Đừng Bỏ Lỡ Tình Yêu
Lúc Thanh Thu đẩy cửa tiến vào, Tĩnh Tri cố ý liếc nhìn sang Thẩm Bắc Thành một cái. Tựa như anh đang cố nén sự kích động nên cũng không để lộ ra vẻ mặt khoa trương, nhưng đôi tay của anh lại không ngừng run rẩy, đôi tròng mắt rạng rỡ, chói sáng lạ thường.
Mà người phụ nữ vừa đẩy cửa bước vào kia lại giống như ánh mặt trời chói mắt, diiễn~đaàn~leê~quyý~đoôn trong nháy mắt trái tim của anh chợt đau nhói. Đột nhiên trong lúc đó Thẩm Bắc Thành cảm thấy mình gần như không còn chỗ nào để có thể chạy trốn. Thậm chí anh còn hối hận tại sao trong lúc này mình lại xuất hiện ở đây. Thậm chí anh cảm thấy bản thân thực sợ hãi khi nhìn thấy cô, hoặc nói đúng hơn là, anh sợ không biết phải làm thế nào nếu như nhìn thấy vẻ mặt của cô khi bắt gặp anh cũng ở đây...
Không biết cô sẽ khinh thường, hay là sẽ cười lạnh lùng, cũng có thể là bình thản giống như nhìn một người qua đường. diiễn~đaàn~leê~quyý~đoôn Trong lòng anh rối loạn đến tê dại, mồ hôi vã ra làm lòng bàn tay anh thấy dinh dính. Dần dần anh cảm thấy có chút bất an khi ngồi ở chỗ này, thậm chí, thậm chí anh còn nảy ra một ý nghĩ vô cùng buồn cười... Anh vừa nghĩ có lẽ mình nên chạy trốn Thanh Thu... bộ dáng đã tựa như “vừa lâm trận vội muốn đào thoát”...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...