Đừng Anh Chịu Không Nổi!
Hàn Nhất Nhất tiến lên phía trước, cô đứng bên cạnh giường nắm tay ông, nghẹn ngào nói.
" Con gái thăm ba, sao ba lại bị bệnh rồi?"
Ba Âu Dương ngày thường lạnh lùng nhưng lúc này cũng vì cỗ xúc động mà rơi vài giọt nước mặt, vỗ vỗ tay con gái.
" Ba chỉ bị bệnh một chút thôi, không sao không sao."
Hai cha con nói thêm vài câu thì mẹ Âu Dương cắt ngang, nhìn con gái mình như đang nằm mơ vậy.
" Nhất Nhất, là con thật sao?"
Thấy mẹ Âu Dương không tin, cô tiến tới chỗ bà, đã tay bà lên mặt mình.
" Mẹ...!thật sự là con."
Sau một hồi đã qua xúc động gặp lại con gái, mẹ Âu Dương mới chú ý đến một điểm khác lạ ở đây.
" Nhất Nhất, không phải con đã..
rồi sao?"
Ba Âu Dương trên giường cũng thắc nhắc nhìn cô đầy dấu chấm hỏi.
Hàn Nhất Nhất ngồi trên ghế dài gần đó lắc đầu trả lời.
" Không ạ, con bị *linh hồn chuyển hoán."
*Linh hồn chuyển hoán : linh hồn nhập vào một thân xác khác.
Ba mẹ Âu Dương ngạc nhiên, trong đầu đột nhiên nảy lên một ý nghĩ.
" Vậy..
thân xác bây giờ con đang nhập..."
Hàn Nhất Nhất gật đầu, cô như biết ba mẹ Âu Dương nghĩ gì mà nói: " Con cũng đang muốn hỏi ba mẹ..
nhà chúng ta có phải có thêm chị em nào đấy với con hay không?"
Mẹ Âu Dương nhớ lại chuyện xưa, trong lòng bà đột nhiên nổi lên một dự cảm.
" Lúc mẹ sinh con, trước con còn có một chị gái song sinh cùng con nhưng sinh xong mẹ lại nghe được bác sĩ nói với ba con chị gái song sinh đó đã bị chết yểu..
Không lẽ.."
Trong phòng nhất thời không có tiếng động gì, cả nhà trầm mặc không nói, đang lâm vào tình cảnh này thì đột ngột cánh cửa phòng bệnh được mở ra.
Tư Kiêu trên tay mang theo một giỏ hoa quả muốn tạo sự bất ngờ lại ngạc nhiên trong phòng bình thường ba người lại xuất hiện thêm một người.
Không ngờ người đó lại là người mà cậu gặp lần trước ở trung tâm thương mại.
Ngạc nhiên qua đi, Tư Kiêu bình thản cầm giỏ hoa quả để trên bàn.
“ Chú, dì, cháu đến thăm hai người.
Còn đây là..”
Ý nói Hàn Nhất Nhất là ai? Mẹ Âu Dương vui vẻ cầm tay con gái cười cười.
“ Đây là Nhất Nhất.”
Tư Kiêu nghe mẹ Âu Dương nói, cậu bị đơ người luôn rồi.
Sau vài giây, việc đầu tiên cậu làm chính là tiến tới ôm cô thật chặt.
Vì quá xúc động, vài giọt nước mặt rơi xuống, Tư Kiêu không muốn mất mặt nên lau mặt.
Giọng nói của cậu mang theo vài tia nức nở, hỏi :
“ Không phải cậu chết rồi sao?”
Hàn Nhất Nhất giải thích : “ Mình chết rồi nhưng lại bị linh hồn chuyển hoán.”
Tư Kiêu gật gật đầu, không quan tâm việc này cho lắm, cậu chỉ cần biết cô còn sống là tốt rồi.
Hàn Nhất Nhất ở thêm một hai tiếng nữa thì trời đã tối, cô nói với ba mẹ Âu Dương.
“ Ba mẹ, con về trước.”
Mặc dù bà muốn cô ở lại với mình đêm nay, nhưng suy nghĩ lại cô vẫn là tiễn cô đi.
Sau khi Hàn Nhất Nhất đi, Tư Kiêu ở thêm một lát rồi đi luôn.
Phòng bệnh chỉ còn lại ba người bọn họ.
Mẹ Âu Dương sau khi gặp cô thì tinh thần đã dần vui vẻ lại như trước kia, bà hỏi con trai.
“ Tề Minh, con có suy nghĩ gì về thân xác đấy hay không?”
Mẹ Âu Dương hỏi ‘thân xác đấy’ anh biết ám chỉ mà thân xác Hàn Nhất Nhất đang nhập vào.
Âu Dương Tề Minh sắc mặt nặng nề đi ngay sau đó, anh nói bà đợi mình một lát thì thư kí Đỗ đi tới đưa anh một xập giấy.
Lấy xập giấy kia xong anh đưa lại cho mẹ Âu Dương.
Chữ to đùng nổi lên mặt đầu của xập giấy.
‘ XÉT NGHIỆM ADN’
Sau khi xem xong xập giấy, ba mẹ Âu Dương không ngờ lại được kết quả cuối cùng rằng..
98% là cha con.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...