“Lạc Dĩ Mạt, cậu đúng là tên tệ bạc trọng sắc khinh bạn!” Khước Diệc Phiền vừa nhìn thấy Lạc Dĩ Mạt đang vui vẻ quấn quýt với ai kia trong phòng, chưa kịp hỏi han đã xông lên tặng hắn một đấm.
“Chào Diệc Phiền!” Lạc Dĩ Mạt xoa xoa cái cằm muốn bầm tím của mình, trưng bày bộ mặt tươi cười rạng rỡ.
“Cậu ấm đâu cần phải giả vờ thân thiết trước mặt tôi!” Khước Diệc Phiền quay đầu đi, không thèm nhìn mặt Lạc Dĩ Mạt.
“Là tôi sai rồi, khiến cho cậu lo lắng.” Lạc Dĩ Mạt quay sang ôm lấy vai Khước Diệc Phiền, ra vẻ nghiêm túc nói.
Khước Diệc Phiền đột nhiên rất muốn khóc, cố gắng mở to hai mắt, kiềm chế cho dòng nước kia không vô thức chảy ra, nhưng vẫn không giấu được sự nghẹn ngào trong giọng nói: “Trở về là tốt rồi…”
“A Tên chết bằm, đừng có mà ôm ôm ấp ấp như vậy. Ôm thầy của cậu ấy, buồn nôn chết được!” Khước Diệc Phiền đột ngột hét ầm lên, nói sang chuyện khác, ném Lạc Dĩ Mạt về phía Ân Nhược Triệt.
“Ôm thì ôm” Lạc Dĩ Mạt thuận tay ôm ghì lấy Ân Nhượt Triệt, ghé sát vào người anh ngọt ngào nói: “Tôi không những ôm, mà còn hôn nữa! Nhóc con, ghen tức phải không?”
Hành động của Lạc Dĩ Mạt đột nhiên khiến anh nhớ đến Tống Chỉ Hi, Ân Nhược Triệt quay đầu hỏi Khước Diệc Phiền: “Chỉ Hi đâu?”
Khước Diệc Phiền nhếch môi, nửa buổi mới nói được một câu: “Cậu ta có chuyện của cậu ta. Ban ngày bọn em không gặp nhau.”
Vẻ mặt ấy, khiến Ân Nhược Triệt không khỏi hồi tưởng đến những câu nói đè nén cảm xúc mà Tống Chỉ Hi đã nói với mình: “Khi bắt đầu yêu hắn, lẽ nào thầy không đoán trước là sẽ rất đau khổ ư?”
“Chỉ Hi rất đáng thương” Bàn tay của Lạc Dĩ Mạt đang khoác trên người Ân Nhược Triệt đột nhiên hơi xiết lại.
Hắn đã từng gặp qua Tống Chỉ Hi, trước khi Ân Nhược Triệt xuất hiện. Đó là người được Khước Diệc Phiền chọn làm người tình của mình, một người con trai cực kì ít nói. Nhưng không biết từ lúc nào, thái độ của Khước Diệc Phiền đã hoàn toàn thay đổi. Từ bỡn cợt trở thành che chở. Khiến trái tim lạnh giá của người con trai ít nói kia cũng dần trao gửi cho cậu ta, trao gửi cho một người mà Tống Chỉ Hi biết rõ, sẽ khiến bản thân vô cùng đau khổ.
“Cậu cũng biết, cha tớ cũng như cha cậu. Tớ làm sao có thể làm tổn thương người cha đã yêu thương tớ từ nhỏ đến lớn!” Khước Diệc Phiền thở dài, khẽ thốt lên.
“Vậy… cậu có thể làm tổn thương Chỉ Hi sao?” Lời nói của Ân Nhược Triệt như nhát dao đâm thẳng vào tim Khước Diệc Phiền.
“Không còn cách nào khác. Nếu nhất định phải có một người chịu hi sinh. Thì người đấy… chỉ có thể là Chỉ Hi” Khước Diệc Phiền nhìn bọn họ, nở một nụ cười buông xuôi. Nhưng… cậu ta thật sự có thể buông xuôi ư?
“Cậu vì cha cậu mà từ bỏ ước mơ trở thành tạo hình sư, vào Phong Dương. Sau khi tốt nghiệp còn chấp nhận sự ăn bài của ông ta, tiếp tục quản lý sự nghiệp của Khước gia. Tiếp theo đó, nghe lời ông ta mà cưới vợ, sinh con. Diệc Phiền, cậu không thấy cuộc đời của cậu thật vô vị hay sao? Sống mà như không sống, chẳng khác nào một con rối trong tay kẻ khác!” Lạc Dĩ Mạt trước giờ vẫn luôn khâm phục sự điềm đạm quả quyết của Khước Diệc Phiền, nhưng hôm nay, cậu ta đã khiến hắn hoàn toàn thất vọng.
“Thân thể tớ là do cha mẹ sinh ra. Cuộc sống của tớ cũng là do họ ban cho!”
“Cậu…” Lạc Dĩ Mạt định phản bác, nhưng cánh cửa đã đột ngột mở ra, một giọng nói quen thuộc ôn tồn cất lên.
“Tình yêu của cậu thật là ấu trĩ! Chào Nhược Triệt!” An Dương tùy tiện thong thả bước vào, trao bó hoa lài được gói một cách tỉ mỉ trong tay cho Ân Nhược Triệt. Sau đó nhìn Khước Diệc Phiền mỉm cười như khiêu khích. “Đúng là một đứa con hiếu thuận. Nhưng xem cậu làm sao đối diện với tên nhóc đang đứng như tượng ngoài cửa kia!”
Khước Diệc Phiền toàn thân cứng đờ, trong miệng chỉ kịp thì thào vài tiếng rời rạc: “Chỉ… Hi…”
Sau đó lập tức bỏ chạy ra ngoài.
“Chỉ Hi ở ngoài ấy sao?” Ân Nhược Triệt hỏi. Nếu Tống Chỉ Hi nghe được những lời ban nãy, nhất định sẽ vỡ tan ra mất.
“Không có!” An Dương nhún nhún vai “Tôi đâu biết Tống Chỉ Hi là ai. Chỉ là muốn dạy cho tên nhóc kiêu ngạo kia một bài học thôi!”
“Cái gì?” Ân Nhược Triệt nhất thời chóang váng, một giáo sư danh tiếng mà cũng chơi trò trẻ con này sao?
“Tôi chỉ muốn cho cậu ta biết. Có một số chuyện không thể tự mình quyết định. Tình yêu… không phải chỉ cần nói vứt bỏ là có thể nhẹ nhàng nhàng vứt bỏ được. Tên nhóc ấy đã quá tự cao tự đại rồi…” An Dương cười nói.
Hiếm khi Lạc Dĩ Mạt lại không hề phản bác ý kiến của An Dương. Hắn biết việc An Dương vừa làm là vô cùng đúng đắn. Tên ngốc Khước Dược Phiền ấy… phải có thuốc đắng thì mới giã tật được!
“Cũng như việc… tôi đã nói là tôi yêu cậu. Thì nhất định sẽ tìm cách giật lấy cậu từ tay tên nhóc họ Lạc!” An Dương đột nhiên mở to mắt nhìn Ân Nhược Triệt.
Lạc Dĩ Mạt lập tức như con sư tử đánh hơi được mùi nguy hiểm, nhanh chóng kéo Ân Nhược Triệt về phía mình. Trừng mắt nhìn An Dương, tên khốn kiếp này hôm nay còn dám trắng trợn tỏ tình trước mặt hắn!
Ân Nhược Triệt chỉ biết xấu hổ đứng trơ ra đó. Hết nhìn người này, rồi nhìn kẻ kia. Hai người đàn ông trước mặt khiến anh đau đầu phát điên lên được, chẳng biết phải làm thế nào cho phải.
Hương hoa lài trong tay Ân Nhược Triệt nhẹ nhàng lan tỏa, khiến Lạc Dĩ Mạt chợt nảy ra một sáng kiến.
Một sáng kiến cực kì hạnh phúc và lãng mạn…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...