đầu cảm thấy choáng váng. Lam Lâm nghiêng người, dựa hờ vào cây cột trạm khắc hoa văn phức tạp, mông lung tự hỏi lý do tại sao mình lại xuất hiện ở đây.
Tiêu Ngọc hớn hở từ trung tâm phòng tiệc chạy về phía góc khuất Lam Lâm đang đứng, đứng lắc lư trước mặt cậu, tà váy dài đính đá trong suốt phản chiếu ánh đèn, đâm vào mắt khiến cậu đau nhức.
"Anh Lâm! Sao vẫn còn đứng đây? Mau đi theo em, bác Triều đang hỏi anh đó!"
Lam Lâm day day điểm giữa hai lông mày, hồi tưởng lại ký ức cách đây hơn một giờ.
Hôm nay là ngày thứ ba cậu bị ốm, tình trạng sốt cao đã thuyên giảm, tuy cơ thể không còn đau nhức nhưng tay chân rã rời vô lực. Cổ họng và mũi thì nghiêm trọng hơn, vẫn cứng đờ và đặc sệt đờm khiến giọng cậu tắc tịt.
Năm giờ chiều, Lam Lâm đang tạo hình "mỹ nam yếu đuối" ngồi trên ghế nhung mềm mại đặt giữa phòng khách tràn ngập ánh sáng, hưởng thụ buổi chiều êm ả cùng cáo con thì Tiêu Ngọc bất ngờ ập đến như vũ bão. Lam Lâm đờ đẫn tự hỏi từ bao giờ căn biệt thự này trở nên nhộn nhịp và hiếu khách đến thế.
Cô gái nhỏ lấy tư thế không gì có thể ngăn trở xông vào giữa nhà, mồm liến thoắng tuôn một tràng ngôn ngữ mạng cậu không theo kịp rồi lại cuống quít tung ra bộ sản phẩm thời trang phong cách hoàng gia (?) nào đó bắt cậu mặc thử. Lam Lâm yếu ớt giơ tay muốn từ chối thì bị ánh mắt mờ sương đáng thương vô cùng của Tiêu Ngọc đánh cho rụt lại, cậu đành bất đắc dĩ chậm chạp bò lên phòng thay đồ.
Lam Lâm cố vặn vẹo cái lưng cứng còng, hai tay nâng lên hạ xuống, khó khăn xỏ vào bộ quần áo thiết kế cầu kì quá mức này. Lúc soi gương, cậu lần nữa tự hỏi phải chăng thẩm mỹ thời trang của Tiêu Ngọc thật sự có vấn đề? Không hiểu cô gái nhỏ này trong đầu chứa những thứ mộng mơ hồng phấn gì nữa.
Tiêu Ngọc chờ chờ đợi đợi hồi lâu cuối cùng cũng thấy Lam Lâm lò dò bước xuống cầu thang, biểu cảm liền thay đổi một trăm tám mươi độ. Hai mắt vương lệ u buồn khi nãy lập tức biến thành hai chiếc đèn pha ô – tô sáng chói, "quét" từ đầu đến chân Lam Lâm bảy bảy bốn mươi chín lượt mới chịu buông tha.
Oa ha ha! Quá đẹp trai! Quá phong độ! Ánh mắt chọn đồ của cô tuyệt không bao giờ sai mà!
Lam Lâm bị Tiêu Ngọc dùng ánh mắt mê muội ngắm nghía đến nổi da gà, chợt có ảo giác mình trở thành đồ chơi búp bê cho cô nàng thay mặc quần áo. Nội tâm cậu vặn vẹo bắt đầu muốn kháng cự.
Tiêu Ngọc hớn hở kéo tay Lam Lâm đứng trước gương lớn trong phòng khách, chỉ vào đó mà sung sướng cảm thán.
"Đẹp! Quá đẹp! Anh nhìn xem, chúng ta có khác gì hoàng tử và công chúa bước ra từ truyện cổ tích không!" Nói xong còn thích chí xoay một vòng, tà váy phiêu bồng xòe ra như cánh hoa rực rỡ.
Lam Lâm dùng đôi mắt mờ đục nhìn hình ảnh hai người phản chiếu trong gương, một tinh linh đáng yêu trần ngập sức sống, một như xác chết ngàn năm đóng hộp.
Cô gái nhỏ hôm nay diện một chiếc váy xòe cúp ngực màu vàng chanh, phía trên đính một lớp đá trong suốt bắt sáng lấp lánh. Mái tóc dài được vấn lên cao, lộ ra cần cổ trắng nõn và bờ vai yêu kiều mảnh khảnh, vừa gợi cảm lại vừa thanh lịch.
Dịch sang bên cạnh một chút, Lam Lâm lờ đờ thấy chính mình đang cứng nhắc "đóng" một cái áo vest trắng may theo kiểu lễ phục Hoàng gia Anh, thân và tay áo thêu chìm hoa văn kiểu cách màu vàng, cổ cứng dựng cao, hai hàng cúc kim loại sáng loáng chạy dọc trước ngực. Phần từ thắt lưng trở lên lấp lánh ánh vàng, muốn bao nhiêu "đồng bóng" liền có bấy nhiêu. Phía dưới may mắn đơn giản hơn nhưng quần tây dài không lấy một điểm tì vết, trắng sáng đến độ làm người mặc cảm thấy bối rối.
Lam Lâm liếc đám tua rua đang rũ xuống trên cầu vai, chợt nảy sinh khát vọng muốn xòe vuốt giật tung. Tiêu Ngọc không biết vô tình hay cố ý, vừa kịp lúc bắt lấy bàn tay đang cứng nhắc đưa lên của cậu, vui vẻ lắc lắc.
Lam Lâm cúi đầu chuyển tầm mắt sang cô gái nhỏ nhắn yêu kiều, lòng hóa thành bùn nhão, bất đắc dĩ cam chịu số phận bị bài trí.
Tiêu Ngọc sung sướng lại xoay thêm một vòng như trẻ con mặc quần áo mới, lại hỗn loạn nói bên tai Lam Lâm điều gì đó bằng tốc độ nhanh hơn khả năng tiếp thu ngôn ngữ của cậu bây giờ. Lam Lâm trì trệ tiêu hóa mất năm giây, lúc định mở miệng ra nói chuyện thì âm thanh mắc kẹt trong cổ họng.
Tiêu Ngọc không thấy người này lên tiếng từ chối thì càng thêm vui sướng, mặt mày rạng rỡ kéo tay Lam Lâm đi thẳng ra cửa. Lam Lâm hốt hoảng, bị động lật đật bước theo sau, hai chân mềm nhũn sắp xoắn cả vào với nhau rồi. Kỳ lạ là từ đầu đến cuối cậu không hề cố gắng phát ra âm thanh phản đối!
Tiêu Ngọc kéo Lam Lâm vào một chiếc Toyota Camry màu đen đỗ trước cổng lớn biệt thự. Chiếc xe hơi không hề do dự, lập tức phóng đi trong con mắt trố lồi của hai thanh niên bảo vệ.
Chuyện này là sao đây!
Quay trở lại thực tại, sau một quá trình mơ mơ màng màng bị cưỡng ép, Lam Lâm đã đứng chính giữa bữa tiệc tổ chức ăn mừng ngày hội âm nhạc cuối cùng của Học viện âm nhạc.
Dáng dấp cao gầy mảnh khảnh, nước da được tăng thêm hiệu quả bệnh tật nên trắng như trứng gà bóc, mái tóc nâu nhạt tự nhiên bồng bềnh, phối với trang phục kiểu Tây khiến Lâm Lâm trông như một Hoàng tử lai bước ra từ tranh vẽ. Vẻ đẹp vừa mang nét thần bí phương đông vừa mang hơi hướm lịch lãm phương Tây khiến cậu thu hút không ít ánh nhìn. Một vài người nhận ra cậu là nhân vật đang "hot" rừng rực trên mạng xã hội, thậm chí còn chỉ trỏ, bàn tán hăng say.
Tiêu Ngọc thấy Lam Lâm mất tập trung, ánh mắt khang khác bình thường liền vẫy vẫy tay trước mặt cậu.
"Hey, sao trông anh như người mất hồn thế? Có nghe thấy em nói gì không vậy?"
Lam Lâm qua loa gật đầu, cứng nhắc bám theo Tiêu Ngọc đi tìm Giám đốc Triều, cậu không muốn đứng đây một mình chịu đựng ánh mắt quái dị của đám đông nữa.
Tiệc đứng đang diễn ra nhộn nhịp nhất, khách mời hào phóng đứng lên tự phục vụ đồ ăn và nước uống, lại tranh thủ giao lưu tán gẫu tranh thủ mở rộng quan hệ.
Bác Triều đã có chút men rượu, mặt đỏ tai hồng đứng giữa một nhóm người trung niên, đều là những quý ông quý bà sang trọng, quý phái. Vừa nhìn thấy hai người trẻ tuổi đi tới, bác già liền cười sang sảng tiến lên hai bước đón họ.
"Ha ha ha! Hai đứa đây rồi, lại đây nào đừng ngại! Để bác giới thiệu hai đứa cho các vị khách quý!"
Giám đốc Triều hào phóng nhưng không mất đi vẻ lịch thiệp, hướng về từng người đứng đó giới thiệu một cách thân mật.
"Đây là bác Hồ Nam Việt, tổng biên tập tạp chí Nghệ thuật phương Đông; đây là cô Đặng Minh Hà, nhạc sĩ kiêm giám đốc điều hành công ty giải trí Minh Tinh; đây là cô Rosaline Ngô, nhà phê bình âm nhạc hiện đang làm việc tại Ý. Ha ha, còn đây, người này phải nói là rất đặc biệt, chính là chủ nhân của cây đàn Piano Crystal P, cháu cứ gọi là bác Hình Long là được!"
Lam Lâm nghe bác Triều thao thao bất tuyệt một tràng mà đầu óc ong ong như TV nhiễu sóng, trên mặt vẫn cứng nhắc giữ nụ cười xã giao, thận trọng bắt tay chào hỏi những người có mặt ở đây, cử chỉ lễ độ, lịch sự khiến những vị khách quý đều có thiện cảm. Giám đốc Triều cố tình giới thiệu hai thanh niên trẻ tuổi với những người có địa vị ở đây, một phần là muốn tạo điều kiện tiền đề cho hai đứa phát triển sau này, con đường sự nghiệp ít nhiều sẽ dễ dàng xây dựng hơn.
Giám đốc Triều ngoắc một phục vụ, gọi mấy ly rượu vang rồi cùng mọi người nhâm nhi nói chuyện phiếm, bóng gió muốn các vị ở đây quan tâm một chút đến hai đứa nhỏ. Khách quý đều là những người được mời đến đêm nhạc khai mạc, từng thưởng thức tiết mục đặc biệt, biết rõ năng lực của Lâm, Ngọc nên tỏ ra rất thiện chí khiến bác Triều vui vẻ không thôi. Hai người trẻ tuổi mỗi người cầm một ly rượu đỏ, lễ độ cụng ly trong không khí sôi nổi.
Lam Lâm nhấp môi uống chút rượu, mặc dù vị cồn rất nhẹ nhưng vẫn khiến vị giác tê liệt của cậu khó chịu. Tán gẫu một lúc, một ly rượu vang không tính là nhiều trôi tuột xuống bụng, cậu cảm giác người ngợm không được thoải mái lắm.
Tiêu Ngọc đứng ngay cạnh bấy giờ mới chú ý Lam Lâm, ngờ ngợ nhận ra điều gì đó bất thường. Khuôn mặt cậu tai tái, hơi thở lại nặng nề, từ đầu đến cuối đều yên lặng không nói tiếng nào, hình như lúc nãy còn ra dấu chỉ vào họng ám chỉ mình không tiện nói chuyện. A! Thôi chết! Cô rút cuộc cũng nhận ra người này hình như bị bệnh!
Tiêu Ngọc trợn tròn mắt nhìn Lam Lâm, sau lưng đổ mồ hôi lạnh. Chết thật, sao cô lại có thể sơ ý như vậy chứ! Ngay từ lúc ở nhà Lam Lâm, cô vì quá hưng phấn đã vô ý bỏ qua biểu cảm mệt mỏi của cậu, cứ thế lôi cậu đi mà không để cậu có cơ hội từ chối. Tính đến bây giờ cậu đã phải đứng một thời gian dài, cơ thể ốm yếu làm sao có thể chịu đựng được!
Tiêu Ngọc cắn môi, dứt khoát tìm một lý do rồi kéo Lam Lâm ra khỏi cuộc trò chuyện, dẫn cậu đến ghế mềm đặt ở một góc kín đáo trong phòng tiệc. Lam Lâm rút cuộc cũng không phải đứng nữa, cậu thả "phịch" người vào ghế salon, duỗi thẳng đôi chân mỏi nhừ.
"Anh bị ốm phải không?"
Lam Lâm không trả lời cô, chăm chú gỡ bỏ hai cúc áo khoác trên cùng cho dễ thở, mặc cái thứ cứng nhắc này khiến cậu càng cảm thấy nặng nề khó chịu.
"Trời ạ! Sao anh lại không nói cho em biết chứ!" Cô gái nhỏ dậm chân.
Lam Lâm nhìn cô bất lực, ánh mắt như muốn nói "em gái nhỏ, em có thể tinh tế hơn một chút được không". Tiêu Ngọc rối rắm, không hiểu hôm nay ăn phải thuốc lú gì mà mình lại ngu như vậy nữa!
Tiêu Ngọc vươn tay sờ trán cậu, bàn tay con gái thon nhỏ, mềm mịn khác hẳn sự thô ráp của vuốt sói kẻ nào đó, chạm vào khiến cậu thấy vừa xa lạ vừa có phần hưởng thụ.
"Vẫn còn sốt đây này! Chết mất thôi! Thế mà anh còn theo em đến đây!"
"..." Lam Lâm thủy chung giữ vững nguyên tắc "im lặng là vàng".
Tiêu Ngọc nói đến đây mới thấy mình thật vô lý, cắn cắn môi nhìn Lam Lâm, đáng thương hệt như cô mới là nạn nhân vậy.
Lam Lâm nhức đầu, không biết làm sao với cô gái nhỏ này, vươn tay ra muốn xoa đầu an ủi nhưng khoảng cách xa không với tới. Tiêu Ngọc thấy bàn tay đưa ra của cậu, đoán đoán một chút liền nắm lấy.
"Anh có trách em không?"
Lam Lâm lắc đầu.
"Vì sao?" Cô mếu máo, đáng thương muốn chết. Nếu Lam Lâm trách cô, cô sẽ không cảm thấy tội lỗi chồng chất thế này!
Vì chiều theo ý em chứ sao, Lam Lâm dùng ánh mắt trả lời.
Tiêu Ngọc chỉ thấy cậu nhìn mình dịu dàng không đáp, đôi mắt lành lạnh hôm nay mờ mịt phủ một lớp sương, khiến cô cảm thấy dường như bản thân chìm nghỉm trong đó. Cô gái nhỏ ôm trái tim bỗng nhiên nảy lên "thình thịch".
"À... à... anh Lâm! Anh ngồi đây nhé! Em gọi cho anh một cốc trà gừng nóng, anh uống vào chắc chắn sẽ đỡ hơn!"
Lam Lâm gật gật đầu, nhìn theo bóng dáng cô gái nhỏ nhanh chóng lẫn vào đám đông rồi mới nặng nề dựa đầu ra phía sau, cố ổn định cảm giác choáng váng tự nhiên ập đến.
Shhh... sao tự nhiên bụng lại quặn lên thế này!
Lam Lâm ôm bụng dưới, nhăn nhó khó chịu. Chắc tại cậu chưa ăn gì đã uống chút rượu nên rối loạn tiêu hóa? Lam Lâm nghi hoặc, tay vô thức đè chặt bụng.
Tiêu Ngọc đi tìm người phục vụ, yêu cầu một cốc trà gừng tươi. Phục vụ nam trẻ tuổi nhanh chóng đáp ứng, bảo cô chờ một lát rồi xoay người đi chuẩn bị.
Phục vụ nam nhanh nhẹn lách mình vào khu bếp phía sau, lại vòng qua cầu thang thoát hiểm phụ, gặp một người tại đó.
"Đại ca, thời cơ đến rồi! Em rình mãi mới "tóm" được cô nàng. Cô nàng muốn một cốc trà gừng nóng, khà khà khà!"
"Mày làm tốt lắm, không uổng công tao dạy dỗ! Hay lắm, trà gừng à, mùi vị đủ nồng, thừa sức át đi thứ này..." Nói đoạn tên này lôi trong túi áo ra một lọ thủy tinh nhỏ trong suốt.
Phục vụ nam nhìn chất lỏng sóng sánh trong lọ thủy tinh, cười âm hiểm.
"Đại ca, thứ này có phải là...?" Phục vụ nam chưa nói hết câu nhưng hai người đã có sự ăn ý, ánh mắt lập lòe bỉ ổi.
"Chính là thứ đó! Tao lùng mãi mới được hàng chất lượng cao thế này. Chỉ cần cho vào hai giọt, bất cứ loại đàn bà nào cũng phải buông tay chịu trói! Không những nó có tác dụng kích thích mà còn làm cho người uống phải toàn thân yếu ớt, nhưng đặc biệt lại không hề mất đi ý thức! Khặc khặc khặc... càng như vậy mới càng vui thú! Phải để con ả nhớ kỹ dáng vẻ dâm đãng của mình mà không thể phản kháng mới có giá trị!"
"Thần kỳ như vậy!" Phục vụ nam khoa trương hô lên. "Trên đời thật sự có loại thuốc có thể biến tiểu thư đoan trang thành gái điếm dơ bẩn sao?!"
"Tao mà phải nói đùa với mày? Mau pha trà gừng đi, cho thứ này vào rồi đợi một lát sẽ thấy hiệu quả! Lúc đấy cho mày tận mất chứng kiến tác dụng tuyệt vời của nó, nhưng chỉ cho mày xem thôi đấy! Cấm sơ múi gì người của tao!" Nói rồi tên kia tát mạnh vào đầu phục vụ nam.
"Dạ! Dạ! Chỉ xem thôi là đủ rồi! Á hí hí! Em đi làm ngay đây!"
Tiêu Ngọc đứng chờ kha khá mới thấy phục vụ nam mình gọi đồ uống quay lại. Cô nhận tách trà gừng nóng hổi trên tay phục vụ, không để ý ánh mắt kỳ quái của y mà quay lưng vội bước đi. Phục vụ nam cẩn thận muốn bám theo kiểm tra kỹ xem cô nàng có uống hết không, chưa được nửa đường thì bị quản lý gọi ra giao việc, đành phải ngậm ngùi nhắn tin cho đại ca báo cáo tình hình.
Tiêu Ngọc trở về góc khuất, thấy Lam Lâm đang mệt mỏi chống tay nghiêng đầu trên ghế, vội vàng tiến lại đưa cốc trà gừng qua. Hai tay rảnh rỗi liền day day huyệt thái dương đang căng cứng cho cậu.
"Anh uống trà gừng đi, sẽ dễ chịu hơn nhiều đó. Anh có mệt quá không? Em có một tiết mục sau ba mươi phút nữa, có thể đợi em một chút rồi cùng về không?"
Lam Lâm nhấp một ngụm trà nồng nặc vị gừng tươi rồi gật gật đầu với Tiêu Ngọc. Đã đến đây rồi thì thôi chờ cô rồi cùng về vậy, bây giờ cậu có muốn về cũng phải liên lạc với tài xế, không thể nhất thời đến ngay được. Nói đoạn, cậu rút điện thoại ra nhắn tin cho bác tài xế thông báo tình hình một chút, vừa nãy đi bất ngờ quá, cậu trì trệ quên không dặn dò người ở nhà, vệ sĩ cũng không mang theo, đảm bảo bây giờ "hậu phương" đang gà bay chó sủa.
Lắm lúc Lam Lâm có suy nghĩ, Trịnh Bình là một, Tiêu Ngọc là hai, hai người này chính là đại diện tiêu biểu cho sự bất đắc dĩ mà cuộc đời này có thể đem lại cho cậu. Một người ngu ngốc thích làm theo ý mình, một người lại ngây thơ đáng yêu khiến cậu không thể từ chối. Haiza, trái tim già nua yếu đuối này sớm muộn cũng có ngày bị hai người chơi đùa đến nát bấy.
Ực ực ực, Lam Lâm một hơi uống nốt trà gừng trong cốc, rút cuộc cũng cảm thấy cơ thể ấm áp hơn nhiều, cơn đau nhâm nhẩm ở bụng tạm thời được đẩy lùi. Mùi gừng tươi nồng đậm đánh thức vị giác tê liệt, cậu chép chép miệng, thử hít hít cái mũi ngàn ngạt.
*
Trịnh Bình vốn định qua nhà chơi với Lam Lâm, đang trên đường tới thì nhận một cú điện thoại khiến hắn muốn rụng rời chân tay. Hắn ngay lập tức quay ngoắt đầu xe, liều mạng phóng hết tốc độ đến đồn công an phía bên kia thành phố.
"Anh là Trịnh Bình?" Viên cảnh sát đang ngồi ghi chép giấy tờ, ngước lên nhìn Trịnh Bình vừa mới xông vào, còn đang thở hồng hộc.
"Vâng, là tôi." Trịnh Bình sốt sắng gật đầu. "Anh họ tôi..."
"Anh ngồi đi. Anh họ cậu là Trịnh Hồng Quân phải không? Tôi theo số điện thoại anh họ cậu cung cấp để liên lạc, bây giờ cần phải làm một số thủ tục."
"Anh có thể nói trước cho tôi có chuyện gì được không?"
"Anh họ của anh bị tình nghi âm mưu bắt cóc trẻ em tại trường Năng khiếu nghệ thuật thiếu nhi." Viên cảnh sát vừa nói vừa quan sát sắc mặt Trịnh Bình. "Hai vị này là phụ huynh của cháu bé, họ tố cáo anh họ anh có hành vi dụ dỗ con họ."
Trịnh Bình mới nghe đến tên trường Năng khiếu nghệ thuật thiếu nhi mặt mũi đã lập tức tái mét, cứng ngắc quay đầu sang phía bên cạnh, lúc này mới nhìn thấy đôi vợ chồng mặt mũi tức giận ngồi trên băng ghế sát tường.
"Anh... có thể nói rõ ràng tình huống được không?" Trịnh Bình run giọng.
"Còn có gì để nói nữa? Bắt cóc chính là bắt cóc! Thằng đấy chính là thằng lừa đảo! Chính mắt tôi nhìn thấy thằng đấy kéo tay con bé muốn dẫn đi!" Người phụ nữ đằng kia mặt đỏ tía tai bật dậy gào lên.
Trịnh Bình sững sờ, quay sang phía cảnh sát muốn được giải thích rõ ràng. Viên cảnh sát không để ý đến thái độ của người phụ nữ, vẫn dùng giọng điệu lành lạnh để hỏi Trịnh Bình.
"Anh họ anh tên Trịnh Hồng Quân, từng có tiền án tiền sự, vừa ra tù cách đây vài ngày đúng không? Tội danh... ồ, kỳ lạ, trong hồ sơ tóm lược không có ghi chép rõ ràng." Viên cảnh sát nhìn Trịnh Bình bằng ánh mắt hoài nghi.
"Trời đất ơi! Vậy là quá rõ rồi! Tội phạm vừa mới ra tù còn không biết hối cải, tay chân vẫn chưa bỏ được mấy trò bẩn thỉu, chắc chắn định bắt con gái tôi để tống tiền! Không, thậm chí có khi còn muốn giở trò đồi bại! Ôi bọn biến thái bây giờ ở đâu cũng có, phải gô cổ tất cả bọn chúng lại, nhốt mục xương trong tù!" Người phụ nữ vừa nói vừa khóc đến thê thảm.
Trịnh Bình nghe mà sợ hãi, lại bùng lên tức giận.
"Cô thôi đi! Còn chưa hỏi rõ tình huống lúc đó đã vội kết luận cái gì! Anh họ tôi phạm tội cũng đã bị pháp luật trừng phạt đủ rồi. Bây giờ ra tù đã được trở lại làm một công dân bình thường, có quyền làm lại cuộc đời. Ai quy định từng đi tù thì cả đời sẽ là kẻ xấu hả?"
"Mày, mày còn già mồm cãi láo? Ngưu tầm ngưu mã tầm mã, mày giống hệt thằng anh mày! Cảnh sát! Anh nhìn xem, nhìn hắn ta hung dữ chưa kìa, chắc chắn cũng không phải loại tốt lành gì!"
Người phụ nữ kích động không thèm nói lý. Chồng cô ta đứng bên cạnh trước giờ vẫn chưa nói lời nào, thấy vợ mình gào lên thái quá thì dùng hành động ngăn lại, nhắc nhở cô ta bớt lời.
Viên cảnh sát nhìn tình huống có dấu hiệu trở nên hỗn loạn, lên tiếng trấn an người phụ nữ, rồi quay sang phía Trịnh Bình.
"Anh họ anh có thái độ không hợp tác điều tra. Chúng tôi thật ra cũng chưa biết rõ tình huống cho lắm, hỏi gì anh Quân cũng không trả lời, đành phải lấy số điện thoại gọi anh tới. Cô bé kia tạm thời chưa thể xuất hiện lấy lời khai vì lý do cá nhân."
"Lý do cá nhân? Điều này chứng tỏ trạng thái tâm lý của cô bé vẫn bình thường, không bị sợ hãi hoảng loạn, không ảnh hưởng đến sinh hoạt đúng không? Như vậy căn cứ vào đâu mà nói anh tôi bắt cóc?"
"Tôi nói bắt cóc chính là bắt cóc! Một thằng đàn ông xa lạ có lý do gì mà lôi lôi kéo kéo con gái nhà người ta giữa đường? Hu hu hu, con gái của tôi chỉ mới mười ba tuổi, còn nhỏ như vậy..."
"Cô thôi đi, nghe đã thấy vô lý! Nếu sự việc đã như vậy thì đợi con gái cô đến rồi nghe thử xem con bé nói gì. Đừng có mà lấy thúng úp voi khi sự việc còn chưa rõ ràng. Cẩn thận không tôi sẽ kiện cô tội vu khống!" Trịnh Bình gằn giọng.
"Đừng có mà vừa ăn cướp vừa la làng! Tôi mà phải sợ anh?!" Người phụ nữ dậm chân đành đạch.
"Cô nên bình tĩnh một chút. Cô là người báo án, phải giữ trạng thái tinh thần ổn định để chúng tôi còn tiến hành điều tra sơ bộ. Hiện tại chỉ có thể đợi con gái cô đến rồi nói chuyện với cô bé."
Viên cảnh sát không chịu nổi sự ồn ào vô lý của người phụ nữ, liền lạnh giọng. Ông cũng không phải người phiến diện dễ dàng quy kết tội danh, mọi việc còn cần phải nghiên cứu kỹ lưỡng.
"Tôi có thể nói chuyện với anh tôi không?" Trịnh Bình quay sang viên cảnh sát hỏi thử.
"Được, anh Quân hiện đang trong phòng cách ly. Tôi sẽ gọi người đưa anh đi."
Trịnh Bình theo người hướng dẫn đến phòng cách ly, thấy Quân đang ngồi một mình trên ghế gỗ. Y lúc này tĩnh mịch, không hề có sự ồn ào hay bất an của một người bị bắt giữ. Ánh mắt y dường như không có ánh sáng, không có nổi một gợn sóng tình cảm.
"Anh." Trịnh Bình lên tiếng trước.
Quân gật gật đầu với cậu.
"Anh không làm chuyện đó đúng không?" Trịnh Bình sốt ruột hỏi y.
Quân cười nhếch mép, đây là biểu cảm đầu tiên và cũng là duy nhất của y từ lúc bị đưa đến đây. Trịnh Bình nhìn sự mỉa mai trên khuôn mặt Quân, cảm thấy có chút hổ thẹn, chính câu hỏi vừa rồi của hắn đã thể hiện rằng hắn không hề thật sự tin tưởng y.
"Vì sao anh lại đến đó?"
Đáp lại hắn chỉ có sự trầm mặc.
"Anh, làm ơn nói cho em biết vì sao anh lại đến đó, nói cho em biết anh không hề làm những chuyện như vậy lần nữa đi!" Trịnh Bình giọng điệu khẩn khoản, kích động bám lấy tay Quân.
Quân cúi xuống nhìn bàn tay đầy gân xanh đang dùng sức tóm y, lại nhìn khuôn mặt khổ sở của Trịnh Bình, cuối cùng cũng mấp máy môi.
"Anh biết dù anh có nói gì bây giờ cũng chẳng ai tin."
Giọng y vang lên không hề mang theo tình cảm.
Trịnh Bình run rẩy, Quân nói đúng. Kể cả bây giờ y có nói gì, hắn cũng chưa chắc đã hoàn toàn tin tưởng. Trịnh Bình ôm đầu, vò mái tóc đen xơ cứng của mình đến rối bù, quyết định không nói thêm gì nữa, lẳng lặng ngồi đây chờ đợi cùng Quân.
Hơn một tiếng đồng hồ trôi qua, tinh thần Trịnh Bình vẫn trong trạng thái căng thẳng, hắn quay sang nhìn Quân, thấy y vẫn giữ vẻ lạnh nhạt không nhìn ra cảm xúc thì thở dài. Anh họ của hắn không biết từ bao giờ đã thay đổi, từ mười năm trước, hay mười lăm năm, hai mươi năm? Hắn tự nhận hai người chơi thân với nhau từ nhỏ nhưng không nhìn ra được điều gì khác thường, cho đến khi quá muộn.
Trịnh Bình hắn không chỉ căm giận mà còn tiếc hận, tiếc là tiếc nuối, hận là hối hận. Giá mà thời gian có thể quay trở về thời điểm hơn mười năm trước, hắn chua xót.
Thời gian chờ đợi luôn dài đằng đẵng, một tiếng rưỡi này trôi qua mà Trịnh Bình tưởng như một ngày rưỡi rồi.
"Ba, mẹ sao lại muốn dẫn con đến đây?"
Trịnh Bình giật mình ngước mắt lên nhìn về hướng phát ra tiếng nói. Một cô bé xinh xắn với mái tóc đen dài rụt rè đứng sau lưng đôi vợ chồng kia, ló khuôn mặt nho nhỏ ra ngó vào trong phòng cách ly.
"A! Chú!" Cô bé nhận ra Quân.
Quân cũng nhìn sang, thấy cô bé cũng không hề kích động, chỉ gật nhẹ đầu.
Viên cảnh sát thấy rút cuộc người đã tập hợp đông đủ, liền nhẹ giọng bảo cô bé tường thuật lại sự việc.
"Ơ, sự việc nào ạ?" Cô bé ngây thơ hỏi, hết nhìn ba mẹ, lại nhìn viên cảnh sát, cuối cùng tầm mắt vòng vo trên người Quân mấy lần.
"Con nói đi đừng sợ! Có phải chiều nay người đàn ông này đã dụ dỗ con đi cùng y không?" Người phụ nữ sốt sắng chỉ vào Quân.
"A! Không, không phải như vậy!" Cô bé bất ngờ nhận ra là mẹ mình đang hiểu lầm gì đó.
"Chính mắt mẹ nhìn thấy hắn ta lôi kéo con mà! Nếu không phải có ý đồ xấu xa thì còn có thể là gì cơ chứ? Y nhìn đã biết không phải hạng tốt lành gì, già đầu rồi còn loanh quanh ở khu vực trường học chắc chắn đang âm mưu lừa gạt!"
"Không! Sự việc không phải như thế! Con... con..."
"Con làm sao? Mau nói! Có phải y đã đe dọa gì con không? Y muốn con đi theo hắn? Y dụ dỗ hay đe dọa? Đừng sợ, con cứ nói đi! Có bác công an ở đây rồi, bác sẽ bảo vệ chúng ta!" Người phụ nữ kích động nói liên thanh.
Người chồng thấy vợ mình lại có dấu hiệu bất ổn, vội đè vai cô ta lại, đoạn quay sang con gái an ủi, thái độ từ đầu đến giờ vẫn hết sức trầm mặc.
"Con cứ bình tĩnh kể hết mọi chuyện đi."
"Vâng... thật ra, thật ra hôm nay con định trốn không đến thi. Con... con cảm thấy mình không đủ tự tin để làm bài thi vượt cấp này. Mẹ! Con thật sự không làm được mà!" Giọng cô bé bắt đầu nghèn nghẹn.
"Ngoan, con gái ba đừng khóc. Con cứ kể tiếp đi đã." Người đàn ông trấn an cô bé.
"Con giả vờ đi vào trường, đợi mẹ quay về thì trốn ra ngoài ngồi ở ghế đá đối diện cổng trường. Con đang ngồi nghịch điện thoại thì tự nhiên có mấy người không hiểu ở đâu xuất hiện, họ..."
"Có phải họ bắt nạt con không? Trong đó có y đúng không?" Người phụ nữ lại cắt ngang.
Viên cảnh sát và Trịnh Bình nhíu mày khó hiểu, cố gắng kìm nén không tức giận vì sự kích động thái quá của người phụ nữ này.
"Không! Bọn họ tự nhiên giật điện thoại của con, còn muốn con đi theo họ. Họ bảo sẽ dẫn con đi chơi, nhưng con không chịu. Rồi những người đó không hiểu sao trở nên rất hung hãn, kéo tay con muốn ép buộc con đi. Con kêu cứu nhưng lúc đấy vắng vẻ, một vài người nhìn thấy cũng không chịu lại giúp. Con đang rất sợ hãi thì may mắn chú này xuất hiện đánh đuổi người xấu đi." Cô bé chỉ vào Quân vẫn đang ngồi tĩnh lặng một góc như người vô hình.
Người phụ nữ nghẹn họng. Mọi người không hẹn mà cùng quay sang nhìn Quân, mặt mũi y vẫn tỏ ra như thế chuyện không hề liên quan đến mình.
"Sao có thể như thế được? Lúc mẹ đến rõ ràng thấy y đang nắm tay con muốn dắt con đi cơ mà!" Người phụ nữ hoài nghi.
"... Con muốn chú ngồi với con nhưng chú không chịu. Chú bỏ đi thì con muốn bám theo nên chú bắt con phải quay lại trường học, con không thích nên giằng co với chú... đúng lúc đấy mẹ lại đến..." Cô bé rụt rè kể nốt.
Người phụ nữ hoang mang nhớ lại cảnh lúc đó một lần nữa, trong nhà xảy ra việc gấp nên cô đi đón con sớm hơn thường ngày, vừa đến nơi thì ai ngờ thấy một người đàn ông đang lôi kéo con gái mình. Người đàn ông còn đang nhăn nhó nói gì đó, con gái cô vùng vằng không chịu. Quá sợ hãi cô lao lên giằng tay hai người ra, làm ầm ĩ một hồi, gọi điện thoại cho chồng đến và ngay lập tức đưa con gái về nhà, còn mình thì đến đồn công an trình báo.
Viên cảnh sát ghi chép tỉ mỉ lại lời khai của cô bé, còn hỏi lại một số chi tiết nhỏ, mốc thời gian nhưng cô bé cũng không nhớ rõ ràng cho lắm. Cuối cùng, dựa trên lời kể của "nạn nhân", Quân được chứng minh là vô tội, thậm chí còn có công cứu cô bé thoát nạn.
Trịnh Bình thở phào nhẹ nhõm, trong lòng như bỏ được hòn đá tảng. Quân trước sau như một vẫn thờ ơ chẳng thèm đáp lời, lặng lẽ ngồi một nguyên ở vị trí lúc đầu. Người phụ nữ run run nắm tay con gái đứng ở xa, ánh mắt phức tạp lần nữa nhìn y. Con gái cô ngước lên, thấy sắc mặt mẹ mình tái nhợt, thì thầm nói gì đó chỉ hai mẹ con nghe được.
Người đàn ông trầm mặc bước đến gần Trịnh Bình và Quân, nghiêm chỉnh khom người xuống.
"Thành thật xin lỗi hai người."
Không có tiếng đáp lại.
Người đàn ông không hề thấy tự ái, kiên trì dùng giọng điệu chân thành giải thích với họ, khuôn mặt tuy vẫn cứng nhắc nghiêm túc, nhưng ánh mắt lại toát nên sự áy náy sâu đậm.
"Thành thật xin lỗi, tình huống khó xử quá. Tôi cũng chỉ được nghe thông tin một chiều, dù sao cũng muốn làm rõ sự việc. Xin hai anh thông cảm. Vợ tôi đối với chuyện này rất nhạy cảm. Cô ấy... trong quá khứ đã từng là nạn nhân bị bắt cóc và lạm dụng tình dục. Vậy nên những chuyện này đối với cô ấy rất kinh khủng, cũng có cái nhìn cực đoan hơn bình thường."
Người đàn ông lại cúi gập người lần nữa nói xin lỗi.
Trịnh Bình thở dài, quay sang nhìn Quân. Quân lặng lẽ đối diện với người đàn ông, bốn mắt chạm nhau, y gật đầu coi như cho qua mọi chuyện.
"Đi thôi." Câu này y nói với Trịnh Bình.
Hai anh em đang muốn bước đi, người đàn ông bên kia lại lần nữa lên tiếng.
"Có thể cho tôi mạn phép hỏi thêm một câu hay không?"
Trịnh Bình nhìn người đàn ông đầy nghi hoặc, còn chuyện gì nữa đây?
"Ừm, anh Trịnh Hồng Quân, anh có quen người nào là Trịnh Hoàng Lân không?"
Hai người giật mình, trợn mắt nhìn người đàn ông trước mặt. Thông qua biểu hiện của Bình, Quân, người đàn ông đã đoán được một hai phần.
"Các anh đừng kinh ngạc. Tôi xin tự giới thiệu, tôi là Phạm Huy Tùng, từng là lính cấp dưới của Tướng Lân, sau vì thương tật vĩnh viễn nên giải ngũ. Tướng Lân từng có ơn sâu sắc với tôi, tôi nhớ ông có một người con tên Hồng Quân. Lại nhìn anh rất giống ông nên tôi đoán hai người có quan hệ. Anh có phải là con trai Tướng Lân không?"
Quân ném cho người đàn ông một ánh mắt lành lạnh, thản nhiên quay người bước đi.
"Anh đã hỏi hết một câu rồi."
Trịnh Bình vươn tay vỗ vai người đàn ông một cái, cũng không nói gì thêm. Người đã chết rồi, nhắc lại cũng không có gì hay ho.
Quân đi một mạch về phía cửa, lại bị bé gái bước ra một bước chắn đường.
"Chú." Cô bé ngước lên nhìn y.
"..." Đừng nhìn ta bằng đôi mắt đấy.
"Cháu xin lỗi chú."
"Cháu không có lỗi gì cả." Bàn tay Quân đưa ra muốn xoa đầu cô bé, lại nhìn thấy hình xăm dây leo quấn chằng chịt ở cổ tay mình, cuối cùng nắm lại thu về.
"Thật xin lỗi." Y nghe loáng thoáng tiếng người phụ nữ nói bằng giọng mũi rất nhỏ.
Tâm tình vừa mới xao động của y lại an tĩnh. Có những thứ không bao giờ có thể thay đổi được, nhất là định kiến của con người.
Nhưng thật đáng tiếc, định kiến đó chưa hẳn đã là sai.
Dù y có cải trang giống đến thế nào, sâu thẳm bên trong, y vẫn chỉ là một con ác quỷ.
Khát máu và tội lỗi.
_____________________________________
Chương trình phỏng vấn hậu trường
Tác giả: "Xin hỏi Lam Lâm, tại sao lúc Tiêu Ngọc hồn nhiên "bắt cóc" cậu đi tiệc cậu không kêu cứu?"
Vệ sĩ dưới khán đài nhao nhao: "Phải đó! Nếu cậu kêu lên chúng tôi sẽ xông lên cứu cậu mà!"
Lam Lâm: "..."
Trịnh Bình xé màn nhảy vào sân khấu: "Câu này tôi biết! Để tôi nói!"
Tác giả: "Ắc, ở đây chưa đến phiên cậu phỏng vấn mà!"
Trịnh Bình: "Nhưng tôi biết lý do tại sao cậu ta không lên tiếng!"
Toàn trường xôn xa xôn xao----
Lam Lâm có dự cảm không lành.
Trịnh Bình: "Rất đơn giản! Bởi vì hôm nọ tôi nói em ấy phát ra âm thanh ù ù cạc cạc như tiếng vịt kêu!"
Tác giả: "Chỉ đơn giản như vậy?"
Trịnh Bình gật đầu quả quyết: "Phải!"
Toàn trường: "Ồ, hóa ra Lam Lâm là người sĩ diện như vậy......."
Tác giả: "Sĩ diện hại thân, cậu xem, chỉ vì chút mặt mũi mà cậu sắp đẩy mình vào miệng báo rồi!"
Trịnh Bình ve vẩy cái đuôi thắc mắc: Phải là "miệng sói" mới đúng chứ?
Tác giả quay sang nhìn con sói ngốc nghếch nào đó: "Cứ đợi rồi biết! Khặc khặc!" *cười man rợ*
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...