Đừng Buông Tay Anh


Nước lạnh dọc theo vân da chảy xuống, toàn thân ướt đẫm, lạnh lẽo xâm nhập từng tế bào trong từng ngóc ngách trên cơ thể anh, Hạ Cảnh Tây tắm nước lạnh đúng nửa tiếng.


Nghĩ đến cô đang nằm ở trên giường ngoài kia, nghĩ đến cô vô thức gọi tên mình, nghĩ đến tay của cô...


Hạ Cảnh Tây nhắm mắt lại.


Thần kinh kéo căng, anh cố gắng kiềm chế lại kiềm chế, tắm xong anh tiện tay cầm bình nước khoáng lên rót vào cổ họng, lửa nóng trong cơ thể cuối cùng cũng dần dần tiêu tán, tỉnh táo bắt đầu thế chỗ.


Thật lâu sau, anh đẩy cửa phòng tắm bước ra.


Gương mặt cô ngủ an tĩnh.


Lẳng lặng nhìn chăm chú một lát, Hạ Cảnh Tây ngồi xuống mép giường.


Cánh tay cô trượt ra khỏi chăn, làn da trắng mịn nổi bật, anh nhẹ nhàng nắm chặt, trong nháy mắt anh muốn cứ được nắm tay cô như vậy mãi, nhưng cuối cùng anh vẫn phải chậm rãi buông ra, lại thay cô chỉnh lại góc chăn.


Cô không chút phát giác nào.


Có một nỗi khát vọng ngo ngoe muốn động, kìm không được, Hạ Cảnh Tây len lén cúi người hạ trên trán cô một nụ hôn nhẹ nhàng.


Mùi nước hoa nhàn nhạt thuộc về cô cứ quanh quẩn chiếm cứ lấy giác quan của anh, khoảng cách gần trong gang tấc, cổ họng Hạ Cảnh Tây khẽ nhúc nhích, ánh mắt không tự giác hướng xuống rơi trên môi cô.


Muốn hôn.


Nhưng anh nhịn được.


Một lát sau, anh ngồi dậy, cẩn thận từng li từng tí lên giường rồi nằm xuống bên cạnh cô, đưa tay qua ôm lấy cô, môi mỏng dán nhẹ lên mái tóc mềm mại của người con gái.


"Ngủ ngon." Giọng nói khàn khàn như phát ra từ sâu trong cổ họng anh.



Đột nhiên, cô khẽ nhúc nhích.


Trong phút chốc, cơ thể Hạ Cảnh Tây cứng đờ, hơi thở không tự giác ngừng lại, mà trong một cái chớp mắt, thân thể của anh lại căng cứng đến cực hạn, máu trong người dường như cũng ngừng chảy ___

Cô lật người, giống như chú mèo con chui vào ngực anh, ỷ lại, không chút phòng vệ nào.


Một chút cử động nhỏ Hạ Cảnh Tây cũng không dám.


Phòng ngủ yên tĩnh, ngoại trừ tiếng tim đập của anh đang dần mất khống chế thì không có âm thanh gì khác, thật lâu sau, anh chậm rãi hạ mắt.


Cô vẫn đang ngủ.


Hạ Cảnh Tây tứ như vậy không hề chớp mắt mà nhìn cô một hồi lâu, mãi đến khi cánh tay đang ôm cô kia bắt đầu cảm thấy tê tê, anh mới khẽ giật giật ngón tay, cẩn thận trước nay chưa từng có mà ôm lấy cô.


Cách một lớp chăn mềm, xúc cảm mềm mại thuộc về cô dường như vẫn rõ ràng như cũ.


Hầu kết Hạ Cảnh Tây nhấp nhô lên xuống không lưu loát, anh ôm cô, giống như là ôm vật bảo quý nhất trên đời vậy, bỗng nhiên, có một loại cảm giác mất đi rồi có lại mơ mơ hồ hồ tuôn ra.


Đêm dài đằng đẵng, anh vẫn duy trì tư thế như vậy từ đầu đến cuối không hề thay đổi.


*

Hôm sau.


Tính toán thời gian không sai lệch lắm, Hạ Cảnh Tây chuẩn bị gọi Tang Nhược rời giường, mới mở cửa phòng ra chỉ thấy cô đang chậm rãi ngồi dậy, tỉnh nhưng không tỉnh hẳn, trạng thái có chút mơ màng.


"Dậy rồi à?" Anh đến gần.


Tiếng nói vừa phát ra, cái gối từ trong tay cô lập tức bay tới chỗ anh, anh nhanh tay bắt được.


"Ai cho anh vào?" Có chút khó chịu khi rời giường, Tang Nhược nhíu mày.



Hạ Cảnh Tây đặt gối đầu lại trên giường, nhìn khoé miệng cô lại kìm lòng không được mà tràn ra chút ý cười, vô thức nhẹ giọng dỗ dành: "Là lỗi của anh, lần sau anh sẽ gõ cửa."

Tang Nhược không chút suy nghĩ mà ném cái gối đầu thứ hai về phía anh, ném xong, cô vén chăn lên hai chân trần trực tiếp giẫm lên mặt đất.


Chợt phát hiện ra cô quên đi dép lê vào, Hạ Cảnh Tây thấy vậy không nói hai lời liền chuẩn bị ngăn cô lại.


Tang Nhược đột nhiên quay đầu.


"Còn đi theo tôi nữa thì cút đi." Không chút khách khí, cô lạnh lùng nói ra một câu, lồng ngực có chút phập phồng, hiển nhiên là bộ dáng bị chọc tức.


Hạ Cảnh Tây đứng im đấy.


Dưới lớp áo ngủ là hai bắp chân trắng như tuyết, đặc biệt nổi bật, cô đi có chút nhanh, cuối cùng "Phanh" một tiếng, cửa phòng vệ sinh giống như bị ai kia phát cáu đóng lại.


Hạ Cảnh Tây thật lâu không nhúc nhích, chỉ là môi mỏng phác hoạ ra một đường cong rất rõ ràng.


Nửa giờ sau.


Tang Nhược rửa mặt xong đi ra phòng ngủ, liếc mắt một cái liền phát hiện ra bữa sáng cô thích ăn đang nằm trên bàn trà, kiểu Trung kiểu Tây đều có đủ, Hạ Cảnh Tây bưng ly nước ấm đến gần.


Cô nhìn về phía anh.


"Uống nước trước nhé?" Hạ Cảnh Tây đi thẳng đến chỗ cô rồi đưa ly nước cho cô: "Không nóng đâu."

Tang Nhược không lấy, ánh mắt đảo qua bàn trà, cô lành lạnh miễn cưỡng kéo kéo khoé môi, cười như không cười, khiêu khích: "Là anh tự tay làm sao?"

Hai chữ tự tay như nặng thêm hai phần.


Hạ Cảnh Tây hạ mắt nhìn cô, biết được cô đang nói bóng gió, anh phủ nhận: "Không phải."


"À..." Giọng Tang Nhược kéo dài, đường cong nơi khóe miệng càng rõ ràng, dưới cái nhìn chăm chú của anh cô cười rạng rỡ hơn: "Không phải anh làm tôi không ăn."

Hạ Cảnh Tây nghẹn lại.


Anh còn tưởng rằng...


Nhưng nhìn đến ý cười không đạt tới đáy mắt của cô, lúc này anh cũng hiểu được, nếu như anh thừa nhận tự mình làm thì chắc rằng ước chừng sẽ là "Là anh làm cô sẽ không ăn"

Trong mắt cô phủ kín sự kiêu ngạo.


Trong phút chốc, trong lòng Hạ Cảnh Tây lại càng dày thêm cảm giác mất rồi có được như tối qua, anh không có thất vọng, ngược lại trong đáy lòng anh lại tuôn ra một chút vui vẻ.


Chỉ cần cô chịu nổi giận với anh là tốt rồi.


Còn nhiều thời gian.


"Chờ đến khi em muốn ăn." Anh nhìn cô nói.


Giọng nói trầm thấp, giống như là vô hạn lưu luyến cùng thâm tình.


Tang Nhược hơi thu đường cong nơi khoé môi lại.


"Không có ngày ấy." Lông mi khẽ chớp, cằm hơi nâng lên, giữa hàng lông mày tràn ra ý cười dịu dàng, nhưng ngữ điệu lại tràn đầy sự khiêu khích: "Hai tháng anh nói giờ chỉ còn chưa đến nửa tháng."

Dứt lời, cô xoay người muốn rời đi.


Hạ Cảnh Tây đưa tay nắm lấy cổ tay cô, gần như tham luyến cảm nhận nhiệt độ cơ thể thuộc về cô, anh nhìn cô bình tĩnh đổi đề tài: "Hôm nay quay quảng cáo, anh ở bên cạnh em."

Tang Nhược không hất tay anh ra, chỉ hỏi: "Gọi đến là đến, muốn làm gì cũng được?"

"Ừm." Hạ Cảnh Tây gật đầu.


Tang Nhược cười.


Rõ ràng vẫn không đạt đến đáy mắt, nhưng lại dễ dàng làm tâm trí Hạ Cảnh Tây hoảng hốt, kìm lòng không được cũng là do thói quen, lòng bàn tay anh lại nhẹ nhàng vuốt ve da thịt cô.


Bầu không khí tự hồ có chút biến đổi, anh từ từ đến gần.



"Leng keng" một tiếng, chuông cửa đúng lúc này vang lên, chắc là Châu Châu đến nhắc nhở cô tới giờ xuất phát.


Một ngón tay tinh tế đặt trước ngực anh.


"Nhìn lại thân phận của anh đi, Hạ Cảnh Tây." Âm thanh lạnh lùng của Tang Nhược vang lên nhắc nhở.


Ý cười không rõ ràng lặng yên tràn ra nơi đáy mắt, Hạ Cảnh Tây mở miệng nói: "Có đồ chưa lấy xuống."

Không đợi cô kịp phản ứn, anh đã đưa tay lấy đồ vật dính trên tóc cô xuống.


Tang Nhược đưa mắt nhìn, là miến dán tóc mái.


Ý cười nơi đáy mắt anh rõ hơn hai phần, Tang Nhược thẹn quá hóa giận trừng anh, hất tay anh ra muốn rời đi, nhưng mới bước được hai bước lại bị anh ngăn lại.


Mặt cô lộ vẻ không kiên nhẫn.


"Chưa đổi giày." Hạ Cảnh Tây nhắc nhở, giây tiếp theo nắm lấy cổ tay cô kéo cô ngồi xuống ghế salon.


Hôm nay cô sẽ mang giày cao gót đặt ngay cạnh cửa mà tối qua Châu Châu đã chuẩn bị kỹ càng.


Hạ Cảnh Tây lấy đôi giày cao gót từ trong hộp ra, nắm mắt cá chân nhẹ nhàng nâng chân cô lên, giúp cô đổi giày cao gót một cách tự nhiên, động tác dịu dàng: "Đôi giày này sẽ không làm trầy chân."

Đổi xong, căn phòng lặng như tờ.


Hạ Cảnh Tây ngẩng đầu lên: "Làm sao..."

Chữ cuối cùng còn chưa kịp phát ra thì bàn chân trong lòng bàn tay anh đột nhiên bị cô rút về, anh chỉ kịp nhìn thấy lồng ngực cô hơi phập phồng, cùng với bộ dáng hàm răng đang cắn chặt môi.


Cô đứng dậy, đẩy anh ra rồi bước đi, đi rất nhanh, tựa hồ như là muốn thoát ra khỏi chỗ này.


Hạ Cảnh Tây không có lập tức đứng dậy đuổi theo, trong lòng bàn tay anh tựa hồ còn lưu lại nhiệt độ da thịt của cô, như tối hôm qua không tiếng động cho anh cảm giác hi vọng mất đi lại có được.


Nơi đáy mắt anh tràn ra nhàn nhạt ý cười.



.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận