Đừng Chạy, Lão Sư!

Hôm nay là ngày đầu tiên Ân Nhược Triệt quay trở lại trường học. Cũng như mọi khi, Lạc Dĩ Mạt đưa anh đến tận cổng trường. Cho đến lúc này vẫn chưa có bất kì biến động gì, trời yên bể lặng.

Trong trường vẫn êm ả như vậy, không ai để tâm đến việc anh xin nghỉ một tháng để làm gì. Lại được quay về cuộc sống bình thường, Ân Nhược Triệt không khỏi có chút cảm thán.

Ân Nhược Triệt tiếp tục những công việc lúc trước của mình.

Vào lúc mười giờ sáng, anh bỗng nhận được một tin nhắn nặc danh:

‘Ân Nhược Triệt tiên sinh, mời tiên sinh mở hộp thư điện tử của mình, có văn kiện khẩn.’

Không hiểu gì vò vò đầu, hộp thư điện tử của anh đã N năm nay chẳng dùng đến, ai lại gửi thư cho anh chứ? Sao không gửi qua điện thoại? Là bạn học thời đại học à? Sau khi vào Phong Dương có ai còn nhớ địa chỉ hộp thư của anh đâu!

Mặc dù có chút kì quái, anh vẫn chạy đến văn phòng của giáo sư, mượn dùng máy vi tính.

Quả nhiên, trong hộp thư có một bức chưa đọc.

Ngay khi nhắp chuột vào lá thư, thế giới của Ân Nhược Triệt tức khắc bị bao trùm bởi một màu đen kịt…

Lá thư ấy, một dòng chữ cũng không có, chỉ toàn là hình ảnh. Đầy rẫy những bức hình anh bị đàn ông cưỡng bức ngày hôm ấy, từng chi tiết, từng biểu cảm đều được ghi lại rất rõ ràng…

Không dám tin đấy là sự thật, hai mắt anh mở to đến ửng đỏ, tay che miệng vì sợ bản thân vô thức la lên. Khung cảnh ấy, cái ngày mà anh muốn quên nhất trong đời mình, một lần nữa lại hiển hiện tường tận ngay trước mắt.


Ân Nhược Triệt giật lùi ra sau. Vì anh đứng dậy quá đột ngột, chiếc ghế sau lưng chợt tạo ra thứ âm thanh chói tai. Mọi người tức thì dồn mắt về phía anh. Trong ánh nhìn của họ, tràn đầy hoảng hốt.

Tại sao họ lại nhìn anh như thấy quái vật thế kia?

Khi Ân Nhược Triệt cúi đầu nhìn vào điện thoại của bọn họ thì… tất cả đã quá rõ ràng. Thì ra… lá thư kia đã được soạn lại thành tin nhắn và gửi đến từng di động của tất thảy giáo viên. Ngay khi anh nhấp chuột mở mail, mọi giáo viên, mọi sinh viên của Phong Dương, chỉ cần có điện thoại đều có thể…

Ân Nhược cảm thấy được nụ cười của mình đang méo mó đến cùng cực. Giữa ánh nhìn kinh sợ của bao nhiêu người, anh lảo đảo chạy khỏi phòng làm việc.

Anh chạy như kẻ mất hồn. Dọc đường đi không hề phát hiện những sinh viên mà mình lướt qua có vẻ mặt như thế nào, cũng không chú ý đến việc những người bước sau anh càng lúc càng nhiều, càng không nghe được những ngôn từ ô uế thốt ra từ miệng họ…

Mãi đến khi, có người giật lấy cổ áo anh, ném anh xuống nền đất, anh mới nhận ra bản thân mình đang bị vây hãm bởi hàng loạt nam sinh với nụ cười dâm dật. Anh ngồi yên trên đất, tất cả ánh dương đều bị bọn họ che khuất…

“Giáo viên xinh đẹp của bọn em, còn nhớ tụi em không?”

“Còn nghĩ thầy là trinh tiết liệt nữ gì sao? Hừ!”

“Dẹp đi! Mông của thầy ấy không còn được An Dương và cậu chủ nhỏ nhà họ Lạc ưu ái nữa rồi. Hàng thanh lý!”

“Tao đây cũng muốn xem coi, món nào làm cho An Dương và Lạc Dĩ Mạt điên cuồng đến vậy!”

“Là mặt? Hay là mông?”

“Nói thừa làm gì? Mọi người đến thử là biết ngay!”

Không biết ai ra lệnh mà tất thảy đều lao vào cởi bỏ quần áo của anh.  Anh chỉ có hai tay, không thể chống lại những kẻ đang đỏ mắt thèm khát kia. Rất nhanh, quần áo trên người bị xé toạt. Giữa sân trường mùa đông, anh nằm đấy, bán thân lõa lồ…

Tim tê buốt đến nỗi… thân thể không còn thấy lạnh nữa.

Bao nhiêu phản kháng cũng thành vô ích, anh chỉ biết cắn môi, chờ đợi cực hình thứ hai…

“Tụi bây là lũ khốn nạn chết tiệt!”

Một kẻ trong đám đông kia, không biết bị ai đấm một cú mà ngã lăn ra đất, sự ồn ào ban nãy trở nên im bặt.

“Thầy có sao không?” Bước qua đoàn người, Tống Chỉ Hi đi đến khoác áo lên người anh.

Đứng trước mặt bọn họ là một Khước Diệc Phiền chỉ mặc mỗi một lớp áo len, cơ bắp trên người đều đã căng lên, ánh mắt Khước Diệc Phiền ngùn ngụt lửa: “Hôm nay, trước mặt Khước Diệc Phiền tao đây, đứa nào muốn động vào thầy, thì hỏi qua nắm đấm của tao cái đã.”


Đám sinh viên lặng đi trong chốc lát, một mình Khước Diệc Phiền tất nhiên không phải đối thủ của bọn chúng. Nhưng, sự xuất hiện của cậu ta lại khiến bọn họ liên tưởng đến An Dương và Lạc gia. Nếu như bọn họ “thượng” Ân Nhược Triệt… thì… hai người ấy sẽ bỏ qua cho họ sao?

“Chỉ Hi, đưa thầy đi.” Nhìn thấu được sự chần chừ của chúng, Khước Diệc Phiền nhanh chóng quyết định, nếu bây giờ không đi chỉ sợ không còn cơ hội thoát thân.

Tống Chỉ Hi nâng anh dậy, đi về phía Khước Diệc Phiền, lập tức rời khỏi đám người đang tạm thời án binh bất động.

“Thầy, nghe em, thầy không thể ở lại trong trường được nữa. Em đã gọi điện thoại cho người nhà, xe ở ngay ngoài cổng, tài xế sẽ chở thầy về chỗ Dĩ Mạt, mau đi đi.” Khi đến tới cổng trường, Khước Diệc Phiền nói thật ngắn gọn. Quả thật Ân Nhược Triệt phải mau chóng rời khỏi nơi này. Bây giờ toàn bộ giáo viên sinh viên đều đã thấy những tấm ảnh chụp bị cưỡng bức của anh, cho dù thân thể không bị nguy hiểm, nhưng tinh thần của Ân Nhược Trược, đã tan vỡ cả rồi.

Ân Nhược Triệt khẽ gật đầu, bước lên xe của Khước gia.

Đến khi xe bắt đầu lăn bánh, Khước Diệc Phiền mới thở phào nhẹ nhõm, lấy điện thoại gọi cho Lạc Dĩ Mạt:

“Dĩ Mạt, tớ Diệc Phiền đây. Nghe này, tớ không muốn dài dòng, thầy xảy ra chuyện rồi.”

Đầu dây bên kia liền truyền đến tiếng gầm như hổ báo.

“Cậu đừng kích động! Nghe tớ nói đã! Không biết ai đã đem những thứ… mà thầy bị người ta… Chuyện đó, cậu đã biết chưa?”

“Tôi biết rồi!”

“Ừm… những tấm ảnh của chuyện ấy, được phát tán trên điện thoại di động của mọi giáo viên và sinh viên tại Phong Dương, tất thảy mọi người.”

Đầu dây bên kia rơi vào im lặng.

“Tài xế nhà tớ đã chở thầy về chỗ cậu rồi. Cậu đừng nên đi đâu cả, cứ ở nhà chờ thầy ấy.”

“Ừm.”


“Dĩ Mạt, nghe này, thật ra tớ cũng không muốn nói cho cậu biết. Nhưng… vừa nãy… thầy thiếu chút nữa lại bị…”

“Diệc Phiền, gửi những tấm ảnh cậu nhận được cho tôi.” Lạc Dĩ Mạt đột ngột lên tiếng, cắt ngang lời cậu.

“Dĩ Mạt, đừng xem, nó rất…”

“Đưa tôi.”

“…” Khước Diệc Phiền thở dài. “Tớ biết rồi. Tớ gửi cho cậu ngay đây. Nhưng cậu nhất định phải ở nhà chờ thầy về đấy. Thầy chốc nữa sẽ về tới ngay.”

“Biết rồi.”

Cúp máy, Khước Diệc Phiền nhíu mày gửi toàn bộ ảnh cho hắn. Cậu không biết, Lạc Dĩ Mạt xem xong sẽ nổi trận lôi đình đến nhường nào.

“Như vậy… có ổn không?” Tổng Chỉ Hi nhìn ra khung cảnh bên ngoài cổng sắt mà hỏi cậu.

“Không biết nữa, chúng ta về thôi.” Khước Diệc Phiền ôm lấy vai người kia. Chuyện xảy ra với Ân Nhược Triệt vẫn còn khiến cậu không khỏi kinh hồn bạt vía, không khỏi lo lắng sợ hãi.

“Ừ, về mặc thêm áo khoác. Diệc Phiền, lạnh không?”

Khước Diệc Phiền cắn môi lắc đầu, vô thức ôm chặt hơn người con trai đang nép trong lòng mình.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui