Đừng Bỏ Lỡ Tình Yêu

Cô bé chỉ chỉ ngón tay về một căn phòng hướng ra biển ở cách đó không xa, cất giọng nói non nớt trong veo nói với Tư Tư: “Dì ơi, tên của cháu là Nặc Nặc, dì có thể đến tìm Nặc Nặc để chơi được không?”

Tư Tư nhìn về hướng khách sạn theo tay cô bé đang chỉ, thấy đó cũng chính là theo cũng mà mình đang ở, cô không khỏi cảm thấy tràn đầy duyên phận, lập tức gật đầu đồng ý: “Ừ, được rồi, dì sẽ đến tìm Nặc Nặc chơi.”

Nặc Nặc hài lòng vỗ vỗ bàn tay nhỏ bé, vừa vẫy tay chào tạm biệt Tư Tư, sau đó đi về bên cạnh Hà Dĩ Kiệt. Cô bé bổ nhào vào trong ngực của ba ba, thì thầm nói chuyện với Hà Dĩ Kiệt không ngừng. Hà Dĩ Kiệt chăm chú nhìn con gái đầy yêu thương, cười tinh tế. Tư Tư nhìn nụ cười của anh, vẻ ấm áp và đầy cưng chiều như vậy, thực sự cả đời này cô cũng chưa từng thấy bao giờ, trong lòng cô không khỏi sinh ra cảm giác hoài cảm không nói nên lời. Cô là một người không cha không mẹ, may được Trường Sinh nhặt về, cũng không biết trên đời này, đã từng bao giờ có người nào cũng cười với cô như vậy hay không!


Nghĩ tới đây, bất giác nơi đáy lòng cô chợt nảy sinh vài phần chua xót. Tư Tư ngồi trên mặt ghế ở bãi cát, cúi đầu, môi hơi mím lại. Hà Dĩ Kiệt xoay người định đi, giây phút này không hiểu sao, theo bản năng anh lại thoáng liếc nhìn về phía Tư Tư đang ngồi. Những biểu lộ của cô giờ phút này lọt vào trong mắt của anh, giống như đột nhiên có một tia chớp vụt qua giữa bầu trời đêm đen kịt và yên tĩnh vậy, bước chân của anh chợt như muốn ngừng lại... Bờ môi của anh khẽ mím lại, kéo căng thành một đường thẳng tắp, rốt cuộc anh vẫn quyết định xoay người sang chỗ khác, bước từng bước một bỏ đi...

Vừa vặn hai ba con anh chạm mặt Cận Trường Sinh, sau vài câu hàn huyên, Cận Trường Sinh ôm lấy Nặc Nặc. Ngày anh bị người của cha phái tới đưa về nhà, Nặc Nặc vẫn còn chưa biết nói, vậy mà bây giờ, cô bé đã có thể ngọt ngào, gọi anh một câu giòn tan “chú ơi” nghe rất hưng phấn.

Trong lòng của Trường Sinh tựa như ngũ vị tạp trần (không rõ cảm xúc thế nào), hồi lâu anh mới phục hồi lại tinh thần được. Sau khi cùng nhau chào hỏi từ biệt, anh liền đi trở về phía Tư Tư đang ngồi ở dưới cái ô. Anh nhìn thấy bộ dạng của cô lúc này như đang có điều gì suy nghĩ, mắt dõi theo về phía Hà Dĩ Kiệt và Nặc Nặc đã đi xa, trong cổ họng anh không khỏi hơi bị nghẹn lại. Anh cầm một lọ Coca cola mở ra, uống mấy ngụm, sau khi để cho tâm hồn đã ổn định lại, anh mới hỏi cô: “Làm sao vậy?”

Tư Tư cũng không đáp lại, cô đứng lên nhìn về phía xa xa, con đường ven biển thật dài, chạy xa tít tắp không biết đâu là tận cùng. Gió biển cứ tùy ý thoải mái thổi từng hồi từng hồi không ngừng, có thể nghe thấy tiếng sóng biển đang vỗ ì ầm vào các mỏm đá từ nơi xa vọng lại. Tất cả âm thanh và cảnh vật xung quanh đã tạo thành một bức tranh phong cảnh toàn mỹ, cực kỳ sinh động, nhưng lúc này trong lòng của cô đột nhiên lại sinh ra cảm giác rất khó giải thích, khác hẳn những ngày thường. Cảm giác này tựa như vừa hoang vắng vừa cô đơn nhưng lại không thể diễn tả ra được, lại tựa như đột nhiên có một thứ gì đó, đang lặng lẽ nảy mầm, cắm rễ vào trong trái tim vốn đang trống rỗng một mảnh của cô

Cô không thích cảm giác như vậy, sau khi nói với Trường Sinh một câu liền cầm lấy chiếc phao bơi tròn đi về phía bờ biển...


*******************************************

Đến thời điểm khoảng mười giờ đêm, đột nhiên Nặc Nặc thấy khó chịu trong người, chắc là do bởi lần đầu tiên cô bé tới nơi này, cộng thêm sự chênh lệch nhiệt độ trong ngày giữa hai thành phố quá lớn, ban ngày lại có gió biển thổi quá nhiều, thời gian bé ngâm mình ở trong nước biển lại quá dài, nên sức khỏe của cô bé có phần không chịu nổi, buổi tối liền bị phát sốt.

Trong lòng Hà Dĩ Kiệt nóng như lửa đốt, lập tức dùng tấm chăn mỏng bọc con gái sau đó ôm Nặc Nặc vội vã chạy ra ngoài, thậm chí quên cả việc nhờ lễ tân khách sạn, thông báo trước với bệnh viện mời bác sĩ trực sẵn để chờ. Khi hai cha con sắp ra đến bên ngoài khách sạn, vừa vặn gặp Cận Trường Sinh và Tư Tư vừa đi ăn khuya trở về. Nặc Nặc bị sốt cao, trong người thấy khó chịu, cứ khóc ngằn ngặt ở trong ngực Hà Dĩ Kiệt đến không còn hơi sức. Tư Tư nghe thấy tiếng khóc của cô bé, lập tức cảm thấy trong ngực đột nhiên đau nhói lên, tựa như vừa bị người khác đập một cú thật mạnh.

Hà Dĩ Kiệt lo lắng cho con gái, cũng không có ý định hàn huyên nhiều với hai người bọn họ, chỉ tùy tiện nói qua loa mấy câu rồi sau đó liền chạy luôn ra bên ngoài khách sạn. Cậu bé giữ cửa sớm đã đi gọi xe taxi giúp anh, Hà Dĩ Kiệt ôm con gái liền chui vào trong xe, vô cùng lo lắng nói với người lái xe nói đi đến bệnh viện gần nhất. Xe vừa định khởi động, bỗng nhiên cửa xe lại bị mở ra, Hà Dĩ Kiệt giật mình, vừa mới quay đầu lại chợt nhìn thấy Tư Tư đang xoay người ngồi vào trong xe, anh không khỏi sững sờ: “Vị tiểu thư này...”


Trong ánh mắt của Tư Tư mang theo sự lo lắng lẫn sốt ruột, nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn Nặc Nặc trong lòng ngực của anh đang đỏ rực lên vì bị sốt cao, cô vừa dặn dò người tài xế lái xe khẩn trương đến bệnh viện, vừa nói: “Tôi lo lắng cho Nặc Nặc quá, anh cho tôi đi cùng đi đến bệnh viện chăm sóc cho cô bé với.”

Hà Dĩ Kiệt thoáng ngơ ngác một chút, trong cổ họng anh có một cảm giác chua xót dường như đang chậm rãi xông lên. Anh chỉ khẽ gật đầu một cái, cũng không nói thêm gì nữa, chỉ cúi đầu nhìn con gái ở trong ngực mình. Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé bị sốt cao nên nóng rực, giữa lúc mê man vẫn khóc không ngừng, cổ họng đã khàn đặc. Nhìn đứa trẻ nho nhỏ phải chịu đau ốm, chung quy trong lòng người lớn còn cảm thấy khó chịu hơn cả lúc bản thân mình bị đau ốm. Ngay cả Hà Dĩ Kiệt thời gian qua vẫn luôn cứng cỏi, trầm tĩnh, nhưng khi nhìn thấy bộ dáng tâm can bảo bối của mình như vậy, cũng không sao chịu đựng nổi nữa, hốc mắt cũng đã cay xè.

Nặc Nặc sốt cao, tâm trí cứ mơ mơ màng màng, chìm trong sự mờ mịt vô thức, dường như cô bé đang mơ thấy mẹ trở về bên cạnh mình, nước mắt của cô bé cứ rơi xuống liên miên không ngừng, trong cái miệng nhỏ nhắn thỉnh thoảng lại khẽ lẩm bẩm một tiếng: “Mẹ, mẹ...”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui