Hà Dĩ Kiệt bưng bát cháo lên đưa tới trước mặt cô, vẻ mặt chuyên chú: "Nếu em muốn tự mình ăn, vậy thì hãy tự xúc cháo ăn đi. Còn nếu em vẫn bướng bỉnh không ngoan, anh lại có biện pháp để khiến em phải nghe lời."
Đôi mắt của Tương Tư rưng rưng nước mắt. Cô hung hăng trừng mắt nhìn anh, nhưng anh lại cười cười vẻ đầy vô lại: "Thế nào, em còn muốn anh giúp em ăn không?"
Anh cố tình nhấn mạnh chữ giúp đó, Tương Tư hận đến mức hai hàm răng cắn chặt vào nhau mỏi nhừ. Cô đưa cầm lấy bát cháo, xoay người lại, buồn bực không lên tiếng bắt đầu ăn cháo. Cho đến khi ăn cạn sạch bát cháo, cô mới nặng nề đặt cái bát không xuống, xoay người nằm ở trên giường, kéo chăn che mặt lại.
Hà Dĩ Kiệt nhìn vào hình dáng nho nhỏ đang nằm dưới chăn, trái tim tràn ngập sự chua xót. Anh đứng ở bên giường nhìn cô một lát, sau đó xoay người yên lặng đi ra khỏi phòng bệnh.
Nghe thấy tiếng đóng cửa, Tương Tư mới kéo chăn xuống, trên gương mặt còn tràn đầy vệt nước mắt kia chỉ thấy vẻ trống rỗng đến ngỡ ngàng lẫn sự cô đơn. Cô không biết tới khi nào cô mới có thể hoàn toàn thoát khỏi Hà Dĩ Kiệt.
Nhưng cô không biết, có một ngày, khi cô thật sự phải vĩnh viễn rời khỏi anh thì cô lại không đành lòng. Cô cảm thấy đau lòng, nhưng mọi chuyện đã quá muộn màng. Cô không còn cách nào có thể nhìn thấy anh, chăm sóc anh một đời một kiếp nữa.
Liên tục ba ngày liền, cuối cùng thái độ và vẻ mặt khó chịu của Tương Tư đối với Hà Dĩ Kiệt hầu như đã biến mất không còn. Cô bắt đầu ngoan ngoãn ăn cơm, đi ngủ, khi bác sĩ đến tiêm truyền dịch cô cũng đã phối hợp. Bởi vậy bệnh tình của cô đã ổn định hơn, không còn thấy dấu hiệu phát sốt trở lại nữa.
Nhưng lúc này cũng chính là thời điểm cô phải tới thành phố C để tĩnh dưỡng.
Hôm đó Hà Dĩ Kiệt xin nghỉ phép. Vốn dĩ ngày đó Đỗ Phương Phương nói muốn cùng anh trở về kinh một chuyến. Nhưng không ngờ sáng sớm hôm đó, người hầu trong nhà Đặng Hoa gọi điện thoại cho cô, nói là Tần Mộ Chi đột nhiên trở lại, nhưng không biết đã xảy ra chuyện gì, vừa thấy mặt đã nêu ra ý định muốn ly hôn. Nhà họ Đặng rối loạn thành một cục. Đặng Hoa không chịu nổi sự kích động lớn như vậy, liến uống thuốc ngủ tự tử. May mà người hầu trong nhà phát hiện kịp thời nên đã đưa cô vào bệnh viện. Nhà họ Đặng không có bậc cha chú ở trong nước, chợt nhớ đến mối quan hệ thân thiết giữa Đặng Hoa và Đỗ Phương Phương, nên họ liền gọi điện cho cô cầu xin cô tới đây một chuyến.
Đỗ Phương Phương vừa nghe thấy vậy liền nổi giận. Vốn dĩ cô đã không có chút ấn tượng tốt đẹp nào đối với Tần Mộ Chi. Sau khi kết hôn suốt một thời gian dài anh ta không trở về nhà, quanh năm suốt tháng Đặng Hoa cũng không hề nhìn thấy được mặt của chồng mình. Hiện tại thì tốt rồi, thật không dễ dàng gì mới trở lại nhà, vậy mà vừa về đã muốn ly hơn với Đặng Hoa! Đỗ Phương Phương hận nhất là chuyện như vậy, trong ý thức của cô, sở dĩ Tần Mộ Chi như vậy, thì chắc chắn ở bên ngoài anh ta có người khác. Nhất định là đã có một con hồ ly tinh nào đó, không hề biết xấu hổ đã thu hút mất hồn vía của anh ta rồi! Rất có thể, chính là cái tên thường xuyên xuất hiện trong miệng Đặng Hoa kia - Tạ Trường An.
Tạ Trường An với Đặng Hoa, cũng giống như Tương Tư với Đỗ Phương Phương cô vậy. Hai người đó tựa như cái gai đâm xuyên nằm mắc ngang trong trái tim của các cô!
Đỗ Phương Phương nói với Hà Dĩ Kiệt một câu, sau đó liền chuẩn bị đi đến bệnh viện thăm Đặng Hoa. Vốn dĩ Hà Dĩ Kiệt còn đang tìm lý do để đưa Tương Tư đi, nhưng hiện tại anh thấy Đỗ Phương Phương có chuyện, liền thừa dịp đồng ý luôn. Anh còn an ủi mấy câu, dặn dò cô đi đường lái xe cẩn thận. Đỗ Phương Phương cũng không kịp cùng anh nhiều lời, trong lòng đang nghĩ tới chuyện của Đặng Hoa, liền vội vã lái xe đi.
Đỗ Phương Phương đi được khoảng mười phút, Hà Dĩ Kiệt liền khởi động xe đi tới bệnh viện của Thẩm Bắc Thành .
Thư ký Triệu đã sắp xếp xe xong xuôi, hành lý của Tương Tư cũng đã được thu dọn gọn gàng. Trước khi đi anh đã cho người tới siêu thị tìm Cận Trường Sinh. Trường Sinh và Tương Tư ở cùng trong phòng nói chuyện cả một buổi chiều. Lúc Trường Sinh đi ra, hai người mắt đều hồng hồng. Tương Tư một mực đưa Trường Sinh xuống tận dưới lầu, còn lưu luyến nhìn nhìn theo cậu mãi không thôi. Nhất Nặc vẫn còn nhỏ như vậy, thím Phúc còn phải chăm sóc cho con bé, mọi sinh hoạt hàng ngày giờ đây chỉ trông cậy vào Cận Trường Sinh mà thôi. Cô rất không yên tâm, nhưng cũng không còn cách nào khác. Tuy cô đã dặn dò tỉ mỉ Trường Sinh rất nhiều nhưng vẫn cảm thấy rất lo lắng. Dù sao, từ ngày được sinh ra cho tới bây giờ, suốt mười tháng qua con gái cô chưa từng bao giờ rời xa khỏi cô một ngày. Hơn nữa nghe Trường Sinh nói lại, mỗi buổi tối Nặc Nặc luôn khóc không ngừng, gần như mỗi ngày đều khóc đến ngủ thiếp đi, trái tim Tương Tư đau đớn giống như bị xé rách ra vậy. Cô không muốn nói cho Hà Dĩ Kiệt biết sự tồn tại của Nhất Nặc, nhưng lại không có cách nào để trở về nhà. Trong lúc nhất thời, cô ngồi đó như bị mất hết hồn vía, mãi cho đến lúc lên xe rời khỏi thành phố A một lúc lâu, có lẽ không sao chịu nổi nữa cô đã rơi nước mắt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...