“Cuối cùng thì cậu muốn gì?” Xấu hổ cũng qua đi, Ân Nhược Triệt nhịn không được lên tiếng hỏi, không gian đột nhiên trở nên căng thẳng.
“Em nói rồi, em thích mùi vị của thầy, thích hơn bất kì người con gái nào!” Lạc Dĩ Mạt nghiêm túc trả lời. Trong mắt đã không còn vẻ nghịch ngợm như trước kia.
Thở dài một tiếng, Ân Nhược Triệt xoa bóp trán mình.
“Dù sao tôi cũng không phải là phụ nữ. Dù sao cậu vẫn còn quá trẻ. Dù sao… tất cả chỉ là cảm giác mới mẻ của thể xác mà thôi. Đến một lúc nào đó, cậu sẽ chán ngấy, rồi đi tìm người con gái chân chính của riêng mình. Cho nên, đừng làm mọi việc thêm phức tạp, cũng đừng tiếp tục làm khó tôi nữa? Tôi là giáo viên, không thể tùy tiện, chuyện trước kia chúng ta hãy cho qua hết đi, tôi cũng tha thứ cho cậu. Sau này, tôi và cậu, chỉ còn là quan hệ thầy trò.”
“Không!” Trong đôi mắt của Lạc Dĩ Mạt ánh lên vẻ kiên định.
“Nghe tôi đi, người cậu thích là phụ nữ.” Ân Nhược Triệt không biết nên nói thế nào. Hắn thật sự hối hận vì sao trước kia không tham gia một khóa tâm lý học, ít ra bây giờ cũng biết cách xoay xở với tên nhóc này.
“Thầy, em thật sự rất thích phụ nữ.” Đôi con ngươi đen như mực của Lạc Dĩ Mạt nhìn thẳng về phía Ân Nhược Triệt, đem từng chữ, từng chữ nói rõ ràng trước mặt anh.
“Thế nhưng, người em yêu lại là thầy!”
Ân Nhược Triệt bị câu nói bất ngờ làm cho chết sững.
Anh hoàn toàn không tìm được trong đôi mắt thiết tha kia chút bỡn cợt nào.
Trong chốc lát, đôi môi vừa mở ra lại chìm vào im lặng.
“Thầy, em nghiêm túc thỉnh cầu thầy, thầy hãy trở thành người của em......” Lạc Dĩ Mạt đột nhiên nhổm dậy, nửa ngồi nửa quỳ trước mặt Ân Nhược Triệt.
Lúc bắt đầu chỉ muốn tìm một người để giải quyết dục vọng, đến đêm qua thì bản thân đã hoàn toàn sập bẫy.
Lạc Dĩ Mạt biết, từ lúc chào đời đến nay, đây là lần đầu tiên hắn thật sự xao động. Từng ôm ấp bao nhiêu người con gái khác nhau, nhưng hắn chỉ muốn nghiêm túc che chở cho một người nào đấy.
Tình yêu là vậy. Nói đến là đến. Thế nhưng, nếu đã đến, làm sao có thể vờ như không biết? Đó không phải tính cách của Lạc Dĩ Mạt.
“Có thể, chính là vào cái ngày đầu tiên, vào thời khắc đầu tiên em nhìn thấy thầy!” Lạc Dĩ Mạt than nhẹ một tiếng, “Ngày đó em rõ ràng đã uống rất say, còn nhầm lẫn thầy là nữ giới. Khi tỉnh rượu vốn dĩ đã quên mất gương mặt thầy, nhưng không hiểu sao về sau cứ ẩn hiện trong ký ức của em, xua mãi không được. Thầy, thầy có biết không? Dĩ Mạt đã từng quan hệ với rất nhiều cô gái, nhưng chưa một lần ghi nhớ gương mặt của bất kì ai.”
Sự chân thành của Lạc Dĩ Mạt khiến cho Ân Nhược Triệt không biết nên nói gì, cũng không biết nên phản bác điều gì.
“Sau đó, em đã đi tìm thầy, nhưng lại tìm không được, thầy cứ như biến mất trong không khí vậy. Em khó chịu, bất an, vô phương, lo nghĩ. Sau cùng, chỉ còn tuyệt vọng. Nhưng ngay lúc tuyệt vọng đó, em lại được nhìn thấy thầy......”
Trong mắt Lạc Dĩ Mạt chợt ánh lên tia nhìn bi thương, khiến kẻ khác không thể khước từ, “Thầy, khi em gặp lại thầy, em thật sự rất vui mừng!”
Lạc Dĩ Mạt vô thức vò rối tóc, “Nhưng những gì em nói, thầy đều coi như không, thật làm cho kẻ khác nhịn không được, chỉ muốn ức hiếp!”
Ân Nhược Triệt vốn dĩ đang vô cùng cảm động, đột nhiên nghe được cậu cuối của hắn, liền trừng mắt liếc một cái tóe lửa.
“Vì vậy, thầy đừng từ chối em!” Đôi mắt của Lạc Dĩ Mạt thật chẳng khác nào đèn kéo quân, thoáng cái đã thay đổi thần thái.
“Tôi......” Từ ngữ của Ân Nhược Triệt đã nghèo nay càng nghèo. Anh nên nói gì mới tốt đây?
“Hay là… thầy… ngại chuyện đồng giới......” Đôi mày thanh tú của Lạc Dĩ Mạt chau vào nhau, nghiêm túc hỏi.
Nếu như đó thật sự là vấn đề chính, thì con đường phía trước của hắn vẫn còn dài dằng dặc......
“Không phải chuyện ấy...... tuy nhiên......”
“Chỉ cần không phải là tốt rồi. Thầy cứ từ từ suy nghĩ, em sẽ chờ.” Nhìn thấy anh khó xử, hắn cũng không nài ép.
Lạc Dĩ Mạt nhàn nhã dựa lưng vào đầu giường.
Hắn biết, một khi hắn đã muốn thứ gì, thì nhất định sẽ có thứ đó. Vì vậy hắn không vội.
“Ngày hôm qua lẽ ra tôi nên cám ơn cậu, tuy nhiên… tuy nhiên… cậu cũng đã......với tôi rồi………… Chuyện ấy coi như hòa. Còn… chuyện kia… chuyện kia cậu để tôi suy nghĩ thêm. Vì vậy, sau này không được kéo tôi vào trong này, làm mấy thứ… thứ… bạo lực… ấy nữa, hiểu không?” Ân Nhược Triệt giơ giơ nắm đấm lên, nói rất khí thế.
“Hiểu rồi.” Lạc Dĩ Mạt gật đầu. “Ý thầy là, lần sau có muốn ân ái, thầy phải gật đầu mới được. Nói cách khác, thầy muốn chủ động. Ai da! Rất đáng kì vọng nha!”
Tại sao tên nhóc này cứ thích bóp méo lời nói anh thế nhỉ?
“Tuy nhiên cái khoa kịch nghệ kia......” Lạc Dĩ Mạt hai tay gối đầu, nhăn mày đăm chiêu.
“A! Đúng rồi rồi! Cậu cho hắn uống thuốc gì?” Ân Nhược Triệt thắc mắc, anh chỉ biết là Lạc Dĩ Mạt ép một người tên Khâu Hạ uống thuốc, ngoài ra chẳng hay biết gì khác.
“Thuốc rất đắt tiền. Em đã phải tìm rất lâu mới có được đấy. Để tìm được loại có thể phối hợp được với thuốc của bọn họ!”
“Thuốc của bọn họ?” Ân Nhược Triệt có chút mơ hồ.
“Đúng! Đám nhãi đó định thuốc thầy! Nói đến đây em mới nhớ tới. Thầy, tại sao thầy lại ngốc đến thế? Ai đưa cái gì cũng bỏ vào miệng được à? Thầy có biết bọn họ bỏ thuốc gì không? Thấy biết uống vào có hậu quả gì không? Thầy có biết vì sao đêm qua lại bị em xâm phạm dễ dàng như vậy không? Thầy có biết vì sao trở nên mềm nhũn không chút sức lực không?”Lạc Dĩ Mạt đột nhiên rống lên, hỏi liên tiếp một lô vì sao, vì sao.
Ân Nhược Triệt rụt cổ, cẩn trọng nói: “Không biết.”
“Đúng là làm em tức chết mà! Quên đi, bây giờ thì đã có em che chở cho thầy. Nhất định sẽ không xảy ra chuyện ấy nữa. À...... Ngày hôm qua lúc rời khỏi khoa kịch nghệ, thân phận của em cũng lộ rồi. Nhưng như vậy cũng tốt, đỡ phiền phức.”
Vốn dĩ hắn định che giấu thân phận người nhà Lạc gia của mình. Trong Phong Dương, ngoài Khước Diệc Phiền ra, không một ai biết cả. Thế nhưng hiện tại tin tức này đã trở thành bí mật được công khai.
Lạc Dĩ Mạt liếc mắt nhìn nhìn tên ngốc Ân Nhược Triệt đang ngồi đờ ra, trong lòng thở dài một tiếng, đưa tay gở sợi dây chuyền gia huy của Lạc gia xuống, hung hăng kéo lấy Ân Nhược Triệt, đeo vào cổ anh. “Chỉ cần mang theo cái này. Những kẻ có ý định xấu với thầy sẽ tránh ra xa một chút!”
Ân Nhược Triệt ngớ ra nhìn hắn.
Quê của anh chỉ là một thị trấn nhỏ cách thành phố S rất xa, anh chẳng biết Lạc gia là ai, cũng không biết vì sao khoa kịch nghệ lại sợ cái dây chuyền này đến vậy. Anh cúi đầu, nhìn cây kiếm nhỏ và bụi gai lấp lánh trước ngực.
“Được rồi, mấy lời vô ích cũng nói xong cả rồi. Chúng ta nên vào việc chính thôi!”
Ân Nhược Triệt ngẩng đầu đối diện với gương mặt rạng rỡ không chút ý tốt của Lạc Dĩ Mạt. Trực giác nói cho biết nên bỏ chạy. Nhưng chưa kịp hành động đã bị Lạc Dĩ Mạt dễ dàng ấn xuống giường, đem cái nơi bị hắn hành hạ đêm qua ra phơi bày trước mặt.
“Thầy, không nên cử động, em không muốn làm thầy bị thương.” Nói xong, ngón tay thon dài của Lạc Dĩ Mạt nhẹ nhàng chạm vào cửa động sưng đỏ kia, vuốt ve mấy cái, sau đó dễ dàng trượt vào. Cơ thể Ân Nhược Triệt giãy giụa theo bản năng, Lạc Dĩ Mạt dùng tay còn lại cố định hông anh. Ngón tay trong người anh vẫn nhịp nhàng di chuyển. Sau vài cú đẩy nhẹ, một chất dịch màu trắng đục theo ngón tay hắn chảy ra.
Ân Nhược Triệt hầu như không thể chịu đựng được sự khuấy động phía sau, lại thêm chất dịch ấm nóng kia trào ra khiến anh vô cùng xấu hổ. Đã vậy, sau lưng lại còn nghe thấy tiếng hô hào hứng cùa Lạc Dĩ Mạt:
“Thầy, chảy ra rồi! Oa! Thực sự rất nhiều! Thầy thực sự rất lợi hại!”
Anh có lợi hại hay không không phải là vấn đề. Ông trời à, sao không sai ai đến giết anh đi. Anh xấu hổ đến chết đi được!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...