Duệ Phi Xem Như Ngươi Lợi Hại
“Nam Tường, cười tốt lắm sao?” Thanh âm lạnh lùng yếu ớt bay vào lỗ tai, nụ cười trên mặt Nam Tường lập tức cứng lại rồi.
Vương gia đến đây lúc nào? Vì sao hắn cũng không biết?
“Vương gia” Lập tức Nam Tường quỳ một gối xuống, hành lễ với Tiêu Diệc Tuyên.
Dưới ánh trăng, vóc người nam nhân cao dài, y bào màu lam không nhiễm một hạt bụi nhỏ, ánh trăng sáng tỏ chiếu vào trên người hắn, sinh ra một tầng vầng sáng mông lung, ngũ quan tinh xảo hoàn mĩ giống như tranh vẽ, mắt phượng đuôi mắt nhếch lên, yêu nghiệt mê người, đôi mắt đen như ngọc tràn đầy ánh sáng, tầm mắt chặt chẽ khóa trụ bóng trắng mơ hồ phía trước.
“Ân” Tiêu Diệc Tuyên thản nhiên đáp.
Nam Tường đứng dậy, trong lòng còn đang suy nghĩ vì sao Tiêu Diệc Tuyên sẽ xuất hiện ở trong này, đương nhiên cũng không phát hiện, trong con ngươi thâm thúy của Tiêu Diệc Tuyên ẩn chứa ý cười.
Hắn tới một lúc lâu, lời Bạch Sương Sương châm chọc Tiêu Hàn Lâm, hắn đều nghe được trong lỗ tai không thiếu một chữ
Trước đây mọi người trong Kinh Thành đều nói, Bạch Sương Sương tâm nghi Hạo Vương, cự tuyệt tất cả người tới cửa cầu thân. Nhưng hôm nay xem ra, hình như là… Đồn đãi có lầm.
Mâu quang Tiêu Diệc Tuyên trầm xuống.
Khóe môi Tiêu Đình Hào hung hăng run rẩy, đây thật là Bạch Sương Sương sao! Nhớ lại lúc trước gặp mặt không nhiều lắm, có một lần nào nàng không phải là đỏ mặt, một lời cũng không dám nói liền bỏ chạy? Sao giống như vây giờ đối với hắn châm chọc khiêu khích?
Sương Sương liếc nhìn hắn, thấy sắc mặt hắn xanh xanh trắng trắng lại đen kịt, trong lòng kêu một cái thoải mái a.
Nam nhân không có mắt, cái này coi như là thay Bạch Sương Sương đã chết lấy lại công đạo đi.
“Đêm nay ánh trăng không sai, nếu ngươi muốn tiếp tục ngắm trăng liền xin mời, bổn tiểu thư phải đi về ngủ mỹ dung” Sương Sương đứng dậy, tươi cười có đủ kiêu ngạo.
Nhưng nàng vừa mới đi ra vài bước, cánh tay đã bị người chế trụ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...