Duệ Mẫn Hoàng Quý Phi

Nguyên Tĩnh Vũ đỡ Khinh Nhan đi tới ngồi xuống trong đình trước đó không xa, dùng mười ngón tay cẩn thận từng li từng tí cắt tỉa mái tóc dài sau lưng nàng, sau đó dùng một dải băng bằng gấm cột lại để rủ sau lưng."Khinh Nhan của thật là đẹp!" Hắn đối với thủ nghệ của mình hình như rất hài lòng.

"Chàng không thích Tĩnh Trinh muội muội?" Nàng khe khẽ tựa vào trong ngực hắn, bắt lấy một cái tay hắn chơi đùa. Bàn tay của hắn rất lớn, ngón tay thon dài, móng tay rất ngắn, lòng bàn tay cùng trên ngón trỏ có vết chai thật dày."Người nào giúp chàng sửa móng tay?"

Nàng hỏi hai câu nhưng thật ra đều là hỏi cùng một chuyện. Nguyên Tĩnh Vũ trầm thấp cười cười, một tay ôm sát hông của nàng, một tay khác cầm tay của nàng để trước ngực mình."Khinh Nhan, chuyện này nàng có thể không cần lo lắng hay không?"

"Thiếp muốn được không?" Khinh Nhan ngẩng đầu nhìn hắn một cái, "Đến tột cùng là Nguyên Tĩnh Trinh chọc chàng cái gì có phải là chuyện Đàn Ngọc hay không?"

"Không phải đều giống nhau sao?"

"Chàng rốt cuộc muốn như thế nào?" Nàng đương nhiên không tin Nguyên Tĩnh Vũ sẽ gọi Đàn Ngọc thị tẩm, coi như hắn có ý đó cũng không dám nói ở trước mặt nàng.

"Ta đem nàng sung làm quân kỹ thưởng cho bọn Tần Cánh." Hắn nhàn nhạt nói.

"Quân kỹ?" Khinh Nhan không nhịn được hít một hơi thật sâu. Hắn thế nhưng. . . . . . Dù gì người ta cũng là người Nghệ An vương phi đưa tới? Hắn làm vậy không khác gì cho nàng ta một bạt tai thật đau sao?"Nàng đến tột cùng chọc chàng như thế nào? Chàng có thể ghét muội muội của mình, nhưng vẫn phải nể mặt Nghệ An vương phi chứ?"

"Hừ!" Nguyên Tĩnh Vũ hừ lạnh một tiếng, "Ta muốn nàng ta nhìn thấy! Nàng biết không sáng nay ở thư phòng, Đàn Ngọc có ý đồ dụ dỗ phu quân của nàng !"

"Có vậy thôi?" Khinh Nhan chau chau mày, hắn tính đây là chuyện lớn? Hắn còn trẻ lại anh tuấn, hơn nữa là vương gia hùng bá một phương, có người ôm mộng nhớ nhung cũng không kỳ quái a! Ngay cả đệ tử trong môn phái mà sư phụ nàng chọn cũng có ý đồ câu dẫn hắn !

"Thế còn là chưa đủ?" Hắn hỏi ngược lại, thậm chí có chút tức giận."Đây chính là đại sự tổn hại danh tiết của bổn vương!"

Danh tiết ?! Khinh Nhan nhịn không được, cất tiếng cười to lên. Nguyên Tĩnh Vũ nhìn nàng cười, mình cũng không nhịn được cười. Hắn ôm thật chặt nàng, trong lòng chỉ cảm thấy thật ngọt ngào.

Hai người ngồi chung một chỗ lẳng lặng ôm nhau, nửa ngày cũng không có nói chuyện.

Hồi lâu sau, Khinh Nhan mới nhẹ nhàng thở dài nói: "Ngày mai thiếp muốn trở về Lăng Tiêu các, thương nghị cách đối phó Minh Kiếm sơn trang bức hôn."

Nguyên Tĩnh Vũ lại hừ lạnh một tiếng, nói: "Ngày đó hắn không có lật tẩy LăngTiêu các, sau này cũng không có cơ hội. Chỉ cần các nàng không đồng ý, hắn có thể làm thế nào?"

Điều này cũng đúng, nếu thật đi đến mức kia, chỉ sợ tổn hại danh dự Lăng Tiêu các.

Khinh Nhan suy nghĩ một chút, chợt ngẩng đầu lên, ưỡn ngực, một bộ dạng khẳng khái: "Cùng lắm thì thiếp trực tiếp nói cho hắn biết, vì trị nội thương, ta lập gia đình song tu!"

"Ha ha. . . . . ." Nguyên Tĩnh Vũ đắc ý cười, "Như vậy cũng tốt, để những nam nhân kia trong lòng nhớ kỹ. Nhưng ta muốn đi theo nàng. Một mình nàng ta không yên lòng."

"Sao lại một mình thiếp? Không phải có Khinh Vân cùng Khinh Trần sao?"


"Nhưng Khinh Vân cùng Khinh Trần liên thủ cũng đánh không lại Thiên Nhất Giáo chủ đó!"

"Chàng không phải bận rộn chính vụ sao?" Nàng không hiểu nhìn cái người đã nửa ngày lười biếng này.

"Cũng không hẳn là bận rộn như vậy, " hắn cười cười, "Ta không phải Dật Phi, cho nên ta giao toàn quyền cho Sầm Viễn Chí xử lý chính vụ Trung Châu, tối nay xem kết quả một chút là được rồi."

Khinh Nhan khẽ cau mày, người trên quả thật không cần phải tự làm việc, nhưng tìm được một hạ thần hoàn toàn tín nhiệm lại vừa tin tưởng không phải việc dễ. Nàng hỏi hắn "Người nọ có đáng tin?"

" Người hầu của ta, nàng yên tâm." Nguyên Tĩnh Vũ tự tin, "Hôm nay chúng ta vẫn là suy nghĩ cách diệt trừ Thiên Nhất Giáo chủ đó đi! Đúng rồi, ta đã gặp qua nghĩa phụ của nàng rồi, kế hoạch diệt trừ Thiên Nhất Giáo chủ cũng giao cho ông đi làm, nàng xem thế nào? Có thể tin tưởng chứ?"

"Nghĩa phụ đối đãi với thiếp rất tốt." Khinh Nhan chợt quay lại dựa vào bộ ngực hắn, "Ông ấy đối với thiếp giống như nữ nhi ruột thịt. . . . . .Có thời điểm thậm chí thiếp nghĩ rằng nếu như ông ấy là phụ thân thân sinh của thiếp thật tốt biết bao. . . . . ."

Nguyên Tĩnh Vũ nghĩ đến Dịch Minh Thần háo thắng, cũng trầm mặc lại.

"Tại sao lại ông ấy đối đãi tốt với nàng như vậy?" Nguyên do trong này Nguyên Tĩnh Vũ vẫn nghĩ không thông.

Khinh Nhan nhẹ nhàng cười: "Bởi vì nghĩa phụ cùng sư phụ thiếp có một đoạn tình duyên, những năm gần đây vẫn luôn luôn tìm nàng. Trên võ lâm đại hội ông ấy nhìn đến thiếp cùng sư phụ có mấy phần giống nhau, lại dùng bảo kiếm sư phụ năm đó dùng qua, trong lòng cho rằng ta chính là nữ nhi ruột thịt của ông. . . . . . Mặc dù sau này hiểu rõ thiếp chỉ là đệ tử của sư phụ, nhưng cảm tình ông đối với ta cũng không có thay đổi. . . . . . Đây chính là yêu nhau yêu cả đường đi a!"

Nguyên Tĩnh Vũ lúc này mới thoải mái."Trước ta không biết nguyên do giữa các nàng, đã từng. . . . . . Làm khó hắn, Khinh Nhan, nàng sẽ không trách ta chứ?"

"A? Chàng chưa nói cho ông ấy biết Các chủ Lăng Tiêu các là của vương phi của chàng chứ?" Khinh Nhan nghe ra chút ý vị .

"Bởi vì không rõ nguyên do ở trong đó, đối với ông không yên lòng, thời gian lại cấp bách, cho nên chỉ có thể bức bách ông quy phục ta, nếu không tối nay tổ chức một bữa tiệc gia đình hướng lão nhân gia nhận tội?" Nguyên Tĩnh Vũ cẩn thận từng li từng tí nhìn vẻ mặt Khinh Nhan .

Khinh Nhan nhìn dáng vẻ thận trọng của hắn, không nhịn được hai tay ôm cổ hắn, nói: "Nhận tội thì không cần, nhưng nếu là hiểu lầm, giải thích sớm sẽ tốt hơn."

"Được, ta sẽ để cho người đưa thiệp mời!" Nguyên Tĩnh Vũ đang muốn gọi người, tựa như chợt nhớ tới cái gì, quay đầu nhìn Khinh Nhan cười một tiếng, "Hôm nay quá muộn, ngày mai đi! Để vương phủ chuẩn bị một bàn rượu yến cho Dương tiền bối cùng các trưởng bối Lăng Tiêu các của nàng, ta cũng phải bái kiến các nàng!"

"Không cần giữ bí mật sao?" Khinh Nhan cười hỏi.

Nguyên Tĩnh Vũ lơ đễnh cười cười: "Đều là người nàng tin tưởng, ta có gì không yên lòng hay sao? Ta chỉ có một chút lo lắng, không bằng để cho Lăng Nguyệt Các chủ trở thành nữ nhi ruột thịt của chưởng môn Thanh Dương phái thất lạc nhiều năm, nàng xem được không?"

"Có gì khác nhau sao?" Khinh Nhan khẽ cau mày.

Nguyên Tĩnh Vũ ung dung cười nói: "Đương nhiên là có. Nếu thiên hạ đều biết Lăng Tiêu Các chủ là Dụ Dương vương phi, vị trí Võ Lâm Minh Chủ nhất định là không yên . Nhưng nếu như Lăng Nguyệt Các chủ chỉ là nữ nhi thất lạc nhiều năm của chưởng môn Thanh Dương phái, Lăng Tiêu các nhiều nhất là dựa vào ngọn núi là Thanh Dương phái mà thôi. Sau lưng Thanh Dương phái có Nghệ An vương, nhưng Lăng Tiêu các cùng Dụ Dương vương lại không chỉ có một mối quan hệ, quan hệ sau lưng này đã có nhiều phức tạp, cũng có thể cho người khác mấy phần hi vọng đúng không?"

Khinh Nhan gật đầu một cái. Như thế đem quan hệ của Lăng Nguyệt Các chủ cùng Thanh Dương phái truyền ra ngoài một cách quang minh chính đại, như vậy có thể để cho tất cả các vương gia yên tâm."Vậy cứ làm như thế. Cũng phải để cho nghĩa phụ một chút thời gian chuẩn bị."


"Khinh Nhan, thân thể nàng như thế nào? Muốn đi nghỉ hay không?" Hắn nhìn nàng nụ cười chứa đựng mấy phần ý vị không rõ.

Nghỉ ngơi? Nói thật dễ nghe, nhìn nụ cười khoé miệng cũng biết hắn không có ý tốt. Khinh Nhan thoáng chốc đỏ mặt, lúc này mới sau giữa trưa !"Không cần. . . . . ." Nàng vội vàng lắc đầu, "Ngủ mấy ngày rồi, một chút cũng không mệt."

"Như vậy a. . . . . ." Hắn bỗng nhiên lại đắc ý cười, "Vậy thì theo ta đi Phi Phượng lâu xử lý chính vụ đi, nàng cũng làm quen một chút tình huống của Trung Châu. Sớm đem những chuyện vụn vặt đáng ghét này xử lý xong, chúng ta tối nay cũng được. . . . . . Nói thật, Khinh Nhan, ta thật sự có chút đợi không kịp. . . . . ."

Nói xong, Dịch Kinh Nhan đã cho vài quả đấm vào mặt hắn.

Hai người cầm tay đi tới Phi Phượng lâu, làm Sầm Viễn Chí đang xử lí chính vụ sững sờ một hồi.

"Đây là vương phi của ta, Dịch vương phi, từ trước đến giờ vẫn luôn tham gia vào việc quân chánh." Nguyên Tĩnh Vũ giới thiệu.

(quân chánh : quân sự và chính trị)

"Hạ thần tham kiến Dịch vương phi!" Sầm Viễn Chí thu hồi tâm đang bị chấn động. Theo hắn nghĩ, vị vương phi này xinh đẹp chỉ là thứ yếu, nhưng phần phong hoa khí độ cũng ít người có được. Ánh mắt của nàng mỉm cười nhưng lại tràn đầy tự tin cùng kiêu ngạo. Loại này tự tin rất kín kẽ , không giống với cô gái cao ngạo, lại giống nam nhân như ánh mặt trời chói mắt và ấm áp. Sầm Viễn Chí cho là chỉ có những người địa vị cao hoặc là tướng quân tay cầm trọng binh mới có khí độ ung dung như vậy.

Dịch Khinh Nhan thoải mái đi tới ghế chủ vị ngồi xuống, cười nói: "Sầm đại nhân không cần câu nệ, ta đối với quân chánh của Trung Châu không quá quen thuộc, hôm nay tới đây là muốn nghe một chút."

Phi Phượng lâu rất rộng rãi , bởi vì Tiêu Dật phi thân thể không tốt, trước đây còn có giường ngủ. Nguyên Tĩnh Vũ cũng đi theo, ngồi ở bên cạnh Khinh Nhan.

Chỉ một chút này, Sầm Viễn Chí liền biết vị trí của Dịch vương phi trong lòng Nguyên Tĩnh Vũ.

Ngay sau đó thị nữ đưa lên trà bánh. Nguyên Tĩnh Vũ nhìn lướt qua, có hai cốc trà lài, một đĩa bánh xốp hạnh nhân, một đĩa khỏa có cánh hoa đào phấn cao, một đĩa bạch ngọc thỏ lấy bột gạo nếp tạo hình cực kỳ đáng yêu. Hắn chọn cái đĩa xốp phấn cao kia thả vào tay phải Khinh Nhan, nói: "Nàng mấy ngày không ăn cơm, hai ngày tốt nhất nên chia nhiều bữa để ăn, ăn hai khối bánh là được rồi."

Khinh Nhan nhàn nhạt cười một tiếng, cầm lên một khối phấn cao, vừa nhìn sổ sách vừa ăn điểm tâm. Những chuyện trong sổ này Sầm Viễn Chí đã xử lý tốt, Khinh Nhan xem phê chuẩn của Sầm Viễn Chí, thầm khen người này quả nhiên có tài.

Sầm Viễn Chí xử lý đống sổ sách còn lại, Nguyên Tĩnh Vũ ôn hoà nhìn Khinh Nhan xem sổ sách, sau khi xem để quyển có nghi vấn ở một bên, hoàn toàn đồng ý đặt ở bên kia.

Nhìn một chút, Khinh Nhan chợt ngừng hô hấp, nắm tay Nguyên Tĩnh Vũ thét kinh hãi: "Chàng xem cái này! Nhất định là Thiên Nhất Giáo chủ làm!"

Nguyên Tĩnh Vũ kinh ngạc nhận lấy quyển sổ kia nhìn, cũng sửng sốt một chút."Là tác phong của hắn sao? Chỗ nào nhìn ra được? Hắn không phải yêu thích mỹ nữ sao? Bên trong không phải còn có tên của nam tử sao?"

Đây là sổ sách hôm qua Vinh Dương phủ trình lên. Nói gần một tháng qua, bởi vì diễn ra đại hội võ lâm, Vinh Dương tới rất nhiều giang hồ nhân sĩ, có nhiều người uống rượu gây chuyện, cũng nhiều lần xảy ra chuyện dùng binh khí đánh nhau, chết hơn mười người, nhưng may mắn không có liên lụy dân chúng bình thường. Mà mấy ngày gần đây, có lời đồn đãi không ít võ lâm nhân sĩ đơn độc đi ra ngoài rồi mất tích, ngày hôm trước ở ngoài thành tìm được hai cỗ thi thể, thân thể khô gầy, giống như bị yêu ma hút khô máu, làm dân chúng khủng hoảng. Vinh Dương phủ bộ nhiều ngày dò xét, không có đầu mối nào, cho nên báo lên cho vương phủ. Sau Vinh Dương phủ thu được danh sách những người mất tích, trong đó sáu nam tử, ba cô gái, đều là đệ tử trẻ tuổi của các môn phái, võ công đều thuộc hàng bình thường.


Sầm Viễn Chí phê duyệt là: cùng Võ Lâm Minh Chủ hợp tác xử lý.

Khinh Nhan một mạch nói: "Khinh Trần từng bị hắn hút sạch nội lực, bởi vì hắn muốn tìm hiểu nguồn gốc sư môn chúng ta cho nên mới có thể lưu mạng lại, sau hắn lại muốn bắt ta trở về cũng là hút lấy nội lực của ta."

Nghĩ đến nguy hiểm đêm hôm đó, Khinh Nhan không nhịn được có chút sợ. Ở trên giang hồ đã nhiều năm như vậy, trường hợp nào chưa từng thấy qua, lại chưa từng có người có thể để cho nàng sinh lòng sợ hãi. Kể từ khi lên làm Các chủ Lăng Tiêu các, biết được bí mật sư môn, trên tâm lý nàng đối với Nhất Giáo sinh ra sợ hãi, mà đã biết võ công của Thiên Nhất Giáo chủ, thì loại sợ hãi này càng khắc sâu vào trong lòng nàng. Có lúc tử vong cũng không phải chuyện đáng sợ nhất, đối với kẻ địch cường đại mà không biết suy đoán của hắn càng làm nàng sợ hãi.

Nguyên Tĩnh Vũ nhìn sắc mặt nàng tái nhợt thì có chút kinh ngạc, hắn vẫn cho rằng nàng không sợ trời không sợ đất. Nhưng nghĩ tới một đêm huyết chiến kia, hắn lại có chút thoải mái. Thiên Nhất Giáo chủ đó đúng là tuyệt thế cao thủ. Hắn lập tức cầm tay của nàng, nhẹ lời cười nói: "Chuyện này giao cho ta. Hắn lợi hại hơn nữa cũng vẫn là một giang hồ lỗ mãng, võ công tuyệt thế thì như thế nào? Hôm nay nếu hắn tới địa bàn của chúng ta, Bổn vương nếu thật muốn đối phó hắn, chỉ cần thực hiện một kế nhỏ là được."

"Thực hiện kế nhỏ?" Có dễ dàng như vậy sao?

Nguyên Tĩnh Vũ tự tin mà cười nói: "Nàng yên tâm đi, trong vòng nửa tháng, bổn vương sẽ vì nàng trừ mối hoạ ngầm này!"

Lúc này, Sầm Viễn Chí cũng không nhịn được nói thêm: "Vương gia nói là thích khách chạy trốn mà chúng ta gặp ở Yên Lĩnh?" Nhớ tới đêm máu tanh đó, Sầm Viễn Chí là người từ trước đến nay vẫn luôn chấn định cũng không nhịn được sinh lòng sợ hãi, thậm chí thân thể cũng có chút run rẩy.

Nguyên Tĩnh Vũ gật đầu một cái: "Chính là người này. Lúc ấy là Bổn vương đoán sai thực lực của hắn, mới để hắn chạy trốn, lần này nhất định phải mưu đồ thật chu toàn, phải để cho hắn chết không có chỗ chôn!" Lại dám ra tay đối với nữ nhân của hắn, không phải chán sống sao?

"Những ngày qua người mất tích trong võ lâm. . . . . . Chính là hắn giết?" Nghĩ đến người kia đã đến Vinh Dương, sợ hãi trong lòng Sầm Viễn Chí lại càng sâu. Người kia lần trước ở Yên Lĩnh trúng mai phục của Vương gia, sẽ không trả thù vương phủ chứ?

"Chắc là hắn." Khinh Nhan tỉnh táo lại, thận trọng gật gật đầu

Sầm Viễn Chí đề nghị: "Nghe nói lần này Võ Lâm Minh Chủ võ nghệ cao cường, ngay cả chưởng môn phái Thanh Dương Dương Minh Hà chúng ta đều không địch lại cô gái kia, hơn nữa đại hội võ lâm mới vừa kết thúc, còn có rất nhiều cao thủ môn phái cũng ở lại Vinh Dương, chúng ta có thể nhờ Võ Lâm Minh Chủ ban bố lệnh Minh Chủ, cùng chung tay tiêu diệt Đại Ma Đầu này!"

Khinh Nhan cười khổ, không lên tiếng.

"Đề nghị này của Sầm đại nhân không tệ. Nếu tên ma đầu này đã làm cho dân chúng tức giận cùng khủng hoảng, tin tưởng cả võ lâm chắc chắn sẽ đoàn kết lại, đây thật là một cơ hội tốt." Nguyên Tĩnh Vũ mỉm cười gật đầu. Nếu là cả võ lâm, nhân thủ có nhiều, nhưng chỉ sợ làm cho hắn cảnh giác, muốn đem hắn mai phục cũng không dễ dàng. Cho nên, chuyện này không nên quá nhiều người biết, mà đem công lao tiêu diệt đại ma đầu đưa cho Lăng Tiêu Các sẽ khiến cả võ lâm kính phục.

Rồi sau đó, Nguyên Tĩnh Vũ không hề nói chuyện này nữa, tiếp tục xem sổ sách, cho đến khi đem hết mọi chuyện xử lí xong, lúc này mới dắt Dịch Khinh Nhan rời đi Phi Phượng lâu.

"Nếu đi ra, thuận đường đi xem biểu đệ chàng một chút đi!" Khinh Nhan nhìn Thanh Uyển trước mặt nói.

Nguyên Tĩnh Vũ nhìn sắc trời, đã gần đến hoàng hôn, sắp đến thời gian cơm tối. Chỉ là Dật Phi vẫn còn đang ngủ mê man, không dây dưa được bao nhiêu thời gian đâu!

Hai người tới ngoài phòng ngủ Tiêu Dật Phi, Nguyên Tĩnh Trinh vừa đúng vén rèm ra ngoài, bộ mặt vẻ đau thương, nhìn thấy Nguyên Tĩnh Vũ dắt tay Khinh Nhan đi lại đây, hiện ra mấy phần ngoài ý muốn.

"Ta dẫn chị dâu ngươi tới xem một chút." Nguyên Tĩnh Vũ nhẹ nhàng thở dài nói, "Y thuật của nàng không tồi."

"Như thế thì đa tạ tẩu tẩu rồi !" Nguyên Tĩnh Trinh lộ ra mấy phần cảm kích, nhưng trong ánh mắt cũng không ôm nhiều hi vọng.

Khinh Nhan cũng không cùng nàng nói nhảm, đi theo Nguyên Tĩnh Vũ đi vào.

Đinh Thanh Sơn ngồi ở mép giường, đang thu thập đò dùng châm cứu của mình. Đột nhiên ngẩng đầu thấy Nguyên Tĩnh Vũ dắt tay Khinh Nhan đi vào, vội vàng thả đồ vậy trong tay quỳ nói: "Thuộc hạ Đinh Thanh Sơn tham kiến Các chủ!"

"Miễn lễ! Trong khoảng thời gian này khổ cực Đinh sư huynh rồi !" Khinh Nhan khe khẽ thở dài.


Đinh Thanh Sơn đứng dậy chuyển sang một bên, cung kính bẩm báo: "Lương y như từ mẫu, thuộc hạ không dám nói khổ."

"Ừ." Khinh Nhan nhẹ nhàng gật đầu, ngồi ở mép giường nhẹ nhàng vén chăn lên kéo một cánh tay Tiêu Dật Phi ra, tỉ mỉ xem mạch, qua một hồi mới thả về dưới chăn, lại đổi một cánh tay khác. Hồi lâu sau, nàng mới đưa cánh tay Tiêu Dật Phi trở về, lại kéo mí mắt hắn ra nhìn mắt của hắn một chút.

Nguyên Tĩnh Trinh im lặng nhìn Dịch Khinh Nhan, chợt đối với cách nhìn của mình lúc nãy có chút hoài nghi. Vị tẩu tẩu mới này xem ra tự tin lại chững chạc, lại là trưởng môn một phái, chỉ sợ mình xem thường nàng. Không biết y thuật của nàng so với Đinh tiên sinh như thế nào? Nàng nếu là Chưởng Môn Nhân, y thuật sẽ tốt hơn chứ? Nhưng nàng sẽ thật lòng vì Dật Phi chữa bệnh sao?

Lúc này, chỉ nghe Dịch Khinh Nhan đứng dậy, thở dài nói: "Thanh Sơn, đem phương thuốc của ngươi cho ta nhìn một chút."

Đinh Thanh Sơn tựa như sớm có chuẩn bị, rất nhanh liền từ trong ngực lấy ra phương thuốc của mình, cung kính đưa tới.

Dịch Khinh Nhan ngồi ở trên ghế một mặt nhìn một mặt suy ngẫm, thỉnh thoảng cau mày, thỉnh thoảng hớn hở, bên phải ba người không khỏi suy nghĩ lung tung.

"Toa thuốc này rất tốt, mỗi một vị thuốc cũng trải qua tính toán kĩ lưỡng, không chỉ có khống chế bệnh tình, còn muốn tăng năng lực chịu đựng của thân thể hắn. Trong khoảng thời gian này ngươi vất vả rồi!" Khinh Nhan cuối cùng lộ ra nụ cười, đối với y thuật của Đinh Thanh Sơn càng khẳng định và tán thưởng.

Đinh Thanh Sơn cuối cùng thở phào nhẹ nhõm, thần sắc từ từ thả lỏng.

"Nhưng. . . . . ." Khinh Nhan chuyển giọng, đem lực chú ý của ba người hấp dẫn tới nàng.

"Nhưng như thế nào? Chẳng lẽ nàng còn có phương thuốc tốt hơn?" Nguyên Tĩnh Vũ vội la lên.

Khinh Nhan cười liếc hắn một cái, sóng mắt lưu chuyển phong tình vô hạn. Nguyên Tĩnh Vũ nhất thời mất hồn, Nguyên Tĩnh Trinh cũng kinh ngạc há to miệng. Thì ra lạnh lùng cao ngạo như nàng cũng có thể quyến rũ như vậy.

Đinh Thanh Sơn không dám nhìn thẳng Dịch Khinh Nhan, mắt xem mũi, mũi xem tâm, đang mong đợi cao kiến của Các chủ.

Khinh Nhan chợt lại thở dài nói: "Bệnh này của hắn chính là tâm khí tích tụ, cái gọi là tâm bệnh phải dùng tâm dược, so với phương thuốc nào cũng có tác dụng hơn."

Nguyên Tĩnh Vũ nhất thời nổi giận. Vốn là còn tưởng rằng nàng có biện pháp tốt thì ra lại trở về điểm ban đầu rồi.

Khinh Nhan nói một câu, ba người bên cạnh mong đợi cũng biến thành chán nản.

"Các ngươi làm như ta không rõ nội tình sao?" Khinh Nhan bỗng nhiên lại cười, nhưng lần này trong tươi cười cũng là tràn đầy tự tin.

Nguyên Tĩnh Vũ cùng Nguyên Tĩnh Trinh lại ngẩng đầu lên nhìn nàng.

"Muốn hóa giải uất ức trong lòng hắn, phương pháp tốt nhất là để cho hắn đạt được mục đích, tiếp theo là khuyên giải hắn buông ra chấp niệm này, ngoài cách đó ra vẫn còn một phương pháp." Nàng chậm rãi đứng dậy, từ từ đi ra ngoài.

Nguyên Tĩnh Vũ vội vàng tiến tới, kéo tay của nàng hỏi: "Đến tột cùng còn có biện pháp gì?"

Khinh Nhan Hồi quay đầu lại, tự tin cười lên, cuối cùng thần sắc vẫn như cũ tự nhiên đi ra ngoài, chỉ để lại một câu: "Chờ hắn tỉnh, ta tự có biện pháp."

Nguyên Tĩnh Trinh nhìn bóng lưng Dịch Khinh Nhan, cắn thật chặt môi của mình, muốn gọi nàng lại, cuối cùng lại chỉ có thể nắm chặt quả đấm của mình, mặt trầm lại, nhìn Tiêu Dật Phi. Nàng hối hận, mới vừa rồi nàng không nên tham luyến quyền thế như vậy, chỉ cần trượng phu của nàng có thể tốt, cho dù là sống lâu một ngày, nàng chính là Nghệ An vương phi danh chánh ngôn thuận, là nữ chủ nhân chân chính vương phủ này. . . . . . Nàng không nên si tâm vọng tưởng, lại càng không nên đắc tội nữ nhân kia! Nữ nhân kia. . . . . . Có lẽ sẽ cướp đi quyền thế duy nhất còn dư lại của nàng, cũng là hy vọng cuối cùng của Dật Phi. . . . . .


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui