Người mới vừa hỏi chính là người gián tiếp hại Bạch Sương Sương chết, Đại tiểu thư Bạch phủ – Bạch Vân Tịch.
Nàng mặc một thân váy dài hồng nhạt bách hoa, tóc dài đen như mực dùng tương ngọc cùng cây trâm hoàng kim oản thành hành dây kết kễ thời thịnh, quý khí ung dung, hai lọn tóc xõa hai bên, tinh xảo tung tăng càng thêm nhấn bút cho nụ cười của nàng, khuôn mặt mềm mại phấn phấn nộn nộn, như hoa đào tháng 3, lại như cành liễu bay trong gió chọc người ta trìu mễn.
“Như ngươi chứng kiến, cũng không tệ lắm” Bạch Sương Sương ngồi như trước, hai chân bắt chéo, lười biếng quăng ra một câu, cũng không đứng dậy đón tiếp các nàng.
“…..”
Bạch Sương Sương đạm bạc như vậy quả thực là ngoài dự đoán của mọi người.
Bạch Vân Tịch mi loan liễu diệp nắm thật chặt, mâu trung dịu dàng hiện lên một tia ngạc nhiên, trên mặt như cũ vẫn là tươi cười ôn nhu, tựa hồ cũng không để ý “Như thế liền tốt, tối hôm qua ngươi làm cho chúng ta đều sợ hãi a!”
Hồi tưởng Bạch Vân Tịch trước kia sở tác sở vi, vừa thấy nàng làm bộ làm tịch bộ dáng kia. Sương Sương liền cực kì phản cảm, Sương Sương mân mím môi, tinh mâu ánh sáng ngọc mang theo ý cười nghiền ngẫm “Ta xem các ngươi cũng không bị phá hư?”
“Này….” Bạch Vân Tịch không nghĩ tới Bạch Sương Sương lại nói như thế với nàng, ngày thường mồm miệng lanh lợi bây giờ cũng không biết nên trả lời thế nào, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng. Vừa thấy tình cảnh này, Bạch Vân Mạt ở bên cạnh chưa làm gì cũng nhíu mày. Các nàng thấy Bạch Sương Sương không phải thật cẩn thận, ăn nói khép nép, mà bây giờ vô lễ phản kích như vậy các nàng vẫn là thấy lần đầu!
Nàng là Nhị tiểu thư Bạch phủ, cùng Bạch Vân Tịch là tỷ muội cùng cha mẹ, ỷ vào chính mẫu thân mình được sủng ái, từ nhỏ liền tính tình kiêu ngạo ương ngạch, không chút phân rõ phải trái, thời điểm ở Bạch phủ, thích nhất chính là khi dễ Bạch Sương Sương. Bởi vậy, người Bạch Sương Sương sợ nhất cũng là nàng, ngày trước nhìn thấy Bạch Vân Mạt giống như chuột sợ mèo vậy.
Hôm nay phá lệ không có thưởng thức đến trò hề Bạch Sương Sương, Bạch Vân Mạt trong lòng cực không thoải mái.
Bạch Vân Mạt đi lên phía trước, Bạch Vân Tịch lấy tay giữ chặt nàng, nhẹ nhàng lắc đầu, làm như muốn khuyên can, nhưng thực tế lực đạo cũng rất nhỏ, bất quá, người ngoài đều không nhìn thấy. Bạch Vân Mạt nhẹ nhàng phất ta nàng ra, sắc mặt ý vị thâm trường, con ngươi nhìn về phía Bạch Sương Sương, lộ ra nụ cười không có ý tốt “Tam muội, Vân Tịch vừa mới nói như vậy, cũng chỉ là biểu đạt chúng ta đối với ngươi lo lắng mà thôi, ngươi làm sao lại thế a? Nga, đúng rồi, thời điểm chúng ta nghe được, nghe cha nói, như thế này, Hạo vương sẽ đến nhà chúng ta”
Sương Sương trong lòng hừ lạnh một tiếng, Bạch Vân Mạt thật đúng là độc ác, biết rõ Bạch Sương Sương tối qua bị Hạo vương cự hôn mà bị kích thích mới bị thương như vậy. Thân là tỷ tỷ, không quan tâm còn chưa tính. Hiện tại thấy nàng tỉnh, lập tức đến đây, chết không tử tế còn nhắc tới Hạo vương kia, còn muốn chê cười xem nàng?!
Nữ nhân này, thật đúng là khiếm trừu!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...