Đừng Coi Em Là Kẻ Xen Vào Cuộc Tình Của Anh Và Cô Ấy
Cảnh Sâm cố bình tĩnh, cố tỏ ra vẻ tự nhiên bước lại chỗ Mỹ Lam ôm eo cô nhìn mọi người xung quanh và nói:"Mọi người biết tin rồi nhỉ."
Ông Cảnh Sâm vui vẻ nói:"Quả nhiên cháu không làm ta thất vọng."
Mỹ Lam thấy Mộc Nhi liền vui vẻ chạy lại khoác tay cô, nói:"Cậu sắp được làm cô roò đó.
Cậu vui không?"
Mộc Nhi đặt tay lên bụng Mỹ Lam xoa xoa, cười mỉm hạnh phúc một cái.
Giá như mà cô chưa nghe điều Cảnh Sâm nói cô đã nhảy tưng tửng lên vì vui mừng rồi.
Nhưng cô không thể nào vui nổi, cười cười với Mỹ Lam nói:"Chúc mừng cậu.
Cậu chắc chắc sẽ trở thành người mẹ tốt."
Ba mẹ Mỹ Lam vui vẻ nói với Cảnh Sâm:"Thấy con gái tôi như vậy, chúng tôi cũng an tâm hơn phần nào.
Tôi mong hai đứa sẽ bắt đầu lại với cuộc sống tốt hơn." Cảnh Sâm gật đầu cười, cứ thế cả gia đình đã quay quần bên nhau cả một một ngày.
Buổi Tối
Mỹ Lam cứ nằng nặc đòi ba mẹ ở lại thêm vào hôm, nhưng vì bận công việc nên ông bà đành từ chối con gái:"Bọn ta cũng muốn ở lại với hai đứa lắm.
Nhưng dạo gần đây là vụ mùa để thu hoạch lúa, sổ sách rất nhiều mà bọn ta chưa giải quyết xong.
Để dịp sau bọn ta sẽ ở lại chơi với con!" Nghe ba mẹ nói vậy Mỹ Lam cũng chẳng còn lý nào để giữ lại, đành buồn rầu tiễn hay người ra tới cửa.
Lúc này Mộc Nhi và Vũ Minh cũng chuẩn bị về, nhưng Mộc Nhi vẫn còn lo lắng muốn ở lại nhưng Cảnh Sâm đã bảo:"Em cứ về đi, Mỹ Lam không sao đâu đã có anh rồi.
Anh sẽ giải quyết mọi chuyện nên em đừng lo."
Cảnh Sâm thấy Mộc Nhi vẫn cũng cứng đầu không chịu về anh liền nói:"Vũ Minh! Cậu mau dẫn em gái tớ về đi.
Đừng để em ấy lại làm phiền vợ chồng tớ!" Nghe Cảnh Sâm nói thế Mộc Nhi chủ có thể ấm ức ra về.
Mỹ Lam tắm rửa sạch sẽ bước lên giường thì thấy Cảnh Sâm đã ngồi im nhìn cô.
Mỹ Lam nhìn nét mặt anh thù cũng biết là anh có chuyện muốn nói.
Mỹ Lam cười cười tới gần chỗ Cảnh Sâm nói:"Ông xã! Anh muốn nố cái gì mà lại trưng ra cái bộ mặt lạnh như vậy?"
Cảnh Sâm thở một hơi dài bắt đầu nói:"Em rất thương đứa bé đứng chứ!"
Mỹ Lam hơi ngạc nhiên với câu hỏi cảu Cảnh Sâm nhưng cũng bình thản trả lời:"Đúng vậy! Nó là con em mà!"
Cảnh Sâm mặt nghiêm trọng nói:"Nếu em không thể sinh ra đứa trẻ thì em thấy thế nào? Nếu có thể cả em và nó đều sẽ chết thì sẽ thế nào?"
Mỹ Lam ngạc nhiên với câu hỏi của Cảnh Sâm, cô cố cười ngượng nói:"Gì vậy! Anh đừng đùa nữa không vui đâu!"
Cảnh Sâm nhìn thẳng vài mắt Mỹ Lam nói:"Em nghĩ đây là chuyện nên đùa à?" Mỹ Lam mắt đảo xung quanh lo lắng, thắc mắc quay lại hỏi Cảnh Sâm:"Tại sao? Tại sao em và đứa trẻ phải chết!"
Đối diện với câu hỏi này của Mỹ Lam, Cảnh Sâm dường như cứng họng không dám nhìn thẳng vào mặt Mỹ Lam.
Anh thấy tội lỗi vô cùng.
Thấy Cảnh Sâm im lặng lại càng làm Mỹ Lam khó chịu hơn.
Cô đứng dậy đi tới lại gần Cảnh Sâm hơn, cô nắm lấy cổ áo Cảnh Sâm kéo lại gần mình muốn anh nhìn thẳng vào mắt cô mà trả lời.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...