-Xin lỗi em nha Mel, anh đã dựng lên vở kịch này để em tránh xa Shiki ra ! -Kazuto thầm nghĩ
Sáng sớm hôm sau...
-Mel, em có chắc đi học được không ? -Shiki lo lắng
-Được mà, em đã bỏ nhiều tiết học rồi, em không sao đâu, anh cũng chuẩn bị đi học đi ! -Mel nói
-Ừ!
-Mời cô cậu xuống ăn sáng!
-Được rồi, để anh đem đồ ăn sáng lên cho em nha !
-Không cần đâu ! Em tự lo được !
-Nhưng mà...
-Không có nhưng nhị gì hết, anh xuống đi !
-Ờ, anh biết rồi ! Em xuống nhanh nhé !!
-Em hiểu rồi, làm như em là con nít không bằng.
-Ahihi.
Sau khi ăn sáng xong,
-Em đi học đây !
-Để anh đưa em đi.
-Không cần đâu.
-Để tôi đưa tiểu thư đi. -Kazuto nói
-Hơ...- Mel sực nhớ chuyện trong TOLET
-Được không ? Mel ?
-Ờ được.
Trên đường đi, họ không nói gì cả. Kazuto thắng cái "kettt ". Mel ngã vào lòng Kazuto
-Mel, em có sao không ?
-Tôi không sao, anh tránh ra mau ! -Cô khó chịu
-Sao em lại giận ?
-Anh không có quyền đụng vào tôi !
-Anh biết rồi !
Đến trường rồi...
-Nè Mel, sao mấy bữa nay cậu nghỉ học vậy ? -Một người bạn hỏi
-À thì mình bị cảm, khụ khụ !
-Ra là vậy, làm tụi mình lo lắm !
Bỗng dưng, một đám con gái khác tới và đấm thật mạnh vào Mel.
-Ê, mày là vợ của Đương kim Hoàng tử Shiki đúng không ?
-Đúng ! Thì sao ?! -Mel hỏi
-Khốn nạn ! Dám đụng vào hoàng tử ! Tao sẽ cho mày chết !
Không biết sao, mà võ Judo của Mel bị lật tẩy hết. Cô bất lực nói :
-Mấy người...giỏi...lắm !
-*Bốp* -Một người tát Mel
-Tao cấm mày nói chuyện này cho ai biết ! Nếu không mày sẽ đau hơn ! Về thôi !
Về tới nhà,
-Mel ! Em bị làm sao vậy ?! Máu me đầy người kìa ! -Shiki hoảng
-Tôi không sao, anh tránh ra đi.
-Nói cho anh biết ! Kẻ nào dám đụng tới em ?!
-Tôi bị vấp ngã !
Nói rồi Mel về phòng, tối đó, chính Kazuto đã chữa lành vết thương cho Mel.
Cô thầm nghĩ :
-Hạnh phúc là gì ?
Ngay lập tức, một người cô bé tóc hồng hiện ra...
Cô bé nói :
-Hạnh phúc là khi điều bạn nghĩ, điều bạn nói và điều bạn làm hài hòa với nhau.
- Hạnh phúc chỉ là một hồi trong vở kịch chung về đau khổ.
- Hạnh phúc lớn nhất trên đời là niềm tin vững chắc rằng chúng ta được yêu – được yêu vì chính bản thân, hay đúng hơn được yêu bất chấp bản thân ta.
- Hạnh phúc của một người là kết quả nỗ lực của chính anh ta, một khi anh ta đã biết nguyên liệu cần thiết của hạnh phúc chỉ là một ít can đảm, sự tự chối bỏ ở mức độ nhất định, tình yêu công việc, và trên hết, một lương tâm trong sạch.
- Hạnh phúc: tài khoản ngân hàng tốt, người đầu bếp tốt và khả năng tiêu hóa tốt.
- Hạnh phúc là một tình trạng tưởng tượng, trước đây do người sống gán cho người chết, giờ thì do người lớn gán cho trẻ con, và trẻ con gán cho người lớn.
-Hạnh phúc giữ trong tay chỉ còn là hạt; hạnh phúc mang ra san sẻ mới trổ hoa.
- Hạnh phúc giống như tiếng vang, chỉ nghe được tiếng trả lời mà không bao giờ thấy đến.
- Hạnh phúc không phải là di sản, vừa không thể lưu lại vừa không thể kế thừa. Hạnh phúc không thể thập toàn thập mỹ. Hạnh phúc là điều tốt đẹp nhất, cao quý nhất, đồng thời là niềm vui sướng nhất trong tất cả mọi sự.
- Hạnh phúc là được ở bên người mình quý mến, ở nơi mà mình thích mà không muốn ra đi.
-Hạnh phúc là khi những gì ta nghĩ, những gì ta nói, và những gì ta làm đều hoà hợp với nhau.
- Hạnh phúc là một cuộc xổ số không có các lô nhỏ, chỉ có trúng độc đắc hay không trúng gì cả.
- Hạnh phúc là nước hoa mà hễ ta đổ cho người khác thì thế nào cũng có được vài giọt cho chính mình.
- Làm điều bạn thích là tự do. Thích điều bạn làm là hạnh phúc.
Mel hỏi :
-Em là ai ?
-Hihi, em là công chúa Hạnh phúc. Nói đúng hơn là Thần Hạnh Phúc và Thần Tự do
-Vậy em cho chị biết tự do là gì ?
-Tự do vừa là bản chất tự nhiên, vừa là khát vọng thường trực của mỗi người. Ai cũng yêu tự do, ai cũng khao khát tự do. Tự do mạnh mẽ và vĩ đại ở chỗ tìm kiếm nó trở thành bản năng sống còn của con người. Càng thiếu tự do, con người càng khao khát tự do, giống như sự thèm muốn bị thôi thúc bởi cơn khát khi không có nước. Chính vì thế, không một con người nào yên phận sống trong sự nô dịch của người khác và không một dân tộc nào cam chịu sống trong sự kìm kẹp của dân tộc khác. Các cuộc kháng chiến chính là để giải phóng con người ra khỏi sự nô dịch và kiềm toả. Sự mãnh liệt của khát vọng tìm kiếm tự do là một trong những tiêu chuẩn để đo đạc sự lành mạnh của một dân tộc.
Trong lịch sử phát triển của nhân loại, Phương Tây là mảnh đất đầu tiên có tự do, ở đó khát vọng tự do của con người được đáp ứng và chính sự gặp gỡ của con người với tự do đã tạo ra trạng thái phát triển rực rỡ. Kết quả của quá trình phát triển lâu dài của văn minh phương Tây là: tự do, với tư cách như một đối tượng thơ ca, được mô tả như những thiên thần bay bên trên đời sống tinh thần con người; và, tự do, với tư cách như một đối tượng triết học, được cụ thể hoá thành những nguyên tắc cấu tạo ra xã hội, cấu tạo ra nhà nước. Quan điểm về tự do của phương Tây có thể được tóm tắt như sau: tự do được coi là quyền tự nhiên của con người, là không gian vốn có của mỗi con người. Con người sinh ra đã có tự do, tự do như tài sản hay vốn tự có của mỗi người. Cốt lõi của văn hoá phương Tây chính là những tư tưởng, quan điểm về chủ nghĩa cá nhân, ý thức nhân quyền và thể chế dân chủ. Dựa trên tinh thần tuyệt đối của tự do cá nhân, phương Tây coi tự do là chất xúc tác cơ bản của đời sống, là năng lượng tạo ra đời sống con người và lẽ tất yếu, trở thành linh hồn của mọi sự tiến bộ và phát triển.
Tự do chỉ có thể nảy nở ở vùng đất mà những nhận thức về tự do cũng như mối quan tâm dành cho tự do được mở rộng và khơi sâu. Điều này đúng với phương Tây, nơi các học giả bàn về tự do một cách sôi nổi và đầy cảm hứng, trong khi ở phương Đông thì gần như xảy ra điều ngược lại, bởi lẽ hầu hết các học giả đều có khuynh hướng thu hẹp không gian tự do của con người..
Ý nghĩ và hành vi là hai thành tố căn bản của tự do, đó là tự do nhận thức và tự do hành động. Con người tự do là con người được tự do nhận thức và tự do hành động trên tất cả các lĩnh vực của đời sống. Chúng ta biết rằng, thể hiện sống của con người là hành động, nhưng thể hiện sống của cái trước hành động là ý nghĩ. Tự do nhận thức là nền tảng để con người đi tới tự do hành động. Không có tự do nhận thức, con người không thể có tự do hành động bởi vì khi ấy, con người luôn vấp phải các ranh giới về mặt nhận thức, do vậy, con người sẽ cảm thấy bị hạn chế, bị mất tự do ngay từ trong ý nghĩ chứ không chỉ trong hành vi của mình. Tự do nhận thức sẽ tạo điều kiện cho sự phát triển và dịch chuyển của ý nghĩ, trong khi đó, tự do hành động sẽ tạo điều kiện cho sự dịch chuyển của hành vi tương ứng và phù hợp với sự dịch chuyển của ý nghĩ. Mặt khác, tự do nhận thức là điều kiện tiên quyết để xây dựng các không gian nhận thức của mỗi cá nhân, từ đó mới hình thành một vườn ươm tư duy của cộng đồng. Khu vườn đó chỉ đa dạng và phong phú chừng nào tự do nhận thức được công nhận như một trong những nguyên lý căn bản nhất. Sự phong phú và đa dạng về mặt nhận thức sẽ dẫn tới sự phong phú và đa dạng của hành động. Đó chính là nhân tố tạo ra tính đa chiều của các không gian kinh tế, chính trị và văn hoá - điều kiện cần và đủ để mỗi cá nhân, mỗi cộng đồng, mỗi nhà nước duy trì và phát triển sự đúng đắn của mình. -Cô bé nói
-Chị hiểu rồi !
-Tạm biệt chị...
Thế là từ đó, Mel luôn suy nghĩ : "Mình là ai mà được các vị thần bảo vệ ?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...