Tiêu Đình Hạo nhìn Bạch Vân Tịch, thấy khóe mắt nàng đỏ ửng, vừa thấy chính là bộ dáng bị khi dễ, trong lòng tự nhiên là đau lòng, lệ mâu quét về phía Bạch Sương Sương, mâu quang lãnh liệt. Bạch thượng thư mặt không hề duyệt, hắn bước vài bước đến trước mặt Sương Sương, lớn tiếng trách cứ nói “Sương Sương, ngươi sao có thể đối với hai tỷ tỷ vô lễ như thế? Có chuyện gì thì bình tĩnh nói, không nên động thủ?! Còn có, ngươi đã đến lâu như vậy rồi, nhìn thấy Hạo vương cũng không biết hành lễ, ngươi khi nào trở nên không biết quy củ như vậy?”
Có Bạch thượng thư ra mặt, Bạch Vân Mạt liền mừng rỡ xem kịch vui, Bạch Vân Tịch xem mắt Tiêu Đình Hạo, chỉ thấy lúc này hắn nhìn về phía Bạch Sương Sương, trong đôi mắt sâu không lường được ẩn ẩn có thể thấy được vài phần hàn quang
“Bạch Vân Mạt, không nghĩ tới, ngươi thật đúng là không có tiền đồ” Sương Sương cười lạnh một tiếng, người sau nguyên bản khoái chí liền lóe mắt lập tức che kín lo lắng.
Mâu quang chuyển hướng trước mặt Bạch thượng thư.
“Sửa cho ngươi vài cái sai lầm” Sương Sương không kiên nhẫn nhíu mày, không hề có ý sợ hãi, dù sao cha trên danh nghĩa này căn bản không để ý đến nàng sống chết, nàng cần gì phải khách khí đâu?
“Thứ nhất, nương ta chỉ có mỗi ta là nữ nhi, ta không nhớ rõ mình có tỷ tỷ. Thứ hai, ngươi chỉ nghe nàng nói vài câu, liền nhận định là ta khi dễ người, kết luận nhanh như vậy, phương thức làm việc như vậy của ngươi là quá võ đoán, rõ ràng là không có công bằng. Thứ ba….”Không để ý tới Bạch thượng thư sắc mặt ngày càng âm trầm, nàng nâng bàn tay trắng nõn lên, chỉ chỉ Tiêu Đình Hạo “Hắn cũng không phải là thần tiên, đều là người phàm, ta dựa vào cái gì phải lạy hắn? Hơn nữa, hắn với ngươi thuộc một dạng, trong lòng nhận định là ta khi dễ tỷ muội các nàng, như vậy thị phi chẳng phân biệt được, xử lí theo cảm tính người, còn không đủ tư cách để cho ta hướng hắn cúi đầu!”
Tiêu Đình Họa đuôi lông mày một điều, đối với Sương Sương ngôn luận tâm không hờn giận, nhưng tay ở sau người nắm chặt thành quyền, Bạch Sương Sương này rất làm càn, dám chế nhạo hắn như vậy! Bất quá, Sương Sương căn bản là không để ý tới hắn, nàng tiếp tục nói, thanh âm ngọc chất thanh thúy vang lên trong đại sảnh, từng chữ một “Còn có một chút cuối cùng, ta hướng đến nguời này quy cũ, bất quá, là Bạch Sương Sương ta chính mình quy cũ! Cho nên, đừng lấy ta so sánh với người khác, như vậy chỉ cảm thấy thận phận ta bị rơi chậm lại!”
Ngôn từ của nàng lớn mật không sợ, không chỉ châm chọc Bạch thượng thư võ đoán thiên vị, còn tính cả Hạo vương cũng khách sáo một phen.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...