Hơn mười lăm ngày của tháng kế tiếp cũng trôi qua. Ân Nhược Triệt vẫn nằm lặng trên giường mình.
Chỉ cách đây không lâu… Khi vẫn còn hạnh phúc bên nhau, bọn họ vẫn thường ân ái trên chiếc giường này.
Anh nhớ hắn quá đi mất. Ngày trước, khi nghe thấy những lời lẳng lơ của hắn, anh chỉ thấy chúng thật thiếu đứng đắn và nghịch ngợm, chỉ muốn hắn tỏ ra nghiêm túc hơn một chút.
Nhưng, bây giờ, anh chẳng mong gì ngoài được hắn mạnh mẽ yêu thương như trước kia, không, chỉ cần một cái ôm nhẹ trong thoáng chốc, hay chỉ cần nghe thấy một tiếng nói của hắn thôi cũng đủ lắm rồi…
Sau vài tiếng gõ cửa khẽ khàng, Khước Diệc Phiền bước vào. Cậu ta ngồi đối diện anh, chậm chạp lắc đầu: “Thầy, em bất lực rồi. Bây giờ không chỉ em không thể gặp Dĩ Mạt, ông Lạc đã đóng cửa từ chối tiếp khách, ngay cả cha em cũng không thể nhìn thấy ông ta.”
“Diệc Phiền, tôi muốn đến Lạc gia.” Thật ra đáp án anh đã biết từ lâu, Lạc Dịch sẽ không cho Dĩ Mạt của anh bất kì đường lui nào.
Khước Diệc Phiền lắc đầu: “Vô dụng thôi. Thầy đi cũng chỉ uổng công. Thậm chí còn rước cả nhục nhã, đã vậy lại khiến bọn họ canh chừng thêm chặt chẽ.”
“Tôi hiểu rồi. Cám ơn cậu, Diệc Phiền.” Ân Nhược Triệt gật đầu nhìn Khước Diệc Phiền. Đồng thời, một ý nghĩ cũng âm thầm lóe lên trong đầu anh.
…
An Dương nhìn vị khách đột ngột xuất hiện trước mặt hắn, nhất thời không thốt nên lời.
“Thành thật xin lỗi, tôi chỉ có thể nhờ vả anh thôi.” Ân Nhược Triệt cúi người thật thấp.
An Dương lúc này giống như một vị đế vương ngồi yên trên ghế sofa, từ tốn thưởng thức ly rượu hảo hạng trong tay, không hề quan tâm đến vẻ lo lắng của Ân Nhược Triệt.
Ngày hôm ấy, tim hắn đã bị anh đâm một nhát quá sâu.
Hắn cũng là một người đàn ông. Hắn cũng có lòng kiêu hãnh và tôn nghiêm của riêng mình. Hắn biết, vì anh quá yêu Lạc Dĩ Mạt, nên mới thốt ra những lời vô tâm ấy, nhưng chính vì chúng là những lời vô tâm, nên hắn lại càng thêm đau đớn…
Trước mắt hắn… người thanh niên đang đứng khúm núm trước mắt hắn chính là người hắn yêu.
Nhưng mà thứ người ấy đang tha thiết cầu xin lại không phải vì hắn, mà là vì một người con trai khác. Trái tim của An Dương… đã hoàn toàn hỗn loạn…
“Nhược Triệt, cậu ngồi xuống rồi nói.” An Dương vứt bỏ ý định sẽ không bao giờ nhìn mặt anh. Hắn không muốn phơi bày vết thương của mình trước mắt kẻ khác.
Ân Nhược Triệt ngoan ngoãn ngồi xuống.
“Thật mừng làm sao. Cậu vẫn còn nhớ đến tôi. Tuy rằng đây là sự lựa chọn bất đắc dĩ cuối cùng, sau khi đã thử qua vô số biện pháp nhưng không có kết quả.” An Dương ngắm nghía ly rượu trong tay mình, khóe mắt ánh lên tia nhìn khiến người đối diện thêm phần nhợt nhạt.
“Anh nói đúng. Bây giờ, người duy nhất tôi có thể nhờ cậy, chỉ có mỗi mình An Dương anh thôi.” Đôi mắt của Ân Nhược Triệt không chứa đựng chút sợ hãi nào, can đảm hướng thẳng về phía An Dương. Anh biết, trên thế giới này anh có thể nhờ vả bất kì ai, chỉ có An Dương là không được, bởi vì anh sợ sẽ vô tình làm tổn thương hắn. Nhưng… Ân Nhược Triệt vẫn muốn ích kỉ một lần, anh biết, để giữ được tình yêu này, bản thân sẽ trở thành một kẻ vô cùng tàn nhẫn.
Nếu như… Lạc Dĩ Mạt ở đây… Nhất định sẽ rất tức giận…
Cho dù mất đi tất cả, hắn cũng không muốn cúi đầu trước An Dương, càng không cho phép anh cầu xin như thế này…
“Tôi chỉ nhờ vả anh một lần này thôi. Tôi biết tôi không có quyền nói như vậy. Nhưng… An Dương… Tôi thật sự cùng đường rồi… Sau này, tôi sẽ tận tình báo đáp cho anh…”
“Báo đáp?” An Dương hỏi lại: “Cậu lấy cái gì để báo đáp?”
Chỉ một câu thôi đã khiến Ân Nhược Triệt á khẩu không trả lời được. Đúng vậy, anh biết lấy cái gì báo đáp hắn đây?
“Tôi có thể giúp cậu cứu Lạc Dĩ Mạt ra. Nhưng… tôi có một điều kiện.”
An Dương đặt ly rượu xuống, những ngón tay thuôn dài đan vào nhau, đặt yên trên đùi, phong thái vương giả tỏa ra không thể lầm lẫn được.
“Tôi muốn cậu… để tôi có cậu một lần.”
Nói hắn thừa nước đục thả câu cũng được, nói hắn máu lạnh vô tình cũng được. Hắn chỉ muốn có anh một lần, chỉ muốn thật sự có được người hắn yêu tha thiết một lần… Hắn thật sự đã yêu anh đến mù quáng mất rồi…
“An Dương, anh cớ gì phải làm khó tôi như vậy?” Ân Nhược Triệt cười khổ lên tiếng. Đúng rồi, ngoài thân thể ra, anh còn có thể dùng thứ gì để báo đáp An Dương?
Hắn biết, hắn đang uy hiếp anh, lợi dụng anh, thủ đoạn này tuy rằng rất đê tiện, nhưng hắn vẫn nguyện ý muốn làm. “Cậu lưỡng lự sao?”
Ân Nhược Triệt cắn môi, anh đúng ra phải cương quyết chối từ. Nhưng… nếu như anh từ chối… anh và Lạc Dĩ Mạt từ nay về sau sẽ trở thành người xa lạ. Vì Lạc Dĩ Mạt, anh sẵn sàng làm bất cứ điều gì.
Nhưng… cuộc đời… sao lại ép anh đứng trước sự lựa chọn khó khăn đến thế?
“Nhược Triệt còn có cơ hội để lưỡng lự sao?” Ân Nhược Triệt để lộ nụ cười đẹp đến đau lòng.
Anh đứng dậy, đi đến trước mặt người kia, bọn họ lúc này chỉ còn cách nhau một chiếc bàn.
Ân Nhược Triệt không chút sợ hãi nhìn về phía An Dương. Nếu đã quyết định, anh tuyệt đối sẽ không hối hận…
Những ngón tay xinh đẹp của anh bắt đầu cởi bỏ quần áo của chính mình. Động tác không nhanh, không chậm, khiến An Dương nhìn đến mức toàn thân khô nóng…
Áo khoác nhanh chóng rơi xuống, tạo thành nửa đường cung nhỏ dưới chân anh. Để lộ lớp áo sơ mi trắng quen thuộc. Thứ mà Lạc Dĩ Mạt trước đây vẫn thường pha trò là lớp áo đã cướp mất linh hồn hắn ngay lần gặp đầu tiên…
Màu trắng ấy… cuối cùng cũng nhẹ nhàng rơi xuống tấm thảm nâu thẫm trên sàn nhà.
Ân Nhược Triệt đang từng chút một phô bày thân thể mà ai đó vẫn luôn hết sức nâng niu bảo vệ trước mặt người đàn ông khác.
Bàn tay… trượt xuống quần…
Giữa chừng bỗng nhiên buông thỏng, chỉ kịp tháo bỏ một chiếc cúc. Ân Nhược Triệt lẽ ra phải tự tay cởi tất cả, nhưng đôi tay không hiểu sao không thể tiếp tục.
Anh nhìn An Dương, chua chát mỉm cười:
“Xin lỗi, An Dương, tôi không làm được…”
Con ngươi đang giãn ra của An Dương chợt thu nhỏ lại. Thế nào… Hắn đã dùng đến thủ đoạn cực kì đê tiện này… vẫn không thể chiếm được anh ư?
“Anh đến giúp tôi… Tôi thật sự… Không thể tự làm được…”
Khao khát tưởng chừng bị kẻ khác chà đạp đột ngột bùng dậy. Toàn bộ thế giới của An Dương bỗng nhiên bừng sáng.
Một kẻ bước nhanh, lao đến trước mặt người còn lại. An Dương ôm ghì lấy anh trong tay mình…
Cuối cùng… hắn cũng có thể hôn nghiến đôi môi đỏ mọng hắn ngày đêm mong nhớ…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...