Đừng Có Giả Nghèo Với Tôi


Tống Yếm dừng một chút, mới hỏi: "Cậu đã sớm biết?"
"Ừm, tôi đã sớm biết."
Hạ Chi Dã đáp lời rất là tự nhiên.

Tống Yếm nhất thời không biết nên nói cái gì mới có thể khiến mình có vẻ không có kỳ quái như thế.

Thật ra lúc cậu nhìn thấy cảnh tượng như vậy cũng chẳng có bất kỳ cảm giác bài xích hay khó chịu, chỉ có một loại chột dạ không lý do, không giống như phá vỡ bí mất của người khác, mà giống như phá vỡ bí mật của chính mình, nhưng mà cảm giác chột dạ này cậu nghĩ thế nào cũng nghĩ không ra.

Cậu có cái gì mà chột dạ chứ.

Cố tình Hạ Chi Dã còn cúi đầu nghiêm túc nhìn cậu, giống như là muốn nhìn ra gì đó, khiến lòng bàn tay cậu không tự giác chảy ra một tầng mồ hôi mỏng, cảm thấy chỗ nào cũng không được tự nhiên.

Cũng may tiếng kêu la quát quát của tiểu Béo kịp thời cứu cậu: "Anh Yếm, Hạ gia, hai người làm gì đó! Đi sai hướng rồi! Bên này!"
Tống Yếm mới đột nhiên hoàn hồn, lạnh mặt đẩy Hạ Chi Dã ra: "Tránh ra, ban ngày ban mặt, đừng cù cưa lôi kéo."
"Cho nên buổi tối có thể hửm?"
Hạ Chi Dã nhướng mày hỏi lại.

Tống Yếm: "..."
Mẹ nó cũng thật là logic thiên tài.

Không chút lưu tình dùng một chân đá văng Hạ Chi Dã, nhanh chóng trở lại giữa đám người.

Hạ Chi Dã miệng ngậm ý cười tâm tình không tồi chậm rì rì đi theo phía sau.

Nữ sinh vừa rồi cũng đứng trong đám đông, dáng vẻ thoạt nhìn là muốn chủ động dẫn đường, ánh mắt thì vẫn cứ dừng trên người Hạ Chi Dã, chờ đến ki hắn đến gần mới thấp giọng nói một câu: "Đã lâu không gặp."
Hạ Chi Dã hơi gật đầu, thể hiện phép lịch sự cơ bản nhất, sau đó ôm lấy cổ Tống Yếm, kéo cậu tiếp tục đi về hướng sân bóng rổ.

Nữ sinh kia cũng không có xấu hổ, chầm chậm sóng vai đi cùng Khổng Hiểu Hiểu.

Cơ mà quần chúng vây xem bạn học tiểu Béo đi theo phía sau bọn lại xấu hổ đến da đầu tê dại, nhỏ giọng hỏi Chu Tử Thu: "Mẹ nó đây là bạn gái cũ đúng không, tuyệt đối là bạn gái cũ, ngoài trừ gặp lại bạn gái cũ thì tôi không thể nghĩ ra tình huống nào xấu hổ hơn được nữa."
Chu Tử Thu rất đơn giản phun ra hai chữ: "Không phải."
Tiểu Béo hỏi: "Thế thì có chuyện gì vậy?"
Chu Tử Thu: "Không biết."
"?" Tiểu Béo không hiểu, "Cậu cũng không biết mà sao cậu dám xác định là không phải."
"Hạ Chi Dã nói không phải thì là không phải."
Chu Tử Thu nói xong, ngay trước mặt tiểu Béo nâng cao âm lượng lên ba mức, hiển nhiên là rõ ràng không có ý muốn nhiều chuyện.


Khiến cho tiểu Béo ruột gan cồn cào mà chẳng có cách nào.

Chẳng lẽ toàn thế giới chỉ có một mình bạn để ý vấn đề này thôi à?
Mấy người không tò mò hóng chuyện à?
Cảm giác ruột gan cồn cào kiểu này thẳng đến khi đi đến sân bóng rổ mới bị sự bi phẫn do được chứng kiến sự chênh lệch giữa trường học với trường học thay thế.

Tam trung cũng có tòa nhà thể dục và nghệ thuật, trong tòa nhà thể dục và nghệ thuật cũng có sân bóng rổ, nhưng cho dù là sàn cao su hay giá bóng rổ đều đã hơi cũ, chứ đừng nói đến việc sân bóng rổ còn có hệ thống nhiệt độ ổn định, phòng thay đồ rộng rãi và vòi sen nước nóng 24/24.

"Hôm nay cũng là một ngày đáng phẫn nộ vì sự chênh lệch tài nguyên giáo dục." Tiểu Béo bi phẫn khó nhịn.

Phía cửa truyền đến một tiếng cười khẽ.

Một đám nam sinh mặc đồng phục thống nhất của đội vỗ bóng đi đến, vẻ mặt như là nghe được điều gì buồn cười, nhưng lúc đi ngang qua tiểu Béo lại giống như không nhìn thấy bạn, mà lập tức bước tới trước mặt Hạ Chi Dã: "Hạ thần, đã lâu không gặp."
Cái xưng hô trẻ trâu như Hạ thần là có từ hồi cấp hai.

Khi đó Hạ Chi Dã đã cao 1m8, ở giữa đám củ cải vẫn chưa nẩy nở trông giống như hạc trong bầy gà, hơn nữa biết đánh bóng rổ, lại biết chơi nhạc cụ, mỗi ngày đi học ngủ gục nhưng thành tích vẫn có thể ổn định trong top ba, nên mới xuất hiện cái xưng hô này.

Cơ mà hiển nhiên nam sinh này kêu một tiếng 'Hạ thần' cũng không phải xuất phát từ tôn kính hay sùng bái, mà có càng nhiều thêm sự trào phúng.

Hạ Chi Dã cũng không muốn để ý đến cậu ta, tiện tay nhảy lấy đà ngay tại chỗ, ba điểm trúng đích, sau đó nhìn về phía Tống Yếm: "Đi thôi, đi thay quần áo."
Tống Yếm 'ừ' một tiếng, câu lấy dây đeo cặp trên vai, chậm rãi đuổi theo.

Những người khác của Tam trung cũng học theo, mỗi người ngẩng đầu lên, lỗ mũi hướng tận trời, mắt nhìn thẳng hừ hừ đi qua nam sinh.

Tư thế cố ý làm lơ khiêu khích khiến nam sinh Thực Nghiệm kia tức giận đến nỗi không nhịn được mắng to: "Giả vờ cái đéo, kêu mày một tiếng Hạ thần nên quên mất mình là cái thứ gì rồi à, bị nhà trường khuyên nghỉ còn có mặt mũi về..."
"Trần Duệ, đừng nói nữa!"
Nữ sinh vốn đang an tĩnh đứng đợi một bên nhịn không được lên tiếng ngăn lại.

Trần Duệ khiếp sợ quay đầu: "Giang Viên Viên, loại người khốn nạn như vậy mà cậu còn giúp cậu ta nói chuyện?"
"Đã nói rồi, kêu cậu đừng nói nữa! Nghe không hiểu à!"
Nữ sinh hiển nhiên bình thường là một người dịu dàng giáo dưỡng rất tốt, lúc này qua sốt ruột muốn ngăn cản nên không tự chủ tăng thêm âm lượng.

Trần Duệ tự cho là mình đã ra mặt giúp cô, kết quả không hiểu sao bị mắng một trận, ngơ ngác, nhưng lại không muốn nữ sinh phải xuống nước trước mặt mọi người nên chỉ có thể nhẫn nhịn: "Được, tôi cũng lười nói nhảm với loại người này, trên sân bóng mới thấy hiệu quả chân thật."
Nói xong thì nói với đám người còn dư lại của đội bóng rổ: "Buổi huấn luyện tối nay phải chơi hết sức cho tôi, phải cho loại người bại hoại này một bài học đầy đủ, nghe không!'
"Nghe rồi!"
Một đám lỗ mãng, lời thề son sắt.


Giang Viên Viên nhìn vẻ mặt lòng đầy căm phẫn vì dân trừ hại của mấy ông thần này mà vừa cạn lời vừa sốt ruột, muốn nói gì đó nhưng sau vài lần muốn nói lại thôi vẫn chỉ thở dài, xoay người nhanh chân đi đến phòng thay đồ của nam.

Sát khí ở phòng thay đồ không kém cạnh một chút nào với bên ngoài.

Tiểu Béo làm gì cũng không được chứ tức giận thì phải đứng đầu: "Thằng kia là cái thá gì chứ! Dựa vào cái gì mà nói Hạ gia của chúng ta là tên khốn bại hoại?! Nhân phẩm Hạ gia của chúng ta không tốt à? Là tên khốn hả? Là bại hoại hả? Là súc sinh hả? Nào, cậu nói đi!"
Tiểu Béo đưa microphone qua đó.

Đội viên số 1: "Đương nhiên không phải!"
Đội viên số 2: "Đương nhiên không phải!"
Đội viên số 3: "Đương nhiên không phải!"
Đội viên số 4: "Khó mà nói."
"?"
Tiểu Béo nhìn về đội viện số bốn họ Tống tên Yếm nào đó: "Anh Yếm, lúc này cậu không thể không đứng ra bênh vực cho Hạ gia được à, Hạ gia là người ra sao cậu còn không biết hả?"
Tống Yếm mặt không cảm xúc mà tủ đựng đồ: "Biết người biết mặt không biết lòng."
"..."
Còn biết người biết mặt không biết lòng.

Hạ Chi Dã nhịn không được nghiêng người nhìn lại: "Yếm cưa, có chút lương tâm nào không hửm?"
Tống Yếm không dao động, bỏ túi vào trong tủ đựng đồ, xách đồng phục ra, xoay người: "Làm phiền nhường chỗ một chút, tôi thay quần áo."
Hạ Chi Dã cũng xoay người chung một góc độ, nhìn vế phía về đám thiêu thân vỗ cánh phành phạch quần áo bất chính ở đằng sau: "Nghe chưa, nhường chỗ một chút để Yếm cưa thay đồ."
Tiểu Béo không hiểu: "Chỗ lớn như vậy mà không đủ cho hai người thay quần áo à."
"Không đủ.

Da mặt tôi mỏng, các cậu nhìn làm tôi thấy thẹn thùng, cho nên làm phiền mất các cậu đi qua bên cạnh." Hạ Chi Dã mặt không đổi sắc tim không đập.

Mọi người: "...?"
Cậu, Hạ Chi Dã, da mặt mỏng.

Góc tường thành cũng không đồng ý đâu.

Mọi người còn định dựa vào nơi hiểm yếu để chống lại, Chu Tử Thu đã dẫn đầu đứng lên: "Tôi đề nghị mấy cậu vẫn nên đi qua phòng bên cạnh chung với tôi."
"Vì sao?"
"Nếu các cậu không sợ lát nữa đánh nhau vô tội bị thương."
"..."
Nghĩ đến bầu không khí không chút hài hòa của hai ông thần này từ lúc mới vào cổng trường đến giờ và sức chiến đấu của bọn họ, mọi người yên lặng cầm quần áo rời đi, hơn nữa vô cùng thức thời đóng cửa phòng lại.


Hai tay Hạ Chi Dã ôm ngực, dựa vào tủ đựng đồ, rũ mắt nhìn Tống Yếm, thấp giọng: "Bây giờ có thể hỏi rồi."
Tống Yếm liệt mặt: "Không có gì muốn hỏi."
Hạ Chi Dã: "Cậu chắc chắn?"
Tống Yếm: "Ờ."
"Bao gồm việc tôi và nữ sinh kia rốt cuộc có quan hệ gì?"
"..."
Trong lòng biết rõ mà trầm mặc.

Hạ Chi Dã nhịn không được cười cười: "Muốn hỏi thì hỏi, tôi bảo đảm biết gì nói hết không giấu giếm nửa lời."
Từ góc độ lý trí, Tống Yếm cảm thấy không có gì để hỏi.

Ân ân oán oán trước kia của Hạ Chi Dã, hắn tự nguyện nói cho mình thì cứ nói cho mình nghe, không muốn nói với mình thì dẹp, dù sao cậu cũng tin tưởng nhân phẩm của Hạ Chi Dã, kiểu gì cũng chẳng ảnh hưởng đến quan hệ giữa bọn họ.

Còn quan hệ của Hạ Chi Dã và nữ sinh kia...!
Thích quan hệ gì thì là quan hệ đó.

Có liên quan gì tới cậu chứ.

Tống Yếm cảm thấy bản thân mình suy nghĩ rất cởi mở.

Nhưng mà chờ đến khi ngoài cửa truyền đến một giọng nữ mềm nhẹ: "Xin hỏi có người không ạ? Bạn học Hạ Chi Dã có ở đó không?"
Sắc mặt vốn không mấy dễ nhìn Tống Yếm chợt đông lạnh thành bằng trong nháy mắt, đẩy Hạ Chi Dã ra: "Tránh ra, thần tiên của cậu đến tìm kìa."
Hạ Chi Dã lại chặn đường, bất động thanh sắc, chỉ là nhướng mày: "Ai nói với cậu đó chính là thần tiên của tôi?"
Không có ai nói.

Là tự cậu rút ra kết luận từ tin tức của tiểu Béo.

Nhưng nếu đó không phải thần tiên.

Vậy Hạ Chi Dã rốt cuộc còn có mấy chị gái mấy em gái nữa vậy?
Tống Yếm càng nghĩ cành phiền, trong lòng bỗng chợt dâng lên một ngọn lửa không tên, lười nói lời vô nghĩa với Hạ Chi Dã, trực tiếp xoay người đối diện với ngăn tủ, hai tay đặt ngay vạt áo hoodie hơi kéo lên trên rồi cởi ra, thuận tay ném xuống ghế.

Hạ Chi Dã không ngờ rằng sẽ có chuyện tốt thế này, dựa vào cửa tủ, ánh mắt chuyên chú, ngắm nhìn ngon lành, thoải mái hào phóng.

Nhưng mà lúc Tống Yếm cởi áo trong ra mới có một nửa, động tác bỗng dừng lại, vạt áo ngừng ngay phía trên hõm eo, ẩn ẩn lộ ra một đoạn vòng eo thon chắc, ba giây trôi qua lại rĩ xuống lần nữa.

Tống Yếm vốn cảm thấy con trai cởi quần áo trước mắt con trai cũng chẳng có gì, nhưng không biết vì sao chợt nhớ đến cảnh tượng vừa rồi ở rừng trúc, cái áo này không thể cởi nổi nữa.

Vì thế buông vạt áo, xoay người, liếc Hạ Chi Dã: "Đẹp?"
Hạ Chi Dã gật đầu: "Ừm, đẹp."
Đẹp ông nội cậu.

Tống Yếm thật sự không nhịn được, một tay xách cổ áo Hạ Chi Dã, một tay tạo thành nắm đấm muốn đấm về phía Hạ Chi Dã.


Hạ Chi Dã lui về phía sau, trực tiếp dán lưng lên cửa tủ, mà một đấm kia của Tống Yếm thoạt nhìn muốn bay thẳng về phía Hạ Chi Dã, thực tế lại là hướng về phía cửa tủ đằng sau hắn.

Cũng may Hạ Chi Dã tay mắt lanh lẹ, dùng sức nắm lấy nắm tay của cậu, ra vẻ vô tội nhướng mày: "Sao lại tức giận? Mọi người đều là con trai, nhìn một chút thì làm sao?"
"Mọi người đều con trai, tôi có cậu cũng có, cho nên có cái gì mà đẹp?"
"Có nam sinh cấp ba nào không ganh đua hơn thua chút cơ bụng chứ?"
"..."
Nói rất đúng cũng rất có lý.

"Hay là..." Hạ Chi Dã hạ thấp âm lượng, "Cậu bị bọn người Tần Tử Quy ảnh hưởng, cho nên có hơi để ý?"
Nghe được lời này, Tống Yếm không hề nghĩ ngợi, buột miệng thốt ra: "Mẹ nó cậu mới bị ảnh hưởng."
Cứ như sợ ai hiểu lầm vậy đó.

Mà nói như thế, càng chột dạ thì phỉ định càng nhanh.

Hạ Chi Dã có nén ý cười bên khóe miệng: "Không phải là được, cái phòng quần áo lớn như vậy, cậu thay phần cậu, tôi đến lượt tôi, cậu đánh tôi làm gì?"
Nói rất ngay thẳng, đúng lý hợp tình.

Tống Yếm: "..."
Cũng đúng.

Dù sao cậu cũng thẳng, có cái gì mà sợ.

Nghĩ thế, dùng sức rút nắm tay về, hai tay lần nữa đặt lên vạt áo thun xốc lên phía trên.

Mới vừa xốc có một nửa, cửa phòng thay đồ 'kẽo kẹt' một tiếng mở ra, Hạ Chi Dã gần như là xuất phát từ bản năng túm lấy Tống Yếm, muốn che chở cậu ở đằng sau.

Nhưng mà Tống Yếm cũng xuất phát từ bản năng tránh ra, vì thế giữa lúc lôi lôi kéo kéo, Hạ Chi Dã đã tóm lấy Tống Yếm đè cậu lên trên cửa tủ, còn chưa kịp giải thích, phía cửa đã truyền đến âm thanh vật nặng rơi xuống.

Tiểu Béo và mọi người mở cửa ngơ ngác nhìn hai người đã qua nắm phút rồi mà vẫn chưa thay quần áo xong đang đứng trong phòng.

Trong đó có một vị quần áo rõ ràng bị lôi kéo đang gắt gao đè một vị khác lên trên cửa tủ, dưới mặt đất còn rơi rớt một cái áo hoodie vô tội, vừa nhìn đã biết là vội vàng cởi ra, mà cái áo thun trên người kia cũng đã bị vén lên.

Tống Yếm: "..."
Hạ Chi Dã: "..."
Mọi người đứng ở cửa: "..."
Sau một hồi yên lặng đối mặt ba giây.

Rầm ---
Cửa bị đóng lại một lần nữa.

Ngay sau đó truyền đến giọng nói cố nén bi thống của tiểu Béo: "Che lại! Cần phải che cửa lại giúp bọn họ!".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui