Đừng Có Động Vào Thư Ký Của Tôi
Bà Thẩm nhanh chóng đi đến chỗ Lục Sở Uyên sau đó bà ta quỳ gối xuống chưa để bà ta nói gì thì anh đã lập tức ra hiệu cho thuộc hạ mang số tiền đến, tên thuộc hạ đó ném cọc tiền xuống dưới thấy vậy bà ta nhanh chóng nhặt lên.
- Cảm ơn cậu Lục...cảm ơn cậu rất nhiều...
Sau đó bà ta định đi nhưng nào ngờ bị Lục Sở Uyên lạnh giọng gọi lại.
- Khoan đã, bà định như vậy mà đi à? Khoảng nợ mà bà nợ tôi bà không nghĩ đến sẽ trả cho tôi hay sao? cứ đơn giản mượn tiền xong bỏ đi như thế sao
Lục Sở Uyên nhẹ nhàng lắc nhẹ ly rượu trên tay ánh mắt sát khí nhìn vào ly rượu, nhìn anh bây giờ thật sự rất đáng sợ khiến cho bà Thẩm lạnh cả sống lưng đến nỗi mất hết dũng khí để đối diện.
- Chuyện...chuyện này...nhưng mà cậu Lục à tôi thật sự rất cần số tiền này để trả nợ cho người ta..nếu không tôi sẽ chết mất...
- Tôi không quan tâm bà mượn tiền với lý do gì nhưng bà hãy nghe cho rõ, bà tuyệt đối đừng làm phiền đến Thẩm Viên Hân
Bà ta nhất thời câm nín, rốt cuộc thì con gái bà ta có dính dáng gì với cái tên Lục Sở Uyên này? Nhưng nếu không làm phiền Thẩm Viên Hân thì bà làm sao có tiền để đến nơi này đây, trong lòng bà ta không ngừng phân vân chỉ có cô mới có thể cho tiền bà ta. Nhìn thấy trong ánh mắt do dự của bà ta Lục Sở Uyên lạnh lùng đứng dậy.
- Sao vậy, bà không làm được hay đang lo sợ sẽ không có cây ATM miễn phí nữa? Vậy thì tôi lấy lại số tiền này và trong vòng hai ngày bà nhất định phải trả hết món nợ mà bà nợ tôi
Nghe đến đây bà cảm thấy hoảng loạn vừa lo sợ không ngừng.
- Được tôi...tôi sẽ hứa không làm phiền đến Thẩm Viên Hân nữa, xin cậu đừng lấy lại số tiền này vì tôi đang rất cần gấp
- Bà đã hứa phải giữ lời nếu không hậu quả bà cũng biết rồi đó
Chỉ một câu nói của anh thôi đã làm cho người khác phải ớn lạnh mất hết dũng khí huống chi với một người có lá gan nhỏ bé như bà ta, Lục Sở Uyên phất tay cho thuộc hạ tên thuộc hạ như hiểu ý liền lấy thêm một xấp tiền nữa ném cho bà ta.
- Cái này thưởng cho bà nếu như để tôi phát hiện bà thất hứa thì bà phải trả gấp đôi số tiền này
Bà Thẩm dường như bị tiền làm cho mù mờ chỉ cần nhìn thấy tiền thôi đã làm cho bà ta hạnh phúc rồi nên không để ý mấy mấy lời của anh đã nói, chỉ gật gật đầu cho muốn qua chuyện.
- Được được tôi biết rồi
Sau đó bà ta nhanh chóng rời đi nên không để ý đến nụ cười nham hiểm của Lục Sở Uyên.
Tại một góc nào đó, người đàn ông mập mạp cùng những tên đàn em của ông ta đi đến trước mặt Lục Sở Uyên chưa kịp lên tiếng thì đã ăn trọn cú đấm vào mặt, ông ta cũng không lường trước được nên đã nhất thời té nhào xuống dưới đất may ông ta còn có đàn em đỡ lấy.
Người đàn ông mập mạp này được người ta gọi là A Cẩu, ông ta nhìn thấy anh tức giận liền nhanh chóng quỳ xuống.
- Xin ngài hãy tha mạng chó này...nhưng tôi đã làm theo ý của ngài tại sao ngài lại...
Lục Sở Uyên với gương mặt trầm tĩnh khẽ khom xuống tóm lấy cổ áo tên A Cẩu đó.
- Tôi kêu ông đến đòi nợ bà ta chứ không kêu ông động tay động chân với bà ta
Nghe đến đây thần sắc ông ta thêm kinh hãi vội vàng cúi xuống cầu xin tha.
- Tôi thật sự biết lỗi rồi xin Lục tổng hay tha cho tôi lần này, nếu như ngài cảm thấy tôi vẫn còn giá trị thì hãy tha cho tôi...tôi có thể làm bất cứ chuyện gì mà ngài xắp xếp...
- Tính ra ông không hề có giá trị nào hết nhưng...lời của ông nói cũng có lý
Thế là anh buông ông ta ra quay ngoắt người rời đi trước khi đi còn không quên tháo gang tay đen thẳng thần ném vào sọt rác.
Thuộc hạ A Cửu đi đến.
- Ngài có định trở về dinh thự không ạ?
Lục Sở Uyên im lặng rồi tiếp tục rời đi.
- Đến chung cư của Thẩm Viên Hân
- Đã rõ
Chiếc xe lăn bánh nhanh chóng đến toà chung cư mà Thẩm Viên Hân đang sống, anh không lên trên mà chỉ đứng bên ngoài ngước lên nhìn căn phòng vẫn còn sáng như thói quen, tính ra thì anh làm cái trò này ấu trĩ này cũng được hai năm rồi nhỉ? Mỗi đêm đến đứng dưới toà chung cư nhìn lê.
...
Hôm nay cô nói với bạn trai mình không cần phải đưa cô đi làm cô tự bắt xe đến dinh thự của Lục Sở Uyên, bây giờ cô đang cẩn thận tỉ mỉ cài nút áo cho anh dường như công việc này quá đỗi quen thuộc đối với cô nên từ lâu đã không còn sự ngượng ngùng nào.
Còn về Lục Sở Uyên anh từ lâu đã thoải mái mặc cho thư ký làm gì thì làm nhưng phải đúng ý của anh, sau khi cài nút áo xong cô tiếp tục thắt cà vạt đến phần cuối là khoát áo vest anh thì rất phối hợp với cô mà dang tay ra.
- Xong rồi thưa chủ tịch
- Được rồi
Lục Sở Uyên hai tay đúc vào trong túi quần đi xuống dưới lầu cô cũng đi theo sau.
- Cô đã ăn sáng chưa?
Nghe nghe hỏi cô mới chợt nhớ ra sau đó e ngại trả lời.
- Tôi đi vội quá nên quên ăn
- Bảy phút cho cô xuống dưới phòng bếp ăn sáng, tôi đợi cô trong xe
Anh rời đi cô cũng không thể kháng chỉ chỉ có thể nghe lời anh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...