“Lão gia, cứ như thế mà hành hạ cậu ta đến chết sao?” Thời gian hôn mê của Ân Nhược Triệt càng lúc càng dài, Lâm Dược bước đến xin ý kiến của Lạc Dịch. Hắn cảm thấy khâm phục người con trai có vẻ ngoài thư sinh kia, từ đầu đến cuối anh chỉ nhíu mày chịu đựng chà đạp, không hé răng nửa lời.
“Không.” Lạc Dịch mỉm cười. “Hành hạ nó đến chết, Dĩ Mạt sẽ hận ta cả đời. Con ta ta hiểu, ta sẽ khiến nó ngoan ngoãn trở về đây. Bảo chúng ngừng tay, mặc quần áo cho nó, rồi đưa về chỗ Dĩ Mạt.”
Tuy rằng không hiểu Lạc Dịch đang nghĩ gì, nhưng Lâm Dược vẫn ra lệnh cho bọn đàn ông đang điên cuồng dày vò anh dừng lại.
…
Một chiếc xe màu đen có rèm che đỗ dưới ánh đèn đường nhập nhòe. Kẻ trên xe sau khi nhận được cú điện thoại của ai đấy, liền vứt lại một người trên đất, sau đó khởi động xe, nhanh chóng rời khỏi.
Lạc Dĩ Mạt bước vội xuống taxi, trả tiền xong là chạy ào về nhà. Mới đây mà đã nửa đêm rồi, không biết thầy đã ngủ chưa.
Hắn lòng nóng như lửa chạy đến trước cửa nhà trọ, vẫn chưa có ai mở cửa. Cách đó không xa, một người đang nằm bất động trên nền tuyết thu hút sự chú ý của hắn. Dáng người ấy… quần áo ấy…
Lạc Dĩ Mạt cuống cuồng chạy đến như kẻ điên. Sau khi thấy người thanh niên đang nằm trên tuyết kia chính là Ân Nhược Triệt, hắn cảm thấy, giọng nói của chính mình đều đã run rẩy: “Th… Thầy… Tỉnh lại…”
Người thanh niên đang hôn mê khẽ mở hai mí mắt trĩu nặng. Khi biết người đang ôm mình là ai, anh mỉm cười yếu ớt: “Dĩ Mạt… Cậu về rồi…”
“Thầy!” Lạc Dĩ Mạt tiếp tục ôm lấy anh dìu vào trong nhà. Chỉ một đoạn đường ngắn mà anh đi đứng chệnh choạng rã rời.
Thầy rốt cục đã gặp phải chuyện gì? Sao lại nằm bất tỉnh trên tuyết?
Hô hấp vẫn chưa ổn định lại, hắn đặt Ân Nhược Triệt nằm lên giường, bật đèn.
Thầm cầu nguyện trong lòng, ngón tay run rẩy cởi quần áo của người kia.
Trước mắt Lạc Dĩ Mạt tối sầm, giá như hắn không nhìn thấy thì tốt hơn.
Trên người anh, đầy rẫy những vết bầm, nhan nhản những dấu răng vẫn còn ứa máu, cùng thứ dịch thể trắng đục đã khô đi của đàn ông. Chỗ bị thương nhiều nhất là đùi trong và ngực, cùng với hai má bị đánh đến đỏ bầm và phần hàm bị bóp đến thâm lại. Cố gắng điều chỉnh nhịp thở của chính mình, Lạc Dĩ Mạt hoàn toàn không dám nhìn phía sau anh.
Bần thần như kẻ mất hồn, Lạc Dĩ Mạt bước vào phòng tắm vặn nước ấm đầy bồn. Hắn không muốn đối mặt với hiện thực, nếu tất cả chỉ là mơ thì tốt biết mấy. Lẽ ra hắn không nên đi khỏi, hắn đã bảo vệ anh kiểu gì thế này? Sao có thể để anh bị tổn thương nhiều như vậy?
Thất thần rất lâu, đến khi nước trong bồn trào cả ra ngoài, thấm ướt quần áo của hắn, Lạc Dĩ Mạt mới hoàn hồn, ra bế Ân Nhược Triệt đặt vào bồn nước.
Thương tích đầy người lại chạm vào nước nóng, Ân Nhược Triệt khẽ nhíu mày.
“Thầy, ráng chịu một chút.” Lạc Dĩ Mạt cũng đang chịu đựng cơn đau như cào xé trong lòng, ngón tay đẩy nhẹ vào bên trong để lấy hết dịch thể ra ngoài. Một lát sau, trên mặt nước đã nổi lên thứ dung dịch trắng đỏ hỗn độn ẩn hiện trong làn hơi nước.
Tại sao thầy lại gặp phải chuyện này? Chỉ biết bất lực hỏi trời, lòng hắn đau như cắt.
Tắm rửa xong, Lạc Dĩ Mạt bôi thuốc cho anh. Hít một hơi thật sâu, hắn tách mông anh ra. Khi thấy nơi ấy đã bị sưng tấy, rách nát đến mức không nhìn ra hình dạng, tất cả những thứ gọi là lý trí hay bình tĩnh đều bị quẳng sạch đi cả rồi!
Lạc Dĩ Mạt chậm rãi đứng lên. Khi thấy ánh mắt dịu dàng của Ân Nhược Triệt đã khép lại, thân thể hắn tràn đầy uất hận. Hắn phải trả thù, cho dù kẻ ấy có phải là cha đẻ của hắn đi nữa.
“Reng… Reng… Reng… Reng… Reng…”
Điện thoại đột ngột vang lên, Lạc Dĩ Mạt nheo mắt nhìn nó, từ tốn nhấc máy.
“Tôi là An Dương.”
“…”
“Nhược Triệt về rồi sao?”
“Ừm.”
“Cậu có biết… là ai làm không?”
“Ừm.”
“Được, vậy tôi không cần nói nhiều nữa. Lạc Dĩ Mạt, nếu tôi đoán không sai thì cậu đang muốn trở về Lạc gia phải không?”
Trầm ngâm một lúc, Lạc Dĩ Mạt lại tiếp tục “Ừm” một tiếng.
“An Dương, có thể cho tôi mượn súng được không?”
An Dương đột nhiên im lặng.
“Yên tâm, tôi sẽ dùng súng.” Hít một hơi thật sâu, hắn tiếp tục nói.
Sau một hồi im lặng, giọng nói nghiêm túc của An Dương vang lên: “Không biết lượng sức! Tôi cho cậu mượn súng thì làm được gì? Lạc gia bây giờ đã chuẩn bị đầy đủ, chỉ còn chờ cậu tự chui đầu vào lưới thôi. Cậu cho là cậu có thể đụng vào một sợi tóc của Lạc Dịch sao? Trở về rồi, cậu sẽ lại bị người ta giam cầm. Còn Nhược Triệt, chẳng khác nào con thỏ nằm gọn trong hang sói, bất kì ai cũng có thể lấy mạng cậu ấy. Lạc Dĩ Mạt, sự bình tĩnh của cậu đâu rồi?”
“Tôi không cam lòng.” Tiếng nói của Lạc Dĩ Mạt khẽ run lên, những ngón tay nắm chặt lấy tai nghe đang dần trở nên trắng bệch.
“Nghe này, Dĩ Mạt! Điều cậu nên làm bây giờ là chăm sóc Nhược Triệt thật tốt, không để xảy ra thêm bất kì điều bất trắc nào. Về phần Lạc gia, tôi sẽ nghĩ cách. Kích động không thể giải quyết được vấn đề. Nếu lúc này mà cậu đột ngột rời khỏi, thử hỏi người vừa trải qua chuyện khủng khiếp như Nhược Triệt có thể chịu đựng nổi không?”
“Tôi… biết rồi…” Nắm đấm xiết chặt từ từ buông lỏng, Lạc Dĩ Mạt đau khổ nhắm hai mắt lại.
“Chăm sóc Nhược Triệt cho tốt. Ngày mai tôi sẽ liên lạc với cậu sau. Cố gắng an ủi cậu ấy, đừng để cậu ấy quá đau lòng.”
“Ừm”
Cúp máy, hắn điên cuồng đấm tới tấp vào chiếc bàn. Lạc Dĩ Mạt căm hận đến nghiến răng nghiến lợi, hai mắt đỏ bừng, đau đớn như thác lũ bao phủ toàn bộ con người hắn. Lửa giận không sao ức chế làm hắn mờ mắt, hung tợn nghiền nát đập phá tất cả những thứ lọt vào tầm mắt. Sức lực ấy… như muốn đem hết phẫn uất, hổ thẹn, đau khổ trút sạch ra ngoài.
Cho đến khi dốc hết sức lực, Lạc Dĩ Mạt mới kinh ngạc đứng nhìn gian phòng hỗn độn, rồi từ từ chết lặng đi…
“Dĩ… Mạt?” Con người đang hôn mê đột nhiên thốt lên vài tiếng yếu ớt.
“Em đây.” Lạc Dĩ Mạt lao đến bên giường.
“Tôi không sao.” Ân Nhược Triệt vẽ lên môi mình một nụ cười mệt mỏi. “May mà tôi là đàn ông… Không có thứ gọi là trinh tiết… Dĩ Mạt… Tôi buồn ngủ quá… Mai chúng ta sẽ nói chuyện… Cậu đừng lo… Tôi thật sự không sao cả…”
Sau những câu nói đứt quãng, Ân Nhược Triệt cuối cùng cũng chìm vào giấc ngủ.
Những lời an ủi lẽ ra hắn nên nói với anh cuối cùng lại bị cơn cuồng nộ cuống phăng đi cả. Lạc Dĩ Mạt khẽ kêu lên một tiếng rồi quỳ trên mặt đất, cạnh bên giường anh. Hai bàn tay xiết chặt lấy đầu gối như không còn cảm giác, từng giọt nước mắt lớn chảy xuống gương mặt cương nghị, trượt xuống chóp mũi, rơi trên nền đất…
Thầy, em xin lỗi! Xin lỗi! Xin lỗi…
Tiếng khóc bị kiềm chế của hắn len lỏi vào đêm đen.
Bi thương, suy sụp… khiến không ai muốn đành lòng nghe tiếp…
Tại sao… Yêu lại tuyệt vọng đến nhường này?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...