Đừng Có Học Hư

ID mới tên Người đầu tiên cởi tạp dề của Dung Tự!

Lộ Thức Thanh dại người, khuôn mặt viết đầy chữ “Mới nãy mình nói cái gì vậy á á á”.

Cậu mà không bị thương ở chân thì bảo đảm giờ đã chạy biến, không muốn ở cái cái chỗ hít thở không thông này thêm giây nào nữa hết.

“Không, không phải!”

Lần này cái quần đội lên người có hơi lớn, Lộ Thức Thanh sợ tới đỏ bừng mặt mũi, cậu cố gắng muốn cứu vớt cái hình tượng “fan cuồng nhiệt” “ngu si” của mình lại, vội giơ tay tóm lấy Dung Tự lúc này định rời đi: “Không phải đâu, nghe tôi giải thích…”

Roẹt!

Lộ Thức Thanh không đứng vững, bàn tay vươn tới móc vào cái túi trước lưng quần của Dung Tự, suýt nữa mạnh tay xé luôn cái túi vải ra.

Lộ Thức Thanh: “...”

Dung Tự: “...”

Phòng khách rơi vào im lặng thật lâu, sau đấy Dung Tự mới chầm chậm cất tiếng nói u ám trong cái nhìn chăm chú đầy sợ hãi: “Lộ lão sư tự trọng, nghề này của chúng ta bán nghệ không bán thân.”

Lộ Thức Thanh… Lộ Thức Thanh sắp khóc tới nơi rồi.

Thậm chí Dung Tự còn suy nghĩ, sau đó hắn bổ sung một câu với vẻ mặt khó xử: “Nhưng mà nếu là Lộ lão sư thì tôi có thể phá lệ tí, nhưng mà cậu phải trả thêm tiền.”

Lộ Thức Thanh: “...”

Đầu óc Lộ Thức Thanh chắc chết máy rồi nên mới ngơ ngác hỏi: “Phải, phải thêm bao nhiêu?”

Dung Tự: “...”

Dung Tự cố gắng đanh mặt mới không cười phá lên, hắn cúi người chỉ nhẹ ngón tay vào trán Lộ Thức Thanh, khuôn mặt còn mang theo ý cười, giọng điệu lười nhác. Khoảng cách hai người gần nhau quá nên không cần lớn tiếng, giọng điệu của hắn tự nhiên lại có hơi thấp.

“Rốt cuộc tới giờ tôi mới có chút cảm giác cậu là fan của mình.”

Lộ Thức Thanh sở hữu khuôn mặt không cần làm gì cũng là dáng vẻ mỹ nhân chán đời. Dung Tự mà không luyện ra được kỹ năng quan sát sắc mặt người khác tới xuất thần nhập hóa thì có đến tám phần đã bị khuôn mặt cậu dọa lùi từ lần đầu gặp mặt, cảm thấy cậu ghét bỏ bài xích mình nên cả chào hỏi cũng không màng tới đã chạy mất.

Giống như giờ, Đậu Trạc với Đỗ Lâm đều không tin Lộ Thức Thanh là fan của Dung Tự vậy. Nếu Dung Tự nói với hai người họ Lộ Thức Thanh vào giới giải trí là vì mình, chắc chắn hai người họ sẽ cười rớt răng rồi diss hắn ảo tưởng.

Dung Tự không giận vì bị fan trêu đùa mà trái lại tâm tình hắn còn tốt hơn. Hắn cười híp mắt, bế ngang Lộ Thức Thanh hãy còn đang ngơ ngác lên.

Tay chân đột nhiên lơ lửng, rốt cuộc Lộ Thức Thanh mới như vừa tỉnh mộng.


Cậu không dám vùng vẫy càng không dám ôm cổ Dung Tự như khi nãy, chỉ sợ bị hắn coi thành lưu manh. Hai tay cậu ôm lấy cánh tay hắn, lo sốt vó như cái ấm trà bốc khói vậy.

Muốn biến khỏi thế giới này quá.

Dung Tự đi hai ba bước, ôm cậu tới thả trước bàn ăn.

Cơm tất niên thường đều là thịt cá rất phong phú, nhưng năm nay có hai người, Lộ Thức Thanh còn bị thương ở chân, phải kiêng cữ nên Dung Tự làm mấy món thanh đạm theo lời bác sĩ dặn, vừa vặn phù hợp với khẩu vị của Lộ Thức Thanh.

Lộ Thức Thanh ăn mà chẳng biết ngon, bàn chân không bị thương cứ quắp lại, chỉ muốn ăn xong rồi vọt gấp.

Dung Tự gắp thức ăn cho Lộ Thức Thanh, thấy cậu có vẻ hồn vía lên mây bèn hỏi dù đã biết tỏng: “Không hợp khẩu vị à?”

Lộ Thức Thanh vội lắc đầu: “Không có, ngon lắm.”

Dung Tự biết da mặt cậu mỏng, còn vì chuyện ban nãy mà xoắn xuýt. Hắn chu đáo đổi đề tài: “Vết thương trên trán cậu là sao thế? Bác sĩ kêu về phải chườm nóng một lát, chờ lát luộc trứng gà xong cậu lấy lăn đi.”

Thuốc giảm đau khiến cả người Lộ Thức Thanh cứ lâng lâng, cậu quên mất tiêu vết thương trên đầu mình, giờ mới nhớ tới.

Lộ Thức Thanh đưa ra sờ trán mình, lúng túng nói: “Lúc ngủ bị đụng trúng, không đau.”

Dung Tự lại nhớ tới cái “ổ mèo” phía dưới tủ áo, vừa nhỏ lại chật, thảo nào đụng phải cục u lại to thế. Song hắn cũng không truy hỏi cái tật kỳ lạ này của cậu, chỉ là muốn hỏi sao cậu lại khóc. Nhưng hắn do dự hồi lâu, vẫn là không nói gì.

Sau khi hai người dùng bữa xong thì củ sen nhồi gạo nếp hoa quế trong nồi cũng đã chín tới, lúc bê ra tới nơi, cả gian phòng tẩm đầy mùi mật hoa quế, hương thơm ập vào mũi.

Lộ Thức Thanh thử một miếng, hai mắt sáng rỡ.

Khả năng nấu nướng của cậu chỉ ở mức luộc trứng chứ không đảm bảo trứng chín hay không. Hồi đi học, Lộ Thức Thanh úp tô mì còn suýt làm cháy nhà bếp nên cậu cực kỳ hâm mộ mấy người nấu ăn ngon.

Khả năng bếp núc của Dung Tự top 1 top 2, củ sen nhồi nếp làm lại rất đúng điệu, rõ ràng Lộ Thức Thanh đã ăn no nhưng vẫn không nhịn được, phải ăn thêm mấy miếng.

“Thích là được.” Dung Tự chống cằm nhìn cậu, “Cái gói mang về ở nhà cậu lạnh rồi, lát nữa tôi đi vứt.”

Lộ Thức Thanh gật đầu: “Phiền Dung lão sư rồi.”

“Chậc.” Cái nết chó của Dung Tự lại mò tới, hắn nổi lên hứng thú hỏi cậu: “Dung lão sư Dung lão sư mãi, kêu nghe xa cách quá. Đúng rồi, fans gọi tôi là gì? Tôi chưa vào siêu thoại nhìn nữa.”

Lộ Thức Thanh nhớ lại “chó Dung” “thủy đế” “họ Dung” “Dung chim công” trong siêu thoại, bỗng chốc thấy ngại không dám nói với hắn.

Dung Tự lại nhìn cậu bằng đôi mắt đào hoa trời sinh đã đa tình, Lộ Thức Thanh do dự hồi lâu mới lựa cái ít người gọi ra.


“Anh trai.”

Dung Tự nở nụ cười thâm sâu.

Dù hắn không dạo siêu thoại thì cũng thấy bình luận ở weibo, tất nhiên biết đống xưng hô fans dành cho mình. Người gọi “anh trai” chỉ có vài mống.

Hình như Dung Tự đã biết trước Lộ Thức Thanh tốt tính sẽ nói như vậy, hắn cười híp mắt như con cáo: “Thật không đấy, sao hình như tôi chưa nghe thấy fans gọi thế này, hay Lộ lão sư gọi mấy tiếng đi.”

Lộ Thức Thanh kinh ngạc ngước nhìn hắn.

Kêu anh trai á?

Dung Tự nhướng mày với cậu, bày tỏ chính là cái cậu nghĩ ó.

Lộ Thức Thanh nghẹn cả buổi, nhất thời ấp úng không biết từ chối sao nữa.

Dung Tự thấy vẻ rối rắm của cậu thì thầm nghĩ con người mình đúng như tên, thật sự có hơi chó.

Chính vào lúc lương tâm hắn hiện lên và muốn kết thúc chủ đề này, rốt cuộc Lộ Thức Thanh cũng ngẩng đầu lên. Ban ngày cậu khóc như vậy, vệt đỏ nơi đuôi mắt giờ cũng đã gần tan đi, chỉ để lại vệt hồng nhìn không rõ lắm, mắt cậu hơi cong lên, xinh đẹp lại trêu ngươi.

Lộ Thức Thanh thoáng nhìn Dung Tự rồi lại vội vã cụp hàng mi dài và rậm của mình, vành tai đã đỏ bừng lại bị cậu cố gắng kiềm lại, giọng nói trong veo.

“Anh trai.”

Dung Tự sững sờ.

Hắn cợt nhả lâu vậy, chỉ tấn công chứ đâu phòng thủ, bị sự thẳng thắn nhẹ tênh ấy đánh bại.

Ngay lúc Lộ Thức Thanh đang xoắn xuýt hay thôi kêu vài tiếng nữa Dung Tự đã đứng bật dậy: “Xuân vãn bắt đầu rồi, chờ tôi dọn dẹp rồi chúng ta đi xem chung.”

Lộ Thức Thanh: “?”

Cậu ngoái đầu nhìn TV trong phòng khách, nhìn màn hình lòe loẹt thì cũng không nghĩ nhiều mà thở phào, ngoan ngoãn gật đầu.

Dung Tự bình tĩnh, khuôn mặt không dao động ôm Lộ Thức Thanh đến sô pha, hắn còn lấy chăn mỏng phủ lên chân cậu sau đó quay lại dọn bàn ăn và nhà bếp.

Trên màn hình, cảnh tượng sôi động rực rỡ nhưng Lộ Thức Thanh không có tâm tình xem. Cậu chỉ muốn nhanh cho xong rồi tạm biệt Dung Tự đề còn về nhà nữa.

Hôm nay số quần đội đã vượt chỉ tiêu, cậu có hơi chưa ổn định lại.


Không tới 5 phút, Dung Tự đã dọn xong, hắn lau tay bước ra khỏi bếp. Hắn đã xử lý cảm xúc ổn thỏa, bước tới sô pha ngồi ngay xuống, thuận miệng hỏi: “Xem được không?”

Lộ Thức Thanh lập tức căng cứng toàn thân, thiếu điều moi tròng mắt ra, lắc đầu boi bỏi: “Tôi không tôi không có nhìn tạp dề của anh!”

Dung Tự: “?”

Dung Tự không nhịn được bật cười: “Tôi hỏi là hỏi tiết mục xem được không mà.”

Lộ Thức Thanh suýt nhảy lầu, cậu lắp bắp: “Tàm tạm, đang nhảy múa.”

“Mà cậu nhắc tôi mới nhớ.” Dung Tự xoay người lại, đưa lưng về phía Lộ Thức Thanh, “Hồi nãy tôi không để ý đã buộc dây thành nút chết, nào, tháo ra hộ tôi cái.”

Lộ Thức Thanh bị trêu mãi sinh ra sợ hãi, trong một chốc cậu không phân được có phải Dung Tự lại cố ý đùa cợt mình không. Lộ Thức Thanh im lặng hồi lâu mới hé một mắt ra nhìn chiếc tạp dề thử.

Dung Tự sở hữu bờ vai rộng, eo thon, tỉ lệ cơ thể tuyệt vời, chiếc tạp dề dây buộc có hoa nhí rủ xuống hoàn toàn không phù hợp với khí chất của hắn, nhìn kỹ thì thấy dây buộc thắt nút chết thật.

Lộ Thức Thanh thở phào, cậu giơ tay ra, vụng về cởi dây thắt.

Hình như tác dụng của thuốc giảm đau còn đó, cơ mà cũng có khi là suy nghĩ chôn sâu tận đáy lòng Lộ Thức Thanh đang điên cuồng trồi lên, cậu cởi dây ra mà còn suy nghĩ vẩn vơ.

Hình như cậu là “người đầu tiên cởi tạp đề của Dung Tự” thật.

Hay thôi để tên thành ID này ha.

Chẳng mấy chốc dây buộc đã được cởi ra, Lộ Thức Thanh rút tay về.

Dung Tự lấy tạp dề ra, gấp lại rồi để sang bên, dáng vẻ biếng nhác tựa vào sô pha, vừa xem vừa chê chương trình xuân vãn.

Lộ Thức Thanh nghe hắn chê từ vai phụ trên sân khấu tới chỉ đạo tiết mục rồi thầm nhìn thời gian, nghĩ xem làm sao chào Dung Tự ra về mới không mất lịch sự.

Di động để kế bên phát sáng.

Lộ Thức Thanh bật lên nhìn thì phát hiện là Tạ Hành Lan gửi tin.

[Tạ cái gì cơ: Em về Yến Thành rồi à?]

Lộ Thức Thanh ngập ngừng hồi lâu mới trả lời.

[Cyan: Sao Tạ tổng biết??]

Gửi xong mới giật mình.

Người biết cậu về Yến Thành cũng chỉ có Dung Tự và Châu Phó, tất nhiên là Châu Phó nói cho anh ta hay rồi.

[Tạ cái gì cơ: Quay về sao không báo với anh? Nghe nói chân em bị thương phải không? Giờ đúng lúc anh đang ở gần vịnh Tinh Thần, anh qua thẳng đấy đón em.]


Lộ Thức Thanh cau mày thật chặt: [Không cần đâu, tôi không muốn tới nhà họ Tạ.]

[Tạ cái gì cơ: Vậy tối anh ở lại với em.]

[Cyan: Không cần.]

[Tạ cái gì cơ: Mình em đón giao thừa sao được?]

[Cyan: Lúc trước cũng mình tôi đón mà.]

Tạ Hành Lan im lặng thật lâu mới trả lời: [Về sau sẽ không thế nữa, anh đón với em.]

Lộ Thức Thanh cau mày.

Tạ Hành Lan là con trưởng nhà họ Tạ, nhà họ Tạ lại là gia đình gia giáo nghiêm khắc, dù có bận hơn nữa thì đêm cuối năm cũng phải về tham dự tiệc gia đình, nếu không khéo lại bị ông cụ Tạ nói một là một hai là hai quở trách.

Lộ Thức Thanh không muốn gây thêm phiền phức cho Tạ Hành Lan, cậu đã nói “không cần” 800 lần nhưng Tạ Hành Lan cứ đòi tới ở với cậu, làm cậu sốt ruột chọc màn hình di động mãi.

Tiểu phầm Dung Tự chê suốt rốt cuộc cũng hạ màn, hiếm khi thấy Lộ Thức Thanh phiền muộn tới vậy, hắn nhướng mi: “Lộ lão sư có chuyện gì phiền lòng vậy?”

Lộ Thức Thanh vốn định lắc đầu, song nghĩ kĩ lại, đẳng cấp “bậc thầy từ chối” tầm cỡ Dung Tự ắt sẽ có cách nói hay hơn mới lấm lét xin chỉ bảo.

Dung Tự “chẹp” một tiếng, còn tưởng chuyện gì to bằng trời nữa cơ. Hắn cầm điện thoại của Lộ Thức Thanh, thoáng nhìn qua. Lúc vô ý nhìn thấy câu “Lúc trước cũng mình tôi đón mà”, con tim hắn như bị thứ gì đó bóp nghẽn, vậy mà lại có chút đau lòng.

Song hắn lại khẽ nhíu mày với Tạ Hành Lan đang gửi tin sang không ngừng nghỉ.

Rốt cuộc hai người này có quan hệ gì kia chứ?

Không cùng họ, hẳn là không có quan hệ máu mủ.

Nhưng nếu chỉ đơn thuần là quan hệ giữa ông chủ và nghệ sĩ, vậy Tạ Hành Lan xưa nay luôn bị người trong vòng gọi là “Diêm Vương sống máu lạnh vô tình” lại muốn đến ở cùng nghệ sĩ nhà mình đêm tất niên…

Nhìn kiểu gì cũng thấy có vấn đề.

Còn rất là nhơ nhớp.

Nụ cười trên mặt Dung Tự nhạt đi đôi chút nhưng động tác của bàn tay vẫn không dừng, động tác gõ chữ cộc cộc trơn tru. Ngay sau đấy hắn bày ra vẻ thong dong bắn xong phát súng, lại còn thiếu đứng đắn giơ hai ngón tay lên làm bộ thổi “khói thuốc súng” không hề tồn tại kia nữa chứ.

“Cậu xem vầy được không?”

Lộ Thức Thanh nhích tới gần nhìn thử, thấy khung chat có mấy dòng chữ còn chưa gửi.

[Tạ tổng cứ làm việc đi. Hôm nay tôi ở chung anh trai mình thích nhất, cùng nhau mừng năm mới xem xuân vãn, vui lắm nè. Chân cũng không có gì to tát, nghỉ ngơi ít thời gian là khỏe thôi, không cần lo đâu à. (Cánh cụt tặng hoa.jpg)]

Lộ Thức Thanh: “...”

Anh trai mình thích nhất… là cái gì?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui