Từng ánh mắt, cử chỉ của cô dù rất nhỏ, anh cũng đều thu vào trong mắt, có chút lúng túng không nói ra được.
Anh rót nước mời cô, cô đưa tay nhận lấy, chân thành nói cám ơn anh. Tiếng nhịp đập của trái tim anh lúc này ngày một trở nên nặng nề từng chút, từng chút một.
Cô uống từng hớp từng hớp nước nhỏ, cho đến khi cạn sạch chén nước, đưa ánh mắt nhìn vào hộp thuốc kia, sau đó ngẩng đầu lên, hỏi thăm anh: "Anh uống thử xem thế nào, chắc là cũng hợp với bệnh của anh đó!"
Hà Dĩ Kiệt liền vội vàng gật đầu: "Đúng vậy, loại thuốc này rất hợp với bệnh của anh, rất có tác dụng."
Khóe môi của Tư Tư khẽ cong cong: "Vậy thì tốt quá!"
Anh còn chưa kịp nghĩ ra câu gì để đáp lại lời nói của cô, chợt cô lại mở miệng nói với anh. ♡diễn‿đàn‿l♡ê‿quý‿đ♡ôn Lần này thì cô nhìn thẳng vào anh, ánh mắt như đóng đinh vào trên ánh mắt của anh, không hề suy suyển, anh có muốn tránh cũng không thể trốn tránh nổi.
"Hà Dĩ Kiệt, tôi muốn hỏi anh một chuyện này, anh phải hứa là anh sẽ không được nói dối nửa câu, thật sự nghiêm túc trả lời câu hỏi của tôi."
“... Được, anh hứa!" Trong cổ họng anh tựa như bị vật gì đó ngăn cản lại, giọng nói liền trở nên khàn khàn, nạng nề.
Anh nhìn cô, cô đang ở gần anh như vậy, cô đang ở ngay trước mặt của anh, anh đưa tay ra là có thể vuốt ve được gương mặt của cô, anh cũng có thể ôm lấy cô được, nhưng anh vẫn không dám. Quả thực đây là lần đầu tiên, anh đối mặt với người phụ nữ mà mình yêu thích, lúc này trong lòng anh tràn đầy sự khiếp đảm.
"Anh nói rằng anh yêu tôi, có thực sự đúng như vậy hay không?"
"Đúng thế!" Anh gật đầ, vẻ vô cùng nghiêm túc: "Tư Tư, từ nay về sau, anh sẽ không bao giờ có một câu nói dối nào đối với em."
"Được, nếu như anh thật lòng yêu tôi, vậy thì, anh có thể nghe theo lời của tôi nói hay không, diiễn~đaàn~leê~quyý~đoôn anh sẽ để cho tôi được làm bất kỳ chuyện gì mà tôi muốn làm được không?"
"Được! Em nói bất kỳ điều gì anh cũng sẽ hoàn toàn nghe theo em, em nghĩ muốn làm cái gì thì em cũng có thể làm cái đó, anh sẽ luôn đồng ý với ý kiến của em..."
"Được, nếu đúng là như vậy, Hà Dĩ Kiệt, anh hãy buông tay, thả cho tôi được rời khỏi nơi này, được không?"
Ánh mắt của cô dời đi khỏi gương mặt của anh, từng chút từng chút cúi đầu xuống. Cô không muốn nhìn thấy nét mặt của anh lúc này, cô sợ rằng nếu như cô còn tiếp tục nhìn anh nữa, cô cũng không dám chắc liệu mình có bị trở nên mềm lòng với anh nữa hay không. Cuộc đời con người ta chỉ có một lần, trời cao không đã không để cho cô chết, vậy thì cô sẽ không bao giờ còn dẫm lên vết xe đổ kia nữa, để trái với mệnh trời.
"Tư Tư..."
Giọng nói của anh thấm đẫm sự đau đớn, cô quay mặt sang chỗ khác, ngữ điệu nói dần dần trở nên lạnh nhạt: "Anh đã nói anh sẽ không dối gạt tôi, anh vừa mới đồng ý với tôi rồi mà!"
"Tư Tư, em hãy cho anh một cơ hội được không, chỉ một lần này thôi, có được không, Tư Tư?"
Âm điệu khi anh nói đến phần cuối của câu nói chợt trở nên run rẩy. Tư Tư buông tầm mắt xuống dưới, cúi đầu thở dài một hơi: "Tôi sẽ để Nặc Nặc lại cho anh, tôi sẽ không đưa con đi theo nữa, tôi đã biết rất rõ rằng anh sẽ rất yêu thương con bé, tôi cũng rất yên tâm."
Cả người anh liền ngã ngồi ở trên ghế sofa, sững sờ nhìn cô đang đứng lên. Dường như cô đang nói điều gì đó, mà cũng dường như cô cũng không nói gì hết. Anh chỉ nhìn thấy đôi môi của cô đang khẽ mấp máy lên xuống một lúc, lúc này anh chỉ thấy những tiếng ong ong đang được rót đầy vào trong tai của mình, ngoài ra anh không hề nghe thấy bất cứ âm thanh gì khác nữa.
Cô xoay người đi ra, cánh cửa được nhẹ nhàng khép lại.
Anh có cảm giác như mình chợt bị đẩy một cái từ trên trời cao xuống dưới, sau đó chợt nặng nề ngã vào trong vũng bùn, ánh mắt của anh có chút đờ đẫn, nhìn cánh cửa kia từ từ khép lại.
Quả thực cho tới tận bây giờ, anh vẫn không có cách nào tiếp nhận nổi chuyện đó, cô đã quyết tâm rồi, cô thật sự đã quyết định sẽ rời khỏi nơi này rồi.
Đúng như vậy, đến ngay cả Nặc Nặc mà cô cũng không cần nữa, cô chỉ muốn rời khỏi nơi này, sự quyết tâm của cô, anh không cần phải hoài nghi nhiều nữa, không cần phải tiếp tục ôm ảo tưởng làm gì nữa.
***************************************
Tối hôm đó, Nặc Nặc theo Hà Dĩ Kiệt đi ngủ.
Anh tắm rửa cho con xong xuôi, tiếp đó xức cho con gái chút nước hoa thơm ngào ngạt, rồi hai cha con anh nằm ở trong chăn nói chuyện với nhau.
Nặc Nặc tắm xong liền thấy buồn ngủ, cô bé nằm ở trong ngực của anh, giơ bàn chân nhỏ nhắn lên, làm như chiếc dùi trống, gõ vào trên bụng của anh.
Anh xoa nhè nhẹ vào lưng con gái một chút, sau đó khẽ khàng hỏi: "Nặc Nặc, con thấy ba tốt hơn hay là mẹ tốt hơn?"
Nặc Nặc được ba ba xoa xoa lưng, thần trí đã bắt đầu hơi lơ mơ rồi, giọng nói ngọt ngào cũng đã bắt đầu dính dấp vào nhau, đáp lại câu hỏi của ba mình: "Ba tốt, mẹ cũng tốt, Nặc Nặc yêu ba, Nặc Nặc cũng yêu mẹ."
Tại sao người lớn lại cứ thích hỏi những vấn đề hết sức nhàm chán như thế nhỉ? Đối với một đứa trẻ mà nói, được sống chung với ba mẹ cùng một chỗ nhất định là sẽ tốt hơn chứ sao!
"Nếu như, ba nói Nặc Nặc chỉ được chọn một trong hai người, hoặc là ba hoặc là mẹ, Nặc Nặc sẽ đồng ý đi theo ba, hay là Nặc Nặc sẽ đồng ý đi theo mẹ?"
Nặc Nặc giật nảy mình một cái, từ trong ngực Dĩ Kiệt, cô bé ngẩng đầu lên nhìn lại ba của mình. Đôi tròng mắt của cô bé trắng đen rõ ràng, sạch sẽ, thuần khiết vô cùng. Ánh mắt nhìn lại đầy ngỡ ngàng của con gái chợt làm cho trái tim anh dâng tràn cảm xúc cực kỳ yếu đuối và áy náy.
Tại thời điểm con gái anh xuất hiện trên đời, gia nhập với thế giới nhân loại hiện đại, người làm cha như anh cũng hoàn toàn không hề hay biết gì hết.
Lần đầu tiên khi con gái anh mở mắt ra, trước mắt của cô bé không có nụ cười và nước mắt của ba. Lúc đó, con gái anh chỉ biết gọi mẹ, nếu như lúc đó con gái của anh có gọi ba đi nữa, ba của nó cũng sẽ không có ở đó mà vui mừng nói lời khen ngợi... Từ khi con gái được sinh ra, anh đã bỏ lỡ quá nhiều, nhưng cơ hội để bồi thường bù đắp lại cho con thì anh lại không còn dịp nào nữa rồi.
"Ba, Nặc Nặc muốn cả hai kia!"
Hốc mắt của Hà Dĩ Kiệt chợt đau nhói một hồi, nhưng anh vẫn tiếp tục hỏi: "Nếu như chỉ có thể được chọn một thì sao đây?"
Nặc Nặc liền chợt thấy tức giận, thế nào mà hiện giờ ba lại mang vấn đề đó ra để hỏi bé kia chứ! Mẹ vừa mới trở lại, vậy mà ba lại cứ hỏi mãi một câu như thế, chẳng lẽ, ba lại không muốn mẹ hay sao?
Nặc Nặc lật người, thân thể nhỏ bé béo ụt ịt lăn từ trên người Dĩ Kiệt xuống dưới. Cô bé quay cái mông nhỏ lại, tức giận, dứt khoát để lại cho anh cái bóng lưng: "Nặc Nặc muốn mẹ!"
Chỉ cần Nặc Nặc muốn mẹ, như vậy, thì cho dù ba có không muốn mẹ đi nữa, ba cũng sẽ vì Nặc Nặc, không thể buông tay bỏ mẹ ở lại.
Hà Dĩ Kiệt nằm yên ở nơi đó, trầm mặc rất lâu.
Hồi lâu sau, khi thấy Nặc Nặc đã ngủ say, anh mới quay mặt lại nhìn con gái, ánh mắt ươn ướt và mơ hồ hàm chứa nỗi khổ sở: "Được, ba đồng ý với Nặc Nặc."
Buổi sáng anh dậy rất sớm, trong căn phòng rộng lớn lúc này chỉ còn lại sự an tĩnh đến vô cùng. Anh nhẹ nhàng gõ cửa phòng của Tương Tư, anh mới chỉ gõ nhẹ một cái, cánh cửa đã liền mở ra.
Cô vậy mà cũng đã chuẩn bị xong rồi, cũng đúng thôi, hôm nay là ngày cô muốn rời khỏi nơi đây, chắc chắn cô chỉ ước gì được đi khỏi nơi này thật nhanh, cho nên cô mới thức dậy sớm như vậy.
Cô đứng ở cửa, vừa nhìn anh, đôi tay của cô vừa nắm thật chặt lấy khung cửa, tư thế tựa như là đang đề phòng anh vậy.
Hà Dĩ Kiệt gượng cười vẻ đầy khổ sở, giọng nói của anh khàn khàn nghe nặng trĩu, tựa như được truyền từ một nơi nào đó, rất xa đến nơi này, trong lòng Tương Tư chợt thấy hoảng hốt, một lúc sau đó cô mới nghe rõ:
"Em hãy đưa Nặc Nặc đi cùng với em đi, Nặc Nặc hãy còn nhỏ, để cho con đi theo ở bên cạnh mẹ thì sẽ tốt hơn, dù sao con bé cũng còn nhỏ như vậy."
Anh nói xong, cũng không dừng lại ở đó thêm chút nào nữa, xoay người trở lại đi về phòng. Tương Tư đứng lặng ở nơi đó, thân thể chợt lay động một cái, những giọt nước mắt nóng bỏng chợt trào ra lăn xuống bên dưới...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...