Edit: Tiểu Màn Thầu
Kiều Trăn đã về đến nhà, vừa mở cửa cô cũng không bật đèn lên trực tiếp đổi giày, mẹ Kiều đang ngồi ở phòng khách xem TV thuận miệng hỏi: “ Đi đâu mà giờ mới về?”
Kiều Trăn cúi đầu ấp úng trả lời rồi nhanh chân chạy vào phòng ngủ của mình. Cô mở đèn phòng lên, nhìn mình ở trong gương chỉ cảm thấy xấu hổ và tức giận muốn chết.
Trong gương là một cô gái với mái tóc rối loạn, đôi mắt ửng đỏ khoé mắt vẫn còn vươn chút nước mắt, nhìn bộ dạng này thật đáng thương.
Môi hơi sưng dường như vẫn cảm giác được sự khó chịu và chút đau đớn, nơi khoé môi thì bị trầy, ẩn hiện một chút vết máu. Màu son trên môi đã bị cậu làm phai hết, trên mặt chỉ toàn là những dấu hôn dính son môi, nhìn vào chỉ thấy vừa sắc tình lại ái muội.
Kiều Trăn kéo áo khoác xuống liếc mắt nhìn bả vai bên phải. Quả nhiên, nơi vành tai, cổ cùng bả vai đều xuất hiện những dấu ửng đỏ.
Thật là quá điên cuồng….
Kiều Trăn vừa thẹn vừa bực, đã lớn như vậy cô chưa bao giờ nghĩ đến nụ hôn đầu tiên của mình lại bị người khác cướp mất dưới tình huống như thế, còn vô cùng kịch liệt và mất khống chế như vậy.
Sau khi sự sợ hãi qua đi, trong lòng cô càng cảm thấy tức giận và lo lắng. Cậu không hỏi rõ mọi chuyện đã nổi nóng, còn không màng đến cô có nguyện ý hay không đã cưỡng hôn cô. Cũng không ngờ đến khi cậu mất khống chế lại có thể làm ra những hành động quá phận như vậy.
Kiều Trăn ngồi trên ghế lấy nước tẩy trang cùng bông tẩy trang cẩn thận lau sạch những dấu son trên mặt, sau đó đi vào phòng tắm dùng khăn sạch nhúng vào nước ấm.
Trong lúc này, điện thoại của cô nhận được một vài tin nhắn Wechat, nhưng cô cũng không để ý đến nó.
Chờ sau khi rửa mặt xong, Kiều Trăn lên giường, dùng chăn quấn chặt cơ thể, mở điện thoại lên.
Trong Wechat đã xuất hiện mấy tin nhắn xin lỗi của Hành Tư Hành.
[ Tư Hành: Trăn Trăn, em sai rồi.]
[ Tư Hành: Đừng giận em nữa có được không?]
[ Tư Hành: Đừng sợ em, em sẽ không làm tổn hại đến chị.]
[ Tư Hành: Đừng không để ý đến em.]
[ Tư Hành: Em thực sự biết sai rồi.]
Kiều Trăn thở dài, đem cằm gác trên đầu gối, không hồi âm lại.
Thực sự đã biết sai rồi sao?
Nhưng cô vẫn cảm thấy sâu trong nội tâm của cậu vẫn cảm thấy bản thân mình không có làm gì sai…..
Cho dù đã quen biết với Hàn Tư Hành nhiều năm, đột nhiên hôm nay Kiều Trăn cảm thấy bản thân mình không hiểu rõ con người cậu một chút nào. Cô biết cậu thích mình nhưng lại không nghĩ đến tình cảm của cậu lại cố chấp đến thế.
Hơn nữa lần này chỉ vì việc cô ra ngoài xem mắt mà cậu đã làm xằng bậy như vậy. Nhớ đến sự việc vừa mới phát sinh, hành động ái muội điên cuồng cùng giọng nói lẫn hơi thở nặng nề đó dường như lại một lần nữa vây quanh lấy cô.
Cô giơ tay xoa nhẹ môi mình, hình như vẫn còn cảm nhận được nụ hôn mãnh liệt vừa rồi của cậu thiếu niên ấy.
Những chỗ bị trầy khi chạm vào có chút đau đớn, điều đó nhắc nhở cô nụ hôn khi ấy có bao nhiêu kịch liệt. Phải làm gì bây giờ? Nội tâm của cô trở nên mơ hồ và bất lực.
Theo lý thuyết, hành động này của cậu quả thực rất đáng sợ, có lẽ bản thân mình nên tránh xa cậu càng xa càng tốt. Chỉ là mỗi lần nhớ đến dáng vẻ hèn mọn cầu xin của cậu, trong lòng Kiều Trăn giống như bị một cây kim đâm vào, vừa chua xót vừa đau đớn.
Cô nghĩ, có lẽ bản thân mình không thể nhẫn suốt đời tâm tuyệt giao với cậu. Trong lúc đang buồn rầu suy nghĩ, cô lại bị tiếng âm báo tin nhắn làm cho thức tỉnh.
Là tin nhắn của Trương Chương. Anh ta hỏi Kiều Trăn ngày mai có rãnh không, có muốn đi leo núi không.
Kiều Trăn suy nghĩ một lúc, liền nhắn tin hỏi anh ta có biết lần gặp mặt này được coi như là xem mắt hay không.
Thực sự Trương Chương cũng được xem là một người thẳng thắn, anh ta bảo lần gặp mặt này cũng không tính là xem mắt, chỉ là cuộc gặp để cả hai tìm hiểu về nhau một chút mà thôi.
Kiều Trăn nhìn tin nhắn gửi đến lại cảm thấy buồn bực. Vốn dĩ cô cho rằng Trương Chương cũng giống như mình không thích việc này, như vậy cô sẽ có thể nói rõ mọi chuyện.
Nhưng anh ta chỉ cảm thấy cuộc gặp mặt lần này chỉ là kết giao thêm bạn mới, nếu cô từ chối lời mời của anh ta có vẻ sẽ làm hai nhà mất hoà khí. Nếu như đi chơi riêng với anh ta, thì cô không muốn đi một chút nào.
Cuối cùng Kiều Trăn nhắn tin Wechat cho bạn thân của mình là Cố Nhiễm Nhiễm, muốn cô ấy ngày mai đi cùng mình.
Cố Nhiễm Nhiễm đọc xong tin nhắn liền đồng ý, nói rằng ngày mai sẽ đến tìm cô.
Lúc này, Kiều Trăn mới cảm thấy an tâm.
*
Sáng sớm hôm sau, ba mẹ Kiều Trăn đều phải đi làm. Sau khi ăn sáng xong, lại mở tính chơi trò chơi một lúc, đột nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa.
Kiều Trăn đứng dậy đi ra cửa nhìn vào mắt mèo, liền nhìn thấy Hàn Tư Hành đang đứng cúi đầu ở trước cửa.
Cô khẽ cắn môi, sự việc phát sinh ngày hôm qua lại xuất hiện trước mắt. Cô dựa lưng vào cửa nhà, hiện tại cô không muốn gặp cậu….
Sau một lúc trầm mặc, điện thoại của Kiều Trăn lại nhận được một tin nhắn.
[ Tư Hành: Mở cửa.]
Kiều Trăn chỉ biết nắm chặt điện thoại không nhúc nhích. Không quá hai phút, một tin nhắn nữa được gửi đến.
[ Tư Hành: Nếu chị không mở cửa em sẽ trèo ban công vào.]
!!!
Nơi Kiều Trăn ở là một khu chung cư cũ, ban công cũng không rào kín, khoảng cách từ ban công của nhà Hàn Tư Hành đến nhà mình chỉ có mấy mét. Nếu muốn nhảy qua cũng không phải là không thể, nhưng quá nguy hiểm.
Thời điểm Kiều Trăn còn do dự, cô nghe thấy tiếng mở cửa đóng cửa của nhà bên cạnh, nhìn xuyên qua mắt mèo, đã không còn thấy cậu đứng đó nữa.
Kiều Trăn vội vàng chạy đến ban công, liền nhìn thấy Hàn Tư Hành đứng ở phía đối diện đang xem xét ban công nhà Kiều Trăn, dường như đang suy nghĩ phải nhảy qua như thế nào.
Nhìn thấy Kiều Trăn, cậu thầm cười khổ một chút. Lúc này Kiều Trăn mới phát hiện trước mắt cậu là một lan can màu xanh lá, trên đó còn có vài vết sơn đã bị bong tróc chưa được sơn lại.
Còn thấy cậu đem một cái bàn đặt gần lan can muốn leo lên, Kiều Trăn vội ngăn cản: “ Em làm cái gì vậy? Đừng nhảy qua đây!”
“ Không sao, em sẽ không ngã xuống đâu.” Hàn Tư Hành nhìn cô một cái, đối với ánh mắt đầy lo lắng của cô, cậu cảm thấy rất hài lòng, liền lên tiếng an ủi.
“ Em điên rồi hả?” Kiều Trăn không suy nghĩ liền nói, việc này thật là quá nguy hiểm.
Ở đây là lầu ba, vạn nhất nhảy không qua té xuống dưới sẽ chết đấy.
Cô buồn bực nói: “ Em xuống đi, chị mở cửa cho em.”
Nói xong liền xoay người trở vào phòng khách. Động tác của Hàn Tư Hành dừng lại, khoé môi cong lên, rời khỏi ban công.
*
Sau khi mở cửa để cậu đi vào, Kiều Trăn tức giận hỏi: “ Có chuyện gì? Nếu không có chuyện gì thì em về đi chị còn phải đợi Nhiễm Nhiễm.”
“ Trăn Trăn, thực xin lỗi.” Giọng nói của Hàn Tư Hành vững vàng.
“ Ừ.” Kiều Trăn ngẩng đầu, cẩn thận quan sát, cô phát hiện sắc mặt bây giờ của cậu so với hôm qua tiều tuỵ hơn rất nhiều.
Đầu tóc rối loạn còn chưa nói, trong mắt còn có chút tơ máu, gương mặt xanh xao, râu ria xồm xàm, cả người dường như không có sức sống, từ trong ra ngoài đều lộ vẻ mệt mỏi cùng suy sụp.
Kiều Trăn không biết phải làm như thế nào, chợt có một cổ tức giận xuất hiện, sao nào, muốn dùng khổ nhục kế à?
“ Chị đã nghe xong lời xin lỗi của em, được rồi em có thể đi.”
Ánh mắt Hàn Tư Hành vẫn nhìn đến đôi môi đang đóng mở của cô, bên khoé miệng có chút đỏ thẫm, buột miệng nói ra: “ Môi chị bị thương à?”
Kiều Trăn trừng mắt nhìn cậu không lên tiếng. Đột nhiên cậu đã hiểu rõ mọi chuyện, trong mắt hiện lên một chút không tự nhiên.
“ Ngày hôm qua em…” Cậu cố ý giải thích, ” Ngày hôm qua em cùng ba mẹ đi đến thành phố S thăm ông nội của em.”
Trong lòng Kiều Trăn chợt kinh ngạc, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ vẻ thờ ơ.
“ Ông đang nằm viện, sức khoẻ lại không tốt. Gặp mặt em cũng không nói điều gì.”
Trên thực tế, ông nội Hàn không muốn để cháu nội của mình rời xa mình, nhưng lúc ấy ông không còn khả năng bắt ba Hàn nghe theo lời mình nữa, chỉ đành để cậu đi theo mẹ Hàn.
Sau khi ly hôn, mẹ Hàn nói không muốn bọn họ đến quấy rầy cuộc sống của mình. Còn ông nội Hàn lại là người trọng chữ tín, nhiều năm qua vẫn không đi đến đây tìm mẹ con bọn họ.
Nhưng hiện giờ tuổi đã cao, ông muốn trước khi chết có thể gặp lại cháu trai của mình, nếu một nhà có thể đoàn tụ sống cùng nhau qua mấy năm nữa sẽ càng tốt hơn.
Cho nên mục đích ngày hôm qua của ba Hàn đến đây tìm bọn họ là vì chuyện này.
Mẹ Hàn nghe bọn họ nói muốn để Hàn Tư Hành đến thành phố S ăn tết, liền tức giận đến nổi trận lôi đình, mắng ba Hàn là đồ không biết liêm sỉ. Nhưng phía sau ba Hàn còn có một toà núi lớn là Hàn gia, cho nên mẹ Hàn đành phải nhượng bộ.
Bản thân Hàn Tư Hành cũng không nghĩ đến việc trở về đó ăn tết, chỉ đồng ý quay về thăm ông nội Hàn một lần. Vì thế ngày hôm qua ba người bọn họ đã đi đến bệnh viện mà ông nội Hàn đang nằm.
“ Sau đó thì sao?” Kiều Trăn bất tri bất giác hỏi ra nghi vấn trong lòng.
“ Cảm giác đó rất kỳ quái.” Hàn Tư Hành cũng cảm thấy không tốt, được một ông lão gầy yếu nắm tay mình, nội tâm bình tĩnh chợt nổi lên một tia gợn sóng.
Đôi mắt của ông nội Hàn đã mờ nhưng khi nhìn đến cậu ông luôn nở nụ cười, vừa cười nước mắt lại rơi trên khuôn mặt già nua của ông, nhìn thấy quả thực làm cho người khác yếu lòng.
Hàn Tư Hành vốn là người lạnh lùng, căn bản không thể thích nghi với tình cảnh “ Tình thân” này, cho nên chỉ cảm thấy xấu hổ cùng mất tự nhiên. Cậu đã ở đó một khoảng thời gian khá lâu, sau đó mới trở về thành phố T.
Mẹ Hàn không chịu nổi sự mệt nhọc khi ngồi tàu cao tốc trở về, vì vậy muốn ở lại thành phố S một đêm.
Chỉ có một mình cậu mang tâm trạng hỗn loạn quay trở về, cậu muốn gặp Kiều Trăn, muốn tâm sự với cô.
Nhưng sau đó mới biết gia đình cô đã đi ra ngoài ăn cơm, cậu đợi rất lâu vẫn không thấy xe của ba Kiều xuất hiện.
Qua một khoảng thời gian, nội tâm cậu lại cảm thấy bực bội và áp lực. Vất vả lắm mới chờ đến khi bọn họ trở về nhà, lại nghe thấy việc cô đi xem mắt.
Lúc ấy, cả con người cậu dường như muốn nổ tung, lý trí và cảm xúc đã hoàn toàn mất khống chế.
Chỉ nghĩ đến việc chiếm hữu cô mà thôi, muốn trên cơ thể cô đều là dấu vết của mình, hận không thể cùng cô hoà thành một.
Sau khi cô rời đi, cậu dần lấy lại bình tĩnh. Lúc ấy cậu mới phát hiện bản thân đã phạm sai lầm, khẳng định đã dọa đến cô.
Cậu nhắn tin xin lỗi gửi vào Wechat của cô, nhưng cô không trả lời. Cả đêm qua cậu không tài nào chợp mắt, chỉ cảm thấy lo lắng bất an. Sợ cô sẽ không bao giờ để ý đến mình nữa.
Nhưng cậu cũng không cảm thấy hối hận, ít nhất cậu đã tiếp xúc thân mật với cô. Có lẽ cô tức giận là vì nụ hôn đầu tiên của mình đã bị cậu cướp đi, bất giác cậu lại cảm thấy có chút vui mừng.
Chỉ là trước mắt, cậu không nghĩ đến việc để cho Kiều Trăn biết được cái suy nghĩ này, cũng không muốn chọc cô giận nữa, nếu làm cô quá tức giận lại không muốn để ý đến cậu nữa thì lại không tốt.
“ Trăn Trăn, có lẽ ông nội của em cũng không thích em, nếu không vì sao trước nay không đi tìm gặp em?” Hàn Tư Hành lại nhỏ giọng nói, “ Ba mẹ không thích em, ông nội cũng không thích em. Có phải em không nên sinh ra trên đời này đúng không?”
Đôi mắt cậu lộ ra một chút mơ hồ, khoé môi cũng gắt gao mím chặt, “ Sinh em ra để làm gì? Để chịu sự chán ghét và vứt bỏ này sao.”
Kiều Trăn lẳng lặng nghe, những buồn bực trong lòng lại bị loại cảm xúc không tên lấn chiếm. Bộ dạng của cậu bây giờ thật chán nản, vốn dĩ nên là dáng vẻ hăng hái của tuổi trẻ, nhưng hiện giờ khi nhìn thấy chỉ là dáng vẻ yếu đuối mà thôi.
“ Tất nhiên là không phải.” Thực sự cô không đành lòng nhìn cậu như vậy.
“ Em ưu tú như thế, vì sao lại có loại suy nghĩ này? Không phải hiện giờ ba em và ông nội em đều cảm thấy hối hận à, muốn mang em trở về sao?” Cô nhẹ giọng nói.
Nhắc tới ba mình, Hàn Tư Hành lại nhíu mày, lạnh lùng nói: “ Ông ta chỉ quan tâm đến năng lực và huyết thống của em mà thôi, muốn em trở về phụ giúp ông ta. Huống hồ ——”
Hốc mắt cậu ửng đỏ, buồn chán nói: “ Chị cũng chán ghét em, vốn dĩ trên đời này không ai thích em cả.”
“ Chị không có.” Kiều Trăn theo bản năng liền phản bác.
“ Không có sao?”
“ Không có.” Kiều Trăn nhìn về hướng khác, mím môi nói.
“ Vậy chị không giận em nữa à?” Hàn Tư Hành nhẹ giọng cẩn thận hỏi.
Kiều Trăn thở dài, dừng một lúc, “ Có tức giận một chút.”
Trong nháy mắt, đôi mắt Hàn Tư Hành lại trở nên u buồn.
“ Đừng giận em nữa, Trăn Trăn.” Cậu không dám tiến đến ôm cô, chỉ kéo nhẹ góc áo của cô, “ Cầu xin chị đấy.”
Lại đến nữa rồi! Với cái bộ dạng đáng thương này đã thành công làm cho nội tâm của Kiều Trăn xuât hiện một chút chua xót. Quả thực cô lại gục gã trước tay cậu mất rồi.
“ Hôm nay chị muốn cùng Nhiễm Nhiễm đi leo núi, đồng thời cũng cần một người nam hộ tống.” Kiều Trăn dừng một chút, “ Em đi theo xách ba lô giúp tụi chị. Nếu biểu hiện tốt chị sẽ tha thứ cho em.”
————-//—-//————-
* Tác giả có lời muốn nói: Tôi muốn nói, bởi vì đã giả thiết nam chính là một người cố chấp, cho nên nam chính sẽ có chút hành vi khác người. Nhưng chỉ là ở trong truyện thôi, cuối cùng cậu ta vẫn nằm trong sự khống chế của tôi mà thôi.
Nhưng nếu trong cuộc sống hiện tại, thực sự phải tránh xa người có tính cố chấp này ha ha. Hôm nay là lễ tình nhân, tôi không muốn tiếp tục ngược Hành Hành nữa, chúc các bạn lễ tình nhân vui vẻ!
* Editor: Ban đầu tớ có edit nhầm việc nhà của Hành Hành đối diện với Trăn Trăn, thực ra là sát bên nhé, tớ đã sửa lại!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...