Để có được hạnh phúc là phải trả một cái giá thật lớn.
Ngày hôm sau, thím giáo dục cô bằng cách phê bình nhưng cũng tha thứ cho việc cô "Ngang nhiên" khiến Lý gia cùng Nguyễn gia mất mặt.
Cô đã sớm biết sẽ có kết quả như vậy, cô thẳng thắn thừa nhận, cô đã không hẹn mà gặp anh, tuy rằng ngắn ngủi, tuy là ít như vậy nhưng cô cẩn thận suy nghĩ cất sâu trong trí nhớ, trong lòng cô chỉ có thỏa mãn.
Tuy vậy, cô thừa nhận cô vẫn có chút sợ và e rằng còn có một chút chua xót khi rời đi. Cô cảm thấy nước mắt của mình rơi xuống rất nhanh.
Cô tự nói với mình, nếu cô làm bất cứ việc gì để cùng anh tiến tới mộng đẹp, đó là do cô tình nguyện.
Nhưng là nụ hôn của anh? Ở hoa viên, bọn họ. . . . . .
"Tiểu Yến, cháu rốt cuộc có nghe thím nói hay không?" Thím thấy cô lại như đi vào cõi thần tiên xa xôi, không nhịn được gọi cô.
Nếu Lý lão thái gia nhìn trúng con gái mình thì thật tốt? Nguyên lai vợ chồng họ thầm quyết định trong lòng, ai ngờ người tính không bằng trời tính, Lý lão thái gia cùng thiếu gia lại vừa mắt với cô con gái duy nhất của bác cả.
"Cháu xin tiếp thu ý kiến, thím, thật xin lỗi đã gây rắc rối cho mọi người."
Nguyễn Yến Hi ôn nhu nói. Chú, thím chất vấn thực ra là đem cô đối mặt dễ dàng qua cửa ải, điều làm cho cô khẩn trương cùng lo lắng là Lý Triết Kỳ cùng Lý lão thái gia, đặc biệt là người thứ hai Lý lão thái gia.
Nguyễn Yến Hi lúc học cấp ba cũng bởi vì chú có quạn hệ cùng Lý gia và cũng làm trong công ty của họ, tiền học của cô được trừ vào tiền lương tháng của chú, thím trả tiền thuê nhà, còn phải thay ba cô trả món nợ khi còn sống của ba cô.
Thế nhưng Lý lão thái gia thanh toán hoàn toàn nợ nần, còn vì cô lấy danh nghĩa công ty bồi dưỡng nhân tài để giúp cô xuất ngoại đi du học, thậm chí ở trong công ty còn sắp xếp cho cô một chức vụ tốt...
Trong mắt bất cứ người nào, Nguyễn Yến Hi giống như nhặt được lễ vật của ông trời ban tặng.
Thế nhưng món nợ ân tình làm sao mà trả! Cô không thể nào nhận lấy ân huê to lớn này, giá phải trả là nửa đời tự do cùng mơ ước, như vậy có đáng không?
Theo thường lệ, khi đi làm cô thường tới thăm Lý lão thái gia, không ngờ , Lý lão thái gia cũng không có trách cứ cô, đêm qua Lý lão gia sớm trở về phòng nghỉ ngơi, cho dù có người bên ngoài thì thầm, Lý lão thái gia vẫn là tin tưởng những gì mắt thấy.
"Ông tin tưởng cháu là một đứa trẻ ngoan, " Lý lão thái gia nói như vậy, "Ông vẫn tin tưởng con mắt của mình, cháu sẽ không làm ông thất vọng."
Yêu thương vỗ về, nhưng lại không hề nghĩ tới Nguyễn Yến Hi có gánh nặng về việc mất đi tự do.
Nguyễn Yến Hi bước ra từ thư phòng của lão thái gia, uất ức cả một đêm. Lý Triết Kỳ xông vào phòng hỏi ông cùng với cô đã nói những gì, cô dựa vào tình hình thực tế đem từng việc trả lời.
"Ông tin tưởng lời giải thích của cô?" Anh phiền não nắm nắm tóc, dường như đang cố gắng khống chế giọng điệu của chính mình, không thể hiện rõ sự không vừa lòng.
Lý Triết Kỳ lần đầu tiên thích cách chọn vợ cho anh của ông cố, tuy rằng, ngày trước anh thích Trác Linh tài trí, thậm chí cả Vương muội muội cùng nhau lớn lên, nhưng Trác Linh không thích hợp làm vợ, mà Nguyễn Yến Hi đem so sánh với thiên kim Vương gia, tuy rằng không có thế lực của nhà mẹ đẻ làm chỗ dựa, nhưng diềm đạm biết nghe lời, trên thực tế cũng bởi vì điểm này, anh không nghĩ sẽ hù doạ cô —— anh ngày hôm qua đã tốn quá nhiều thời gian ở bên người Vương gia muội muội.
Anh có thể buông tha cho Trác Linh, dù sao đóa Mân Côi diễm lệ luôn khó có thể trấn an, thanh mai trúc mã hướng anh có tâm, Vương gia muội muội, cùng vị hôn thê ngoan hiền có chỗ bất đồng , như vậy hai nữ nhân, nam nhân nào cũng khó có thể lựa chọn, khó có thể trách hắn quá tham lam? (muanho: chỉ biết ngụy biện, ta phi... Thiện: muanho không được nói bậy)
Nguyễn Yến Hi nhìn anh, trong lòng chỉ có khó xử, không có một chút tức giận, nếu cô cường ngạnh một chút, cô đã chất vấn chuyện anh cùng thiên kim Vương gia ở hoa viên, nhưng đó không phải là cá tính của cô.
"Đúng vậy, anh không tin sao?" Cô vô tội hỏi, vốn không có cái gì mà không thể nói ra, chỉ trừ nụ hôn kia.
Nguyễn Yến Hi không giỏi nói dối, giấu diếm như vậy, trong lòng cô đã cảm thấy áy náy khó chịu.
Thế nhưng cô cũng chỉ có thể nói như vậy ! Chỉ dám nhớ lại nụ hôn kia, trở thành mộng đẹp trong lòng cô, vì thế cô có một chút ích kỷ, cất dấu ở đáy lòng.
Lý Triết Kỳ nhìn khuôn mặt xinh đẹp của cô, chỉ có thể nghĩ một đằng nói một nẻo: "Tất nhiên anh tin."
Bằng không còn có thể như thế nào? Dù sao cũng tha thứ cho việc rời đi Đài Loan.
"Nếu không có việc gì cần nói, ta nghĩ đi làm . . . . . ."
"Chúng ta cùng đi đi." Lý Triết Kỳ lập tức đuổi kịp. Trải qua ngày hôm qua, có thể đoán trước, ở trước hôn lễ một chút tự do của Nguyễn Yến Hi cũng đã không còn.
***
Nam nhân bình thường cho rằng mua đồ dùng kết hôn là cực kỳ phiền toái lại mệt mỏi, tuy Nguyễn Yến Hi cũng mệt rã rời, nhưng mà Lý Triết Kỳ lại còn có vẻ mặt áy náy nói cho cô, không thể bồi cô đến Zehder, thì Nguyễn Yến Hi lại cảm thấy sung sướng nhưng không có biểu lộ trên mặt.
Ít nhất trước mặt người khác không được.
"Anh trai thực quá đáng. . . . . ."
Trên trực thăng, xung phong đảm nhận giúp đỡ việc mua sắm, Lý Mĩ Kỳ cùng Nguyễn Nhạc Y một bên xì xào bàn tán , một bên bất an len lén liếc Nguyễn Yến Hi, người sau đành phải giả bộ chuyên tâm đọc tạp chí.
Tiểu cô cùng đường muội sợ cô biết Lý Triết Kỳ là vì bồi thiên kim của Vương gia đến Seattle "Xem phòng ở" mà không thể đi cùng cô, trên thực tế những tin đồn đó cô sớm có nghe thấy, cô thậm chí âm thầm cảm ơn vị thiên kim tiểu thư họ Vương kia chưa từ bỏ ý định, bởi vì chỉ có cô ta mới có thể đem vị hôn thê giám thị cô gần như hai mươi tư giờ lôi đi, cô có thể thở phào nhẹ nhõm.
Bởi vì Lý Triết Kỳ không thể cùng đi, Lý Mĩ Kỳ cùng Nguyễn Nhạc Y mừng rỡ tìm lý do đồng hành, tuy rằng người nào cũng biết, hai người này vô địch tiêu tiền như rác, hai nha đầu đánh cái chủ ý gì, các cô ấy ngày đầu tiên đến La Mã, ngủ lại ở khách sạn đã đặt trước, Nguyễn Yến Hi bởi vì đi đường mệt nhọc mà ngủ một chút, khi tỉnh lại , mới phát hiện đường muội cùng tiểu cô thế nhưng lưu lại tờ giấy, hai nha đầu không ngừng tiến tới Zehder, bắc bộ Milan đi.
Nguyễn Yến Hi hiểu được các cô ấy sợ cô trở thành cơ sở ngầm của các trưởng bối, cho nên bỏ chạy lấy người, tranh thủ một ngày không chịu gò bó, điên cuồng vứt bỏ, để tự do, nhưng vẫn là cảm thấy dở khóc dở cười, La Mã đến Milan đường xá quá xa, cô thật sự bội phục hai nha đầu tràn đầy thể lực này, việc này bắt đầu đính vào hành trình tuy rằng bao gồm Milan, nhưng cô không nghĩ vội vàng, trên thực tế, đối với mua sắm cô không có hứng thú.
Vì thế sáng sớm, hai nha đầu ở khách sạn Milan gọi điện thoại cho Nguyễn Yến Hi chịu đòn nhận tội, thì nhóm ba người các cô đều vui vẻ quyết định....
“Chị nghĩ chị bị cảm mạo rồi, dù sao, chị đối với hành trình các chuyến đi đều không rõ, không bằng hai em toàn quyền quyết định đi, ta ở La Mã chờ hai em trở về.”
Nguyễn Yến Hi rất rõ ràng, ở đầu bên kia điện thoại, thanh âm hai nha đầu hưng phấn hoan hô, có thể hô bay cả nóc nhà khách sạn, chính cô cũng lộ ra mỉm cười.
Ngoài ý muốn, cô có một tuần tự do, ở nơi xa lạ, Lý gia sẽ không tiện can thiệp.
Cô rất nhanh rửa mặt rồi chải đầu xong, bữa sáng vốn làdo nhân viên phục vụ của khách sạn mang lên, nhưng cô quyết định tới nhà ăn.
Nếu là ngày nghỉ được tự do, nếu ở trong phòng dùng cơm thì thật chán ngán.
Khách sạn này có hai nhà ăn phục vụ bữa sáng. Tự mình lấy thức ăn sáng thì ở lầu một, còn nhà ăn ở tầng cao nhất phục vụ đồ ăn không chỉ cho khách của khách sạn mà cả người bên ngoài, có thể tìm một góc yên bình hưởng thụ bữa sáng.
Nhà ăn tầng cao nhất được xây dựng chủ đạo bằng thủy tinh, ánh sáng tự nhiên tràn ngập cả nhà ăn, nóc nhà nghiêng nghiêng cùng bề mặt tường tạo thành một đường sáng nhỏ, khiến người ta liên tưởng đến một công trình nổi tiếng của một đại kiến trúc sư người Hoa kiều.
Dùng cơm ở đây, có thể quan sát một thành thị phồn thịnh với hơi thở nồng hậu của văn hóa phục hưng, ánh sáng mặt trời chiếu soi và phân tán nhiều chỗ, thức tỉnh cả thành thị chưa huyên náo, chưa sôi trào, nhưng yên tĩnh, cũng chứa đựng một loại sức sống mà nhiều người chờ mong.
Ở trên giá để đồ gần chỗ ngồi là một vài chậu hoa cảnh, để những khách nhân dùng cơm có thể thưởng thức, và cũng trở thành vật che chở tạo khoảng không riêng tư cho khách hàng, bồi bàn ân cần vì cô mà tìm một vị trí có tầm thật tốt, khi Nguyễn Yến Hi đến gần, phát hiện khăn trải bàn có màu vàng ngà, và trên bàn cơm có một đóa hoa hồng tím lẳng lặng nằm đó.
Cô nhìn những chỗ ngồi khác xung quanh, ở mỗi cái bình trên bàn đều cắm một bông bách hợp màu vàng, đồng dạng như nhau, nhưng bàn của cô lại không giống vậy, điều này đem lại sự ngạc nhiên và vui vẻ tới cho cô.
“Đây là do vị khách trước lưu lại sao?” Cô dùng tiếng anh hỏi.
Không biết là có phải vì không hiểu tiếng anh hay sao, mà người bồi bàn cười lắc đầu, đem bữa sáng tới cho cô.
Nguyễn Yến Hi trong lòng suy nghĩ buồn bực, đây chính là khách sạn hàng đầu cấp quốc tế hay sao. Nhân viên phục vụ nhưng lại không hiểu tiếng anh? Bất quá cô vẫn là bắt đầu dùng bữa sáng của mình.
Sau khi bồi bàn rời đi, Nguyễn Yến Hi nhịn không được, cầm bông hồng lên, cô thích các loài hoa, tuy rằng cô chưa từng nghiên cứu qua về hoa, nhưng cô biết bông hoa nhỏ xinh này có một cái tên thật tuyệt vời dẽ thương… Angel Face - “Thiên sứ chi nhan” (dung nhan thiên sứ). Bông hoa hồng tím có vài phần giống một cô gái yêu kiều, viền cánh hoa phập phồng cuộn tròn như sợi tơ, thân hoa không có gai, hơn nữa mùi thơm rất nồng nàn, quả là hoa giống như tên.
Có lẽ đây là khách sạn chuẩn bị điều ngạc nhiên cho khách hàng đặc biệt sao? Cô nghĩ vậy.
Khi bữa sáng được đưa lên, trên bàn ăn lại xuất hiện thêm một đóa Angel Face nữa, làm cho cô tin tưởng ý nghĩ như vậy, nhận được hoa luôn khiến cho con người ta vui vẻ, cô bắt đầu tin rằng ngày nghỉ tự do này của cô sẽ có một bắt đầu tốt.
Sau khi ăn xong, trà lài được đưa đến, như cũ , có thêm một đóa Angel Face.
“Rất ngon…Cảm ơn”. Ít nhất câu tiếng anh thông dụng này người bồi bàn hẳn hiểu đi.
Người bồi bàn kia lại chỉ cười, chỉ hướng phía trước bên trái của cô, lưu lóat nói tiếng anh: “Hoa hồng này là do vị tiên sinh kia gửi tặng cô.” Nguyên lai, người bồi bàn là được nhờ vả mà thôi.
Nguyễn Yến Hi cảm thấy kinh ngạc, không biết là do thấy tiếng anh lưu loát của người bồi bàn, hay là ngoài ý muốn được người khác chú ý.
Từ chỗ cô nhìn về hướng bồi bàn chỉ, quả thật có thấy một người, nhưng lại bị ngăn cách bởi một giàn chậu hoa che khuất, cô chỉ có thể nhìn ra đó là một bóng dáng cao lớn.
Bồi bàn thu dọn chén đĩa rồi rời đi, người đó một chút chủ ý muốn tiến tới bắt chuyện cũng không có, đương nhiên Nguyễn Yến Hi cũng không mong chuyện tình dị quốc xảy ra, nhưng cô cảm thấy kỳ quái. Cô lại nghĩ có thể đối phương còn đang dùng cơm đi? Bất quá đã nhận lễ vật, mà lễ vật đó cô lại rất thích, nếu không ý kiến gì lại, có vẻ như mình thật thất lễ.
Nơi này không phải Đài Loan, cô không cần lo lắng, khi nhận hoa của một người đàn ông xa lạ sẽ không mang lại điều rắc rối cho gia thế vị hôn phu, vì thế Nguyễn Yến Hi hít sâu, cố gắng lấy dũng khí, đi về phía người tặng hoa thần bí.
Cầm hoa ở trước ngực, cước bộ của Nguyễn Yến Hi có vẻ chần chờ, cô dù sao vẫn là một cô gái ngoan, rụt rè và ngại ngùng.
Đối phương cũng không quấy rầy cô, cũng không giống những kẻ sắc lang không rõ lai lịch cố ý tặng đồ uống cho cô, nghĩ tới, hẳn là một người thật biết chăm sóc người khác, cho nên cô chỉ cần nói lời cảm tạ, sau đó sẽ rời đi, không thể tạo thông tin sai lầm để người xa lạ có cơ hội mơ màng, bởi vì cô đã có vị hôn phu….
“Hy vọng một chút tâm ý nho nhỏ của tôi, không làm phiền tới tâm tình dùng cơm của Nguyễn tiểu thư.”
Thanh âm đàn ông tao nhã mà thong dong, Nguyễn Yến Hi thề sẽ vĩnh viễn trân quý, trí nhớ đã chôn sâu trong lòng lại xôn xao lên.
Tiếng nói trầm thấp mà cảm tính như vậy, cô nghe qua một lần liền vĩnh viễn không thể quên được.
Một thân Hắc Thứ Khoan nhàn nhã mà vẫn ăn vận phong cách quý tộc, khi cô tới gần, anh chỉ ưu nhàn khuấy nhẹ ly cà phê.
Chỉ là mộng thôi sao? Cô phát giác mình như một cô gái đang hoài xuân, tim đập nhanh hơn, không thể áp chế vui sướng trong lòng, như vũ điệu của hoa và bướm, bay lượn, xoay vòng.
“Không nhớ tôi sao?” Hắc Thứ Khoan nhếch môi lên, buông chén cà phê.
“Không! Tôi không…” Cô khẩn trương đến nỗi nói lắp, giống như học sinh tiểu học: “Tôi muốn nói, là tôi còn nhớ rõ anh.”
Hắc Thứ Khoan đứng dậy, “Vậy cùng nhau uống chén cà phê, được chứ?” Anh đi về phía cô, thay cô nhấc chiếc ghế ngồi phía đối diện. (muanho: Ước ao đó là muanho quá…)
Giờ khắc này Nguyễn Yến Hi cảm giác lâng lâng như vẫn ở trong mộng, cô nhẹ nhàng vén tóc, ngồi xuống, vẻ mặt vẫn mang theo một sự kinh ngạc không dám tin, ở trong đôi mắt của cô khó nén sự vui sướng.
“Em có thể ăn gì nữa không? Điểm tâm ở đây cũng không tồi, hai em gái của tôi đều là những khách hàng trung thành với nơi này,có thể chỉ vì muốn uống một ngụm trả, mà hai đưa nó đáp máy bay tới đây luôn.”
Nguyễn Yến Hi gật gật đầu, vì vừa nãy ăn không nhiều lắm, với lại anh nhắc tới người nhà, khiến cô cảm thấy tò mò.
Hắc Thứ Khoan gọi bồi bàn, bảo họ chuẩn bị cà phê cùng chút điểm tâm cho cô.
“Hăc tiên sinh có tình cảm thật tốt với huynh đệ tỷ muội.” Nghe lời anh nói, cho cô cảm giác được anh là người như vậy, giống như một anh trai tri kỷ yêu thương che chở em gái của mình. Điều hấp dẫn cô không chỉ là như thế, trước kia đối với cô, anh như một vị thần xa xôi, cô chỉ biết đến tên của anh, cô khi ấy không thể tìm tòi nghiên cứu anh, để có thể say mê anh.
Hắc Thứ Khoan mỉm cười, “Tôi là con cả, dưới có bảy người em trai và em gái, từ nhỏ tới lớn, mấy nhóc em của tôi quả thật là thường khiến tôi phiền não.” Nhìn bộ dạng anh thuật lại việc nhà rất nhẹ nhàng, tựa như anh trai cả nhà bên, giờ đây anh đã khiến Nguyễn Yến Hi có cảm giác chân thực.
“Bảy?” Nguyễn Yến Hi khó có thể tưởng tượng, cô là con gái một, tuy cô có tình cảm không tồi với em họ, nhưng bị thẩm thẩm ngăn cấm, em họ của cô không dám thân mật cùng cô.
“Thực dọa người như vậy sao?”
Cô lắc đầu, “Anh em nhà anh khi ở cùng một chỗ, nhất định rất náo nhiệt.” Khẩu khí của cô khó nén được hào hứng.
“Chỉ sợ không giống tưởng tượng của em đâu.” Trên mặt anh cười tự giễu, cũng là bất đắc dĩ. “Chúng tôi rất ít khi tụ tập cùng một chỗ, trừ bỏ một số ngày tiệc hội. Trên thực tế, tôi thấy may mắn khi những ngày tiệc hội trọng yếu như vậy không nhiều, khi mấy tiểu ác quỷ đó ghé đầu tụ vào một chỗ, tôi lại hận không thể cho bọn nó biến mất.”
“Tuy anh nói như vậy, nhưng tôi cảm giác được Hắc tiên sinh là một vị anh trai tốt.” Bởi vì khi anh nhắc đến em trai, em gái, trong mắt anh khó nén được ý cười.
Ngày tiệc đó, sau khi trở lại đại sảnh, cô luôn ở bên cạnh anh, không ngừng có người tới bắt chuyện với anh, anh tuy rằng khách khí có lễ nghĩa cùng họ hàn huyên, trên mặt luôn mỉm cười, nhưng ánh mắt anh lại lạnh lùng xa cách.
Anh trai tốt? Hắc Thứ Khoan bật cười.
Anh hội nghĩ, mấy ma đầu chuyển thế kia sẽ không nghĩ như vậy đâu, mỗi khi anh quay về xử lý công việc, mấy ma đầu đó chỉ sợ anh biết đống tai họa mà mấy ma đầu đó gây ra.
“Đừng gọi tôi là Hắc tiên sinh, chúng ta giống như những bằng hữu nói chuyện phiếm với nhau, sao lại cứ gọi xa lạ như vậy?” Anh mỉm cười, mọi cô gái hay phụ nữ đều không thể chống cự lại được với nụ cười của anh. “Hãy gọi tên của tôi, vậy cô cũng cho phép tôi gọi cô là Yến Hi, được không?”
Hai má Nguyễn Yến Hi nóng lên, cô thầm trộm gọi tên anh trong lòng, chỉ điều này thôi, đã khiến cô cảm thấy mình tự đa tình, thật muốn kêu tên anh ra khỏi miệng, nếu kêu tên anh, có lẽ cô sẽ biểu lộ nhiều cảm xúc không cần thiết.
“Được anh.” Cô lo lắng khiến cho khuôn mặt càng thêm đỏ, liệu anh có phát hiện tâm tư lòng cô?
“Đúng rồi, tôi quên không hỏi em, em như thế nào ở đây một mình?” Hắc Thứ Khoan biết rõ còn cố hỏi, muốn tạo bất ngờ: không hẹn mà gặp cô.
Anh biến mất hỏi Đài Loan, biến mất khỏi phạm vi cảnh giới người của Lý gia, nhưng đàn ông Hắc gia chưa bao giờ dễ dàng buông tha con mồi.
Bọn họ rất có kiên nhẫn, cũng có quyết tâm săn bắn. Thông minh mà giả dối, hiểu được không nên ở chính diện cùng tranh đoạt con mồi, mà là chậm rãi thuần hóa, thận trọng, từ từ dần dần chinh phục…
Nguyễn Yến Hi thở dài, cố gắng không tiết lộ cảm xúc ra ngoài.
Hắc Thứ Khoan dựa người vào lưng ghế dày, hai mắt giống như su tử quan sát nhất cử nhất động của con mồi, trong mắt cô đơn của cô làm anh chợt buồn, trên mặt lại chưa từng gợn sóng. “Vị hôn phu không thể đi cùng em, nên thoạt nhìn em chẳng có tinh thần gì cả.”
Cô và vị hôn phu không giống như trong lời nói của mọi người, chỉ là vì một cái báo ân mà thúc đẩy hôn nhân. Trong mắt cô vẫn mang bóng ma này.
“Không, không phải…” Lời biện giải thốt ra, cô lại phát hiện mình nhưng nghĩ muốn nói thẳng thắn những lo âu của mình trong cuộc hôn nhân này, vì thế cô vội vàng ngậm miệng không nói.
Cô có thể nói ra sao? Tâm sự của cô, cô không dám nói cho bất kỳ ai, cô có thể thổ lộ với anh sao? Anh sẽ nghĩ gì về cô đây? Bọn họ chưa quen biết lâu, anh cũng chưa chia sẻ phìền não gì với cô.
Hắc Thứ Khoan yên lặng nhìn cô, cảm nhận được cô đang giấu một điều gì đó.
Không còn cách nào, bọn họ cần là thời gian.
“Giống như ngày đó, em lại có tâm sự sao?” Để con Én nhỏ này có thể bay vào ôm ấp của mình, anh cần kiên nhẫn thêm chút nữa, có lẽ phải có chừng mực. “Không nói cũng không sao, vị hôn phu của em không thể đi cùng em, tôi cũng không muốn nghỉ phep một mình, có lẽ chúng ta có thể làm bạn.?”
Nguyễn Yến Hi nghe anh đề nghị mà một trận rung động.
Mộng đẹp trở thành sự thật, cũng chỉ như thế, nguyện vọng của cô không nhiều lắm, mà anh chính là cực kỳ xa xăm và cũng là điều cô khát vọng nhất.
“Như vậy có làm phiền anh không?” Anh là một Đại lão bản của công ty Hắc gia. Tuy rắng ngày đó ở yến tiệc, cô căn bản không rõ lai lịch của anh, nhưng mà ai cũng muốn tới bắt chuyện với anh, như vậy sự nghiệp của anh chắc hẳn rất thành công, là ột đại nhân vật, như thế sẽ không rảnh đi giải sầu cùng cô?
Có lẽ cô đã cao hứng quá sớm, anh sẽ không có khả năng bồi cô mỗi ngày….
“Tôi rất mong cô đáp ứng và tiếp nhận? Cô có nguyện ý không?”
“Tôi nguyện ý.” Nói ra rồi, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đỏ bừng cả lên.
Hắc Thứ Khoan dụ cô nói ra ba chữ lời thề kia, trên mặt cười ôn nhu vô hại, trong lòng, dục vọng cùng quyết tâm càng mãnh liệt. Nguyễn Yến Hi tâm động và run rấy không thôi.
“Không bằng, từ hôm nay bắt đầu đi.” Anh dụ dỗ thế giới đơn thuần của cô, xa vào võng tình anh quăng ra.
*****
“A…” giọng mảnh mai đủ để khiến nam nhân cả người tê dại, trong không gian nhỏ tràn ngập mùi hoa hồng cùng mùi vị mùa xuân nhộn nhạo, dự vị ngọt ngào như đường như mật, tinh tế quấn quanh.
“A… “ ngâm nga nhiệt tình, ai nghe thấy đều mặt đỏ tim đập.
“Oa …” cuối cùng là một tiếng reo hò, giống như quỷ khóc thần gào, kinh tâm động phách, so với âm thanh trong phim kinh dị còn đáng sợ hơn, tới mức tè ra quần.
“Mĩ Kỳ, có tất yếu cần làm như vậy không?” Thực mất mặt a!
Mắt Lý Mĩ Kỳ khẽ nhếch lên, nhìn bạn tốt đăng nằm một bên, “Từ từ bạn bắt đầu làm điều đó , sau đó bạn sẽ biết, a…” Câu nói biến mất sau một trận kinh suyễn.
Nguyễn Nhạc Ny mang vẻ mặt kinh hoàng nhìn về phía hàng ghế bành phía trước của cô, một cô gái đang mát xa rất có lực.
“Mĩ Kỳ, nghĩa phổ thông của câu “xin ôn nhu một chút” được giải thích như thế nào?” Thanh âm của cô run run không ngừng.
Bạn tốt bên cạnh chỉ lo phát âm truyền tin với người khác: “Ki… moji…ii…”
Nguyễn Nhạc Ny đầu đầy hắc tuyến, câu hỏi của Mĩ Kỳ hoàn toàn không đúng, câu chữ có ý nghĩa đen tối như vậy, có phải hay không Mĩ Kỳ nén xem phim A!
“Lực đạo quá nhỏ làm sao có thể tiêu trừ mệt nhọc!” Các cô đã đi dạo cả một ngày rất mệt nhọc a.
“Nhưng là…” Nguyễn Nhạc Ny nuốt nước miếng, nhìn chằm chằm động tác của người mát xa trên thân người, hai mắt trừng lớn như chuông đồng.
Cô toàn tâm toàn ý xem người kia, Nguyễn Nhạc Ny mặt mày xanh mét, cảm thấy đối mặt với mình là một nữ quyền anh mà không phải người mát xa.
(muanho: chắc là hai nàng này đi mát xa… mà muanho beta đoạn này cũng thấy khó hiểu ghê á.)
Tiếng chuông ngoài cửa giải cứu Nguyễn Nhạc Ny đang muốn sùi bọt mép, một cô gái mát xa ở trước tấm bình phong đi ra mở cửa, một người hiển nhiên là nhân vật quản lí câu lạc bộ, nhàn nhã bước những bước giày cao gót trên nền gạch vào gian phòng VIP rộng ba mươi bình.
(bình: thước đo của Nhật. 1 bình = ba mươi thước vuông)
“Hai vị tiểu thư có vừa lòng với sự phục vụ của chúng tôi không ạ?” Mỹ nữ quản lý, trên mặt lộ vẻ tươi cười chuyên nghiệp, lấy một giọng tiếng trung lưu loát hỏi.
Lỹ Mĩ Kỳ cùng Nguyễn Nhạc Ny nhìn về phía mỹ nữ tới.
“Câu lạc bộ của chúng tôi đã phối hợp với hãng thời trang nổi tiếng Milan, tổ chức khuyến mãi tìm kiếm những vị khách may mắn để nhận thưởng, và hai vị thật may mắn đã trúng thưởng giải nhất của chúng tôi.” Nguyễn Nhạc Ny cùng Lỹ Mĩ Kỳ nhìn nhau á khẩu, mỹ nữ tiếp tục giải thích nội dung của giải nhất, chính là có nguyên bộ Spa phục vụ trong bảy ngày cho hai người, cùng với chương trình học chuyên nghiệp để trở thành ngôi sao Hollywood, ngòai ra còn cung cấp phòng năm sao, phòng bếp danh tiếng Lam sẽ lo liệu phục vụ các bữa ăn hay trà chiều…
Nguyễn Nhạc Ny cảm thấy như chính mình đang ở trong mộng, Lý Mĩ Kỳ đang hoài nghi chẳng lẽ vận khí của mình tốt như vậy, cô lập tức đáp ứng với mỹ nữ quản lý của câu lạc bộ cao cấp này sẽ vì các cô chuẩn vị phòng.
“Mình cần gọi điện điện cho chị họ, nói chúng ta thay đổi khách sạn.” Nguyễn Nhạc Ny vừa đứng lên.
“Từ từ!” Lý Mĩ Kỳ giữ tay bạn tốt, “Mình cảm thấy đừng nói cho chị dâu biết sẽ tốt hơn.”
“Vì sao?”
Lý Mĩ Kỳ chần chờ vài giây, mới lặng lẽ nói vào tai của Nguyễn Nhạc Ny.
Nguyễn Nhạc Ny càng nghe, sắc mặt càng thay đổi, thẳng đến mứa cô muốn giơ chân đá cho Mĩ Kỳ một cái: “Lý Mĩ Kỳ, đồ bán nước, uổng phí chị họ ta đối tốt với ngươi như vậy, thế mà…”
“Thế thì như thế nào?” Lý Mĩ Kỳ không phục cãi trở lại, “Đừng quên người vừa hưởng thụ tắm phao và spa thật thoải mái nha, còn được nhà ăn danh tiếng phục vụ bữa tối, cho nên người bán nước… ngươi cũng có một phần nha.”
“Mình…” Nguyễn Nhạc Ny nghĩ muốn biện hộ như một người vô tội, nhưng nhớ tới bữa tối đêm nay, cô nhịn không được tràn ra nước miếng.
“Cậu cần hiểu rõ a! Nếu chúng ta ở nơi này, bảy ngày đều được ăn ngon ngủ ngon, dù sao cậu không nói, mình không nói, chị dâu sẽ không biết.”
“Nhưng mà… gọi điện nói cho chị họ sẽ liên lạc với chúng ta như thế nào, thế sẽ tốt hơn.”
“Không được! Câu lạc bộ này rất nổi tiếng, chị dâu chỉ cần tra điện thoại một chút sẽ biết chúng ta ở đâu, huống chi thành viên của câu lạc bộ này, người Đài Loan cũng chỉ có vài người, mình không phải, cậu không phải, chị dâu cũng không phải, nhưng chị họ Vương từ nhỏ lớn lên cùng mình vừa vặn có, nói ra chúng ta bán nước … chị dâu mà phát hiện,… càng khiến chị dâu thương tâm khổ sở sao?”
(*bán nước: vì lợi của mình , chỗ này mưa cũng ko hiểu nốt)
“Nhưng là…” Cô cảm tháy Nguyễn Yến Hi sẽ không nghĩ nhiều như vậy.
“Nguyễn Nhạc Ny!” Đại tiểu thư phát giận.
“Được rồi!” Chị họ, em xin lỗi chị! Nguyễn Nhạc Ny nhát gan thật không nghĩa khí, sám hối trong lòng.
Như vậy, hai nha đầu này thất liên lạc với Nguyễn Yến Hi trong bảy ngày sắp tới.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...