Lâm Nhất cảm thấy thật bực mình.
Là loại cảm giác như đã chơi game ba ngày ba đêm,vốn cho rằng có thể thuận lợi thông qua ải, nhưng lại phát hiện bản thân còn chưa rời khỏi thôn Tân Thủ.
Ngẩng đầu nhìn qua thầy giáo giám thị đang ngồi tại bục giảng, hiện tại Lâm Nhất hận không thể xông lên giết chết bọn chúng.
Trong lòng Lâm Nhất tức giận, bàn tay dùng sức làm cây bút trong tay bị bẻ gãy.
Lâm Nhất hít một hơi sâu, nhanh chóng điều chỉnh tốt tâm trạng của mình, sau đó suy nghĩ kế hoạch làm sao để chạy thoát khỏi nơi này.
Vào ngày mùng 8 tháng 6 em gái của Chu Khải gặp được quái vật, mặc dù là sớm biết chuyện này nhưng Lâm Nhất không thể xác định có thể tránh được hay không.
Lâm Nhất không biết thân phận của con quái vật này, nếu như ngày mai chạy trốn không chừng lại gặp phải nó.
Cho nên, cách tốt nhất là trốn đi ngay trong ngày hôm nay.
Sau khi kết thúc kỳ thi bà mẹ giả sẽ đến đón hắn, nếu như lúc này trốn đi, bà ta không thấy Lâm Nhất đi ra cổng trường sẽ lập tức phát hiện, công cuộc chạy trốn lập tức bị thất bại.
Nếu như, ăn cơm xong xin ra ngoài thì sao?Cũng không được, dù sao ngày mai là ngày cuối cùng thi đại học nếu như phát hiện ban đêm Lâm Nhất còn không có trở về, hai con quái vật đó cũng sẽ phát hiện ra.
Cho nên, thời gian thích hợp nhất chính là buổi tối hôm nay chờ sau khi bọn chúng đã ngủ.
Chứ như vậy, vào thời điểm hai con quái vật trong nhà phát hiện ra, thì bọn họ cũng chạy xa.
Nghĩ tới lúc này, Lâm Nhất bỗng nhiên phát hiện ra có người đang đứng bên cạnh hắn.
Ngẩng đầu nhìn lên, doạ Lâm Nhất toàn thân run rẩy.
Không biết từ khi nào, thầy giáo giám thị đã đứng bên cạnh Lâm Nhất, đang cau mày nhìn chằm chằm vào bài thi của Lâm Nhất.
Bên trên bài thi trống trơn, Lâm Nhất một chữ cũng không viết.
“Nhìn cái gì, một câu tôi đều không biết làm?” Lâm Nhất tức giận nói.
Thầy giáo giám thị sửng sốt, giống như là không có nghĩ đến học sinh này không trả lời được một câu nào mà còn kiêu căng như vậy.
Sau khi thầy giáo giám thị đi khỏi, Lâm Nhất nhanh chóng điền tên lên bài thi…….
nộp giấy trắng thì có vẻ hơi khả nghi.
Dù sao đã trả lời một lần rồi, Lâm Nhất rất nhanh đã làm xong.
Rốt cục đã nhịn đến khi cách thời gian kết thúc bài thi còn mười lăm phút, Lâm Nhất nộp bài sớm, trước khi đi, hắn không quên đi đến bên cạnh Chu Khải thấp giọng nói vài câu.
“Bạn thí sinh kia, em đang làm gì thế?” Thầy giáo giám thị nói, “Nộp xong bài thì mau ra ngoài đi, không cho phép châu đầu ghé tai.
”Vừa dứt câu, Chu Khải cũng đứng lên.
“Thầy giáo, em cũng nộp bài thi.
” Chu Khải nộp xong bài thi liền đi theo Lâm Nhất ra khỏi phòng thi.
Vẫn là sân thương quen thuộc, Lâm Nhất lại đem chuyện đã xảy ra nói cho Chu Khải một lần.
Lâm Nhất miêu tả rất rõ ràng, nhất là những chuyện liên quan đến Chu Khải và em gái của hắn, cho nên, Chu Khải cũng không có nghi ngờ.
Nhưng mà khi nghe được Lục Lâm Hải cứu được hắn cùng Chu Vân thì vẫn có chút giật mình.
“Nghĩ không ra… Lục Lâm Hải vậy mà lại cứu tôi.
”“Cậu ta vẫn luôn nhiệt tình như vậy.
” Lâm Nhất thuận miệng nói, “Lại nói, có nhiều chuyện cậu cũng không có nghĩ tới lắm.
”“Nếu không phải Lục Lâm Hải cứu cậu, sợ là cậu đến chết cũng không tin cậu ta không phải là quái vật.
”“Thế nhưng mà, nhịp tim của cậu ta so với những con quái vật kia thì giống nhau như đúc.
” Nghĩ đến điểm này, Chu Khải từ đầu đến cuối vẫn nghĩ mãi mà không rõ.
“Có thế thể chất của mỗi người khác nhau.
” Lâm Nhất nghĩ nghĩ nói, “Có người thì trái tìm rất dài còn có người thì trái tìm ở bên phải mà.
”“Được rồi, đừng nói chuyện này nữa.
” Lâm Nhất nhìn thoáng qua màn hình điện thoại, thời gian làm bài thi cũng sắp kết thúc rồi.
“Đừng quên chuyện tối nay, tôi sẽ kêu Lục Lâm Hải đi cùng với chúng ta, đến lúc đó cậu đừng có kêu người ta là quái vật nữa.
”Đã trải qua nhiều chuyện cho hiện tại dù Lâm Nhất có đối mặt với quái vật thì cũng có thể giống Chu Khải thể hiện mười phần tự nhiên.
Rất nhanh, thời gian rôi đến ban đêm.
Lâm Nhất xác định hai con quái vật trong nhà đã ngủ say, len lén chạy ra khỏi nhà.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...