Đức Vân Xã Lên Nhầm Kiệu Hoa Gả Cho Đúng Người


Trời đã sáng, mưa ngoài cửa sổ cũng dần tạnh, nhưng Châu Cửu Lương vẫn mãi không hạ sốt, Mạnh Hạc Đường cũng mắc mưa, lại trông coi hắn suốt cả tối, thật sự không chịu đựng nổi, đợi đến lúc Dương Cửu Lang thức dậy thay ca, Mạnh Hạc Đường đã tựa lên người Châu Cửu Lương ngủ thiếp đi.

Dương Cửu Lang sợ đánh thức y, rón rén bước tới, vừa thò đầu vào giữa giường, định đỡ lấy y, đột nhiên phát hiện Châu Cửu Lương mở to mắt!
Cảnh tượng này thật sự không thể dùng lời nào để hình dung được, nhất định phải nói đó là cảnh tượng kinh dị mà nửa đời còn lại Dương Cửu Lang cũng chưa từng thấy cảnh nào kinh dị hơn! Dọa cho hắn giật bắn mình nhảy thật xa ra ngoài, ôm ngực hít mạnh một hơi: Làm ta sợ muốn chết!
Xuỵt! Châu Cửu Lương vội làm động tác im lặng với hắn, chỉ chỉ Mạnh Hạc Đường trên người, nhỏ giọng nói với hắn: Tiên sinh ngủ rồi.

Ta biết huynh ấy ngủ! Ngươi trợn to mắt vậy làm gì chứ! Mặc dù Dương Cửu Lang giận nhưng cũng cố gắng hết sức giảm thấp âm lượng.

Châu Cửu Lương không trả lời hắn, nhẹ giọng nói: Thế này sợ là sẽ bị cảm lạnh mất, huynh giúp ta đỡ huynh ấy lên giường ngủ đi.

Lực tay của ta không nặng không nhẹ, nếu huynh ấy mà tỉnh thì ngươi cũng đừng trách ta! Mặc dù ngoài miệng Dương Cửu Lang nói vậy nhưng vẫn hết sức nhẹ tay nhẹ châm tựa như đối xử với một đứa bé, một tay đỡ lấy cánh tay của Mạnh Hạc Đường, một tay vòng qua hai chân y, bế ngang y lên.

Rốt cuộc Châu Cửu Lương cũng có thể ngồi dậy, vén chăn lên bước xuống giường, ra hiệu Dương Cửu Lang đặt tiên sinh lên giường, lại đắp kín mền cho y, thấy y không bị đánh thức, lúc này mới thở phào.
Này! Qua đây! Có chuyện nói! Dương Cửu Lang kéo kéo áo hắn, chỉ ra ngoài phòng nhỏ giọng gọi hắn ra nói chuyện.
Châu Cửu Lương gật đầu, lại đắp chăn cho Mạnh Hạc Đường, kéo kéo góc chăn, sau đó cầm quần áo trên giá áo qua, vừa mặc vừa cùng Dương Cửu Lang đi ra khỏi phòng.
Hai người đi ra ngoài, rốt cuộc cũng có thể nói chuyện bình thường, Dương Cửu Lang cũng không vẽ, trực tiếp nói vào điểm chính: Ta suy nghĩ về chuyện tối qua cả đêm, luôn cảm thấy sẽ có chuyện rất lớn xảy ra, ba tên cướp kia còn đang nhốt ở nha môn, hay là chúng ta nghĩ chút cách từ bọn họ đi?
Châu Cửu Lương cảm thấy khả năng không cao, lắc đầu nói: Bọn họ là tội phạm nhiều lần tái phạm, bị bắt chắc chắn sẽ bị xử trảm, lúc trước đã không chịu khai ra thì hiện tại nhất định cũng sẽ không khai.


Vậy chúng ta cũng không thể cứ ngồi chờ chết như vậy! Dương Cửu Lang tặc lưỡi, bực bội vò đầu, nhất thời cũng không có cách nào khả thi.
Châu Cửu Lương suy nghĩ một lát, đề nghị: Hay là trước tiên cứ lặng lẽ theo dõi biến đổi đi, hắn không thu được thuận lợi từ ta, tất nhiên sẽ có hành động tiếp theo.

Dương Cửu Lang hừ một cái: Nói không chừng hành động tiếp theo vẫn là nhắm vào ngươi đấy, bắt có, đánh lén đều đã dùng hết, bước kế tiếp e là sẽ đấu trí? Trước tiên giả bộ làm bạn để tiếp cận ngươi, đợi thân quen rồi lại làm ngươi hôn mê mà bỏ bao mang đi!
Châu Cửu Lương không khỏi bật cười: Nào có thái quá như vậy, ta cẩn thận một chút, mấy ngày nay không ra khỏi cửa không phải là được rồi à?
Dương Cửu Lang vẫn không yên tâm, nhưng mãi không nghĩ ra được cách gì, đành phải đồng ý: Cũng chỉ đành vậy, ngươi nhớ cho kỹ, không được bước ra khỏi cửa nhà! Cũng đừng nói chuyện với người lạ!
Biết rồi biết rồi, đừng có dặn dò ta như con của huynh thế! Châu Cửu Lương cười bất đắc dĩ, trong lòng cũng cảm nhận được sự ấm áp.
Thiếu gia thiếu gia!
Lúc này Cửu Hàm vội chạy tới, thở hổn hển mấy hơi, chỉ ra hướng cửa chính nói: Bên ngoài có khách đến thăm.

Mới sáng sớm ai lại đến chứ? Dương Cửu Lang thấy quái lạ nhíu mày, nhưng vẫn căn dặn một câu: Mời vào đi.

Dạ! Đổng Cửu Hàm đáp lời, chạy bước nhỏ ra mời khách.
Châu Cửu Lương đứng dậy: Nếu huynh có khách thì ta tránh mặt trước.

Đừng! Ngươi ở lại! Dương Cửu Lang vội đứng dậy kéo hắn: Ta sẽ không tiếp khách, lát nữa ngươi đi đón hắn, ta ở bên cạnh nhìn.

Đây là nhà huynh mà! Châu Cửu Lương không tưởng tượng nổi mà nhìn hắn.


Ta biết chứ! Dương Cửu Lang gật đầu, đẩy hắn lên vị trí chủ nhân, cười nịnh với hắn: Nhà ta chính là nhà ngươi, phu nhân của ta vẫn là phu nhân của ta!
Lộn xộn cái gì vậy chứ? Châu Cửu Lương cũng phì cười: Không phải huynh mới nói không cho ta nói chuyện với người lạ sao?
Trước khác giờ khác, có ta ở đây mà sợ gì! Dương Cửu Lang nói rồi lôi kéo Châu Cửu Lương ấn đến chỗ ngồi của chủ nhà, lúc này, Đổng Cửu Hàm cũng đưa khách tới.
Là hai người đàn ông, đều mặc âu phục,một cao gầy, một trắng nõn, mặc kệ là ai thì Dương Cửu Lang cũng xác định là chưa từng gặp, nhất thời trong lòng càng thấy lạ, hai người bọn họ rốt cuộc là ai vậy?
Tần Tiêu Hiền nhìn thấy hai người trong phòng từ xa, một người dáng dấp hơi ngang ngược không có văn hóa, một người thì dáng dấp hơi âm u, mặc kệ là người nào, Tần Tiêu Hiền cũng xác định là hắn chưa từng gặp, nhất thời còn tưởng mình đi nhầm nhà, gượng cười hỏi bọn họ: Xin hỏi, hai huynh có quen Mạnh Hạc Đường không?
Mạnh Hạc Đường? Châu Cửu Lương và Dương Cửu Lang liếc nhìn nhau, cùng nhau rối rít cảnh giác, Châu Cửu Lương gật đầu: Quen, xin hỏi cậu là ai?
Nghe bọn họ nói là quen, cuối cùng Tần Tiêu Hiền khẽ thở phào, kích động quên cả việc trả lời câu hỏi của hắn, vội vàng hỏi tiếp: Vậy hai người có quen Châu thiếu gia của tiệm thuốc nhà họ Châu không?
Hai người nghe vậy thoáng chốc nhíu mày, chẳng lẽ là Dương Cửu Lang đã nói đúng! Lôi kéo làm quen nói tới là tới!
Dương Cửu Lang vội đứng lên nói: Chính là ta, tìm ta có chuyện gì?
A...! Là huynh à! Tần Tiêu Hiền ngạc nhiên cười, có lẽ đầu óc hắn thật sự không tốt lắm, bước đầu tiên là vội mở hộp thuốc chữa bệnh ra, móc ống nghe bệnh ra, giơ ống nghe sải bước đi tới chỗ hắn.
Dương Cửu Lang chưa từng nhìn thấy cái thứ đồ này, còn tưởng là binh khí gì, lúc này nắm chặt cổ tay hắn hung hăng vặn một cái.
Ơ? Tần Tiêu Hiền cũng bối rối, còn chưa kịp phản ứng là xảy ra chuyện gì thì bị một cái tay nhấn xuống đất, luống cuống trừng mắt.
Các huynh làm gì vậy! Mai Cửu Lượng giật mình, cuống quít bước tới cứu Tần Tiêu Hiền, Châu Cửu Lương nhanh tay lẹ mắt lao đến, sau vài giây, Mai Cửu Lượng cũng bị đè xuống đất.

Hai cái mặt xui xẻo này bị áp xuống sàn nhà, mặt đối mặt nằm sấp trên đất, Mai Cửu Lượng không thể tưởng tượng nổi mà nhìn Tần Tiêu Hiền: Tình huống này là sao?
Không biết nữa.


Tần Tiêu Hiền cũng là vẻ mặt khó tin, không biết là đang xảy ra chuyện gì? Không hiểu sao lại bị đánh?
Cửu Hàm! Lấy dây thừng đến đây! Dương Cửu Lang hô ra hướng ngoài phòng.

Dây thừng? Không phải! Chúng ta tới để...Ưm ưm!
Tần Tiêu Hiền còn chưa nói hết đã bị Dương Cửu Lang tiện tay cầm lấy miếng giẻ lau trên bàn chặn miệng, đáng thương cho hắn có nỗi khổ khó nói, mùi của giẻ lau một lời khó nói hết, suýt chút đã khiến hắn tủi muốn khóc.

Sau một lát, hai người bị trói gô trên ghế, trong miệng đều bị lấp kín vải, miếng trong miệng Mai Cửu Lượng còn đỡ, ít nhất là vị không giống như đã lau bàn qua, sau khi y thấy Tần Tiêu Hiền bị nhét khăn thì tự giác ngoan ngoãn ngậm miệng lại.

Dương Cửu Lương siết chặt dây thường của Tần Tiêu Hiền lại, sau đó dò xét bọn họ một chút, cười khẩy: Ta còn đang lo không tìm ra được manh mối, hai ngươi ngược lại là tự đưa tới cửa!
Ưm ưm ưm ưm ưm! Tần Tiêu Hiền liều mạng lắc lư cơ thể, muốn giải thích, tiếc là miệng bị bịt kín, không nói gì nên lời.

Dương Cửu Lang vỗ vỗ mặt hắn: Đừng vội đừng vội, trước không vội tra hỏi, chúng ta trò chuyện trước một lát, còn các ngươi, trước hết cứ trói một hồi, đề phòng đến lúc đó lại không ngoan, không chịu nói thật!
Tần Tiêu Hiền lập tức trợn to mắt, đưa mắt nhìn bóng lưng Dương Cửu Lang đi ra khỏi phòng, thầm nghĩ đây và bước vào cái nơi quái quỷ gì vậy, không phải là ổ cướp đó chứ? Đi trò chuyện gì chứ? Không phải là bàn bạc lát nữa ăn bọn họ thế nào chứ?
Mai Cửu Lượng cũng bị dọa phát sợ, liều mạng lắc lư chỉ có đầu có thể động đậy, ra hiệu Tần Tiêu Hiền mau nghĩ cách, trước hết nghĩ cách chạy đi mới là quan trọng!
Đâu đâu? Người các huynh bắt đâu?
Sau mười mấy phút, Quách Kỳ Lân kích động chạy vào phòng khách, thấy hai tên xui xẻo bị trói gô trên ghế, hai mắt lập tức phát sáng, cuống quít tiến tới gần quan sát bọn họ một chút, cuối cùng dừng lại trước mặt Tần Tiêu Hiền, không khỏi cảm thán: Không phải chứ! Đầu năm nay bắt có tống tiền đều cao lớn đẹp trai vậy à?
Con bớt mê trai ở đây đi, lát nữa đem con ném xuống vách núi con sẽ không cảm thấy hắn đẹp trai nữa! Trương Vân Lôi khinh thường nói, cũng tới gần, lúc thấy rõ mặt Tần Tiêu Hiền, hai mắt cũng lập tức phát sáng: Oaaa! Hắn đẹp trai thật này!
Hai người đó, tính tình y như nhau, đừng ai nói ai! Dương Cửu Lang ghét bỏ liếc mắt, cũng bái phục hai cậu cháu này.
Oa! Trương Vân Lôi lại cảm thán, sờ cổ áo âu phục của Tần Tiêu Hiền nói: Đầu năm nay bọn bắt cóc đều mặc y phục tốt như vậy sao? Một chuyến có thể có nhiều lợi nhuận vậy à?
Trong nháy mắt Dương Cửu Lang liền vui vẻ: Sao em còn hâm mộ nữa chứ?
Hâm mộ không được hả! Trương Vân Lôi tức giận nguýt hắn, nói rồi tiếp tục dò xét người kia trên người có gì đáng giá nữa không, khiến y mới thật sự giống một tên thổ phỉ.


Ưm ưm ưm ưm! Tần Tiêu Hiền sắp bị hù chết rồi, mang theo tiếng nghẹn ngào liều mạng muốn nói chuyện.
Quách Kỳ Lân thoáng thấy tò mò, xích lại gần nghe, ra vẻ như thật sự nghe hiểu hắn nói gì: Hình như hắn đang nói, hảo hán xin tha mạng.

Tha mạng? Chịu nói thật thì ta tha cho ngươi một mạng! Dương Cửu Lang bước nhanh đến phía trước, một phát nắm chặt cổ áo Tần Tiêu Hiền, ra vẻ hung ác giơ nắm đấm, thấm vấn hắn: Nói! Ai phái ngươi tới! Không nói thì ta...
Ta phái cậu ấy tới!
Thời khắc mấu chốt, rốt cuộc Mạnh Hạc Đường chạy tới, đám người nghe vậy thì đồng loạt nhìn về về phía cửa, Tần Tiêu Hiền cũng không nhịn được nữa mà chảy nước mắt kích động, rốt cuộc cũng nhìn thấy người thân!
Châu Cửu Lương bên cạnh cũng không hiểu: Huynh quen hắn à.
Cậu ấy...Ôi trời! Mạnh Hạc Đường không quan tâm đến việc giải thích với hắn, vội chạy tới đẩy Dương Cửu Lang ra, lấy giẻ lau trong miệng Tần Tiêu Hiền xuống, Tần Tiêu Hiền lập tức khóc thành tiếng: Mạnh ca ơi! Sao giờ huynh mới đến!
Mạnh ca? Đám người tới tấp nhíu mày, tiểu tử này thế mà lại quen biết Mạnh Hạc Đường?
Mạnh Hạc Đường vừa cởi trói cho hắn, vừa nói xin lỗi với hắn: Rất xin lỗi, rất xin lỗi lão Tần, bọn họ không cố ý đâu, chuyện này nói ra rất dài dòng, lát nữa ta từ từ giải thích với đệ!
Lão Tần? Quách Kỳ Lân nghe cái tên này càng thấy quen tai, bỗng nhiên nhớ ra, cuống quít vỗ cậu của hắn một cái: Cậu! Hắn! Ôi trời! Tiêu rồi! Tiêu rồi!
Cái gì tiêu? Trương Vân Lôi khó hiểu nhìn hắn.
Hắn hắn hắn là! Quách Kỳ Lân chỉ vào Tần Tiêu Hiền, lại nhìn Châu Cửu Lương, cuối cùng kéo lỗ tai Trương Vân Lôi qua nhỏ giọng nói với y.
Nói lén cái gì đó? Hắn hắn hắn là cái gì? Dương Cửu Lang nhại lại dáng vẻ nói lắp của hắn, nhịn không được mà bật cười.
Trời ạ! Hắn hắn hắn đúng là!! Sau khi Trương Vân Lôi nghe xong thì cũng nhớ ra, nhất thời cũng gấp gáp muốn chết.
Hai người này rốt cuộc là nói cái gì vậy? Người nào cũng như trời sập! Dương Cửu Lang quá tò mò, học theo dáng vẻ nói lắp của Trương Vân Lôi hỏi: Hắn hắn hắn đúng là cái gì!
Trời ơi! Trương Vân Lôi lại vội kéo lỗ tai Dương Cửu Lang qua, nhỏ giọng nói với hắn: Hắn chính là lão Tần mà lúc trước ta đã nói với ngươi Mạnh ca tìm đến để xem bệnh cho Cửu Lương đó!
Hả? Dương Cửu Lang cũng hoảng sợ, kịp phản ứng lật đật mở trói cho cả Mai Cửu Lượng, không ngừng xin lỗi: Xin lỗi xin lỗi nha, đây đều là hiểu lầm! Hiểu lầm thôi!
Châu Cửu Lương đang ngồi bên trong còn đang mờ mịt, kỳ quái nhìn bọn họ, không hiểu rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, hai người này rốt cuộc là ai?.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận