Đừng Coi Em Là Kẻ Xen Vào Cuộc Tình Của Anh Và Cô Ấy
Mộc Nhi nhìn thấy vậy khó hiểu hỏi:"Anh bị sao vậy! Mỹ Lam chỉ là quan tâm anh thôi mà?"
Mỹ Lam lắc đầu, nói với Mộc Nhi cô không sao. Rồi lại nhìn về phái anh cô nói:'"Anh nghỉ ngơi đi, em về nhà một lát rồi quay lại."
Nói xong Mỹ Lam quay về nhà, còn Mộc Nhi vẫn còn ngồi ở đó, cô hỏi Cảnh Sâm:"Hà cớ gì phải làm khổ nhau vậy! Anh với Mỹ Lam có thể bên nhau tốt đẹp mà!"
Cảnh Sâm nghe nhưng không muốn trả lời, có lẽ cô không ở bên anh sẽ tốt hơn.
Mỹ Lam về nhà làm ít cháo cho anh, khi quay lại bệnh viện anh hình như đã ngủ. Mỹ Lam nhìn anh một lát, rồi mệt mỏi lên giường ôm anh nằm ngủ.
Cô say giấc trong lòng anh, nhưng anh thì chưa hề ngủ. Anh đưa tay sờ lên mái tóc của cô. Anh đưa tay lên khuôn mặt của cô, anh không thể thấy khuôn mặt của cô thế nào nhưng anh biết chắc cô đang rất mệt mỏi.
Anh ôm cô thật chặt, anh hôn lên tóc cô, không biết sau này anh với cô thế nào, nhưng anh chỉ mong thời gian ngừng lại, ngừng lại mãi mãi.
Anh cố hít sâu vào, đưa tay lên tóc cô, anh nói nhỏ':" Không biết sao này như thế nào! Nhưng mong em hãy tha thứ cho anh."
Anh nắm lấy tóc cô giật mạnh, cô vì cơn đau mà tỉnh giấc, cô giật mình nhìn anh. Tay anh run rẩy không ngừng anh nói:"Mau cút ra chỗ khác, đừng lại gần tôi. Tôi không thích đụng vào người phụ nữ đã có người đàn ông khác sử dụng qua!"
Cô cầm lấy tay anh, mà khóc. Thì ra anh vẫn còn giận cô. Anh hất cô xuống đất rồi nằm ngay ngắn lại giường.
Cô ngồi đó một lát rồi đi ra ngoài, đi vào phòng vệ sinh rửa mặt lại tỉnh táo hơn. Cô không biết bây giờ có nên vào phòng không, cô sợ anh sẽ giận, cô đi ra ngoài đi dạo một chút đợi anh ngủ rồi quay lại sau.
Bây giờ đã là mùa thu, không khí đã bắt đầu se se lạnh. Nhưng cô chỉ mặt một bộ đồ đơn giản, cô đưa tay ôm lấy đôi vai gầy của mình. Đi lang thang một lúc, cô ghé vào cửa hàng quần áo nam.
Cô đi qua đi lại một lúc mới thấy được chiếc khăn quàng màu đen, khá mềm và ấm. Cô không thể mua những chiếc khăn bằng tơ lụa đắt tiền nhưng cô có thể mua những thứ tốt nhất cho anh.
Cô cầm túi đồ trên tay đi thật nhanh đến bệnh viện, bước tới phòng của anh, cô hít thật sâu rồi bước vào. Vừa bước cào được vài bước cô đứng khựng lại. Anh đang ngồi trên giường nhưng lại có Phương Chi đứng kế bên đút cháo cho anh.
Phương Chi đang đút cháo cho anh cứ như cô ta mới là vợ của anh, còn cô như chỉ là một người ngoài, Phương Chi đang đút cháo cho anh, thì xoay lại thấy cô.
Ả ta đứng dậy nói:"Vợ yêu dấu của anh tới rồi kìa, thôi em về đây!" Ả nói giọng nhỉ nhẹ không chanh chua như nói chuyện với cô.
Cảnh Sâm đưa tay ra chặn Phương Chi lại anh nói:"Em cứ ở đây! Anh với cô ta sớm muộn cũng ly hôn!"
Mỹ Lam nghe xong làm rớt túi đồ trên tay xuống, cô lắc đầu bước tới chỗ anh:"Không! Làm ơn, gì cũng được xin đừng bỏ em;" Cô đưa tay nắm lấy bàn tay anh.
Anh rút tay khỏi tay cô, anh lạnh lùng nói:"Tôi đã hết hứng thú với cô rồi!"
"Anh và em có thể như lúc trước mà, chúng ta có thể yêu nhau mà!" Cô nài nỉ xin anh.
"Nhưng tôi không yêu cô!" Anh lạnh lùng đáp lại.
Cô đứng điến, anh không yêu cô!!!
Nhớ like và bình luận nha mọi người!!!!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...