Đừng Bỏ Lỡ Tình Yêu

Rõ ràng là trong lòng Hà Dĩ Kiệt chứa những người phụ nữ khác. Vì những người phụ nữ khác đó mà anh đã tức giận với cô ta, còn đánh cô ta một cái tát nữa. Cô ta kể lại thì không có người nào tin lời cô ta nói, ba mẹ ông ngoại đều nói chuyện giúp cho anh, nói gần nói xa, ý tứ tựa như mọi người đều trách cứ cô ta đã quá tùy hứng !

Giờ đây ông ngoại là người thương cô ta nhất lại càng mắng cô ta dữ dội hơn, bắt cô ta dừng lời, diễ●n☆đ●ànlê☆q●uýđ●ôn quát cô ta chuyện bé xé ra to. Nhưng mà, cái này có thể coi như là chuyện nhỏ hay sao? Chồng của cô ta có ngoại tình trong tâm tưởng, cô ta lại vẫn không thể náo loạn lên được hay sao?

Hà Dĩ Kiệt nhìn mặt mà nói chuyện, đáy mắt ánh thoáng hiện ánh nhìn thâm thúy, lập tức liền xoay người đi tới trước mặt Đỗ Phương Phương, ôm lấy cô ta bộ dáng ăn nói khép nép, mở miệng nói xin lỗi: "Phương Phương, đây là lỗi của anh, anh không nên đánh em như vậy, anh rất xin lỗi em, em đừng tức giận nữa, có cái gì nóng giận, dienndannleequyydonn chờ về đến nhà em hãy trút hết lên trên người của anh, bây giờ ở đây toàn những bậc trưởng bối cả, chúng ta không nên làm náo loạn như vậy, được không..." 

Đỗ Phương Phương thét chói tai, toàn thân run rẩy không ngừng, cô ta lấy một tay lấy đẩy anh ra, liếc nhìn ba ba và ông ngoại vừa nghe xong lời nói của anh, cả hai đều gật gật đầu vuốt cằm bộ dạng vô cùng tán thưởng. Phương Phương càng đặc biệt thấy khó chịu, cô ta quơ lấy ấm trà liềnở bên cạnh ném mạnh xuống trên mặt đất: di◕ễn♠đà‿n♠lê♠q◕uý♠đôn "Hà Dĩ Kiệt, lúc này anh đừng có  giả bộ làm người tốt, anh... anh...”

Cô ta nói từ “anh” mãi một lúc, nhưng cuối cùng lại không nói tiếp cái gì nữa. Đỗ lão tướng quân thấy cô như vậy, không khỏi có chút phiền lòng, liền nghiêm mặt lại, ho một tiếng, giọng nói uy nghiêm: "Phương Phương, lập tức đi thu thập đồ đạc của con rồi sửa đổi ngày cho ông cái tính tình xấu xa kia của con đi! Nếu có lần sau con vẫn còn cố tình gây sự như vậy nữa, ♡diễn‿đàn‿l♡ê‿quý‿đ♡ôn coi chừng ta không tha cho con đâu!"

"Ông ngoại... con không đi, con không quay về nhà đâu.diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn  Anh ta là người lòng lang dạ sói, qua sông đoạn cầu như thế, con không chịu. Anh ta lợi dụng nhà họ Đỗ chúng ta xong liền trở mặt không nhận nợ nữa..." Đỗ Phương Phương nhìn thấy Đỗ lão tướng quân càng càng ra mặt đứng về phía Hà Dĩ Kiệt, càng thêm tức giận, nước mắt rơi không ngừng. Tất cả mọi người  người trong nhà cô ta bây giờ, tại sao ai cũng bị anh ta lừa gạt thế nhỉ?


"Đồ hỗn láo!" Đỗ lão tướng quân khó thở, lại thấy sắc mặt Hà Dĩ Kiệt đỏ bừng đứng ở bên cạnh, xấu hổ không thôi, thân hình rắn chắc như thép của ông liền vượt qua cái bàn, bay thẳng tới trước mặt Đỗ Phương Phương. Đỗ Phương Phương không kịp đề phòng liền bị trúng ngay một cái tát của ông ngoại. Cái tát này của ông ngoại làm cả người Đỗ Phương Phương như u mê đi, những người này đều là những người thân thiết của cô mà. Nhưng tại sao giờ đây lại vì một người đàn ông lòng lang dạ sói kia, vì một người đàn ông mặt người dạ thú mà ông ngoại lại đánh cô? Chẳng lẽ bọn họ cũng không nhìn ra hay sao, không có ai nhìn ra Hà Dĩ Kiệt hoàn toàn không phải là một người tốt, anh vẫn luôn đang diễn trò, vẫn luôn lừa gạt cô ta cũng như đang lừa gạt cả nhà bọn họ! 

"Cha..." Đỗ phu nhân đau lòng thay cho con gái, vội vàng đứng lên đi tới ngăn cản, nhưng Hà Dĩ Kiệt đã tiến trước một bước ôm lấy Phương Phương, lại trúng ngay một cái tát của cô ta. Gương mặt anh lúc này tràn đầy sự đau xót, anh ôm lấy cô, vừa xoay người nhìn lão tướng quân liên tục cầu khẩn: "Ông ngoại, tất cả đều do lỗi của cháu, ngài đừng đánh Phương Phương nữa, ngài muốn trách thì hãy cứ trách cháu là được, hay ngài cứ đánh cháu cũng được..."

"Dĩ Kiệt, chuyện này không liên quan con, Phương Phương hiện tại càng ngày càng trở nên vô lý, cũng nên phải giáo huấn nó một lần cho nó hiểu!" Đỗ tiên sinh cũng đã lên tiếng, nhìn sang con gái bộ dạng khóc lóc lắc đầu không ngừng. Gia đình ông sao lại bây giờ lại trở nên bất hạnh như vậy chứ. Ông và vợ của mình đều là những người tao nhã lịch sự, tại sao lại sinh ra một đứa con gái thô lỗ dã man như vậy chứ!

"Mọi người đều nói giúp anh ta! Rốt cuộc ai mới là người của nhà họ Đỗ?" Đỗ Phương Phương khóc mãi, người run hết cả lên, cố gắng đẩy Hà Dĩ Kiệt ra: "Anh cút đi... cút ra khỏi nhà đi... tôi không muốn nhìn thấy anh nữa...”

"Phương Phương..." Hà Dĩ Kiệt cầm lấy cánh tay của cô ta không muốn buông ra. Đỗ Phương Phương liều mạng giãy giụa, mấy lần muốn tránh ra mà không được. Cô ta giơ tay lên liền ra sức lúc đập vào đầu, lúc đập vào trên mặt anh... Hà Dĩ Kiệt bị cô đánh những vẫn không chống trả lại, cứ tránh trái tránh phải, nhìn chật vật không chịu nổi...


Đỗ phu nhân thấy Đỗ Phương Phương khóc lóc om sòm như vậy, là một người mẹ đương nhiên bà đau lòng thay cho con rể, vội vàng tiến tới liều mạng kéo Đỗ Phương Phương ra, lại không biết làm thế nào nữa, đành chỉ khuyên nhủ Hà Dĩ Kiệt: "Dĩ Kiệt, hay là con cứ trở về nhà trước đi, mấy ngày nữa mẹ sẽ tự mình đưa Phương Phương trở về nhà..."

"Mẹ..." vẻ mặt Hà Dĩ Kiệt đầy vẻ khổ sở, vành mắt đỏ ửng đứng ở bên cạnh, ánh mắt giằng co trên người Đỗ Phương Phương, tràn đầy cảm xúc đau lòng và áy náy. ¬

Đỗ phu nhân nhìn thấy vậy lại càng vừa xấu hổ vừa đau lòng, túm lấy Đỗ Phương Phương đập đập vài cái đầy oán hận, bà mắng con gái mà mắt rơi lệ: "Sao con không thể tĩnh tâm lại một chút xem, Dĩ Kiệt nó tốt như vậy  thế mà con còn làm ầm ĩ lên như thế! Rốt cuộc đến khi nào thì con mới có thể trưởng thành được đây? Làm sao con lại cứ không chịu hiểu chuyện như vậy chứ, hả?!"

Đỗ Phương Phương khóc nức nở không ngừng, không sao kìm nén nổi nữa, giật tay khỏi tay Đỗ phu nhân rồi chạy vọt lên trên lầu ...

Đỗ tiên sinh nhíu mày lắc đầu không ngừng, mà ngay cả Đỗ lão tướng quân vẻ mặt cũng vô cùng tức giận. Đỗ phu nhân tự mình đưa Hà Dĩ Kiệt đi ra ngoài, thấy anh bộ dạng gục đầu ủ rũ, không khỏi mềm lòng, vừa kéo anh đi vừa an ủi hồi lâu, rồi sau đó tiến anh lên xe rời đi...


Đỗ phu nhân thấy Hà Dĩ Kiệt lái xe đi rồi, lúc này mới vội vã quay người trở lại. Vừa mới đi vào phòng khách, nhìn thấy phía đối diện lão tướng quân đang vội vã đi ra phía ngoài, Đỗ phu nhân vội vàng đi tới ôm lấy cha mình cố nở nụ cười: "Cha, Phương Phương không hiểu chuyện... Làm cho ngài phải nhọc lòng rồi..."

Lão tướng quân hừ lạnh một tiếng, cơn tức giận vẫn cứ chưa tiêu tan: "Hướng Mai, con phải kiên quyết dạy dỗ Phương Phương cho cha một chút. Đã gả cho người khác làm vợ người ta rồi mà còn tiếp tục náo loạn như vậy nữa, chỉ tổ mua thua thiệt cho bản thân mà thôi, cái uy danh nhà họ Đỗ của chúng ta chỉ là dọa người khác thôi! Dĩ Kiệt là người đàn ông tốt như vậy,  tìm ở đâu được một người như nó chứ? Con phải bảo Phương Phương lập tức trở về nhà nó ngay cho cha đi! Cha không muốn còn phải tiếp tục nhìn nữa bộ dạng của nó như vậy ở tại nhà họ Đỗ nữa!"

Đỗ phu nhân cảm thấy không thể lay chuyển được cha, đành liên tục gật đầu đồng ý. Lão tướng quân trong cơn tức giận gầm gào ầm lên vài câu, sau đó mới nổi giận đùng đùng rời đi.

Đỗ phu nhân đứng ở nơi đó, đôi chân đứng dường như đã nhũn ra, lại nghĩ tới con gái mình tùy hứng thô bạo như vậy, nỗi chua xót lẫn sự khổ sở chợt trào lên mãnh liệt trong lòng bà. Bà chỉ có một đứa con gái này, bà không muốn nhìn thấy con gái lại tiếp tục mắc thêm lỗi lầm nữa. Trên đời này làm gì có người đàn ông nào không ăn trộm thịt bao giờ đâu? Không nói đến Dĩ Kiệt bị oan uổng, cho dù anh bên ngoài thực sự có người phụ nữ khác đi nữa, con gái bà cũng không nên làm náo loạn thành ra như thế. Suốt ngày chỉ biết khóc lóc om sòm cả nhà, làm gì có người đàn ông nào nhìn như vậy còn thích được chứ? Cho dù là mới đầu còn thấy trong lòng có chút áy náy, nhưng đến cuối cùng cũng sẽ biến thành chán ghét, càng may mắn hơn nếu bản thân mình có thể chia tay rời bỉ tình yêu ấy!

Cái con bé ngốc nghếch này, làm sao nó lại không chịu hiểu rõ điều này cơ chứ?

*********************

Thư ký Triệu cho người đi tìm trên trời dưới đất suốt năm ngày ròng rã. Lúc này coi như cứ chiếu theo chút dấu vết để lại kia rốt cuộc một ngày nọ cũng đã tìm được Tương Tư. Chỉ là bọn họ lúc trước đều rất ít khi nhìn thấy Tương Tư, theo dõi vài ngày, cũng không dám xác định cô gái ăn mặc xám xịt, có bộ dáng quê kệch kia lại có phải chính là người mà Hà Dĩ Kiệt muốn tìm hay không. Đợi cho đến sau khi Hà Dĩ Kiệt từ trong kinh trở về, thư ký Triệu lập tức chạy đến ngay phòng làm việc của anh, báo cáo lại toàn bộ những tình hình này cho anh biết. Hà Dĩ Kiệt liền trở nên trầm mặc.


Anh có cảm giác hiện giờ mình đang đứng ở một ngã tư đường, không biết nên đi về phương hướng nào cho đúng. Dựa theo suy nghĩ của anh từ trước tới nay, anh không nên gặp lại cô, anh cũng đã đồng ý là không đến quấy rầy cô nữa. Nhưng hiện tại Đỗ Phương Phương cũng đã biết cô vẫn còn ở nơi này, hơn nữa hiện tại Đỗ Phương Phương đang ở trong trạng thái bị kích động quá mức. Vì vậy anh cực kỳ lo lắng cô ta sẽ âm thầm động tay động chân gì đó đối với Tương Tư.

Nhưng nếu anh đi gặp cô, anh có thể dùng thân phận gì để gặp cô đây, có thể dùng cảm xúc gì để đối xử với cô được đây, bởi vì hiện giờ anh đâu còn có tư cách gì với cô nữa? Nếu như anh thấy không được yên tâm,có thể âm thầm cho người bảo vệ cô, hoặc là lúc này anh cũng có thể ép buộc cô phải rời đến ở tại một địa phương mới, bắt đầu một cuộc sống hoàn toàn mới.

Nhưng mà vì cái gì chứ, hay là anh chỉ muốn liếc nhìn cô một lần, hay là anh không thể kiềm chế nổi một chút khát vọng của mình... Anh nhớ cô, mà cô lại ở gần ngay đây, ở một nơi chỉ cách anh một khoảng cách gần như vậy. Cho dù là chỉ đứng ở rất xa liếc nhìn cô một cái, anh sẽ yên tâm, sẽ hoàn toàn buông tay, sau đó đi ra khỏi thế giới của cô. Còn anh, anh sẽ tiếp tục cuộc sống của anh, tiếp tục cuộc sống thống khổ dài dằng dặc của mình - mà nào có ai biết được, không biết đến bao giờ tấm mặt nạ che cuộc sống đó mới lặng lẽ rơi xuống?

Hà Dĩ Kiệt thoáng nở một nụ cười khổ sở, thư ký Triệu đứng ở bên cạnh, thoáng vẻ muốn nói nhưng lại thôi. Nếu như cô bé kia thật sự là Văn tiểu thư, anh làm sao có thể nói với Hà Dĩ Kiệt rằng - luôn luôn có một chàng trai tuổi còn trẻ bộ dạng rất tuấn tú đi theo ở bên cạnh cô?

"Thư ký Triệu..." Hà Dĩ Kiệt khép mắt lại, ngón tay thon dài chống vào đuôi lông mày, nơi huyệt Thái Dương đang đập giật giật đau nhói. Trên trán anh mơ hồ có một lớp mồ hôi mỏng rịn ra, giọng nói như là từ thế giới bên kia vọng về vậy, ngữ điệu giảm thấp xuống một nửa: "Sắp xếp cho tôi mọt số người đắc lực ở bên cạnh cô ấy, âm thầm che chở cho cô ấy, mọi chuyện sau này... tôi sẽ sắp xếp tiếp.”

Thư ký Triệu lời nói đến bên miệng, lại cố gắng nuốt xuống, anh gật đầu đáp lại: "Vâng, tôi sẽ sắp xếp luôn."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui