Mưa ngày càng nặng hạt, hung hăng tạt lên người rất đau, tiếng mưa rơi trên mặt đất cũng ngày một rõ ràng.
Ngoài ra, nghe rõ còn có lời nói của Tang Nhược.
Tài xế vốn lo lấy ô che cho Hạ Cảnh Tây không kịp chú ý tới Tang Nhược, anh ta đột nhiên ý thức được cái gì, ánh mắt rất tinh tường muốn đi tới đem ô qua che đầu cho cô.
Nhưng anh ta còn chưa kịp di chuyển, chợt nghe thấy giọng nói lạnh lùng cực điểm của Hạ Cảnh Tây vang lên ——
"Để cho cô ấy bị xối."
Tài xế thân thể cứng đờ một chút, xấu hổ không dám lại lộn xộn.
Thái dương đột nhiên giật giật, Hạ Cảnh Tây cười lạnh, trong mắt không có một tia độ ấm: "Còn quậy chưa đủ?"
Tang Nhược giống như không nghe thấy.
Cô cố chấp đứng im, lưng phi thường thẳng tắp, cặp mắt hoa đào xinh đẹp lại không chút bối rối, không hề chớp mắt mà nhìn người đàn ông trước mặt, giọng nói kiên định vang lên khàn giọng nói rõ từng chữ một: "Hạ Cảnh Tây, chúng ta chia tay."
Sáng tối đan xen, trong bóng tối, Hạ Cảnh Tây nhìn chằm chằm cô, sâu trong đôi mắt cực kỳ u ám, tại đây mưa to cùng gió lạnh đêm khuya như mang theo lạnh lẽo và tối tăm xuyên thấu vào da thịt toàn thân anh, những tia lạnh lẽo thấu xương nhuộm lên gương mặt anh.
Anh nhìn Tang Nhược, quai hàm căng cứng.
Đột nhiên, anh bất ngờ duỗi tay nắm chặt cổ tay cô, cứ như vậy trực tiếp kéo đi theo hướng vào trong biệt thự.
Động tác đột nhiên không kịp phòng bị.
Tang Nhược mang giày cao gót nhọn hoắc, cố gắng bất lực chống đỡ thân thể bỗng nhiên lung lay sắp ngã của mình, bỗng một cái lảo đảo, mắt cá chân chân trái bị trật, một cổ đau nhói như kim châm xông thẳng vào thân thể cô.
Những cảm xúc dồn nén trong lồng ngực cô suốt đêm trong nháy mắt bùng nổ đem cô bao phủ.
Cô theo bản năng giãy giụa, động tác kịch liệt: "Anh buông tôi ra!"
Nhưng cô càng phản kháng, Hạ Cảnh Tây so với cô càng thô bạo hơn, anh mạnh bạo nắm chặt cổ tay cô, không chút thương hương tiếc ngọc mà túm cô đi về phía trước, Tang Nhược phẫn nộ dùng một cái tay khác đem anh đấm đá.
Giằng cô một hồi chỉ làm cho cô càng thêm chật vật.
Tài xế ở phía sau nhìn thấy cảnh này muốn khuyên nhủ lại không thể, bộ dạng này của Hạ tổng đêm nay, anh ta là lần đầu tiên nhìn thấy Hạ tổng và cô Tang xảy ra chuyện như vậy, anh có loại cảm giác mãnh liệt là hiện tại Hạ tổng cực kì phẫn nộ.
Giống như mưa gió nổi lên, thật đáng sợ.
Ai cũng không khuyên được.
****************
"Tích" một tiếng, khóa vân tay xác nhận, cửa mở.
Tang Nhược một tay nắm chặt cửa, cô không muốn vào.
Hạ Cảnh Tây đưa mắt nhìn thấy, cười lạnh, không nói hai lời trực tiếp mở các ngón tay cô ra.
Sức mạnh của nam và nữ vốn không thể so sánh, thêm nữa hiện tại thân thể Tang Nhược vô lực, hai chân còn đang tê dại khó chịu, anh gần như không cần tốn nhiều sức đã phá tan phản kháng của cô, đem cô cưỡng ép lôi kéo đi vào.
Anh dùng sức quá mức, Tang Nhược thiếu chút nữa liền té ngã xuống đất, chân trái ngày càng đau.
Cô xoay người định rời đi.
"Phanh ——"
Một tiếng vang nặng nề, cửa bị Hạ Cảnh Tây đá vào.
Anh gắt gao siết chặt cô, làm xung quanh da cổ tay nhanh chóng đỏ lên, thoạt nhìn đỏ đến mức đáng sợ.
Ngọn đèn đột nhiên phát sáng, toàn bộ mọi thứ đều không chỗ nào che giấu, cô chật vật, còn anh trước sau vẫn ung dung cao quý.
Lồng ngực Tang Nhược kịch liệt phập phồng lên xuống, đôi mắt bắt đầu đỏ lên.
Cô trừng mắt anh.
Dưới mái tóc ngắn đen nhánh, gương mặt Hạ Cảnh Tây bởi vì ánh mắt quật cường của cô mà càng trở nên âm trầm, trầm đến cơ hồ đều có thể nhỏ ra nước.
Dường như ở trong lòng anh có ngọn lửa đang hừng hực thiêu đốt, môi mỏng cong lên một vòng cung lạnh lẽo, anh đưa tay nắm lấy cằm Tang Nhược, nhìn đôi mắt không có chút nhiệt độ của cô: "Chia tay? Tang Nhược, em còn muốn nháo cái gì nữa, có phải hay không là tôi quá nuông chiều em, hả?"
Anh nắm chặt cô, đau.
Sương mù dần dần hiện lên, tựa hồ có nước mắt muốn trào ra, Tang mạnh mẽ khắc chế, liều mạng giãy dụa, dùng cái tay còn lại đánh anh, hao hết toàn lực muốn đẩy anh ra.
Nhưng cô căn bản không phải là đối thủ của anh.
Chỉ ngắn ngủn vài giây, cô thậm chí còn chưa kịp phản ứng lại thì tay kia của Tang Nhược ngược lại cũng bị anh nắm lấy, đôi tay cùng nhau bị giam giữ, trong giây lát anh đưa chúng lên đỉnh đầu, ấn ở trên cửa phía sau cô.
Anh dùng một tay dễ như trở bàn tay mà bóp chặt đôi tay cô, một tay vẫn giữ cằm, bắt cô ngẩng đầu, ưỡn ngực.
Đứng tư thế xấu hổ nhục nhã không chịu nổi.
Hô hấp Tang Nhược khó khăn.
Cô nhấc chân muốn đá anh, nhưng anh luôn nhanh hơn cô một bước, đem hai chân kia chặt chẽ áp chế mà không uổng phí sức lực, giống hệt như ở phòng để quần áo trước đó.
Trong nháy mắt, cô giống như cá nằm trên thớt, chỉ có thể tùy ý anh muốn làm gì thì làm.
Cô vốn cho rằng cảm xúc bản thân có thể bình tĩnh, ở trong mưa bị xối lâu như vậy, cô hẳn là có thể thanh tỉnh, nhưng thẳng đến giờ phút này, cô mới phát hiện chính mình đã sai rồi, cảm xúc của cô đã sớm mất khống chế từ lâu.
Dây đàn căng chặt bỗng dưng đứt đoạn, Tang Nhược gần như mang theo tiếng khóc nức nở giọng nói nghẹn ngào: "Chia tay! Hạ Cảnh Tây, tôi chính là muốn cùng anh chia tay!"
Cô giãy giụa, chẳng sợ đang bị anh gắt gao giam cầm, cô vẫn như cũ không quan tâm, liều mạng giãy dụa.
"Chia tay!"
Hạ Cảnh Tây đột nhiên giận quá hóa cười.
Anh ngược lại nắm mặt cô, trên tay dùng lực một chút: "Xem ra tôi đã nuông chiều em quá đã làm em hư rồi, Tang Nhược, đêm nay em chọc giận tôi, giờ ngược lại còn cùng tôi cáu kỉnh đòi chia tay?"
"Chia tay cái gì, em có thể bỏ tôi, có thể rời khỏi tôi mà đi hả?" Trong mắt anh đã kết một tầng băng, lửa giận trong lòng càng ngày càng lớn, "Thu hồi tính tình của em lại, ngoan ngoãn nghe lời cho tôi."
Từng chữ từng chữ lạnh lùng, không hề có chút độ ấm tình cảm nào trong lời nói.
Tang Nhược không kiềm được, nước mắt cuối cùng không tiền đồ mà rớt xuống, từ khóe mắt không tiếng động chảy xuống.
"Chia tay, tôi chỉ cần chia tay." Nước mắt nháy mắt ướt đẫm cả khuôn mặt cô, trước mắt trở nên mơ hồ, nhưng cô vẫn không hề chớp mắt mà nhìn chằm chằm anh, nghiến răng nghiến lợi rõ ràng mà lặp lại: "Tôi muốn cùng anh chia tay."
U ám dày đặt âm thầm dâng lên cuồn cuộn trong đáy mắt Hạ Cảnh Tây, biểu cảm trên gương mặt anh bao phủ bởi sương mù cùng lạnh lẽo, anh nhếch môi, giọng nói thản nhiên: "Thu hồi lời nói cáu kỉnh của em lại, đêm nay tôi sẽ không dỗ dành em."
Cô còn đang khóc.
Anh đột nhiên buông ra những trói buộc đối với cô, trong lòng phiền muộn, khuôn mặt phát lạnh, giọng nói càng thêm lạnh: "Lên lầu, đi đem chính mình rửa sạch sẽ, ở trên giường chờ tôi."
"Trên giường chờ anh làm cái gì?" Thân thể bị giam cầm đột nhiên được tự do, nhưng một tia sức lực cuối cùng còn sót lại cũng mất đi, Tang Nhược vô lực mà dựa vào cửa: "Làm tình sao? Làm một lần rồi coi như chuyện gì cũng chưa từng phát sinh qua?"
"Hạ Cảnh Tây, anh đem tôi thành cái cái gì hả? Bạn giường ư?"
Khuôn mặt tuấn tú của Hạ Cảnh Tây bỗng chốc lại âm trầm.
"Tang Nhược." Anh gọi tên cô, như đang cảnh cáo cô rằng anh sắp mất hết kiên nhẫn.
Tang Nhược không chút sợ hãi nhìn anh.
"Hạ Cảnh Tây, anh yêu tôi sao?" Cô đột nhiên hỏi.
Không khí dường như ngưng trệ ngắn ngủi vài giây.
Nước mưa trên váy từng giọt rơi xuống thảm, vô thanh vô tức bị chôn vùi như chưa từng phát ra âm thanh, chỉ có màu thảm dần dần tối lại mới chứng minh rằng nước mưa từng tồn tại.
Gương mặt Tang Nhược vốn đang tái nhợt đột nhiên trở nên không buồn không vui, chỉ có cằm cùng sườn mặt bị ửng đỏ do bị anh nắm lấy khi nảy, da thịt cô thật sự quá mềm mại, một chút dùng sức cũng không chịu nổi.
Cô vẫn duy trì tư thế ban đầu, kiềm chế nước mắt muốn rơi xuống, đè nén cảm giác khó chịu ở nơi ngực đang muốn hoàn toàn nuốt chửng lấy trái tim mình kia, giọng điệu chắc chắn mà thay anh trả lời: "Anh không yêu tôi."
Hô hấp tựa hồ vững vàng một cách quỷ dị, chỉ là ngón tay cùng đáy lòng vẫn không kiềm chế được mà run rẩy, khó chịu vẫn mãnh liệt chiếm cứ lấy thân thể cô từng tấc một, khiến cô không cách nào suy nghĩ, không thể hít thở được.
Lông mi cong khẽ động, không biết hạt mưa hay là nước mắt thuận theo rơi xuống.
Ánh mắt Hạ Cảnh Tây khóa chặt khuôn mặt cô, đôi mắt trước sau như một, đều là lạnh lẽo không có độ ấm, như là đang trào phúng cô thế mà lại một lần nữa hỏi ra loại vấn đề ngu xuẩn này.
Trái tim Tang Nhược giống như bị bóp chặt, đau đớn khác kịch liệt nhanh chóng lan tràn ra, dọc theo thần kinh dọc theo mạch máu truyền tới mỗi ngóc ngách trên toàn thân thể cô.
Dường như đã tích góp từ thật lâu thật lâu rồi, nỗi đau này từ trước đến nay chưa từng có.
Mặt cô ngày càng trắng bệch.
Trong biệt thự nhiệt độ ổn định, nhưng chiếc váy đen ướt đẫm dán sát da thịt, làm cô cảm thấy thật lạnh, lạnh thấu xương tủy.
Trước mắt mê mang, cô như cái xác không hồn mà nuốt nước bọt.
Đầu óc hỗn loạn, ý thức dần dần mê man, Tang Nhược cảm thấy chính mình sắp chống đỡ không nổi nữa.
Nhưng mà người đàn ông trước mặt trước sau vẫn vẻ mặt hờ hững, thờ ơ lạnh nhạt.
"Anh không yêu tôi." Cô lặp lại, cũng không biết là đang nói cho ai nghe: "Anh chỉ dỗ dành tôi lúc nào anh muốn thôi, tôi đối với anh mà nói, đến tột cùng chỉ là một sủng vật biết nghe lời, vẫn là bạn giường?"
Lồng ngực ngày càng khó thở, giống như có một tảng đá ngàn cân đang đè ép xuống, ép tới mức làm cho cô thở không nổi, gần như ngạt thở, cô chỉ biết dùng sức để móng tay cắm vào lòng bàn tay, dùng sự đau đớn này để nhắc nhở chính mình duy trì tỉnh táo.
Cô cố gắng ổn định hơi thở, để chính mình không đến nỗi lại chật vật lần nữa.
Ngón tay siết chặt, Tang Nhược cùng anh đối mặt, đôi mắt anh trước sau không đổi, là môt vòng xoáy sâu không thấy đáy, phản chiếu hình bóng của cô, giống như không một tiếng động khiến cô trầm luân, không cho cô có cơ hội tránh né.
Anh luôn là như vậy.
Nhưng như vậy thì sao, anh không yêu cô.
"Hạ Cảnh Tây." Cô bị bao phủ trong mệt mỏi dày đặc, đau đớn kịch liệt ban đầu biến thành cơn đau âm ỉ, kéo dài không dứt, Tang Nhược khàn giọng lên tiếng, quanh quẩn trong đó là âm thanh run rẩy: "Anh yên tâm, tôi không cần anh dỗ dành, cũng không bao giờ cần nữa."
Cô thẳng tắp nhìn chằm chằm anh, dùng chút sức lực cuối cùng nói: "Tôi không cần anh, chúng ta chia tay, tôi nghiêm túc."
Có hung ác cùng nham hiểm đang yên lặng hiện trong mắt Hạ Cảnh Tây.
Anh nhìn chằm chằm cô, ánh mắt u ám lạnh lẽo, lửa giận trong lòng bùng lên không có nơi nào trút ra.
Đột nhiên, anh đưa tay ra kéo cô đi, một cái tay khác mở cửa, quay lại nhìn cô trong mắt đầy sự mỉa mai lạnh lùng: "Muốn chia tay phải không? Vậy lập tức đi đi."
Hạt mưa theo gió lạnh thổi vào.
Tang Nhược mím môi không lên tiếng, thu hồi ánh mắt không muốn nhìn anh một cái nào nữa, nhấc chân định đi ra.
"Tang Nhược." Giọng nói lạnh như băng truyền ra từ đôi môi mỏng của người phía sau.
Tang Nhược không ngừng lại.
Cho đến khi ——
"Tôi đối với cô mà nói không chỉ hai năm, đây chính là tình yêu của cô ư?" Câu nói không nhanh không chậm, tựa như đang trào phúng, lại giống như không chút để ý ung dung cùng tự tin chắc chắn.
Thân thể Tang Nhược cứng đờ, đầu ngón tay đang ở bên hông không nhịn được mà run lên.
Anh nghe được.
Hoá ra đêm đó ở thành phố Đông anh thật sự nghe được cuộc gọi của cô, đoán được ý cô.
Sống lưng căng thẳng, cô không nhúc nhích.
Ánh sáng trước cửa sáng ngời đem bóng dáng hai người giao nhau hòa thành một khối thân kéo dài, Hạ Cảnh Tây liếc mắt nhìn, một lần nữa uể oải nhấc lên mí mắt nhìn xuống tấm lưng gầy yếu mỏng manh của cô.
"Nói chuyện." Anh ra lệnh, giọng điệu vẫn lạnh lùng như trước.
Tang Nhược cứng đờ xoay người lại.
Đôi môi mỏng của anh hiện ra một đường cong nhỏ kín đáo, che đậy bởi vẻ lạnh lùng uy nghiêm, giống như ánh mắt anh nhìn cô.
Một đôi môi bạc tình.
"Tôi không phải đang cáu kỉnh, tôi thật sự muốn cùng anh chia tay." Cô nhìn anh không chớp mắt, mở miệng, đọc rõ từng chữ rất kiên định:"Hạ Cảnh Tây, tôi không muốn, cũng sẽ không lại lần nữa yêu anh."
Cơn đau từ trong thân thể phát ra tùy ý mà quấy phá lung tung, đem cô hành hạ, đem cô chôn vùi.
"Sẽ không lại yêu anh nữa."
Cô nhấc chân.
Môi mỏng Hạ Cảnh Tây bỗng nhiên mím chặt thành một đường thẳng tắp.
Sương lạnh cùng lệ khí lặng yên nhuộm lên gương mặt anh, hàn ý từ trong xương cốt phát ra, quai hàm siết chặt đến cực điểm, anh nhếch môi, cười lạnh: "Đi ra cánh cửa này, đừng có trở về nữa, Tang Nhược, tôi sẽ không lại dung túng cô."
Tang Nhược không dừng bước cũng không quay đầu lại, lưng thẳng mắt nhìn về phía trước, cô không màng tất cả, ra đi giữa cơn mưa lớn.
Bóng lưng quyết tuyệt.
************
Đoạn Du một giờ trước có liên hệ với Tang Nhược.
Hôm nay mọi việc thật thuận lợi, Tang Nhược tạo hình với bộ sườn xám tham gia hoạt động sự kiện của nhãn hiệu nhận được đông đảo lời khen ngợi, Weibo về cô nhiệt độ cao vẫn chưa hạ nhiệt. Bởi vì vai diễn bình hoa trước kia trong bộ điện ảnh hấp dẫn ánh mắt mọi người, ngày thường ít xuất hiện nên không có tin tức bất lợi nào, cho nên Weibo về cô thảo luận hầu như đều là tích cực ca ngợi vẻ đẹp.
Tỉ như ——
"A, cô gái này mặc sườn xám thật sự quá đẹp! Ta cũng đã liếm màn hình mười mấy hai mươi lần rồi."
"Ô ô ô, đây là cái gì thần tiên mỹ nhân nhi nha, làm cho người ta phải hâm mộ từ dáng người đến giá trị nhan sắc!"
"Anh anh anh, Tang Tang mà tui giấu đi giờ đã bị những người khác thấy được, lại nhiều thật nhiều thật nhiều tình địch aaaaaaa."
"......"
Đương nhiên cũng có bình luận xấu, ví dụ như fans Triệu Thiên Mạn điên điên khùng khùng, nhưng nhìn chung mà nói đều là các bình luận ca ngợi về mặc sườn xám, cho nên Đoạn Du chỉ gọi người lưu ý một chút về người bôi đen liền không có quá nhiều quan tâm.
Mãi đến khi Châu Châu vô cùng lo lắng nói cho cô rằng tất cả hình ảnh Tang Nhược mặc sườn xám cùng liên quan đến chuyện đó trên Weibo đều bị xóa.
Ảnh chụp, video, gif, thảo luận......
Phàm là những gì có liên quan đến hoạt động của Tang Nhược hôm nay đều trong nháy mắt không còn, không chỉ có như thế, còn có một số blogger khác cũng bị đánh bom và ngay cả những bức ảnh sườn xám được chuyển sang các nền tảng khác cũng không được tha.
Trên mạng tìm không thấy một thông tin nào liên quan đến ảnh chụp sườn xám của Tang Nhược, trừ bỏ bị người ta lưu lại trước đó, nhưng cũng có những cư dân mạng khoe ra chính mình còn lưu được ảnh chụp, ngay sau đó cũng bị đánh rớt.
Đoạn Du ngây ngốc.
Cô đương nhiên biết loại tình huống này chỉ có một loại khả năng —— có nhà tư bản tham gia.
Cô đầu tiên nghĩ đến Triệu Thiên Mạn, dù sao Triệu Thiên Mạn cùng Tang Nhược có mâu thuẫn với nhau, sau lưng cô ta không chỉ có quan hệ với bên truyền thông mà còn có Hạ Cảnh Tây là kim chủ chống lưng, muốn làm việc này đúng là dễ như trở bàn tay.
Cô trực tiếp gọi điện thoại cho Tang Nhược, cũng mặc kệ tối nay là cuộc hẹn hò của cô ấy cùng nam hồ ly tinh kia, nhưng cô gọi thật nhiều lần đều không có người nghe máy, thời điểm muốn bỏ cuộc đến nơi thì lại gọi được.
"Chị Đoạn Du." Quen biết Tang Nhược lâu như vậy nhưng đây là lần đầu tiên cô ấy nghe được âm thanh không biết diễn tả như thế nào từ cô.
Nói như thế nào đây.
Thật giống như là không còn sức sống, bị vứt bỏ mong manh đến tận cùng, tùy thời đều sẽ tan theo làn gió, nhưng nếu chỉ dùng một từ để hình dung thì căn bản không đủ để hình dung, chỉ khiến người ta thấy đau lòng, chỉ muốn đem cô che chở trong ngực.
Đoạn Du tim như bị bóp chặt: "Tang Nhược em làm sao vậy?"
Cô nghe được tiếng mưa rơi.
"Em đang ở bên ngoài sao?" Cô nhíu mày.
Nhưng Tang Nhược không trả lời.
Đoạn Du gấp gáp: "Tang Nhược!"
Một lúc lâu, cô mới nghe được Tang Nhược trả lời lại, giống như đang cực lực khắc chế cái gì đó: "Chị Đoạn Du, chờ một lúc nữa chị có thể...... Tới đón em không? Biệt thự Vận Hà, em không có xe."
Đoạn Du rất sợ cô xảy ra chuyện, vội vàng chạy tới.
Mãi một lúc sau cô mới nghĩ tới địa chỉ theo như lời Tang Nhược nói, bất giác mà phản ứng lại, biệt thự Vận Hà là khu biệt thự nổi danh nhất ở thành phố Tây, trên thị trường là vô giá, người ở nơi này không phú thì cũng quý.
Tang Nhược như thế nào......
Không đợi cô nghĩ sâu xa, xuyên qua màn mưa thân ảnh Tang Nhược bỗng nhiên xuất hiện trong tầm mắt, bóng lưng phá lệ thẳng tắp, cô từ một căn biệt thự đi ra.
"Tang Nhược!" Chị vội vàng đẩy cửa xuống xe.
Bước ra khỏi cổng biệt thự, mưa to ập đến, cả người Tang Nhược lại lần nữa ướt đẫm, nước mưa làm cho tầm mắt cô trở nên mơ hồ, gió vào người lạnh đến thấu tận xương tủy, nhưng cô không lùi bước không chần chờ.
"Cô Tang!" Tài xế vẫn luôn chờ bên ngoài thấy thế theo bản năng bung dù che cho cô, anh không biết Hạ tổng và Tang tiểu thư đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì, chỉ có thể nói: "Cô muốn đi đâu? Tôi đưa cô đi."
Tang Nhược tránh qua một bên, né tránh.
Cô gắt gao mím chặt môi, cố chịu đựng cơn đau âm ỉ để mặc nó len lỏi trong thân thể vô cùng khó chịu, cô đi bằng giày cao gót, mặc kệ chân đau cùng làn da ở gót chân đã bị rách, từng bước hướng về phía Đoạn Du mà đi tới.
Đoạn Du ba chân bốn cẳng chạy đến trước mặt Tang Nhược cầm chặt tay cô, nhìn thấy sắc mặt cô trắng bệch, chật vật đến cực điểm, trên tay không hề có chút độ ấm, lập tức đem cô mang lên xe.
Cô ấy bật máy sưởi, lại tìm khăn lông.
Nhưng Tang Nhược chỉ nắm chặt khăn lông, vẫn không nhúc nhích, cô rõ ràng nhìn thấy đầu ngón tay Tang Nhược nắm chặt khăn lông đều trắng bệch, dùng sức cực lớn, trên mu bàn tay còn có thể thấy gân xanh mơ hồ xuất hiện.
Đoạn Du cực kỳ lo lắng, muốn lấy khăn lông lau giúp cô: "Tang Nhược, chị......"
Thân thể Tang Nhược run rẩy, không kiềm chế được.
Rất lạnh.
Thân thể co quắp, cô cực lực khắc chế, thanh âm thực nhẹ nhưng lại kiên định chưa từng có: "Chị Đoạn Du, đi thôi."
Đoạn Du sửng sốt, sau đó khởi động xe.
"Được rồi, chị Đoạn Du liền mang em rời khỏi nơi này, đừng khổ sở nữa, ngoan a." Cô không đành lòng lại hỏi, khó có được dùng giọng điệu ôn nhu dỗ dành.
Cô đại khái đã đoán được chuyện gì.
Có thể làm Tang Nhược thương tâm khổ sở như thế, ngoài tình cảm, ngoài nam hồ ly tinh kia còn có thể là cái gì? Mà lần này đau khổ như vậy, ước chừng chỉ có một loại khả năng là chia tay.
Tang Nhược khẳng định là rất yêu người đàn ông kia, yêu nhiều hơn so với sự tưởng tượng của cô, nhưng từ trước tới giờ trong tình yêu người nào yêu nhiều hơn thì người đó thương tâm càng nặng, sẽ bị thương đến thương tích đầy mình.
Ai.
Đôi tay nắm lấy vô lăng thật cẩn thận lái xe, trong lòng Đoạn Du không tiếng động thở dài, không nói thêm gì nữa, để cho Tang Nhược đủ không gian.
Cô nghĩ, khóc ra được thì tốt rồi.
Nhưng Tang Nhược không có khóc, sau khi ra khỏi biệt thự cô liền không rơi một giọt nước mắt nào, cô chỉ đem gương mặt úp vào cửa kính xe lạnh lẽo, ngơ ngẩn mà nhìn bên ngoài, đôi mắt không hề có tiêu cự.
Cô vốn tưởng rằng chính mình đối với Hạ Cảnh Tây chung quy có một chút đặc biệt, trước đây anh là thật sự rất nuông chiều cô, cô muốn cái gì, chỉ cần nói ra anh đều sẽ thỏa mãn.
Nhưng sự thật, chỉ cô nghĩ vậy mà thôi.
Anh không có để tâm, trước nay đều là do cô muốn quá nhiều.
******************
Tài xế trơ mắt nhìn Tang Nhược bị người khác mang đi, nôn nóng dậm chân thở dài, sau đó anh vội vàng đi vào biệt thự.
"Hạ......" Lấy hết dũng khí định báo cáo, nhưng lời còn chưa kịp nói ra khỏi miệng thì đã bị mắc kẹt trong cổ họng.
Tài xế giật mình một cái.
Anh ta từ trước đến giờ chưa thấy qua sắc mặt Hạ tổng khó coi đến như vậy, cả người vô cùng u ám, cảm giác áp bách cực lớn, làm mọi người căn bản không dám tới gần, đặc biệt là cặp mắt kia, nhìn một cái liền lạnh cả sống lưng.
Quá khủng bố.
"Hạ...... Hạ tổng......" Anh ta nói lắp.
Lạnh lẽo cùng sương mù đem cả khuôn mặt Hạ Cảnh Tây phủ kín thật dày, dày đặc u ám cuồn cuộn trong đáy mắt anh, và những đường nét trên khuôn mặt anh căng chặt, anh nhìn chằm chằm phương hướng Tang Nhược rời đi, giọng nói âm trầm không hề có độ ấm từng chữ phát ra từ sâu trong cổ họng anh: "Đi xuống rồi?"
Tài xế vừa kịp phản ứng lại đây là nói cô Tang.
"Không phải, là có người tới đón cô Tang: "Tài xế giải thích, dừng một chút lại thử thăm dò hỏi: "Hạ tổng, muốn tôi đi đem cô Tang đưa trở về sao?"
Hạ Cảnh Tây cười lạnh.
"Để cô ấy đi, đúng là thiếu giáo huấn." Gân xanh thái dương bỗng dưng nổi lên, anh nói lời cay độc, gần như nghiến răng nghiến lợi.
Trong lòng tài xế nhảy dựng, không dám nói thêm nữa.
Hạ Cảnh Tây lấy ra hộp thuốc, ngón tay theo bản năng mà dùng nhiều lực, hộp thuốc nháy mắt bị bóp nát.
"Ra ngoài." Môi mỏng vô tình động đậy, anh phun ra hai chữ.
Tài xế vội vàng đáp ứng, vô cùng chu toàn cài lại cửa.
Tiếng mưa rơi bị ngăn cách ở ngoài biệt thự, cuối cùng cũng không nghe thấy nữa.
Hạ Cảnh Tây mặt không biểu cảm vân vê điếu thuốc, định bật lửa châm thuốc, nhưng hết lần này đến lần khác bật lửa vài lần đều thất bại.
Sắc mặt của anh trong nháy mắt thấp xuống vài độ.
Bỗng dưng, anh đem hộp thuốc cùng bật lửa ném xuống đất thật mạnh, mở cửa đi ra ngoài.
"Hạ tổng?" Tài xế còn chưa đi xa, thấy thế cho rằng anh muốn ra ngoài: "Chúng ta đi đâu?"
Đêm đã khuya, bóng đêm bao phủ, Hạ Cảnh Tây khuôn mặt u ám đến nỗi muốn cùng bóng đêm hòa thành một thể.
"Đưa chìa khóa xe cho tôi." Gương mặt anh lạnh như băng.
Tài xế không dám do dự, nhanh chóng đem chìa khóa xe đưa cho anh.
Giây tiếp theo, liền thấy Hạ tổng nhanh chân đi về phía chiếc xe, tài xế sửng sốt đứng im tại chỗ, chờ lúc phản ứng lại muốn thay Hạ tổng bung dù, anh đã sớm lên xe, sau khi khởi động xong phi như như bay ở trong mưa mà rời đi!
*****************
Hội quán Lan Thanh.
Ban đêm thành phố mưa to cũng không ảnh hưởng đến sự náo nhiệt ở nơi này, một nhóm người mê đắm chơi bời sống mơ mơ màng màng, ca hát, chơi bài, cùng tán tỉnh trai gái.
Thình lình nghe thấy có người kêu anh Hạ trở lại, Hạ Mạnh đang chơi bài động tác bỗng chốc dừng lại.
"Anh Hạ!" Anh ta ngẩng đầu hướng anh giống như cười lấy lòng, định nói cái gì đó, lại thoáng nhìn khuôn mặt như là muốn giết người của anh, anh ta lập tức giật mình một cái.
"Anh Hạ......" Rốt cuộc không hỏi đã xảy ra chuyện gì, anh ta coi như không nhìn thấy, cợt nhả hỏi: "Anh như thế nào lại về rồi? Có phải là cảm thấy cuối tuần cùng các anh em ở một chỗ mới có ý nghĩa không?"
Hạ Cảnh Tây ngay cả liếc anh ta một cái cũng không thèm, vẻ mặt âm trầm ra hiệu người khác nhường chỗ cho anh.
Hạ Mạnh không chút nào để bụng chính mình mặt nóng dán mông lạnh, tiếp tục định tiến lên, một khuôn mặt cười tươi như hoa: "Anh Hạ, anh muốn kiểu bài nào, em cho anh."
Hạ Cảnh Tây tiếp nhận điếu thuốc người khác đưa ngậm ở khóe môi, nghe vậy mặt không biểu cảm lạnh lẽo liếc mắt nhìn anh ta một cái: "Không đánh bài liền cút đi, cười tươi như vậy sao không đi diễn hài luôn đi?"
Hạ Mạnh: "......"
Mẹ nó.
Anh ta lại như thế nào chọc giận anh Hạ rồi?
Nhưng thật nhanh, anh ta nơm nớp lo sợ phát hiện đêm nay mọi người giống như đều chọc giận anh Hạ, chỉ cần là ngồi xuống chơi bài, liền không ai không bị anh Hạ không chút khách khí mà thắng tiền.
Xác thực mà nói, chỉ có mình anh Hạ là người thắng.
Không chút nào nương tay.
Tư thế đó, như là muốn đem tất cả gia sản bọn họ đoạt hết, nhưng hết lần này đến lần khác gương mặt anh Hạ sau khi thắng nhiều như vậy vẫn không hiểu lạnh thấu xương, dáng vẻ lười biếng chậm rãi, khó có được bộ dạng ngậm thuốc lá thái độ dạo chơi nhân gian.
Không ai dám nói chuyện, áp lực lặng yên bao phủ không gian.
Hồi lâu.
"Cảnh Tây." Úc Tùy đứng ở ngoài quan sát thờ ơ phun ra vòng khói kêu tên anh, nhướng mày, nhàn nhạt mà nói: "Chúng ta tâm sự việc về bộ phim."
Hạ Cảnh Tây nhếch mắt liếc nhìn anh.
Cuối cùng, anh ném ra bài tuyệt sát trong tay, thành công làm những người khác một trận quỷ khóc sói gào.
Hai người đi đến một nơi an tĩnh.
Hạ Cảnh Tây gạt tàn thuốc rồi hơi ngửa đầu hút một ngụm, chậm rãi phun ra vòng khói, đáy mắt phủ đầy lạnh lẽo cảnh cáo: "Đừng uổng phí tâm tư nữa, bộ phim của anh cô ấy sẽ không nhận."
Úc Tùy không nhịn được nhếch nhẹ khoé môi khó mà phát hiện.
Đôi mắt rủ xuống, ánh mắt rơi vào vết đỏ tươi giữa ngón tay, anh ta tiếp tục ngước mắt nhìn về phía khuôn mặt lạnh lùng của người bên cạnh, không chút để ý hỏi: "Hot search của Tang Nhược hôm nay là do anh loại bỏ?"
Động tác hút thuốc Hạ Cảnh Tây hơi ngừng, anh nhìn sang người bên cạnh.
Ánh mắt hai người chạm vào nhau.
Trong mắt Úc Tùy chứa một tia sáng, cười nhạt: "Hôm trước Tang Nhược tới thử vai, anh vì cái gì mà phát cơn giận lớn đến như vậy, là bởi vì người phụ nữ ngu xuẩn của Hạ Mạnh chơi đùa chút mưu kế sao?"
Anh ta hút một hơi thuốc lá.
"Không phải, mà là bởi vì Tang Nhược mặc sườn xám." Khói thước nhàn nhạt bao phủ, anh lại cười khẽ: "Vì cái gì Tang Nhược lại không thể nhận bộ phim của tôi, là bởi vì cô không thích hợp sao? Không phải, là bởi vì trong phim cô ấy bị yêu cầu mặc sườn xám, còn diễn cảnh lộ lưng."
Anh ta phủi tàn thuốc, ý vị thâm trường: "Tang Nhược mặc sườn xám trông rất đẹp, vừa thuần khiết lại gợi dục vọng, quyến rũ phong tình cùng ôn nhu dịu dàng ở trên người cô cực kỳ hoà hợp, khí chất độc nhất vô nhị, khiến người ta vừa nhìn qua là không quên được, là một người đàn ông......"
"Úc Tùy," Hạ Cảnh Tây đem lời nói của anh ta đánh gãy, môi mỏng nhếch lên một vòng cung lạnh lùng, trong đó nhiễm đầy sương lạnh cùng trào phúng sâu sắc: "Nếu Hứa Lan Thanh biết anh nhớ thương người phụ nữ của tôi như thế? Không biết chuyện gì sẽ xảy ra nhỉ?"
Trong mắt anh lệ khí cùng u ám nổi lên cuồn cuộn, hiếm khi thấy được rõ ràng sự không kiên nhẫn.
Úc Tùy vẫn bình tĩnh cùng anh đối diện.
Chợt, anh ta thoáng nhướng mày: "Anh loại bỏ hot search, xóa Weibo, anh đã làm những người có ấn tượng đối với việc Tang Nhược mặc sườn xám cũng bị xoá? Xóa những tấm ảnh do những người khác lưu lại?"
Trong nháy mắt, lạnh lẽo trở nên nồng đậm, vô cùng sắc bén càng bao trùm lấy toàn thân Hạ Cảnh Tây.
Chỉ một cái liếc mắt, cũng đủ làm người ta không rét mà run.
"Cậu đến tột cùng là muốn nói cái gì?" Hầu kết lên xuống, giữa môi mỏng Hạ Cảnh Tây phát ra âm thanh, từng chữ thật lạnh lẽo.
Úc Tùy không trả lời mà hỏi lại: "Tang Nhược ở bên cạnh anh cũng thật lâu đi, nếu không phải lần đó Hạ Mạnh gặp được, ai cũng không biết, tại sao chưa bao giờ thấy anh đưa cô ấy đến cho chúng tôi gặp mặt?"
Đôi mắt Hạ Cảnh Tây phút chốc hàn ý thật sâu.
Úc Tùy từ trước đến nay luôn ít nói, trong mấy người chỉ có anh ta cùng Hạ Cảnh Tây tính tình giống nhau nhất, trong xương cốt đồng dạng lạnh nhạt bạc tình, đối với chuyện người khác không chút nào quan tâm, đặc biệt là tình cảm.
Đêm nay hiếm thấy anh ta cười khẽ, dường như không để ý đối với ánh mắt cảnh cáo của anh, tự mình tiếp tục nói: "Bỏ hot search, xóa Weibo là anh không muốn ngoài anh ra, người khác không ai được nhìn thấy bộ dáng cô ấy mặc sườn xám. Giống như đêm qua anh đem áo khoác lên người cô ấy, nhằm che đậy cơ thể lại."
"Không mang theo cô ấy giới thiệu, ngoài việc anh biết rõ Hạ Mạnh thích nhìn phụ nữ, đó cũng là vì lý do tương tự như việc mặc sườn xám, Hạ Mạnh nói gặp được anh cùng Tang Nhược lần đó, cô ấy sau đó đeo mũ?"
Nhàn nhạt khói thuốc tràn ngập.
Úc Tùy cười nhạo: "Đêm qua chỉ có tên Hạ Mạnh ngu xuẩn kia nhìn không ra anh đối Tang Nhược có tính chiếm hữu, cậu ta bị anh nhằm vào, ngoại trừ việc người phụ nữ kia của cậu ta bày mưu kế thì càng là vì hai mắt cậu ta nhìn Tang Nhược nhiều."
"Anh không muốn để cho người khác nhìn Tang Nhược nhiều, dù chỉ là một chút, không muốn bộ dáng mặc sườn xám của cô ấy bị người khác nhìn thấy, không muốn.... Anh đối với Tang Nhược lòng chiếm hữu có bao nhiêu mạnh mẽ, Cảnh Tây, chính anh có biết không?"
Điếu thuốc đỏ giữa ngón tay sáng tối, tích góp thành một đoạn tàn thuốc, Hạ Cảnh Tây phủi rớt.
Anh đột nhiên hút một hơi mạnh.
Khói thuốc xanh trắng đem gương mặt cứng rắn lạnh lẽo bao phủ, gương mặt mơ hồ, càng làm cho người ta nhìn không thấu ánh mắt của anh.
Một tay đút túi quần, đầu lưỡi để dưới hàm răng, anh như trước đối diện với Úc Tùy.
Chợt, anh giật giật khóe môi, cả người bình tĩnh cùng lạnh lẽo tới cực điểm, khinh thường cười lạnh: "Nói nhiều như vậy, như thế nào, cậu là muốn nói tôi yêu Tang Nhược sao?"
Anh chậm rãi phun ra một vòng khói, hơi hơi nâng mặt dáng dấp lặng yên không một tiếng động mà tràn ra một cổ gợi cảm khó có thể hình dung.
Anh khinh giọng: "Là một người đàn ông đối với phụ nữ của chính mình đều có dục vọng chiếm hữu, dù là không có cảm tình, cậu lúc trước sủng Hứa Lan Thanh cũng như vậy, đối với cô ấy sự chiếm hữu chắc ít? Anh yêu cô ấy? Còn không phải đem cô ấy thành thế thân sao."
Câu nói cuối cùng, không chút khách khí.
Thuốc sắp hết cháy hết, anh dập tắt, tuỳ ý lại châm một điếu khác.
"Tôi không yêu Tang Nhược." Môi mỏng mấp máy, anh hờ hững giễu cợt.
Úc Tùy "A" một tiếng.
"Vậy đừng cản trở cô ấy đóng phim, tôi đây lập tức gọi điện thoại cho cô ấy, muốn cho cô ấy biết chúng tôi vẫn tiếp tục hợp tác dự án phim này." Anh ta đạm mạc nói: "Anh khó chịu là chuyện của anh, cùng tôi không quan hệ."
Hạ Cảnh Tây ánh mắt chợt trở nên lăng lệ.
Úc Tùy hút hết điếu thuốc, ngay trước mặt anh gọi điện thoại cho Tang Nhược, nghĩ đến cái gì, anh ta liếc mắt nhìn anh một cái, hừ lạnh đi sang bên cạnh.
Điếu thuốc chỉ mới vừa hút bỗng chốc bị dùng sức bấm gãy, Hạ Cảnh Tây sắc mặt khó coi, toàn bộ gân xanh trên cánh tay nổi lên.
Hô hấp có chút khó khăn, anh đưa tay mở ra hai viên cúc áo.
"Úc Tùy." Anh thấp giọng cảnh cáo, u ám cùng lệ khí lặng yên không một tiếng động tràn đầy trên gương mặt anh.
Úc Tùy xoay người liếc nhìn anh, lúc đang bị anh nhìn chăm chú thì mở miệng: "Tang Nhược......"
Sự lạnh lùng từ toàn thân Hạ Cảnh Tây phát ra càng thêm lãnh lệ, một khuôn mặt cực kì u ám.
Úc Tùy khóe miệng gợi lên nụ cười như có như không.
Giây lát, anh ta lại bấm điện thoại, không hề báo trước hỏi: "Hai người chia tay?"
Hạ Cảnh Tây môi mỏng mím chặt, cơ hồ thành một đường thẳng tắp.
Úc Tùy trầm ngâm, đột nhiên cười, không chút khách khí mà trào phúng: "Xem ra anh bị cô ấy đá." Anh nhìn Hạ Cảnh Tây nói, "Tang Nhược đi rồi, cái gì cũng không mang theo, ngay cả điện thoại cô ấy cũng không nhận."
Tác giả có lời muốn nói: Đến rồi, cảm ơn tất cả mọi người đã ủng hộ!
+++++++++++++++++++++++++++++++++++++
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...