Đừng Buông Tay Anh


Khi da thịt chạm vào nhau, có một loại cảm giác tê dại khác lặng lẽ sinh sôi, xâm nhập vào lồng ngực của Hạ Cảnh Tây và lan dọc theo dây thần kinh mẫn cảm của anh, chạm đến từng rồi quấn lấy lớp từng lớp trong trái tim.

Nhưng giống như là cố ý, cô vẫn cứ hờ hững chậm chạm nhẹ nhàng vuốt ve.

Hạ Cảnh Tây không hề chớp mắt mà khóa chặt lấy gương mặt cô, hai mắt đen kịt như mực, đậm đặc đến mức không thể hoà tan được.

Tang Nhược cười.

Chợt, cô cụp mắt khẽ hôn lên mắt anh, giọng nói lười biếng quyến rũ như có thể chảy ra nước: “Vì sao chứ…?”
Cùng lúc đó đầu ngón tay cô cũng di chuyển xuống từ từ, trong tầm mắt nhìn thấy sẽ…
“Tang Nhược.

” Đột nhiên Hạ Cảnh Tây bắt lấy bàn tay rõ ràng đang cố ý không yên phận của cô, âm tiết tràn ra từ cổ họng anh âm thầm trở nên căng cứng.

Tang Nhược chớp chớp mắt mấy cái, vẻ mặt đầy vẻ ngây ngô vô tội.

“Hửm?”
Hô hấp Hạ Cảnh Tây bất giác khựng lại.

Dục vọng sâu thẳm trong tim lại một lần nữa ngo ngoe muốn động, anh kiềm chế rồi lại kiềm chế, yết hầu chuyển động khó nhọc, nghiễm nhiên giọng nói của anh khàn đi vài phần: “Chỗ này không thích hợp.


Anh giữ chặt tay cô trong lòng bàn tay không cho cô cử động loạn, nhìn khóe môi hơi nhếch lên của cô thì rõ ràng là cô không chấp nhận câu trả lời này, sau khi dừng lại hai giây, anh lại thì thầm: “Cũng không có thứ đồ kia.


Tang Nhược cười toe toét, định rút tay về nhưng lại bị anh giữ chặt lấy.

“Buông tay em ra.


“Không buông.

” Anh bắt lấy tay cô rồi theo thói quen đặt lên môi hôn, chăm chú nhìn cô hồi lâu, cuối cùng Hạ Cảnh Tây cũng nói: “Anh muốn, nhưng phát triển như vậy quá nhanh, anh chỉ mới được lên chức thành bạn trai chính thức thôi.


“Ồ…” Tang Nhược kéo dài giọng điệu, muốn bật cười nhưng kìm lại: “Hồi mới theo đuổi lúc nào anh cũng hôn em hết.

Sao lúc đó lại không cảm thấy phát triển quá nhanh?”
“…”
Hàng mi dài rung động, đột nhiên Tang Nhược dí lại gần khuôn mặt tuấn tú của Hạ Cảnh Tây, dùng hai tay bưng lấy khuôn mặt anh, muốn nói lại thôi, nhưng ánh mắt lại đặc biệt trong trẻo mà hỏi anh: “Hạ Cảnh Tây, có phải anh quá mệt mỏi rồi không?”
Hạ Cảnh Tây nhìn cô chăm chú.

“Không có.

” Anh phủ nhận.

“Thật ư?” Tang Nhược chớp chớp mắt, giọng điệu nhỏ nhẹ như đang hồi ức thế nhưng lại phảng phất có chút khiêu khích không rõ: “Lần tỉnh lại sau khi bị bệnh, em đã kêu anh đi khám bác sĩ, khám ra sao rồi?”
Khoảnh khắc ngay khi giọng nói của cô phát ra, đột nhiên quai hàm của Hạ Cảnh Tây căng cứng.

Tang Nhược bất giác bừng tỉnh.


Khóe môi nhếch lên một vòng cung nhẹ, cô nhẹ nhàng cười một tiếng, đầu ngón tay vẽ vẽ không nhanh không chậm vẽ lên sau gáy anh, thổ khí như lan* nhẹ nhàng nói: “Sáng hôm đó anh tỉnh lại nhưng mà… A…!”
*Thổ khí như lan :Hơi thở tựa hoa lan, miêu tả dáng vẻ của người đẹp khi hít thở.

Sau một hồi trời đất quay cuồng, vốn Tang Nhược cũng không phản ứng kịp là rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra, người của cô đã từ trên đùi Hạ Cảnh Tây rơi xuống giường, nói chính xác hơn là bị anh đè lên giường.

Cổ tay của cô lại càng mất cảnh giác bị anh siết chặt và kéo lên trên.

Đặt ở trên đầu cô.

Hơi thở thuộc về anh bao phủ xuống.

Giờ phút này khuôn mặt tuấn tú dưới mái tóc đen ngắn kia đã khoác lên vẻ lạnh lùng và nghiêm nghị trước đây, không còn chút dịu dàng nào, trong đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào cô hiện lên một màu u ám khó tả.

Đây rõ ràng là ánh mắt của giống đực nhìn chằm chằm vào mắt con mồi, nhất định phải ăn nuốt xương vào trong bụng.

Hơi thở của Tang Nhược hơi khựng lại, lúc này mới bất giác nhận ra, thực chất những thứ bẩm sinh vốn có trong người đàn ông này chưa bao giờ biến mất, chợt tim đập lệch một nhịp, cô cố gắng thoát khỏi sự kiềm chế của anh.

“Tang Nhược.

” Cô nghe thấy anh gọi tên mình.

Rất vô dụng, nhịp tim của Tang Nhược lại mất kiểm soát.

Đầu ngón tay ấm áp chạm vào má cô rồi lướt qua khóe môi, cô thấy trong mắt anh tràn ngập nguy hiểm: “Nói cái gì cũng không được bảo đàn ông bất lực, em có biết không, hửm?”
Tang Nhược lập tức xấu hổ, lồng ngực cũng theo đó mà phập phồng: “Anh… Ưm…”
Môi cô bị chặn lại.

Anh hôn lên thật mạnh, bá đạo cạy mở môi với răng cô một cách mạnh mẽ, cướp lấy hơi thở của cô trong vòng chưa đến hai giây, và cũng nhanh chóng khiến gương mặt cô phủ lên một lớp ửng hồng đáng nghi ngờ.

“Nếu em đã yêu cầu, vậy thì anh sẽ thỏa mãn em.

” Giây phút gần như muốn nghẹt thở, Tang Nhược mới mơ mơ màng màng nghe thấy giọng nói khàn khàn của anh.

Đầu óc hỗn loạn, cô còn chưa kịp thời phản ứng lại trước ý anh.

Cho đến khi bờ môi mỏng với ngón tay dài của anh…
Bùm!
Tang Nhược chỉ cảm thấy có thứ gì đó nổ tung trên đỉnh đầu, lập tức khiến cho đại não của cô trở nên trống rỗng một lần nữa, cơ thể thoáng trở nên căng cứng, máu trong người như ngừng chảy theo, cô hoàn toàn cứng đờ.

“…Hạ Cảnh Tây!” Giọng cô run run.

Anh còn không đáp chứ đừng nói là dừng lại.

Bỗng chốc khuôn mặt trở nên nóng hổi tột độ như muốn thiêu đốt cô, lồng ngực của Tang Nhuược không khỏi dâng lên hạ xuống, phải một lúc lâu sau mới nhận ra tay đã không còn bị gông cùm, muốn đẩy đầu anh ra nhưng không có tí sức lực đáng kể nào.

“Có thoải mái không?” Cô nghe thấy anh hỏi.

Tang Nhược cắn chặt môi không muốn phát ra âm thanh, nhưng anh lại cứ…
“Hạ Cảnh Tây!”
Anh như đang khẽ cười, hơi thở đặc biệt nóng: “Hửm?”

Xấu xa!
Một giây tiếp theo, ngón tay Tang Nhược bỗng nhiên luồn mạnh vào mái tóc đen của anh một cách không thể kiểm soát được.


“Chát___”
Tang Nhược nặng nề đẩy cánh tay đang muốn ôm lấy cô của anh ra.

“Không cho chạm vào em.

” Cô tự cho rằng mình khẽ gầm gừ rất có khí thế, nhưng sự thật là giọng nói ồm ồm của cô càng giống như đang nhõng nhẽo hơn.

Hạ Cảnh Tây trầm giọng cười một tiếng.

Anh ôm lấy cô từ phía sau một cách mạnh mẽ nhưng không mất đi sự dịu dàng, nắm lấy tay cô, khẽ hôn lên một bên mặt của cô, giọng điệu còn càng gợi cảm mềm mại hơn nữa: “Thoải mái sao?”
Hơi thở của anh phả lên trên da thịt cô thật ngứa ngáy, đôi môi mỏng cọ cọ vào mặt cô như có như không.

Nhưng môi anh vừa rồi còn…
Tang Nhược không muốn nhìn thấy anh.

Áp chế nhịp tim đang đập điên cuồng, cô cố gắng hết sức để hạ nhiệt trên khuôn mặt nhỏ nhắn mơ hồ còn đang nóng bừng bừng của mình, định dửng dưng đứng dậy rời khỏi sự giam cầm của anh.

“A…” Kêu lên một tiếng nhỏ.

Tang Nhược lại một lần nữa bị ép ngồi trên đùi anh, mặt đối mặt với anh, không giống như vừa rồi, lần này hai chân của cô càng giống như chủ động quấn lấy eo gầy gò của anh.

Cô phát cáu.

“Hạ Cảnh Tây!” Cô oán giận trừng mắt nhìn anh, trong đôi mắt ướt át nhuốm vẻ quyến rũ và ham muốn mà chính cô không phát hiện ra.

Một tay giữ eo để tránh cô bị ngã, tay còn lại bắt lấy tay cô, Hạ Cảnh Tây nhìn cô chằm chằm: “Nói đạo lý thì em bảo bạn trai mình bất lực.

Bạn trai của em chỉ muốn chứng minh rằng anh ấy chẳng có vấn đề gì, chỉ dùng…”
Mặt Tang Nhược lại thoáng đỏ bừng.

Đôi môi mỏng khẽ cong lên tràn ra nụ cười nhàn nhạt, đột nhiên Hạ Cảnh Tây ngừng nói hai giây, hạ giọng rồi chậm rãi tiếp tục: “Với tay thôi cũng có thể làm cho em thoải mái, dễ chịu như vậy rồi.


Biểu hiện đó rõ ràng giống với khi bắt nạt cô trước đây.

Sự khác biệt là họ đã làm chuyện đó rất nhiều lần trong hai năm đó, nhưng thật ra anh chưa từng làm như thế cho cô, giống như cô không nghĩ đến anh thực sự sẽ hôn chân mình khi đi du lịch bằng xe phòng kia vậy.

“Trước đây anh đã luôn muốn làm chuyện này.

” Chợt giọng nói trầm thấp của anh lại truyền vào tai cô, trong vẻ gợi cảm mang theo một tia tà ác khó có thể cưỡng lại.

Bốn mắt nhìn nhau, đôi mắt đen của anh gần như có thể hòa vào màn đêm bên ngoài cửa sổ, cũng giống như xoáy nước, ung dung thản nhiên mà dụ dỗ cô chìm đắm sa đọa vào trong đó.

Trái tim Tang Nhược chợt run lên bần bật.


Cảm giác run rẩy lại một lần nữa tuôn ra, trong phút chốc chúng như muốn xâm nhập vào linh hồn cô vậy, khiến cơ thể cô thoáng căng cứng, hô hấp càng thêm không ổn định, cho dù cô đã cố hết sức kiềm chế.

Thế nhưng anh giống như là đang cố tình, từ từ tiến đến gần cô, hơi thở mát lạnh của anh giống như muốn vây chặt lấy cô không để lại kẽ hở nào.

Mắt trông thấy…
Tang Nhược đặt lòng bàn tay lên ngực anh để ngăn lại.

Không tiếng động ổn định lại nhịp thở, dưới cái nhìn chăm chú của anh cô nhếch môi, lấy lại thế chủ động giữa hai người: “Em thoải mái mà, còn anh thì sao, không khó chịu ư?”
U ám xẹt qua đáy mắt Hạ Cảnh Tây.

Trong lòng cảm thấy hơi khó chịu vì vừa rồi anh bắt nạt cô quá xấu xa khiến cô thất thố đến như vậy, đầu ngón tay Tang Nhược hơi cong lại bấm vào ngực bên trái của anh nhỏ bé đến mức khó có thể nhận ra, bắt chước anh chậm rãi sáp đến gần, rồi từ từ chạm vào chóp mũi của anh.

Cô vòng qua cổ anh, kề sát ép chặt vào người anh, nhẹ nhàng lặp lại: “Nói cho em biết đi… có khó chịu không?”
Đầu ngón tay của cô lướt nhẹ qua gáy anh, lại còn hờ hững nghịch mái tóc cứng ngắc của anh, ánh mắt sáng quắc liếc nhìn nơi nào đó, cô khẽ mỉm cười mổ vào đôi môi mỏng của anh: “Hạ Cảnh Tây…”
Chỉ cần gọi anh một tiếng, chẳng phải làm bất cứ điều gì khác, nhưng lại có thể dễ dàng dấy lên từng đợt run rẩy, hoặc như là có vô số luồng điện đánh thẳng vào cơ thể Hạ Cảnh Tây.

Hô hấp của anh trở nên nặng nề không kiểm soát được, ngay cả khi biết rõ là cô cố tình.

Giọng nói của cô lúc này vừa quá yêu kiều lại quá êm dịu, cả người cũng mềm mại càng khiến anh muốn bắt nạt cô thêm lần nữa, chân chân chính chính mà ức hiếp.

Tang Nhược cảm nhận được sự thay đổi của anh.

Một ý cười đắc thắng trải khắp trong đáy mắt cô, mặt mày cong cong, đôi môi đỏ mọng khẽ in lên gương mặt anh, cô ỏn ẻn nũng nịu: “Hạ Cảnh Tây ơi…”
Âm cuối cao lên, gọi thẳng Hạ Cảnh Tây làm da đầu anh tê rần.

Các ngón tay của cô lại cứ lang thang trên mọi nẻo đường một cách rất không an phận muốn…
“Tang Nhược!” Hơi thở có chút dồn dập, anh đột ngột túm lấy tay cô, giọng nói trầm thấp lại căng cứng: “Ngoan nào, đừng phá nữa.


Tang Nhược nhíu mày: “Em phá chỗ nào nha, rõ ràng là rất thú vị mà, bạn trai à, anh không hiểu sao?”
“Hạ Cảnh Tây ơi, Hạ Cảnh Tây à…” Cô lại tiếp tục gọi tên anh, một tay bị bắt nên không thể cử động, cô dứt khoát đặt tay còn lại lên đường vân da trên ngực anh mà mò mẫm từng chút một, dưới cái nhìn chằm chằm của anh mà nhoẻn miệng cười.

Hạ Cảnh Tây đột nhiên nhắm mắt lại.

“Vẫn còn muốn thêm lần nữa, hửm?” Mở mắt ra lần nữa, đôi mắt anh u ám khó tả, âm điệu chứa mười phần nguy hiểm.

Tang Nhược không hề sợ hãi chút nào.

“Lần nữa… Người thấy thoải mái cũng vẫn là em ấy mà.

” Cô tuyên bố với một nụ cười nhẹ trong khi đầu ngón tay vẫn đang di chuyển: “Anh mới là người khó chịu.


“…”
Thái dương Hạ Cảnh Tây nhảy lên thình thịch: “Thật sự tưởng rằng anh sẽ không làm em ư?”
Bờ mi của Tang Nhược khẽ động, cười nhạt nhìn lại anh.

Một giây, hai giây…
Cuối cùng vẫn là Hạ Cảnh Tây thỏa hiệp trước.

“Tang Nhược.

” Anh lại ôm cô vào lòng, nắm lấy tay cô để dụ dỗ: “Giúp anh với, nhé?”
“Không á.

” Tang Nhược chối từ không chút do dự.

Tuy nhiên đôi môi mỏng của anh lại hôn lên và lướt nhẹ trên làn da bên gáy cô.


Cực kỳ nóng bỏng lại hơi nhột nhột.

Cơn rúng động lan tràn, cô cố gắng hết sức kiềm chế, nhưng người đàn ông lại càng ôm cô chặt hơn.

Thân thể dính chặt lấy nhau, Hạ Cảnh Tây hôn cô, thấp giọng gọi tên cô: “Tang Tang…”
Không phải Tang Nhược mà là Tang Tang, cái tên mà anh tự nhận định là cách gọi chỉ thuộc về riêng mình.

“Không được gọi em như thế.

” Hai má hơi nóng bừng lên, Tang Nhược đẩy anh ra một cách nghiêm túc.

Từ trong cổ họng Hạ Cảnh Tây tràn ra một tiếng cười trầm thấp.

“Tang Tang.

” Đôi môi mỏng của anh mỗi lần gọi một tiếng lại hôn một cái: “Tang Tang, Tang Tang của anh…”
Tang Nhược luôn biết rằng người đàn ông này rất trêu chọc lòng người, thậm chí bây giờ còn nhiều hơn so với lúc trước.

Cô gần như không chịu nổi.

“Tang Tang…” Anh cứ gọi tên cô hết lần này đến lần khác, ngay bên tai cô.

Tang Nhược cuộn đầu ngón tay lại.

Cố gắng hết sức để kìm nhịp thở hỗn loạn lại, khi anh định hôn cô lần nữa, cô đặt lòng bàn tay lên bịt miệng anh, trừng anh với vẻ như giận dỗi mà không trách: “Vòng tay… Anh đi lấy cái vòng đeo vào cho em rồi em sẽ giúp.


Hạ Cảnh Tây nhìn cô một cái thật sâu.

“Anh sẽ đi lấy nó.

” Anh đáp với giọng khàn khàn, nhưng tay lại không hề buông lỏng.

Tang Nhược thúc giục: “Mau lên.


Hạ Cảnh Tây khẽ cười rồi hôn lên môi cô: “Được, đợi anh quay lại.


Không thể không tạm thời buông cô ra, anh bước xuống giường.

Tang Nhược không thèm liếc nhìn anh.

Thoáng chốc, tiếng bước chân xa dần, bóng dáng anh biến mất khỏi phòng ngủ.

Hạ Cảnh Tây sải bước nhanh xuống lầu đến chỗ ghế sô pha, tìm thấy cái hộp nhung thì cầm lấy rồi lại đi lên lầu, khi về đến phòng ngủ thì phát hiện cửa đã đóng, nhưng anh dám chắc lúc mình đi ra không có đóng cửa.

Đặt tay lên tay cầm cửa, anh thử cố xoay nó.

Quả nhiên.

Cửa đã bị khóa trái từ bên trong.

Khóe miệng cong lên, anh cười nhạt, gọi cô qua cánh cửa: “Tang Tang, anh có cái này muốn nói với em.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui