Edit: Tiểu Màn Thầu
Màn che của phòng ngủ che ánh sáng không được tốt lắm. Ánh sáng mặt trời ngày hè xuyên qua tấm màn chiếu vào phòng, Kiều Trăn liền thức giấc.
Thân thể ấm áp ở phía sau dính sát vào lưng cô, một cánh tay cường tráng đặt trên eo cô, gắt gao ôm chặt cô vào lòng. Cằm cậu đặt trên đỉnh đầu cô, hơi thở đều đều phả trên tóc. Đôi chân dài của cậu cũng kiêu ngạo đặt trên đùi cô, nhìn giống như một cái bánh quai chèo. Bởi vì là giường đơn dành cho một người, với tư thế quá mức chặt chẽ như vậy của hai người, dường như không có một kẻ hở.
Mặt Kiều Trăn ửng đỏ, tư thế này….. Cậu không cảm thấy khó chịu sao?
Sau khi tỉnh giấc đã không thể ngủ được nữa, Kiều Trăn lẳng lặng nằm trong chốc lát, hơi thở của người nằm phía sau sâu mà đều, nhất thời cô có chút không thích ứng với cảnh tượng bây giờ của bọn họ.
Cô cẩn thận lấy cánh tay như gông xiềng đặt trên eo mình xuống, muốn xem đồng hồ. Nhìn đến bàn tay mình trong nháy mắt ký ức đêm qua ùn ùn kéo về như bão tuyết. Cô nhíu mày nhìn chằm chằm lòng bàn tay mình đến phát ngốc, dường như còn có thể cảm nhận được sự dính nhớp kia….
Cô không biết đêm qua bản thân mình đã trúng thứ bùa mê gì, mà bị câu ” Sẽ nhanh thôi” lừa gạt, lại giúp cậu làm loại chuyện này.
Kết quả tay cô vẫn không làm cậu thoải mái, sau khi chịu không nổi nữa, cậu lại nắm tay cô chỉ dẫn, một bàn tay còn lại sờ loạn nơi khác.
Đến cuối cùng sắc mặt cậu ửng đỏ, hơi thở dồn dập ra sức hôn cô, một bàn tay luồn vào áo cô xoa nắn, một tay khác lại không ngừng vuốt ve thân thể cô.
Cô chưa bao giờ trải qua cảm giác như vậy, cho nên thân thể liền mềm nhũn, trong cơ thể có thứ gì đó khác lạ khiến cô sợ hãi.
Khi cậu đã lên tới đỉnh, trên tay Kiều Trăn nóng lên, nhìn cái thứ màu trắng đục kia khóc không ra nước mắt.
Cậu khép hờ mắt, trên mặt tràn đầy sắc xuân, cả người đều lan tỏa sự thỏa mãn và sau cùng là sung sướng. Qua một lúc mới mở mắt ra, ôm lấy cô…..
Nghĩ đến sự việc đêm qua, lỗ tai Kiều Trăn lại bắt đầu nóng lên, cô thực sự không có biện pháp nào quên đi được cảnh tượng tối qua chúng đã ăn sâu vào trong tâm trí cô.
Thật là, thật là đáng sợ…..
Kiều Trăn cầm điện thoại lên, thấy thời gian vẫn còn sớm, nhưng lại không muốn nằm ngây ngốc trên giường. Chầm chậm di chuyển, cô nhẹ nhàng nắm cánh tay cậu dời đi, muốn lẳng lặng rời đi, giống như buổi sáng ngày hôm đó.
Cô vừa mới cử động, đột nhiên cánh tay trên eo mình lại siết chặt, hung hăng ghì chặt cô ra sau.
“ Lại muốn bỏ trốn, à?” Cậu vén tóc cô lên, hôn lên cái ót cô.
Bị hôn như vậy, Kiều Trăn vẫn có thể cảm nhận được nơi nào đó của cậu đang trỗi dậy, tuy biết rằng đây là phản ứng bình thường của đàn ông lúc thức dậy, nhưng cô vẫn đỏ mặt, nhỏ giọng nói, “ Muốn rời giường đó.”
“ Mấy giờ rồi?” Giọng nói lười biếng mang theo chút khàn khàn của cậu vang lên.
“ Sắp 7 giờ.” Kiều Trăn trả lời, “ Em ngủ tiếp đi. Chị dậy trước đây.”
Chuyến bay của Hàn Tư Hành là vào buổi trưa, cho nên có thể ngủ nướng, nhưng cô thì không được.
Cậu “ Ừ” một tiếng, “ Vậy em cũng dậy luôn.” Cậu cúi đầu hôn cô, “ Để làm bữa sáng cho Trăn Trăn nhà em.”
Kiều Trăn vừa định nói không cần, cô sẽ xuống lầu mua bữa sáng.
Ai ngờ lại nghe thấy cậu cười nhẹ một tiếng, ” Tối qua đã quá vất vả cho bảo bối nhà chúng ta, phải đền bù một chút.”
Giọng nói của cậu tràn đầy sự sung sướng và trêu ghẹo. Kiều Trăn muốn lên tiếng phản bác nhưng không thể, cô hít thở sâu, suy nghĩ đến việc cậu sắp phải đi thi đấu, tạm thời cô không so đo với cậu.
Chờ cậu thi đấu xong, nhất định cô phải lấy lại dáng vẻ của một người chị dạy bảo lại cậu.
Kiều Trăn nắm chặt tay, âm thầm hạ quyết tâm.
*
Trận thi đấu robot vẫn có lịch trình như năm trước bắt đầu từ thứ sáu đến chủ nhật, đồng thời trong quá trình thi đấu sẽ được phát sóng trực tiếp.
Vốn dĩ Kiều Trăn dự định cuối tuần sẽ đến thành phố D xem cậu thi đấu, nhưng công việc ở đài truyền hình lại phải tăng ca, cuối tuần vẫn phải làm việc, cho nên Kiều Trăn đành phải từ bỏ ý định này.
Lần này quy mô tổ chức của cuộc thi chế tạo robot lớn hơn năm trước. Lúc Kiều Trăn lướt Weibo thỉnh thoảng sẽ nhìn thấy tin tức thi đấu.
Trong giờ nghỉ, Kiều Trăn lên mạng xem trận đấu của đại học S, nhìn bọn họ một đường chém giết tiến vào trận chung kết.
Thời điểm trận chung kết diễn ra, Kiều Trăn đang ở trường quay của chương trình [ Vua trinh thám].
Lúc này hiện trường quay là một công viên trò chơi gần ga tàu cao tốc. Tổ sản xuất thông báo với các khách mời buổi tối chủ nhật sẽ quay hình ở công viên trò chơi, cho nên buổi sáng công viên vẫn hoạt động bình thường.
Vụ án xảy ra vào lúc xế chiều, các khách mời có thể tuỳ ý đi khắp nơi tìm kiếm manh mối, cũng có thể hỏi thăm người qua đường. Chỉ là, các khách mời không biết được những người mình hỏi là khách giãn lai hay là NPC do tổ sản xuất sắp đặt vào.
Chờ đến buổi tối, các khách tham quan đã ra về hết, những khách mời có thể thông qua manh mối mà suy đoán. Hình thức này vừa được bổ sung thêm vào chương trình, nhằm mang lại sự hứng thú cho người xem.
Bởi vì quay hình bên ngoài, cho nên yêu cầu nhân viên nhiều hơn so với quay hình trong trường quay. Tổ sản xuất phải điều thêm một vài người ở tổ khác đến. Tất nhiên cũng có mặt Liêu Xuân Viên, người mà Kiều Trăn không yêu thích.
Kiều Trăn mặc áo phông màu trắng cùng quần yếm, đội mũ lưỡi trai, tóc buộc cao nhét vào phần trống của khoá sau mũ, cả người toát ra dáng vẻ thanh xuân.
Thời điểm Liêu Xuân Viên đến, nhìn thấy Kiều Trăn cầm kịch bản đứng bên cạnh camera, trên tai đeo tai nghe thông báo tin tức. Hôm nay quay hình bên ngoài, phải cẩn thận chú ý đến khách mời trong mọi tình huống, không thể qua loa.
Liêu Xuân Viên đi ngang qua Kiều Trăn, khoé môi hơi nhếch lên, trừng mắt không nói gì. Mấy ngày nay, bởi vì cuộc thi chế tạo robot, tin tức của Hàn Tư Hành thỉnh thoảng sẽ xuất hiện trên mạng.
Lần này cậu còn là đội trưởng của đại học S, phụ trách toàn bộ vấn đề của đội ngũ tham gia chiến đấu, đồng thời cũng là chỉ huy của nhóm, nhiệm vụ rất lớn.
Có lẽ người đẹp trai luôn dễ dàng thu hút sự chú ý của người khác, trong lúc thi đấu máy quay thường xuyên quay hình ảnh của cậu.
Khi thi đấu có lúc vẻ mặt cậu khá căng thẳng, nhưng thỉnh thoảng vẫn nói ra vài câu chỉ huy, vừa bình tĩnh lại lý trí, có chút không giống với độ tuổi hiện giờ của cậu, thật trầm ổn cùng lão luyện. Nhanh chóng, trên mạng đều là những đề tài liên quan đến cậu.
Liêu Xuân Viên là người thích chú ý đến những tin nóng hổi, tất nhiên cũng biết đến việc Hàn Tư Hành đã đến thành phố D tham gia cuộc thi chế tạo robot. Cô ta còn cho rằng, tình cảm của hai người bọn họ rất tốt, Kiều Trăn sẽ đi đến thành phố D xem Hàn Tư Hành thi đấu, không ngờ lại gặp Kiều Trăn ở chỗ này.
Liêu Xuân Viên là nhân viên được điều động đến đây, phụ trách một ít việc vặt vãnh. Sau khi chương trình chính thức quay hình, Kiều Trăn không có thời gian để ý đến cô ta.
Buổi chiều mặt trời đã bớt chói chang, Kiều Trăn ướt đẫm mồ hôi đi theo các khách mời, bận đến mức khát cũng không có thời gian uống nước.
Đây là lần đầu tiền các khách mời tham gia chương trình quay hình ở một nơi có quy mô lớn như vậy, nhất thời có chút không thích ứng, cho nên việc tìm manh mối rất lâu.
Cuối cùng vẫn là Triệu Thụ nhanh tay lẹ mắt, phát hiện manh mối nằm trong người của NPC mặc trang phục thú bông.
Thẩm Giai nhẹ nhàng cảm thán, “ Cũng may cậu nghĩ đến người mặc trang phục thú bông ấy, nếu không chờ công viên đóng cửa chúng ta cũng không thể tra ra chút manh mối nào.”
Kiều Trăn lau mồ hôi trên trán, âm thầm đồng ý. Sau khi tìm được manh mối, bọn họ lại trở vào phòng thảo luận.
Cuối cùng Kiều Trăn có thể thả lỏng một chút. Cô không màng uống nước, lấy điện thoại ra, trên màn hình xuất hiện rất nhiều tin nhắn Wechat chưa đọc.
Trong lòng cô “ Lộp bộp” một tiếng, mở tin nhắn Wechat lên. Quả nhiên, cuộc thi đã kết thúc.
Đại học S lại đoạt chức quán quân. Bởi vì mình không nhắn tin nào cho bạn trai của mình, chẳng lẽ cậu lại không vui.
Cô vội gọi điện thoại cho cậu, tiếng điện thoại vang lên hai tiếng đã có người bắt máy.
Kiều Trăn nghe thấy đầu dây bên kia có chút ồn ào, thử gọi một tiếng, “ Tư Hành?”
“ Ừ.” Cậu nhẹ nhàng bâng quơ lên tiếng.
“ Xin lỗi nha, chị vừa mới xong công việc, không có xem điện thoại.” Kiều Trăn vội giải thích, thấy cậu không có phản ứng, lại hỏi tiếp: “ Chúc mừng em! Ngày mai mới bay trở về sao?”
Cuối cùng Hàn Tư Hành cũng có phản ứng, ” Không. Ở đây đang mưa to gió lớn, chuyến bay đã bị huỷ.”
“ Vậy à.” Kiều Trăn lên tiếng, “ Vậy bọn em ——”
“ Em ngồi tàu cao tốc trở về, 7 giờ sẽ đến nơi.” Cậu đột nhiên ngắt ngang lời cô.
Kiều Trăn hơi giật mình, 7 giờ? Có lẽ quay hình cũng đã kết thúc.
“ Em có đến đón chị không” những chữ này vừa đến bên miệng lại phải nuốt vào cuối cùng đổi thành “ Chú ý an toàn.”
Cúp máy, trong lòng Kiều Trăn có chút buồn bã.
“ Cãi nhau với bạn trai à?” Đột nhiên có một bàn tay đưa đến trước mặt Kiều Trăn, trong tay người đó còn có một chai nước khoáng.
Kiều Trăn kinh ngạc ngẩng đầu, không biết từ khi nào Tần Miện đã đứng bên cạnh mình. Anh ta mở nắp chai nước, ý bảo Kiều Trăn cầm lấy.
Cô nói cảm ơn, sau đó nhận lấy chai nước khoáng trong tay anh ta, uống một ngụm, cơn khát giảm đi rất nhiều.
Kỳ thật Tần Miện đã không còn là tổng đạo diễn của mùa này nữa, anh ta đã thăng lên nhà làm phim, trên cơ bản ngày thường không nhìn thấy anh ta đến trường quay. Lần này địa điểm quay khá đặc biệt, cho nên anh ta mới đến đây giám sát một chút.
Trong công viên trò chơi được tổ sản xuất bố trí một căn phòng nhỏ. Các khách mời đang vây quanh bàn nhỏ thảo luận vụ án. Hai người bọn họ cùng những nhân viên công tác đang đứng phía sau camera.
“ Vừa rồi đang gọi điện cho bạn trai à?” Tần Miện giống như vô tình lên tiếng. Thời điểm anh ta đến đây vừa lúc nhìn thấy cô đang nói chuyện điện thoại, cúp điện thoại chân mày cô chau lại buồn bã không vui.
Kiều Trăn chần chừ gật đầu, nhất thời không rõ vì sao Tần Miện lại hỏi như vậy.
“ Đạo diễn Tần, em gọi chỉ có hai phút…..” Cô cho rằng anh ta chỉ trích mình làm việc không chuyên tâm, cô vội vàng bổ sung thêm một câu.
Tần Miện khẽ cười, ý của anh ta không phải thế. Nhìn đi, cùng bạn trai nhỏ ở bên nhau có cái gì tốt nào? Cậu ta sẽ không biết cách chăm sóc, cách quan tâm, ngoại từ hai chữ “‘Tình yêu” bằng miệng, thì cậu ta có thể cho cô cái gì?
Hiện giờ người trẻ tuổi, luôn lấy mình là trung tâm, ở bên nhau sớm muộn gì cũng sẽ có cãi nhau. Ồn ào đến phiền, dần dần tình cảm cũng không còn nữa.
“ Không sao, chỉ cần em hoàn thành công việc, em làm gì anh cũng không để ý đâu.” Tần Miện hoà ái nói.
“ Vâng…..” Kiều Trăn suy tư điều gì đó, ánh mắt cô nhìn về một hướng.
Cái ghế trong góc phòng, người của tổ sản xuất đã cởi trang phục thú bông ra, mặc trang phục đó vào sẽ là một chú mèo to lớn.
Ánh mắt Kiều Trăn nhìn trang phụ thú bông rồi nhìn đến Tần Miện, lại suy nghĩ đến Hàn Tư Hành, cô cắn môi khẽ lên tiếng: “ Đạo diễn Tần, em có thể ra ngoài một lúc được không? Trước khi quay hình kết thúc em sẽ trở về.”
Tần Miện cúi đầu, chỉ thấy cô gái nhỏ đang thấp thỏm nhìn mình, một đôi mắt trong sáng tràn đầy chờ mong, đầu cũng ngẩng cao, chiếc cằm nhỏ nhìn càng nhỏ nhắn.
Đột nhiên tim anh ta lại lỡ một nhịp.
*
Kiều Trăn bước khỏi công viên trò chơi vẫn không thể tin được, bản thân mình thế mà được Tần Miện đồng ý cho ra ngoài một lúc!
Lần trước cảnh tượng anh ta từ chối mình còn hiện rõ trước mắt, không ngờ tới lần này lại sảng khoái đồng ý như vậy, chỉ dặn dò cô nhất định phải quay về trước 9 giờ.
Kiều Trăn đã tính toán thời gian hợp lý, cho nên liền đồng ý. Thời điểm cô đến trạm tàu cao tốc còn chưa đến 7 giờ.
Tìm được cửa khẩu mà chuyến tàu cao tốc Hàn Tư Hành sẽ đi, Kiều Trăn mặc vào bộ đồ thú bông cô vừa mượn được.
Vừa mặc quần áo thú bông lông xù xì vào, liền cảm thấy khó chịu. Quần áo này không biết đã có bao nhiêu người mặc qua, đặc biệt hiện giờ còn là mùa hè, hương vị thực sự không dễ ngửi chút nào. Kiều Trăn chán ghét cầm đầu thú bông trong tay chú ý nhìn lên màn hình thông báo trên cửa khẩu.
10 phút….
5 phút…..
1 phút!
Kiều Trăn vội đội đầu thú bông lên đầu mình, đứng một bên coi như là linh vật của cửa hàng bán trong trạm tàu.
Cô đã quan sát kỹ rồi, mới lựa chọn cửa hàng gần cửa khẩu này. Khẳng định Hàn Tư Hành bước ra sẽ không nghĩ đến sẽ xuất hiện ở đây.
Chờ lúc cậu đi ngang qua mình, cô liền đuổi theo cậu, sau đó lẽ nói những lời chỉ trích cậu đã không nhận ra mình, như vậy cậu sẽ cảm thấy ngượng ngùng không so đo việc cô không quan tâm đến trận thi đấu của cậu.
Càng nghĩ càng có chút kích động và chờ mong. Cuối cũng, dòng người đầu tiên cũng bước ra từ cửa khẩu. Kiều Trăn đứng ở một chỗ nhỏ gần đường đi, đôi mắt nhìn chằm chằm vào cửa khẩu, không bỏ sót bất kì hành khách nào bước ra.
Không bao lâu, trong dòng người cô phát hiện ra bóng hình quen thuộc. Dáng người cao gầy, mặc áo phông trắng quần đen, đeo một cái balo đen cầm hai vali kéo, giá trị nhan sắc thật xuất chúng, có cảm giác như loài hạc trong bầy gà.
Chỉ là gương mặt đẹp không có biểu cảm gì, một bộ dạng lạnh lùng không muốn ai đến gần. Cả ngũ quan đều ủ rũ, tản ra hơi thở “ Tôi đang không vui”.
Trong lòng Kiều Trăn nghẹn cười, không ngờ tới cô đang là chỗ này đúng không?
Mắt thấy cậu sắp ra khỏi cửa khẩu, đột nhiên phía sau xuất hiện một cô gái, đang gọi cậu lại nói chuyện gì đó. Trên mặt cô gái ửng đỏ, hiển nhiên có chút thẹn thùng.
Kiều Trăn nhấp môi, ngồi tàu cao tốc cũng có thể quen với một cô gái nhỏ à…..
Cô thực sự không lo lắng hành động của Hàn Tư Hành. Quả nhiên, cậu hơi nghiêng đầu, vẫn là dáng vẻ lạnh lùng, ánh mắt cũng không nhìn đến kể cả nói chuyện cũng vậy. Sau đó vừa nhấc đôi chân dài tiến về phía cửa khẩu.
Nhìn thấy cậu càng ngày càng đến gần mình, nụ cười của Kiều Trăn không ngừng phóng đại. Tâm tư đùa dai càng lúc càng rõ ràng.
5 giây….
2 giây…..
1 giây….
Đến rồi! Đến rồi!
Kiều Trăn âm thầm kích động. Quả nhiên cậu không chú ý đến nơi này, vẫn cứ nhìn thẳng phía trước mà đi.
Nháy mắt hai người sắp đến gần nhau, Kiều Trăn không thể nhịn được sự vui sướng khi sắp thực hiện được trò đùa dai, cười khẽ một tiếng.
Chờ cậu đi lên trước vài bước, mình sẽ đuổi theo phía sau, doạ cậu nhảy dựng lên. Kiều Trăn nhìn bóng dáng cậu tiến đến âm thầm tính toán. Một bước, hai bước…..
Đột nhiên người phía trước dừng lại. Dừng hai giây, cậu xoay người, ánh mắt tìm tòi nghiên cứu nhìn chằm chằm —— con thú bông này?
Kiều Trăn sửng sốt, không thể nào? Không lẽ đã nhận ra điều gì bất thường sao?
Cô cố gắng tỏ vẻ như không có gì, đứng lắc lư trước cửa tiệm, chờ cậu rời đi.
Nhưng Hàn Tư Hành chẳng những không rời đi, ngược lại còn đi về phía cô vài bước, mày càng nhíu chặt nhìn chằm chằm cô.
Kiều Trăn chột dạ, cố ý xoay người không để cậu nhìn thấy. Cậu lại đi vòng đến trước mặt cô, cúi người nhìn thẳng vào đôi mắt của con thú bông.
Chỉ cần nhìn một cái, cậu liền cười. Bàn tay giơ lên, nhấc đầu con thú bông ra khỏi đầu cô.
“ A!” Kiều Trăn không ngờ tới cậu lại đột nhiên hành động như vậy, sợ hãi hô một tiếng.
Trong ánh mắt Hàn Tư Hành có chút ý cười, chân dài dang rộng, hơi cuối người xuống nhìn thẳng vào cô, khoé miệng cong lên, “ Sao nào, muốn đến đón ông xã về nhà à?”
—————-//—-//————-
* Editor: chương này không có tiêu đề, cho nên tiêu đề do mình tự đặt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...