Đừng Bỏ Lỡ Tình Yêu

Trong lòng anh chợt lướt qua một chút chán nản, không khỏi nhớ tới ánh mắt lúc nãy của cô, lại càng cảm thấy như có vật gì chẹn ngang ở ngực, khó chịu không nói ra được.

Đánh không được phép, mắng không được, ép buộc cũng không được, cứng rắn không ăn thua, mềm dẻo cũng vô dụng, rốt cuộc anh phải dùng phương pháp gì, mới có thể giữ cô lại được đây?

Anh muốn lùi bước, nhưng lại thấy không cam lòng, lại tiếp tục gõ cửa, bên trong căn phòng vẫn im ắng yên tĩnh như cũ, tựa như không có người ở trong đó vậy. Hà Dĩ Kiệt không khỏi cúi đầu, cô đơn, lặng lẽ, xoay người đi xuống lầu. Trong phòng khách, lúc này đã không còn thấy Thanh Thu và Thẩm Bắc Thành ở đó, có lẽ hai người bọn họ cũng có chuyện cần phải  n nói với nhau.

Suy nghĩ một chút Thiệu Đình và Tĩnh Tri thật sự là một đôi vợ chồng “hợp duyên cầm sắt”, đã tu thành chính quả, lại nhớ tới Cố Lưu Tô và Lục Phóng, cũng là một đôi như vậy, đôi oan gia  này đã từng vui mừng quấn quýt si mê suốt sáu năm trời, sau đó lại chia tay xa cách, nhưng vẫn là nhất định chờ đợi đối phương, rốt cuộc đến cuối cùng đã được hạnh phúc, được sống chung với nhau một chỗ. Đến như Thẩm Bắc Thành và Thanh Thu, cũng đã từng có thời gian vui vẻ bên nhau, duy chỉ có một mình anh, cho đến bây giờ, cũng chưa từng bao giờ được cùng Tương Tư sống cuộc sống như một đôi tình nhân, luôn luôn hòa hợp không hề ngăn cách.

Anh xoay người đi ra ngoài, men theo một lối mòn nhỏ không dài  lắm đi tới một vườn hoa nhỏ ở phía sau căn biệt thự.  Nơi ấy khí trời cực kỳ ấm áp, gió cũng đang thổi nhè nhẹ, ôn hoà, trong lòng anh đang chất chứa tâm sự, nhưng không biết làm thế nào để có thể tỉnh táo lại.

Anh tìm đến chiếc ghế đá được đặt ở ven đường đi ngồi xuống. Gió đang thổi rì rào bên tai, tiếng chim đang hót ở trên ngọn cây, trong không khí tràn ngập hương thơm của hoa, tất cả cảnh vật xung quanh anh lúc này nhìn thật tuyệt mỹ.


Anh giơ tay lên ấn vào huyệt Thái Dương đang đau nhức, ngẩng đầu lên, lại nhìn thấy ở phía trước mặt mình là phía sau của chiếc ban công của phòng ngủ ở lầu hai.

Khoảng cách rất gần, anh có thể thấy nhìn thấy rất rõ ràng nét mặt của cô, thậm chí có thể nhìn thấy được cả những đường hoa văn của bộ quần áo cô đang mặc trên người. diễn‿đàn‿l♡ê‿quý‿đ♡ôn Cô đang một mình đứng ở nơi đó, không biết cô đang nhìn về hướng phương nào, chỉ để lại cho anh một gương mặt nhìn nghiêng...

Thân thể của cô nhìn thật gầy gò, yếu ớt, trên người mặc một chiếc áo len lông rộng thùng thình, phía dưới là một chiếc quần jean màu sáng bó sát lấy đôi chân, dưới chân đi một đôi dép, nhìn cô nhỏ nhắn xinh xắn, giống như một cô gái nhỏ chưa trưởng thành.

Trong nháy mắt, anh chợt phát hiện trái tim của anh dường như mềm  nhũn, không cách nào tự giữ được, thậm chí anh đã sắp không khống chế nổi bản thân mình nữa, chỉ muốn tiến lên phía trước, từ phía sau lưng, ôm lấy cô.

Cô đứng ở trên lầu ngắm phong cảnh, anh ở dưới lầu cũng đang ngắm phong cảnh, đó chính là cô, cô như một điểm sáng long lanh trong giấc mộng của anh, còn anh, lẽ nào muốn phá hư sự yên tĩnh của cô?

Anh vẫn đứng yên đó không hề nhúc nhích, chắc đứng đó đã lâu, cô thấy mệt mỏi, xoay người lại chuẩn bị trở về phòng, vừa quay lại, liếc mắt nhìn thấy an bên dưới.


Cô giống như sợ hết hồn, nhưng rất nhanh đã liền trấn tĩnh lại được ngay. Đôi đồng tử của cô giờ đây không còn mang cặp kính áp tròng làm thay đổi màu mắt giống như trước nữa, cứ thế để lộ ra một đôi tròng mắt đen lay láy, giống như hai viên ngọc đen quý giá được cất giấu ở dưới đầm sâu, đang lạnh lẽo nhìn anh.

Hai bàn tay của anh ép chặt ở bên người, các ngón tay anh, từng ngón, từng ngón một đang từ từ co lên, siết chặt lại, siết chặt đến mức chính anh cũng mơ hồ cảm thấy có chút đau đớn.

Cô đứng đó chừng nửa phút, ánh mắt càng ngày càng lạnh, đến cuối cùng, anh thấy khóe môi của cô hơi cong lên như muốn cười, sau đó tay của cô nhấc lên, đặt lên trên ban công, đột nhiên chậu hoa bị cô đẩy một cái rơi xuống lầu dưới, kêu "rầm"  một tiếng, vỡ ra nát vụn.

Những cánh hoa đang nở rộ, giờ tan tác vương vãi đầy đất, thân cây bị bẻ gãy thành vài đoạn, bùn đất rơi vào trong thảm cỏ, vương vãi nhìn không còn ra hình dạng gì nữa. Anh cảm thấy cả người đột nhiên run lên một cái,, một cơn đau nhức chợt nổi lên, cuồn cuộn cuốn quanh trong dạ dày một hồi đau đớn. Cơn đau làm anh sững sờ lui về phía sau mấy bước, ngã ngồi ở trên ghế đá, ngồi lặng ở nơi đó sắc mặt tái nhợt.

Đây là loại hoa mà cô yêu thích, anh đã mang về đây từ căn nhà trọ ở khu Cẩm Hồ. Anh nhớ, cô đã từng tỉ mỉ chăm sóc những cây hoa này, yêu mến không rời, mỗi ngày đều phải ra ngắm nghía tới mấy lần.

Sau khi cô đi, gian phòng kia đã bị anh đóng cửa, tuy thỉnh thoảng sẽ có người tới để dọn dẹp nhà cửa, tưới tắm cho cây, nhưng cũng không biết cách chăm sóc cho tưới nước cho hoa như thế nào. Rốt cuộc, sau khi cô rời đi, những chậu hoa kia hết chậu này tới chậu khác thi nhau chết hết, đến cuối cùng, chỉ còn sót lại một khóm hoa này.


Anh đã mang hoa từ thành phố A đến Hàng Châu này, khi ấy anh đã từng thầm nghĩ trong lòng, nếu như có một ngày nào đó cô trở lại, nhìn thấy anh chăm sóc cho cây hoa mà cô yêu thích tươi tốt như thế, không biết có thể làm cho cô thấy rất vui vẻ hay không?

Nhưng mà bây giờ, cô đã trở lại, nhưng lại lạnh lùng như vậy, tự tay mình phá hủy ngay cả những thứ mà bản thân mình vẫn yêu thích.

Cô thực sự không muốn quay trở về nữa rồi. Đối với anh, cô hoàn toàn chỉ có nỗi thất vọng và thống hận mà thôi. Những điều này anh cũng đã từng nghĩ tới, nhưng khi mang thực tế tàn khốc như vậy đặt ở trước mặt của anh, lại làm cho anh không thể nào chịu đựng nổi.

Anh bụm tay che lấy nơi dạ dày đang cuộn lên từng hồi từng hồi đau đớn. Anh ngẩng đầu nhìn cô, trên mặt cô nụ cười giễu cợt càng ngày càng tăng lên, đáy mắt anh tối sầm lại đầy khổ sở.

Rồi sau đó cô xoay người lại, không chút do dự liền bỏ đi, cô kéo chiếc cửa kính đi ra ngoài ban công, mở ra, đóng lại, lớp kính sáng ngời phản xạ lại những tia sáng chói mắt. Anh không sao chịu nổi khoát tay lên che kín mắt, nhìn lại nơi đó, đã không còn thấy bóng dáng của cô nữa rồi.

Một mình anh ngồi ở chỗ đó, cho đến khi mặt trời lên tới đỉnh đầu. Trước mắt anh lúc này chỉ thấy những đốm sáng trắng đang nhảy múa loạn xạ, trong đầu anh chỉ thấy cơn choáng váng đang ập đến từng hồi, từng hồi. Anh bị trận đau bụng hành hạ đến không còn một chút hơi sức, sau ba phen mấy bận sau, sự đau đớn kia mới dần dần ngớt đi, anh mới có thể hít thở bình thường trở lại. Nhưng chỉ một lát sau, nó lại càng phát ra mãnh liệt hơn, anh đau đến mức mồ hôi ướt đẫm sống lưng, mặt cũng là tái nhợt rất đáng sợ, giống như người mới được vớt từ trong nước ra ngoài vậy.

Thẩm Bắc Thành tìm được anh, nhìn thấy bộ dạng của anh thì sợ hết hồn. Thẩm Bắc Thành dìu anh trở về nhà, biết anh đang đau bụng, liền đi tìm  thuốc đau dạ dày cho anh uống, nhưng uống vào rồi mà vẫn thấy đau như cũ, không có một chút tác dụng nào, liền không thể không gọi điện thoại cho bác sĩ. Nhưng ngay cả bác sĩ cũng không có cách nào để xử lí cho tốt, thấy anh đau đến lợi hại, đành phải lấy ra loại thuốc giảm đau chứa nha phiến  (thuốc phiện) để cho anh uống, sau đó cơn đau của anh mới dần dần dịu lại.


Khi Thẩm Bắc Thành đỡ anh lên lầu trở về phòng nghỉ ngơi, đang đi chợt anh nhìn thấy Tương Tư đi qua, sắc mặt cô vẫn bình tĩnh như nước, lúc cô đi qua bên cạnh Hà Dĩ Kiệt, mắt của Hà Dĩ Kiệt nhìn cô không chớp. Nhưng ánh mắt của cô cũng không hề có một chút gợn sóng, cứ bình thản  nhìn về phía trước, bước chân vững vàng, đi từng bước từng bước xuống lầu.

"Tư Tư." Thẩm Bắc Thành gọi lại cô.

Tư Tư dừng bước chân của mình lại, ánh mắt ngừng ở trên mặt của Thẩm Bắc Thành, giọng nói hờ hững: "Có chuyện gì vậy?"

"Vết thương của cô thế nào rồi?" Thẩm Bắc Thành nói chuyện với cô, nhưng ánh mắt cũng không ngừng  nhìn về Hà Dĩ Kiệt đang ở bên cạnh.

Hà Dĩ Kiệt đứng ở ngay bên cạnh Thẩm Bắc Thành, nhưng cô vẫn không hề nhìn anh, chỉ nói với Thẩm Bắc Thành mấy câu sau đó liền xoay ngườ, tiếp tục đi xuống lầu.

Từ đầu đến cuối, cô cũng không buồn liếc nhìn anh lấy một cái.

Đột nhiên  Hà Dĩ Kiệt cắn chặt hàm răng, cô không những không thèm nhìn ngó gì tới anh, làm cho anh cảm thấy còn khó chịu hơn so với cơn đau dạ dày lúc nãy. Anh nghe thấy giọng nói thong thả từ tốn của cô, chợt có cảm thấy sao giọng nói ấy nghe thật âm u, giống như giọng nói của ma quỷ vậy, nó khuấy động trong anh, làm cho toàn thân anh thấy không được thoải mái. Anh tránh ra khỏi tay của Thẩm Bắc Thành, đẩy cánh cửa ra, sau đó nặng nề đóng sầm cửa lại, hai nhắm mắt chặt. Anh có cảm giác toàn bộ thế giới lúc này dường như đã biến thành một màu đen tối u ám.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui