Đừng Bỏ Lỡ Tình Yêu

Thanh Thu nghe vậy, mặt mày tươi cười, nhưng lại xấu xa cắn vào bờ môi của anh, mơ hồ hỏi thăm: “Vậy thì người khác ăn mặc thế này, có phải là cũng muốn đoạt mạng của anh hay không hả? Em không được 36D đâu...”

“Người khác mặc cái gì cùng cũng có liên quan gì đến anh, anh chỉ nhìn bà xã của anh thôi Thiên hạ này người ở trong mắt anh chỉ có hai loại...”

Cô cắn môi của anh, lưỡi của anh liền liều mạng muốn đi tìm kiếm cô...

Thanh Thu cũng không thuận ý, cô khẽ dùng sức cắn vào môi trên của anh: “ó là hai loại người nào? Nói cho em nghe một chút xem...”

Thẩm Bắc Thành đã bị cô làm náo loạn hết cả người lên, anh cảm thấy toàn thân giờ đây đã nóng ran một mảnh, trên sống lưng mồ hôi túa ra dày đặc. Anh dứt khoát rút một cái tay ra, giật lung tung bộ âu phục mà mình đang mặc trên người, thở hồng hộc nói: “Bà xã anh và đàn ông...”

Thanh Thu nghe thấy như vậy, mặt mày liền hớn hở, nhưng rồi cô lại xấu xa nói khích anh: “Vậy nếu như anh đi yêu đàn ông thì làm thế nào? Hiện tại mỹ nam có chút xinh đẹp hơn cả phụ nữ đó...”


Thẩm Bắc Thành tức giận nhưng lại chuyển sang cười, một tay anh liền dao động đến phía dưới người cô lập tức dán chặt vào ngang lưng mảnh khảnh của cô, nâng lên. Thanh Thu giật mình khẽ kêu một tiếng, nhưng miệng của cô cũng đã bị anh chiếm thượng phong, chiếc lưỡi của anh như như con rắn nhỏ quấn lấy lưỡi của cô, cô có muốn hô hấp cũng rất khó khăn...

Anh hôn thật thoải mái, bàn tay cũng bắt đầu không chịu yên phận, áp sát vào hông của cô sau đó một đường rời xuống phía dưới. Từ cái mép váy ngắn ngủn kia, bàn tay anh tham lam tiến vào ấn lên cái mông của cô, xoa bóp một hồi, ngọn lửa nơi đáy mắt anh bốc lên bừng bừng, lúc anh nói chuyện hơi thở cũng trở nên hơi hổn hển: “Trong cái đầu nhỏ này chỉ suy nghĩ lung tung, thật đúng là cô bé ngốc, anh đã ngã ở trên người em như vậy, đã gặp hạn trở nên thê thảm thế này rồi, anh còn dám thay lòng nữa sao?”

Sắc mặt Thanh Thu đỏ rực lên, hơi thở gấp gáp, đưa tay hung hăng đẩy anh: “Nghe lời anh nói có vẻ không phục lắm nhỉ?”

Thẩm Bắc Thành lại cúi đầu xuống, ngón tay và đôi môi cùng lúc di động dọc theo lớp da thịt của cô lộ ra bên ngoài áo ngực, vừa hôn, vừa nói như mê muội: “Những thứ mà đàn ông có, bà xã của anh cũng có, nhưng thứ mà bà xã của anh có thì bọn họ lại không có...”

Nói xong, rốt cuộc một tay anh liền tóm ngay vào ngực áo nữ hầu giả danh của cô dứt khoát xé giật ra. Thanh Thu còn chưa kịp bật lên tiếng thét chói tai, đã bị anh dễ dàng ôm lên, quay người lại sau đó đặt cô sang một bên trên chiếc bàn làm việc...

Thanh Thu mặt hồng tai đỏ lên vì bối rối, cánh tay gắt gao ôm giữ lại, gương mặt như hoa đào, đôi mắt tràn ngập tình ý lườm anh một cái: “Anh muốn chết phải không, Thẩm Bắc Thành?”


Thẩm Bắc Thành liền vươn thân hình như ngọc của mình đứng ở trước mặt cô, trên mặt lộ rõ thần thái đầy hào hứng pha chút ngang ngược. Anh cởi chiếc áo sơ mi của mình ra, để thân trên trần trụi đứng ở trước mặt cô, đầu gối giơ lên nhẹ nhàng gạt một cái, liền đặt mình vào giữa hai chân của cô. Lúc này Thanh Thu chỉ còn mặc áo lót, bộ váy áo giả dạng nữ hầu ngắn ngủn đã bị anh lột xuống trước ngực, đang chồng chất ở thắt lưng... Cô không khỏi có chút xấu hổ, giơ chân đá đạp lung tung như muốn tránh né. Thẩm Bắc Thành lại nắm lấy cổ tay của cô một lần nữa, hơi dùng sức một chút liền kéo cô đến trước mặt mình, áp sát vào bộ ngực bền chắc của mình...

Anh rất gầy, nhưng bắp thịt lại rất rắn chắc, cũng không hề bị gầy gò. Bàn tay của Thanh Thu nóng bỏng dán đi lên bộ ngực của anh định rút lại vì nóng. Nhưng Thẩm Bắc Thành lại nhất định không chịu, anh kéo chặt cô áp vào trước ngực mình khẽ di động, lại cúi đầu xuống, ghé gương mặt tuấn tú vào gần cô hơn: “Thế nào? Vóc người của chồng em đã đạt yêu cầu chưa vậy?”

Tâm trí của Thanh Thu vẫn còn đang bồng bềnh, nhưng cô vẫn mạnh miệng đáp lại: “Xì, vừa cứng lại vừa nóng, có cái gì hay ho đâu mà động vào!”

Lời nói còn chưa dứt, cả người cô chợt ngây ra tựa như bị hóa đá, Thẩm Bắc Thành đột nhiên cầm lấy tay của cô đặt vào nơi nọ...

Mặc dù còn cách một lớp vải quần, nhưng mà cô biết rất rõ ràng, cô đang nắm lấy nơi đó của anh...

Trong nháy mắt Thanh Thu chỉ cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, trong đầu ong ong rối loạn thành một nùi, cũng không thể thốt ra được lời nào nữa...


Thẩm Bắc Thành cũng bật lên một tiếng cười ranh mãnh, đầu lưỡi lướt qua nơi vành tai của cô nóng như lửa đốt, giọng nói cũng trở nên vô cùng mờ ám: “Vừa cứng lại vừa nóng... Chẳng phải vừa đúng là cái này để cho bà xã của anh được thoải mái hay sao...”

Anh nói một chữ, Thanh Thu cũng cảm thấy thân thể của mình nóng một phần, nhưng cô không chịu thua kém cho dù hơi thở cũng trở nên dồn dập hơn...

“Anh... Anh thật sự... thật sự chẳng đứng đắn chút nào...” Bàn tay nhỏ bé của Thanh Thu khẽ run run, cô chỉ muốn rút tay ra khỏi chỗ đó. Nhưng Thẩm Bắc Thành cũng nhất định không chịu tuân theo, anh cầm chặt lấy bàn tay của cô đang nắm vòng quanh vật của mình, xấu xa ép cô khẽ chuyển động lên xuống...

Thanh Thu vừa hận vừa xấu hổ, đôi tròng mắt tràn đầy sự e lệ, gắt gao lườm nguýt anh, gò má cũng nhuốm sắc đỏ rực. ¬¬

Anh nhìn cô động tình, không nhịn được liền cúi đầu hôn cô. Đôi môi của cô bị anh mút hôn gần như đã bị sưng đỏ, mà một cái tay để trống của anh cũng đang lượn quanh ở trên lưng cô tìm cách tháo chiếc móc cài đồ lót kia. Nhưng lục lọi hồi lâu mà anh vẫn không thể nào tìm được. Dần dần Thẩm Bắc Thành gấp gáp đến mức trên trán anh túa ra đầy mồ hôi, động tác trên tay cũng trở nên hơi thô lỗ...

Thanh Thu cười lên một tiếng ranh mãnh, nơi đáy mắt mang chút theo giảo hoạt, dí dỏm lườm anh, cô nhìn anh dáng vẻ có chút hả hê.

Thẩm Bắc Thành nhạy bén, thoáng cái đột nhiên anh thu tay lại trở về phía trước ngực cô, quả nhiên chiếc móc cài nằm ở phía trước. Anh dễ dàng đẩy nhẹ một cái, tháo chiếc móc cài ra, ngay lập tức, hai trái đào tiên ngọt ngào, mềm mại, đẫy đà, tuyết trắng kia liền nhảy ra ngoài, hai quả anh đào chín mọng xinh xắn dựng đứng lên, khẽ cọ sát vào phía trước ngực của anh. Bỗng nhiên bàn tay cô đang cầm phía dưới của anh chợt có ý chơi xấu, cô hung hăng khẽ bóp mạnh một cái. Anh có cảm giác thiếu chút nữa là anh không thể kiềm chế nổi bản thân mình, suýt nữa đã bị mất mặt với cô...


“Tốt lắm, chính em là người chủ động khiêu khích anh đó nhé...”

Khóe môi Thẩm Bắc Thành bĩu ra một cái, trong nháy mắt anh liền nở nụ cười xấu xa, anh nghiêng người đè xuống... Thanh Thu không kịp đề phòng, cô sợ hãi ngửa người ra sau, Thẩm Bắc Thành lại nhanh hơn một bước, anh đưa tay quét sạch mọi thứ ở trên bàn rơi rầm rầm rào rào xuống đầy đất, sau đó lập tức đặt cô lên trên bàn, áp người xuống theo...

Sau lưng Thanh Thu là mặt bàn lạnh như băng, ở phía trước ngực cô là thân thể rừng rực lửa nóng. Chiếc cằm của anh di chuyển cọ cọ qua lại ở trên ngực của cô mang theo cảm giác thô ráp. Bàn tay của anh lúc này cũng đã luồn qua đống váy áo đang chất đống ở bên hông cô, thăm dò vào bên trong, dọc theo chiếc áo lót của cô cứ thế vỗ về chơi đùa đi xuống bên dưới...

Thanh Thu cảm thấy bắp thịt trên khắp cơ thể mình cũng bắt đầu trở nên căng thẳng. Bàn tay của anh lại cố ý thích làm chuyện xấu, cứ dọc theo quần áo của cô mà chạy xuôi theo thân thể của cô. Nhưng anh lại nhất định không chịu vượt qua Lôi Trì thêm một bước, cứ như vậy không biết đã bao lâu, cho đến lúc tất cả sự phòng bị trong lòng Thanh Thu đã dẹp xuống hết, lúc cô đã bắt đầu có dấu hiệu mất hồn mất vía, thì lúc này ngón tay của anh chợt từ bên cạnh liền thăm dò vào bên trong, đầu ngón tay anh chạm vào một khoảng ẩm ướt nóng rực, cô đã động tình...

Thanh Thu đột nhiên thấy kinh hãi, cô thẹn thùng chỉ muốn khép hai chân của mình lại, nhưng không thể thực hiện được. Thẩm Bắc Thành còn muốn hành động thêm một bước nữa, nhưng chợt nghĩ tới điều gì đó, anh vội vàng buông tay ra, ôm lấy cô hôn mấy cái. Thanh Thu nhất thời sững sờ và kinh hãi, nhưng chợt nghe thấy anh ghé vào bên tai cô khẽ thì thầm: “Bà xã, anh vẫn còn chưa tắm rửa đâu, không thể đụng vào em được, em chịu khó nhịn một lát nữa nhé, anh tắm xong sẽ lập tức tới ngay...”

Rõ ràng là anh cũng đã lắp tên vào cung rồi... Nhưng vẫn chú ý đến việc mình phải đi tắm rửa...

Trong lòng Thanh Thu thấy ấm áp một hồi, cô vít cổ anh xuống, âu yếm hôn anh: “Không bằng chúng ta cùng nhau... được không, ông xã?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui