Duệ Phi Xem Như Ngươi Lợi Hại


“Tam hoàng huynh?” Một đạo tiếng nói nam tính thản nhiên vang lên ở phía sau người vang lên, ngay sau đó, là một trận kịch liệt ho khan truyền đến, đồng thời vài cái tùy tùng của Tiêu Hàn Lâm cũng kính nói “Gặp qua Tuyên vương”
(Acchan: Tèn tén ten~, anh nam chính phúc hắc đã đến, sói xám đã đến,*Tung hoa*)
Tiêu Hàn Lâm đứng dậy, xoay người nhìn về phía người tới, mắt hoa đào xẹt qua một tia không kiên nhẫn “Diệc Tuyên, ngươi sao lại ở chỗ này?”

Nam tử nắm chặt tay đặt ở trên môi, trên mặt làn da tái nhơt bởi vì vừa ho khan mà hồng một mảnh, một đường kéo dài đến ở chỗ cổ, hắn bình ổn hạ hô hấp, thế này mới có thể lấy được khẩu khí nói chuyện “Thần đệ thấy hôm nay thời tiết tốt, liền nghĩ đi ra ngoài một chút hít thở không khí. Không nghĩ, nhưng lại gặp Tam hoàng huynh ở chỗ này”
Sương Sương nghe người nọ thanh âm ôn nhuận như nước, đối với người kêu Diệc Tuyên bỗng nhiên sinh ra vài phần tò mò, mâu quang chuyển hướng nam tử, chính là nhợt nhạt liếc mắt một cái, lại làm cho nàng trong nháy mắt thất thần.
Hắn chỉ mặc một sắc gấm trường bào, cổ tay áo cùng với cổ áo lấy dây nhỏ ám sắc buộc vòn quanh mặc sắc trúc diệp, bên hông là cái tương ngọc chuế dây kết đai lưng, quần áo tinh xảo, vừa đúng hiện ra dáng người cao ngất hoàn mĩ của hắn, dưới chân là một đôi dầy đen kim tuyến vân tường, trầm ổn mà nội liễm, tao nhã thả tôn quý.
Hắn ngũ quan tinh xảo không thể nào soi mói, một chi tiết đều trải qua tạo hóa tỉ mỉ tạo hình. Phượng mâu tinh xảo, mắt vĩ chỗ bay xéo thượng chọn, tà mị mê người, mũi cao thẳng tắp, mày kiếm nhập tấn, vì hắn yêu nghiệt thêm vài phần anh khí nam nhi, khinh mân môi nở ra nhợt nhạt, có vẻ có chút lãnh liệt. Tóc dài dùng một cái ngọc quan tinh xảo bối lại, như trích tiên bước ra từ trong tranh, tuấn dật hiên ngang, khuynh thế vô song.

Hắn trên người có loại ôn nhuận như ngọc, khí chất lạnh nhạt như núi, linh khí giông như ngưng tụ tự nhiên trong trời đất.
Cảm nhận được Sương Sương nhìn chăm chú, Tiêu Diệc Tuyên ánh mắt dời về phía nàng, hắn hướng Sương Sương hơi hơi vuốt cằm, phượng mâu hẹp dài đựng ý cười ôn nhuận nhu nước.
Ánh mắt chạm nhau, Sương Sương mau phục hồi lại tinh thần, con người ánh sáng ngọc hiện lên tia ảo não, nam nhân này suất không có thiên lý còn chưa tính, cư nhiên còn người đến câu người như vậy!
Yêu nghiệt!
Mười phần yêu nghiệt!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui