Tống Yếm vốn đã không hiểu ra sao có chút bực bội, nghe thấy Hạ Chi Dã ở bên cạnh đột nhiên cười khẽ một tiếng đầy khó hiểu, nhịn không được tức giận vứt ra một câu: "Cậu cười cái gì."
"Không có gì, chỉ là cảm thấy cậu nói đúng.
Thích thì phải nói thẳng, đừng quan tâm đến những chuyện không đâu." Giọng Hạ Chi Dã mang theo ý cười lười biếng, có vẻ tâm tình rất vui vẻ, "Cho nên Yếm cưa của chúng ta nếu thích ai đó thì có phải cũng sẽ nói thẳng đúng không?"
"Yên tâm, không có chữ nếu đó đâu."
Tống Yếm trả lời vừa nhanh chóng vừa lạnh nhạt.
"Lỡ đâu thì sao?"
"Lỡ đâu cũng không có khả năng."
"Chẳng lẽ cậu thật sự không có người muốn theo đuổi?"
Hạ Chi Dã bám riết không tha.
Tống Yếm cực kỳ bình tĩnh: "Không có, nhưng nếu cậu hỏi thêm nữa thì có khi tôi sẽ có người để tưởng nhớ đó."
*Chữ mà Hạ Chi Dã nói là 追 (truy đuổi, theo đuổi người khác chẳng hạn), còn chữ mà Tống Yếm nói lại là 追悼 (truy điệu, đây là lễ tỏ lòng thương tiếc các chiến sĩ tử nạn).
"..."
Quả nhiên không giống người thường.
Rõ ràng là thích hắn, cố tình lại không chịu thừa nhận, nếu không phải hắn vô tình phát hiện hai cái acc clone của cậu thì với phương thức ngạo kiều như thế này của Tống Yếm, nói không chừng hai người bọn họ cuối cùng chỉ có thể có duyên không phận.
Nhưng mà cũng may hắn đã phát hiện, vậy chứng tỏ đây là duyên phận vận mệnh đã sắp đặt.
Nếu Tống Yếm ngạo kiều, vậy bản hắn chủ động là được.
Dù sao cũng là đàn ông, mặt mũi chỉ dùng để theo đuổi bạn trai, chứ thực chất không cần.
Nếu không Tống Yếm nổi tiếng như thế, vừa quay đầu đã bị người khác nhanh chân đến trước, bản thân hắn còn phải đánh nhau một trận với người nọ thì ảnh hưởng đến sự hòa bình của thế giới biết bao chứ.
Nghĩ vậy, Hạ Chi Dã vỗ vỗ vai Tống Yếm: "Cậu tự đi về lớp trước đi nhé."
Tống Yếm nghiêng mắt: "Còn cậu?"
"Tôi dũng cảm theo đuổi tình yêu trước đã."
Hạ Chi Dã cúi đầu đối diện với tầm mắt Tống Yếm, nụ cười vừa thâm tình vừa ái muội.
Tống Yếm: "..."
Ba giây sau, một chân đá văng Hạ Chi Dã, cũng chẳng thèm quay đầu lại mà rời đi.
Súc sinh thấy sắc quên nghĩa.
Cút sớm một chút.
Lúc Tống Yếm một mình trở về lớp, phát hiện trên bàn của cậu với Hạ Chi Dã đã chất đầy các loại nước khoáng và đồ ăn vặt.
Cau mày đẩy toàn bộ sang một bên, nói với tiểu Béo ngồi bàn trước: "Lần sau nếu có người tặng nữa thì cứ trực tiếp từ chối giúp tôi."
"Từ chối không được, các cô ấy thật sự quá nhiệt tình." Tiểu Béo hút cốc trà sữa được hối lộ, từng bước từng bước giải thích, "Ồ, cài này là Hàm Hàm lớp ba tặng, cái này là Duyệt Duyệt lớp năm đưa, cái này là Giai Giai lớp bảy cho, còn cái này là..."
"Xem ra ghi nhớ rất rõ ràng." Tống Yếm cắt lời.
Tiểu Béo rất kiêu ngạo: "Cần mà, nhận tiền của người, trung thành với người, tôi rất có đạo đức nghề nghiệp."
"Cho nên trong đám người tặng mấy thứ này có người nào quan hệ không tồi với Hạ Chi Dã không?" Hơi dừng, Tống Yếm lại bổ sung một câu, "Người mà trong nhà cực kỳ nhiều tiền ấy."
"Có à?" Tiểu Béo gãi gãi đầu, vắt óc, "Không có, người thường ngày có quan hệ tốt với Hạ gia không phải chỉ có mấy người chúng ta, đội bóng rổ, còn có cả Thương Hoài và Chu Tử Thu thôi sao? Trong nhà cực kỳ nhiều tiền càng không có, trường chúng ta ngoại trừ đám người lớp mười sáu thì kiếm đâu ra phú nhị đại?"
Cũng đúng.
Thế thì chẳng lẽ không phải Tam trung à?
Tống Yếm đang suy nghĩ, tiểu Béo đột nhiên nhớ đến gì đó, 'ấy' một tiếng: "Nhưng mà nếu cậu muốn tìm người như thế thì tôi chợt nhớ ra việc này, nghe nói lúc trước khi Hạ gia còn học ở Thực Nghiệm có quan hệ không rõ ràng một cô gái, hình như là hoa khôi Thực Nghiệm, đúng chuẩn bạch phú mỹ.
Còn có tin đồn nói Hạ gia từ Thực Nghiệm chuyển đến Tam trung là do bị tổn thương tình cảm."
Lại là Thực Nghiệm.
Xem ra lúc trước Hạ Chi Dã ở Thực Nghiệm có rất nhiều chuyện cũ.
Khó trách lúc hắn ở trong group bán tài liệu học tập lại lấy tên tuổi của trường Thực Nghiệm, lần này đấu bóng rổ với Thực Nghiệm cũng coi trọng như thế, hóa ra là do muốn thể hiện trước mặt người trong lòng.
Nhưng mà Hạ Chi Dã nói hôm nay người hắn thích có ở đây, chẳng lẽ là nữ sinh kia lén chạy từ Thực Nghiệm qua Tam trung để xem hắn chơi bóng rổ?
Cũng không phải không có khả năng, dù sao Thực Nghiệm chỉ cách Tam trung có hai con phố, Tam trung lại quản lý rất rời rạc, đến đây một chuyến cũng rất tiện.
Nói thế thì Hạ Chi Dã kêu mình đi về lớp trước, còn hắn dũng cảm theo đuổi tình yêu, hẳn là muốn đưa nữ sinh kia về trường học.
Tưởng tượng như thế, hết thảy mọi thứ đều thông thuận.
Đầu ngón tay Tống Yếm như có như không gõ gõ mặt bàn, suy nghĩ càng bay càng xa, thẳng đên khi tiểu Béo hỏi một câu 'cơ mà anh Yếm đột nhiên hỏi việc này làm gì thế', mới bừng tỉnh hoàn hồn: "Ồ, không có gì, chỉ thuận miệng hỏi thôi."
Cũng đúng, cậu hỏi việc này làm chi.
Hạ Chi Dã thích ai, muốn theo đuổi ai, thì có quan hệ gì đến cậu.
Bọn họ chỉ là quan hệ bạn cùng bàn kiêm bạn cùng phòng, nếu nói sâu thêm một chút thì cũng chỉ là bạn bè sớm chiều ở chung với nhau hai tháng tình cảm cũng không tệ lắm mà thôi.
Cậu có thể ngăn cản việc Hạ Chi Dã tìm bạn gái được sao?
Bạn gái tương lai có khả năng sẽ thành gia lập nghiệp đi theo hắn cả đời.
Bản thân cậu ghê lắm cũng chỉ chờ đến khi tốt nghiệp là ai đi đường nấy.
Tống Yếm cảm thấy sau khi mình suy nghĩ thông suốt điều này xong hẳn là sẽ không tức giận như thế nữa, nhưng mà lúc vừa nhìn thấy chỗ ngồi bên tay phải trống không, ngay cả gió lùa cũng chẳng có ai chắn giúp mình, trong lòng vẫn rất phiền.
Phiền đến mức ngay cả câu hỏi nâng cao cuối cùng của đề Toán thoạt nhìn cũng chẳng còn đáng yêu nữa.
Mà chờ đến khi tan tiết tự học buổi tối một mình đi xuống khỏi khu dạy học, xuyên qua con đường rợp đầy bóng cây đã đi không biết bao nhiều lần, cảm giác bực bội càng thêm rõ ràng.
Từ sau khi đến Nam Vụ, trước nay cậu chưa từng tan tiết tự học buổi tối một mình, chứ đừng nói một mình mò mẫm từ trường đi về ký túc xá.
Trước kia luôn có Hạ Chi Dã bên cạnh nói cười không dứt, nên cũng chẳng phát hiện con đường rợp bóng cây này hóa ra lại dài như vậy, còn tối như thế nữa.
Đèn đường cái hư còn nhiều hơn cái tốt, mặt đường thì gồ ghề.
Người đi ngang qua cậu đều tốp năm tốp ba, có đôi có cặp, cỏ vẻ như Tống Yếm trông cực kỳ vắng vẻ quạnh quẽ so với đám đông.
Rõ ràng mấy năm trước Tống Yếm là kiểu người quen quạnh quẽ một mình, nhưng chẳng biết vì sao, giờ khắc này cậu lại đột nhiên không muốn một mình đi về.
Không có nguyên nhân, chỉ là không muốn đi một mình.
Cảm xúc tiêu cực không muốn đi về một mình đã chiến thắng sự sợ hãi nghèo nàn, cúi đầu lấy điện thoại ra, chuẩn bị gọi xe.
Nhưng mà vừa mới bật điện thoại, trên màn hình đã nhảy ra một tin nhắn Wechat.
Wild: Đi đường phải nhìn đường, đừng nghịch điện thoại.
Tống Yếm: "?"
Wild: Ngẩng đầu, nhìn về phía trước bên phải của cậu ấy, lúc nhìn thấy cái người đẹp trai ngầu lòi kia thì xin vui lòng chạy không ngừng về phía người đó.
Tống Yếm ngẩng đầu lên, cũng nhìn về phía trước bên phải.
Sau đó nhìn thấy giữa dòng người rộn ràng nhốn nháo ngoài cổng trường, Hạ Chi Dã đang dựa vào một chiếc xe đạp màu hồng dạ quang sáng mù mắt chó, hai chân dài chống đất, cười nhìn cậu.
Cặp mắt đào hoa hơi cong cong ngưng tụ ánh đèn trong bóng đêm, con người màu nâu nhạt bởi vid vầng sáng của đèn đường mà hiên lên ý cười gần như dung túng, giống như là đã đứng ở chỗ đó đợi cậu rất lâu rất lâu.
Một khắc kia, Tống Yếm đột nhiên có chút nói không nên lời trong lòng rốt cuộc là có cảm giác gì.
Khi còm nhỏ, mỗi lần nhà trẻ tan học thì cậu đều sẽ đứng ở cổng trường chờ mẹ hoặc bảo mẫu đến đón cậu, nhưng mà mẹ cứ quên mãi, bảo mẫu cũng luôn bận bịu, thường xuyên chỉ còn dư lại một mình cậu, đứng ở nơi đó, nhìn đám người tan hết, sau đó chờ lâu ơi là lâu.
Hắn cũng quen dần việc đứng chờ một mình, hoặc là một người lén đi về nhà.
Quen lâu rồi, sẽ cảm thấy không có gì.
Mà cảm giác trong giờ khắc này, tựa như lúc cậu đã chuẩn bị tốt việc sẽ không có ai đến đón trong một buổi chiều chạng vạng mưa to giàn giụa, lại phát hiện người cậu muốn gặp lúc này đây bỗng đến sớm hơn cậu.
Cậu không cần phải một mình chờ đợi, cũng có thể giống như mấy bạn nhỏ khác vô cùng vui vẻ đi về nhà.
Nghĩ như vậy, Tống Yếm đột nhiên cảm thấy hốc mắt có hơi nóng, sau đó cúi đầu, trong lòng nhỏ giọng mắng một câu thô tục.
Sao mà cậu lại càng sống càng thụt lùi, càng ngày càng làm kiêu vậy, thật sự là bị mạch não của Hạ Chi Dã lây bệnh mà.
Không thể thế được.
Tống Yếm thở ra một hơi thật sâu, nhanh chóng điều chỉnh trạng thái, sau khi đè nén cảm xúc khó giải thích trong lồng ngực, ngẩng đầu lên, vẻ mặt đã khôi phục sự lạnh lùng tự nhiên, giả vờ không thèm để ý đi qua đó, hỏi: "Sao cậu lại ở chỗ này."
Hạ Chi Dã nhìn cậu, cười nói: "Không phải cậu sợ tối lắm à, sao có thể để cậu đi về một mình được chứ."
Nói xong nhấc chân, sải bước lên xe đạp, lười biếng nói: "Đi thôi nào, bạn nhỏ Tống Yếm, anh đón em về nhà."
"..."
Đệt.
Tống Yếm nghi ngờ Hạ Chi Dã chính là cố ý.
Nhưng vừa rồi chỉ là ngoài ý muốn, nội tâm của cậu vẫn là một chàng trai cứng rắn, cũng sẽ không vì thế mà sinh ra chút dao động nào cả, lạnh mặt, ngồi lên ghế sau: "Đừng có hở miệng ra là kêu anh, ăn đậu hũ ai đó."
"Cậu sinh nhật tháng 2, tôi là tháng 12, sớm hơn cậu một năm, vốn dĩ tôi là anh của cậu." Hạ Chi Dã cây ngay không sợ chết đứng.
Tống Yếm cảnh giác hỏi: "Sao cậu biết sinh nhật của tôi?"
"..."
Hạ Chi Dã khẽ cười một tiếng: "Không phải tôi từng thấy chứng minh thư của cậu à?"
"..."
Nghĩ thế, không chỉ từng thấy, mà còn vũ nhục ảnh chụp trên chứng minh thư của cậu rất đáng yêu.
Cơ mà khi đó chỉ nhìn thoáng qua chứng minh thư, lại có thể ghi nhớ ngày sinh đến tận bây giờ, cũng chẳng dễ dàng.
Hơn nữa sinh nhật của Hạ Chi Dã là tháng 12 à?
Hình như cũng không xa.
Tống Yếm thuận miệng hỏi: "Sinh nhật của cậu là ngày mấy tháng 12."
"Ngày 24, đêm Giáng Sinh."
Tống Yếm hiểu rồi, trách không được muốn tỏ tình đêm Giáng Sinh.
Hạ Chi Dã thấy cậu không trả lời, cười hỏi tiếp: "Thế nào, cậu đột nhiên hỏi câu này chẳng lẽ là muốn chuẩn bị quà sinh nhật cho tôi hửm?"
"Bớt mộng tưởng hão huyền."
Tống Yếm không chút lưu tình đánh vỡ ảo tưởng của hắn.
Hạ Chi Dã 'chậc' một tiếng: "Thật là vô tình.
Uổng công tôi chuẩn bị quà tặng quốc khánh cho cậu."
"..."
Con mẹ nó chứ quà tặng quốc khánh.
Giờ đã sắp cuối tháng 10 rồi, cách lễ quốc khách đã gần 800 năm.
Hơn nữa có nhà ai chơi lễ quốc khánh mà còn muốn tặng quà cho bạn cùng phòng?
Từ từ, quà tặng?
Tống Yếm đột nhiên cảnh giác: "Quà gì?"
Vừa lúc đã đến dưới ký túc xá, Hạ Chi Dã dừng xe, quay đầu lại, cười nói: "Quà khủng."
Một khăc skia, Tống Yếm có một dự cảm cực kỳ bất hảo.
Lần trước Hạ Chi Dã lấy chiếc xe đạp hồng phấn huỳnh quang bling bling kia ra cũng dùng vẻ mặt như thế này nói là bất ngờ lớn.
Cậu cảnh giác lui về phía sau một bước.
Hạ Chi Dã nhìn động tác này của cậu, nhịn không được cười cười: "Yên tâm, lần này thật sự là món quà rất đứng đắn, cậu nhất định sẽ thích, tin tôi."
Nói xong thì cong cong cặp mắt đào hoa vừa đẹp vừa đa tình kia lại.
Buff giảm IQ lập tức được bơm đầy tầng tầng lớp lớp.
Vì thế ba phút sau.
Trên ban công phòng 616 khu ký túc xá số 1 của học sinh trường Tam trung Nam Vụ.
Tống Yếm nhìn chiếc máy giặt Hello Kitty giành cho một người màu hồng nhạt cùng với con thú nhồi bông cao một mét hình Hello Kitty được tặng kèm đang ngồi trên máy giặt, thở ra một hơi thật dài, sau đó nắm chặt bàn tay cứng ngắt của mình.
Cậu và Hạ Chi Dã, hôm nay không đánh một trận thì không có cách nào chứng minh rốt cuộc ai mới là cái tên siêu ngốc thuần chủng kia cả.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...