Cố Nhược Yên dùng bữa cùng Lôi Phong và Lâm Ngọc Anh nhưng lại không hề cản thấy vui vẻ gì cả. Cứ cách vài phút là cô lại nhìn ra bên ngoài chờ đợi sự xuất hiện của Hoắc Kiêu. Trước lúc ngồi vào bàn, di động của Cố Nhược Yên rung lên thông báo tin nhắn do Hoắc Kiêu gửi đến.
“Nhược Yên, em có thích ăn hải sản không? Tôi giúp em lột tôm nhé?”
Lôi Phong từ tốn hỏi.
Hắn biết Cố Nhược Yên đang đợi người, cũng biết người cô đợi là ai, tuy nhiên trong lòng hắn vẫn muốn thể hiện chút gì đó, ít nhất là khi Hoắc Kiêu còn chưa đến, hắn có thể lột tôm, gỡ thịt cua cho cô.
“Không cần, tôi có tay, có thể tự mình làm chuyện đó!”
Cố Nhược Yên thẳng thừng từ chối.
“Yên Yên, cẩn thận cách ăn nói. Dù con có không muốn cũng không nên nói chuyện như vậy với cậu Lôi.”
Lâm Ngọc Anh lại nhắc nhở, suốt buổi cơm, không biết bà đã nhắc Cố Nhược Yên bao nhiêu lần vì thái độ của cô dành cho Lôi Phong, mặc dù vậy, chàng trai họ Lôi này lại vô cùng từ tốn, vui vẻ nói chuyện với con gái bà mà không hề có ý khó chịu.
“Mẹ, con luôn nói chuyện trịch thượng như vậy đấy! Anh ta không thích nghe thì có thể đi, bữa cơm này cũng đâu cần anh ta trả tiền. Chúng ta có nghèo lắm đâu mà sợ.”
Cố Nhược Yên khó chịu đáp.
Thật sự cô không hiểu mẹ cô bị làm sao nữa, lúc nào cũng bênh vực Lôi Phong dù chỉ mới gặp hắn có lần này, thái độ và hành động của Hoắc Kiêu rõ ràng là đang muốn chen chân vào quan hệ giữa cô và Hoắc Kiêu, bà ấy là mẹ cô, tại sao không giúp cô chặt cây đào, lại còn vun phân tưới nước?
“Thái độ này của con đúng là dễ làm người ta chán ghét. Cũng may là cậu Lôi không chấp vặt với con đó. Mẹ đã nói rồi, ăn một bữa cơm không nói lên điều gì cả, lẽ nào con không tin vào lời mẹ nói, hay con không tin bản thân mình sẽ kiên trì tiếp tục từ chối cậu ta?”
Lâm Ngọc Anh thấp giọng.
“Con rất tin tưởng bản thân sẽ không phản bội anh Kiêu, nhưng con cũng muốn kéo khoảng cách với những người đang có ý đập chậu. Mẹ, con nói rồi, con là vợ chưa cưới của anh Kiêu, cho dù anh ấy có không yêu con hay là ghét bỏ con, thậm chí là từ hôn… thì con vẫn không thay lòng đổi dạ.”
Cố Nhược Yên khẳng định chắc nịch.
“Nếu con không thay lòng đổi dạ thì ăn một bữa cơm có sao đâu? Cậu Lôi có ý tốt, con đừng khiến mẹ cảm thấy đã dạy con thành người không biết phép tắc.”
Lâm Ngọc Anh nghiêm giọng.
Cố Nhược Yên muốn phản bác nhưng khi chạm đến ánh mắt dữ dằn của mẹ thì cô lại im bặt, không nói chuyện nữa. Nếu tiếp tục tranh cãi thì sau khi về nhà e là cô sẽ bị mẹ mắng một trận.
“Bác gái, bác đừng mắng Nhược Yên, bất kì ai khi có người theo đuổi trong khi không còn độc thân đều có phản ứng như cô ấy hết mà. Tất cả là tại cháu đá tam quan qua một bên điên cuồng bám đuôi cô ấy.”
Lôi Phong cười nói.
“A, đồ uống của anh không phải là trà xanh, nhưng sao tôi lại nghe thấy mùi trà xanh phảng phất đâu đây vậy nhỉ?”
Cố Nhược Yên chế nhạo.
“Đừng nói là trà xanh, chỉ cần khiến em chịu để ý đến tôi, em muốn tôi biến thành dạng người nào cũng được cả.”
Lôi Phong không tức giận đáp.
“Nhưng tôi sẽ không bao giờ để ý đến anh đâu, trong lòng tôi chỉ có duy nhấy anh Kiêu thôi.”
Cố Nhược Yên cười khẩy.
Đối diện với người có lớp da mặt dày hơn mặt đường như Lôi Phong, cô cũng làm biếng nói nhiều với hắn, bất cứ lời nào của cô hắn cũng có thể phản bác, và chuyển nó thành những lời vô cùng hợp lý.
“Nhưng chưa chắc trong lòng cậu ta chỉ có mình em.” Lôi Phong điềm tĩnh cười nói: “Tuy rằng phải xin lỗi em vì đã điều tra về mối quan hệ giữa em và Hoắc Kiêu, nhưng cũng nhờ đó mà tôi mới biết trước kia cậu ta căm ghét em thế nào, tình chàng ý thiếp với hoa khôi Lệ Nhã Ly ra sao. Nếu không có chuyện cô ấy được tỏ tình, e là bây giờ em và cậu ta vẫn ở trong mối quan hệ gắt gao như trước.”
“…”
Lời này của Lôi Phong đã nhắc Cố Nhược Yên nhớ lại quãng thời gian dài đằng đẵng lúc trước, mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng hắn nói không sai chút nào, nếu không có chuyện Lạc Dương tỏ tình với Lệ Nhã Ly, liệu Hoắc Kiêu có thật sự thay đổi thái độ, tốt với cô không? Hạnh phúc cô đang có liệu có thật sự tồn tại hay không?
Cố Nhược Yên im lặng mím môi lại, nhìn vào thái độ của cô, Lôi Phong biết mình đã nói trúng nhược điểm.
Vốn hắn còn định nói tiếp, nhưng ngay lúc này, một cánh tay nhẹ nhàng ôm qua vai của Cố Nhược Yên biểu thị trấn an, dỗ dành.
“Xin lỗi Yên Yên anh đến trễ, trên đường từ Hoắc Thị đến đây anh bị kẹt xe, em ăn tối xong chưa? Có muốn ăn thêm đồ ngọt nữa không? Tranh thủ lúc xe không thể di chuyển, anh có mua bánh kem mà em thích nhất nè, còn có trà sữa nữa!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...