Đừng Coi Em Là Kẻ Xen Vào Cuộc Tình Của Anh Và Cô Ấy
Sau khi tắm rửa lại cho sach sẽ, cô xuống dưới nhà làm đồ ăn tối. Ngay tại phòng khách chồng cô và tình nhân mặc kệ có ai, vẫn phóng đãng. Cô đi qua phòng khách bằng ánh mắt xem thường.
Ả Phương Chi thấy vậy, mở miệng kêu cô"Này người hầu kia!" Mỹ Lam đứng khựng tại chỗ, kêu cô?!!!
Phương Chi lại nói tiếp:"Cô bị điếc à? Sao tôi gọi cô mà cô không trả lời."
"Sâm à! Sao anh lại thuê mấy người vô dụng này làm gì? Anh đuổi họ đi!!!" Ả mắng cô xong lại ngọt ngào nói với Cảnh Sâm.
Cảnh Sâm trừng mắt với cô, mắng:"Đúng là thứ vô dụng, không nghe cô ấy kêu gì hả!!!" Anh cầm một ly trà quăng thẳng vào mắt cá chân của cô, đúng hơn là vết thương của cô.
Mỹ Lam tiến tới chỗ của hai người cúi đầu nói:"Cô gọi tôi có chuyện gì không?"
Ả Phương Chi hài lòng lên vẻ, lại mắng:"Thật là chướng mắt. Cô cút ra chỗ khác đi!"
Mỹ Lam cúi đầu lần nữa rồi đi ra sau bếp. Vì nấu ăn hơi lâu nên Cảnh Sâm đã đi lên lầu trước. Thấy anh đã lên lầu ả Phương Chi mới bước xuống. Dì Phương thấy vậy bước tới hỏi ả:"Phương tiểu thư cần gì sao?"
Ả lắc đầu nói:"Bà cứ làm việc của bà đi, tôi chỉ muốn quan sát coi người hầu có lấy việc thù riêng mà bỏ độc cho chủ ăn không thôi!"
Dì Phương thấy thế bước lại bếp làm thức ăn.
Ả bước lại chỗ Mỹ Lam, lúc này thức ăn đã nấu xong, nên Mỹ Lam dọn thức ăn ra bàn.
Sau khi dọn xong, ả ta nói:"Cô ăn thử hết mấy món này đi!"
Mỹ Lam ngước mắt nhìn Phương Chi, cô nói:"Thưa Phương tiểu thư, như vậy là không hay đâu." Vì thức ăn của Cảnh Sâm, nên anh rất ghét ai đụng trước thức ăn của mình.
Tôi nói cô ăn thì cô phải ăn, cô dám cãi sao. Mỹ Lam vẫn đứng yên mặc kệ Phương Chi nói gì.
Phương Chi bị Mỹ Lam chọc tức, tức giận tát vào mặt cô 'Chát'
Lúc đó Cảnh Sâm bước xuống và tất nhiên những gì lúc nãy anh đều nhìn thấy, mặt anh hầm hầm khó chịu nói:" Mọi người đang làm gì vậy?"
Mỹ Lam thì vẫn đứng yên, Phương Chi thì không khỏi run rẩy, vì sợ anh vạch mặt.
Ả ta nói:"Em sợ cô ta bỏ độc, em kêu cô ta ăn thử nhưng cô ta không chịu, vì quá tức giận nên em đánh cô ta."
Anh nhìn Phương Chi rồi lại nhìn Mỹ Lam, anh đừng mắt với Mỹ Lam'Chát' anh lạnh lùng nói:"Lúc nãy em đánh nhẹ quá, đánh như thế này mới đúng."
Anh lại nói tiếp:" Tôi cảnh cáo cô, lần sao mà còn không nghe lệnh của cô ấy thì cô chết chắc. Cô ấy dù kêu cô nhảy xuống biển lửa, vào hang cọp thì cô vẫn phải vào, nghe chưa!!!!!"
Phương Chi và dì Phương đều sốc khi thấy hành động và lời nói của anh. Dì Phương cưa nghĩ Cảnh Sâm ít nhất cũng sẽ mắng Phương Chi, nhúng không! Hoàn toàn trái ngược với suy nghĩ của bà.
Phương Chi thấy được nước lấn tới:"Thôi Sâm à! Chúng ta ra ngoài ăn đi. Ngồi ăn ở đây nhìn mặt cô ta em nuốt không trôi!"
Cảnh Sâm đứng ở đó một lúc rồi cũng nghe theo Phương Chi đi ra ngoài ăn. Mỹ Lam vẫn đứng đó, cô không khóc, mặt vẫn vô hồn, khuôn mặt hiện rỏ những dấu tay. Dì Phương lắc đầu dẫn Mỹ Lam lên phòng và bôi thức cho cô.
Nói là ra ngoài ăn, nhưng chỉ có Phương Chi ăn thôi, anh không thể ngon miệng với những món bên ngoài, từ khi ăn món cô nấu quen thì anh rất ít ăn bên ngoài.
Nhớ like và bình luận nha!!!!
Đừng quên theo dõi để nhận được thông báo của truyện nha!!!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...