"Muốn kiểm tra được hạng nhất sao? Cầu xin tôi."
Tác giả: Trượng Mã
Editor: Cherry109577599
Chủ nhiệm ban một còn có một biệt hiệu gọi là "Tổ sư diệt quyển*", tên như ý nghĩa, ông cứ chỉ thích tiêu diệt bài thi, cách thức là để học sinh làm hết, lên lớp làm tan học làm về nhà làm kỳ nghỉ làm, bản thân bị hói đầu cũng không muốn yêu quý tóc của học sinh chút nào, mỗi ngày đúng bảy giờ giờ đến phát một bộ đề kiểm tra vật lý.
(*Tổ sư diệt quyển: Ông tổ tiêu diệt bài thi)
Học sinh ban một sớm đã thành thói quen, nhận được bài kiểm tra liền tiến vào trạng thái thi cử.
Văn Khoát có hơi không tập trung nhìn đề, đâm đâm đâm trên bài kiểm tra một hồi lâu mới tiến vào trạng thái, cậu cầm ngang bài kiểm tra định viết tên, kết quả là ngòi bút mới vừa di chuyển một chút, ký ức cơ thể đã khiến cậu rồng bay phượng múa viết xuống ba chữ: Giang Bùi Tri.
Văn Khoát: "..."
Trong lòng cậu ngừng lại, một lúc sau mới nếm được mùi vị này, cậu phải làm bài kiểm tra của Giang Bùi Tri.
Đóng vai sao, Văn Khoát nâng ngón tay liếc mắt nhìn người bên cạnh.
Chân mày cau rất chặt, như thể ở giữa kẹp con muỗi không chết.
Cậu bỗng như mất não hỏi một câu: "Muốn kiểm tra được hạng nhất sao?"
Giang Bùi Tri nhìn cậu: "?"
"Muốn kiểm tra được hạng nhất thì cầu xin tôi, cầu xin tôi tôi sẽ làm bài tốt."
Ưu điểm lớn nhất cuộc đời Văn thiếu gia chính là không ghi việc, trái tim cũng lớn như Thái Bình Dương vậy, không có nửa điểm cảm thấy mình đang khiêu khích người.
Giang Bùi Tri vẫn không thả lỏng chân mày xuống, viết xong đáp án đánh dấu chấm ở một chỗ trên bài kiểm tra, không ngẩng đầu: "Tùy cậu, có điều..."
Văn Khoát nghe thấy anh thở mạnh.
"Trên tay cậu có phải có cây kim dài không? Bài kiểm tra đưa cho gà viết còn đẹp hơn cậu."
Văn Khoát: "???"
Đã hiểu, thì ra là kẹp không chết muỗi chính là chữ của mình, có thể làm Giang cẩu đau đầu như thế.
Văn Khoát: "Đúng đúng đúng, trên tay cậu không có kim dài, không có kim dài chờ cậu thi trượt!"
Giang Bùi Tri đã chôn vào biển đề vật lý, xem ra muốn thong thả thật lâu.
Văn Khoát đột nhiên cảm thấy không thú vị, nhìn trên đề kiểm tra một chút, không biết đang suy nghĩ gì, một lát sau vùi đầu viết lên.
Các câu hỏi trong đề là số câu hỏi thuộc phần vật lý của bài tổng hợp, lão Kiều cho thời gian năm mươi phút, về cơ bản là khi mọi người vừa dừng bút, lão Kiều liền để học sinh ở hàng đầu tiên xuống phía dưới thu bài kiểm tra.
Văn Khoát dừng bút sớm hơn Giang Bùi Tri một chút, khoe khoang ra hoa.
"Tuy rằng cậu rất không có lễ phép đối với chữ của tôi, nhưng mà thiếu gia tôi rộng lượng, tạm thời cho cậu cảm thụ hạng nhất vật lý một chút.
Cảm ơn đi."
Giang Bùi Tri rốt cuộc cũng viết xong công thức cuối cùng, anh đậy nắp bút: "Cảm ơn, nếu như hệ thống tính điểm không bị gì, lần này hạng nhất toàn thành phố phải là tôi."
Văn Khoát: "..."
Làm người không nên quá phản bội.
Rất nhanh lớp trưởng đã thu tới, cậu một tay lấy đi bài kiểm tra trong tay Giang Bùi Tri, nộp đi một tờ.
Sau khi lão Kiều tổng hợp toàn bộ bài kiểm tra xong còn chưa đi, trái lại ở trên bục giảng lật qua lật lại, Văn Khoát có dự cảm xấu.
Quả nhiên, lúc lão Kiều lật tới hai tờ nào đó, tay dừng lại, rút ra.
"Văn Khoát, chúng ta có thể lấy thời gian để luyện chữ thật đẹp không, em nhìn thầy một chút, nhìn tóc thầy một chút, rơi ào ào."
Học sinh ban một trong nháy mắt cười điên.
Văn Khoát nổi tiếng ở cơ sở chính Nhất Trung, nổi tiếng như Văn Khoát là Giang Bùi Tri ở cơ sở phụ, mà nổi tiếng hơn hai người Văn Khoát và Giang Bùi Tri, chỉ có chữ như cua bò của Văn Khoát.
Không người không biết, không người không hiểu, thấy chữ như mặt, chấn động lòng người, xấu đến như một cái cọc oan án, mấy lần thiếu chút nữa khiến giáo viên Ngữ Văn tuổi còn trẻ đã chảy máu não.
Lão Kiều rút bài kiểm tra phía dưới ra, cơn đau tim cuối cùng cũng thuyên giảm một ít, một nhóm hàng công thức xinh đẹp ngay ngắn, đối lập rõ ràng với nét chữ bay hỗn loạn của bài phía dưới.
Ông nói: "Học tập thật tốt với bạn cùng bàn mới một chút, thật sự là không ổn, em có hai nhóm một bút đầu cứng bút pháp một đối một giúp đỡ...!Ai có thể mang theo chữ của em đến, người đó chính là ân nhân của thầy."
Văn Khoát: "..."
Lão Kiều xoi mói xong, phủi mông một cái rời đi, để lại đầu Văn Khoát bốc hỏa két két.
Tự học còn có một tiếng đồng hồ, có bạn học lại bắt đầu viết tiếp bộ đề giáo viên tiếng Anh phát vào buổi sáng.
Học sinh còn đang vươn vai uống nước, thấp giọng nói chuyện phiếm, ánh mắt thỉnh thoảng liếc về chỗ cửa sổ phía sau.
Triệu Gia Hứa xoay người: "Kia cái gì, Giang gia, buổi sáng chúng ta còn phát bộ đề kiểm tra tiếng Anh, cậu không có thì có muốn xem tôi làm hay không, đáp án viết trên giấy, ngày mai Hoa tỷ vừa lên lớp sẽ giảng bộ này."
Ngón tay Văn Khoát gõ lộc cộc trên bàn, trong lòng nói, Triệu Gia Hứa cậu có phải thiếu đánh hay không, cậu có thể ít nói với cái tên bking không có lễ độ này không, hơn nữa, Giang gia? Giang cẩu còn không sai lắm!
Nhưng nét mặt cậu học theo Giang Bùi Tri nói: "Cảm ơn, nhưng tôi dùng bài kiểm tra của bạn cùng bàn tôi là được, cậu ấy tâm địa thiện lương nhất định sẽ cho tôi mượn dùng."
Triệu Gia Hứa: "..."
Những lời này chắc là mỉa mai ngược lại lời nói của Lưu Đại Nhãn nhỉ...?
Sau đó hắn còn nói thêm: "Không sao, hiện tại vừa lúc tôi không cần, tối về tôi tiếp tục viết..."
"Cảm ơn, không cần."
Văn Khoát thò tay, lấy ra bài kiểm tra từ hộc bàn bên cạnh.
"Có."
Triệu Gia Hứa: "..."
Hiểu.
Văn Khoát quay đầu nhìn về phía người bên cạnh: "Tôi nói có đúng không, bạn học Văn Khoát lớn lên vừa đẹp trai tâm địa lại thiện lương, loại chuyện nhỏ này làm sao có thể không giúp chứ?"
Triệu Gia Hứa quay đầu trở lại.
Vị Giang gia này cũng là một người có khí chất.
Giang bùi biết quả thật rất không muốn đáp lại cậu, gằn từng chữ nói: "Đưa điện thoại di động cho tôi."
Văn Khoát: "?" Cậu sờ soạng túi trên túi dưới, không tìm được, âm thanh lạnh nhạt bên cạnh nhắc nhở một câu: "Cặp sách."
Cậu lôi cặp sách từ trong hộc bàn ra, tìm được ở một ngăn cặp, sau đó cầm trong tay, trực tiếp nhấc thắt lưng, lại nhét vào trong túi.
"Không cho, tạm giữ, ng32?,m ộ nhỡ cậu mang ý xấu đối với cơ thể của tôi thì tôi có thể lưu lại một đường lui."
Giang Bùi Tri: "Cậu khẳng định?"
"Nói nhảm."
Giang Bùi Tri không nói lời nào, cũng đưa tay lấy câu hỏi trong hộc bàn trước mặt, Văn Khoát tập trung nhìn vào, đề kiểm tra tiếng Anh.
Tiếp đó tầm mắt chuyển đi một cái, thấy Giang Bùi Tri dừng lại ở tư thế này, một giây kế tiếp, một câu truyền vào tai của cậu:
"Làm phiền cậu."
Ánh mắt Văn Khoát nghi hoặc.
"Lần sau đừng dùng cơ thể của tôi làm chuyện ngu xuẩn hay nói lời ngu xuẩn."
Văn tiểu thiếu gia nghẹn lời, sau khi người bên cạnh ngồi ngay ngắn, cậu dừng một hồi lâu mới giả vờ như không có chuyện gì xảy ra nói: "Ai thèm."
Vị bên cạnh kia ngay cả một ánh mắt cũng chưa từng cho cậu.
Văn Khoát cầm lấy bút gel trên bàn bắt đầu viết lên đề kiểm tra, đầu tiên là ở hàng đầu lưu loát viết xuống tên Giang Bùi Tri, sau đó bắt đầu nhìn lại, vừa nhìn hai giây đã bị nứt ra.
Toàn bộ bài kiểm tra này là phần điền vào chỗ trống trong đoạn văn ngắn hai trang.
Văn Khoát nâng ngòi bút trên mặt bài kiểm tra, chậm chạp không để xuống, Văn thiếu gia khó chịu.
Rất khó chịu.
Để cậu làm xong phần điền vào chỗ trống lật sang trang còn khó chịu hơn nói chuyện với Giang Bùi Tri.
Ba giây sau, Văn Khoát duỗi tay chọc phía trước một chút.
"Triệu Gia Hứa, cho tôi mượn bài kiểm tra của cậu."
Triệu Gia Hứa quay đầu, một bộ dạng đồ ngốc không hiểu: "Hả?"
"Bài kiểm tra, cho tôi, điền vào chỗ trống trong đoạn văn ngắn và chọn phần mục, cho tôi mượn tôi xem một chút."
Triệu Gia Hứa gật đầu, bày tỏ đã hiểu.
Bất luận cái gì một học sinh trung học cũng không thể hòa thuận cùng loại phần điền vào chỗ trống hai trang này, lời chúc tốt nhất đối với một học sinh trung học vĩnh viễn là, cậu làm xong phần điền vào chỗ trống thì không cần phải lật sang trang đề tiếp theo.
Văn Khoát cầm bài kiểm tra, hoàn toàn quên mất khi chính mình mới vừa kiên định nói "Cảm ơn, không cần", cậu liếc nhìn Giang Bùi Tri, đột nhiên phát hiện anh không biết từ lúc nào đã đâm xuyên đề bài một lỗ.
Toàn bộ gân xanh trên trán Giang Bùi Tri đều đã nổi lên, anh muốn bịt miệng Văn Khoát lại.
Hiển nhiên Văn thiếu gia chẳng hề tự hiểu, thong dong cạch cạch lại làm đề, có hơi khát, cậu ngồi dậy, nhìn đồng hồ phía trước lớp học, muốn nhìn thời gian một chút nhưng không thấy rõ lắm.
Cậu thuận miệng hỏi: "Cậu cận thị đúng không?"
Giang Bùi Tri: "Mắt trái 100, mắt phải 210*."
(Với tỉ lệ 1 độ ở Việt Nam tương đương với 100 độ cận tại Trung Quốc thì Giang Bùi Tri chỉ bị cận 1 độ và hơn 2 độ lần lượt ở hai mắt trái phải thôi nhé.)
Văn Khoát không lên tiếng, lại nhìn một hồi, dường như loáng thoáng nhớ tới bản thân có chuyện gì.
Cậu suy nghĩ một hồi, lại hỏi: "Mắt kính của cậu đâu?"
Giang Bùi Tri: "Cặp sách."
Văn Khoát lục được một gọng kính màu bạc trắng, đeo lên, lập tức liền rõ ràng, cậu nhìn kim đồng hồ, còn một tiếng đồng hồ mới chín giờ.
Chín giờ.
Văn Khoát giật mình một cái, có phải mẹ cậu gọi cậu chín giờ tự học xong đến vườn hoa Kim Hải ăn cơm cùng dì nhỏ dượng nhỏ không?!!
Đ*.
Văn Khoát nói trong lòng, hôm nay dùng thân thể của Giang Bùi Tri khoác vai Chúc Học Kim đúng là không phải chuyện hỏng bét nhất, chuyện hỏng bét hơn còn nằm ở phía sau.
Cậu làm thế nào mang cơ thể Giang Bùi Tri đến ăn cùng cả nhà cậu???
Văn tiểu thiếu gia hoàn toàn ỉu xìu, vừa rồi Giang Bùi Tri hỏi cậu có phải không muốn đưa điện thoại cho anh không...!Hiện tại trao đổi một chút còn kịp ư?
Còn có một tiếng đồng hồ nữa là hết giờ tự học.
Văn Khoát thấp giọng ho khan một tiếng, nỗ lực gây chú ý, nhưng rất đáng tiếc, tên khốn kiếp Giang Bùi Tri này tiếp tục điếc tai, nhất là khi nghe cậu nói chuyện, tai điếc càng điếc hơn.
"Gì à...!Cậu còn cần điện thoại di động không?"
Giang Bùi Tri: "Không cần."
"Vậy cậu có thể đưa điện thoại của tôi cho tôi không." Văn Khoát hỏi rất lễ phép, âm thanh cũng nhẹ đi không ít.
Giang Bùi Tri không cảm xúc: "Cậu cứ nói đi?"
Văn Khoát: "..."
Cậu đang suy nghĩ, nếu như bây giờ cậu nói xin lỗi với Giang Bùi Tri, tỷ lệ bị cười nhạo có thể thấp hơn trăm phần trăm một chút.
Đáp án là không thể nào.
Tên khốn kiếp Giang Bùi Tri này chờ thời cơ chán ghét cậu, cậu chủ động xin lỗi không phải là ót viết mấy chữ to "Cậu mau cười nhạo tôi" sao!
Văn Khoát rất ngạt thở.
Thật ra lời đồn bay đầy trời này có vài chuyện đúng, đó chính là cậu và Giang Bùi Tri trời sinh không hợp nhau, từ trước đến giờ, Văn Khoát gặp anh chưa từng có chuyện tốt.
Tiểu thiếu gia ủ rũ bặm môi liếc mắt nhìn Giang Bùi Tri, nhìn lâu lại rắm thối thầm nghĩ trong đầu, tôi lớn lên trông thật mẹ nó đẹp trai.
"Ôi."
Cậu thấp giọng hô một câu.
"Có chuyện thì nói."
"Làm thế nào để cậu có thể đưa điện thoại cho tôi?"
Giang Bùi Tri học theo: "Dựa vào cái gì? Tạm giữ, ngộ nhỡ cậu mang ý xấu đối với cơ thể của tôi thì tôi có thể lưu lại một đường lui."
Văn Khoát: "..."
Cậu đây có dám để đầu óc nhỏ lại một chút không?
"Tại sao tôi lại mang ý xấu đối với cơ thể của cậu?!"
Giang Bùi Tri: "Cho nên, tại sao tôi lại mang ý xấu đối với cơ thể của cậu?"
Văn Khoát rất không biết xấu hổ nói trong lòng, đương nhiên là bởi vì dáng vẻ tôi đẹp trai, cậu trả lời: "Xin lỗi, tôi sai rồi, cậu đưa điện thoại cho tôi đi, tôi phải hỏi mẹ tôi một chút."
Giang Bùi Tri ném ra một câu: "Tôi có mang ý xấu đối với cơ thể của cậu hay không thì dì cũng không biết."
? Thần kinh à.
Văn Khoát phát cáu, đè thấp giọng nói: "Mẹ tôi gọi tôi buổi tối ra ngoài ăn cơm cùng dì nhỏ dượng nhỏ của tôi! Lại mang ý xấu cái gì! Cậu cho hay là không cho!"
Giang Bùi Tri viết phần cuối đoạn văn tiếng Anh trong tay, sau cùng cực kỳ đẹp trai chấm một cái: "Khi yêu cầu người khác nên có thái độ thỉnh cầu."
Văn Khoát: "Xin hãy đưa điện thoại cho tôi."
"Gọi anh nghe một chút."
Văn Khoát: "???"
Giang Bùi Tri lườm cậu, thấy khuôn mặt quen thuộc của bản thân là một dạng không dám tin, anh lại nói: "Nợ đi, gọi cũng là thân thể của tôi gọi, sau khi đổi về lại gọi."
Sau đó liền ném điện thoại di động cho cậu.
Văn Khoát không hiểu ra sao, ngây ngô nhìn điện thoại di động của mình, vì sao cậu đây nợ Giang Bùi Tri một câu anh?
Chết tiệt...
Màn hình điện thoại di động bị tắt và hiện lên vài thông báo Wechat, Văn Khoát vội vàng mở ra.
Mẹ:
Khoát Khoát, dượng nhỏ của con nói để cho con tan học dượng sẽ đến cổng trường đón con, con đừng tự đón xe đi.
Mẹ:
Bảng số xe của dượng nhỏ là Hoài Axxxxx, là chiếc Porsche, con nhớ nhìn.
Mẹ:
Thấy tin nhắn thì trả lời mẹ một câu, bây giờ mẹ và ba đến vườn hoa Kim Hải bên kia trước.
Mẹ:
À đúng rồi, mẹ nhắc trước với con một tiếng, hôm nay lần đầu tiên dượng nhỏ gặp con, con nhiệt tình một chút, tâm sự cùng dượng nhỏ nhiều vào, nếu dượng nhỏ cho tiền lì xì thì cứ nhận, nhớ kỹ đến lúc đó thêm Wechat dượng nhỏ một cái, này, nghe rõ chưa?
Văn Khoát nghe không hiểu, hơn nữa còn hận bản thân không thể chưa từng nghe qua.
Loại biện pháp tồi để Giang Bùi Tri cùng dượng nhỏ của cậu nói chuyện nhà này còn không đáng tin bằng cách cậu trực tiếp chạy trốn về nhà sau đó ngày mai nói mình đã quên tới.
Mười phút sau.
Văn Khoát chọc Giang Bùi Tri: "Cậu đói không?"
Giang Bùi Tri: "Cậu lại muốn làm gì?"
"Tôi mời cậu ăn cơm nhé, coi như đền tội cho cậu."
Giang Bùi Tri rõ ràng không chấp nhận, anh dựa vào tường: "Cậu không cảm thấy điều kiện cậu nợ tôi thêm một câu anh thì có thể khiến tôi đến ăn cơm cùng dì nhỏ bọn họ của cậu sao?"
Văn Khoát bị vạch trần, khá xấu hổ, cậu thấp giọng nói: "Tùy cậu, vậy tối nay cậu cùng tôi đến vườn hoa Kim Hải ăn cơm, sau đó tâm sự chuyện nhà thêm Wechat gì gì đó với dượng nhỏ của tôi."
Giang Bùi Tri: "Vậy còn cậu?"
Văn Khoát: "Tôi..." Đúng rồi, cậu làm sao bây giờ?!
Sau đó cậu nghe được tiếng Giang Bùi Tri cười không quá rõ ràng, bởi vì quá nhẹ, càng giống như một giọng mũi không có ý nghĩa gì, nhưng Văn Khoát vẫn cảm thấy đồ chó này đang cười nhạo mình.
Ngay lập tức mất bình tĩnh: "Cậu quản tôi!"
Cậu ngừng nói, cắm đầu đánh chữ cạch cạch cạch.
FIRST:
Mẹ, buổi tối ăn cơm con đưa một người tới.
Mẹ cậu bên kia trả lời rất nhanh.
Mẹ:
Ai đấy?
FIRST:
Con trai của chú Giang.
Hết chương 4.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...