Dục Uyển

Bên ngoài...

Người phụ nữ quý phái với chiếc đầm dạ hội lệch vai quyến rũ màu đen, tóc búi cao, môi đỏ tô son, đôi bông tai kim cương lấp lánh đang tỏa sáng, theo bước đi gấp gáp của bà ta.

Tiệc sinh nhật cũng sắp bắt đầu nhưng ba nhân vật chính lại không thấy. Không chỉ quan khách nóng lòng mà Hoắc chủ tịch cũng đã phát cáu, trước khi ông ta thật sự nổi giận thì bà phải mau tìm ra bọn chúng.

“chào phu nhân”

“Hoắc quản gia! Ông có nhìn thấy ba vị thiếu gia không”

“Hồi chiều tôi có nhìn thấy tiểu thư kéo ba vị thiếu gia vào phòng, không biết họ còn ở trong phòng không...để tôi đi xem thử”

“ Không cần..ông hãy đi làm việc của mình”

“ Dạ! phu nhân”

Đôi tay của bà ta nắm chặt lại, khi nghĩ đến Dục Uyển và ba anh em họ Hoắc đang đơn độc trong phòng. Con nhỏ dâm đãng đó lại định giở trò gì nữa đây, nó mà dám có ý đồ xấu bà sẽ không tha cho nó.

Cộp..!!! cộp...!!!

Bà gấp gáp đi đến phòng của Dục Uyển, qua khe hở giữa hai cánh cửa, bà có thể nhìn thấy cảnh tượng choáng váng bên trong. Kinh hãi, hốt hoảng, bàng hoàng...

“ Ầm..m..!!”

Bà đẩy cửa ra, rồi hét thất thanh:

“ Ba đứa đang làm gì hả...”

Cả ba đều giựt mình xoay người lại:

“ Dì...”


Bà tức giận đi vào, gom hết quần áo dưới đất ném vào người họ.

“Còn không mau mặc đồ vào, mấy đứa đang làm cái trò gì hả, thật hết nói nổi”

Khi ba anh ẹm họ rời khỏi người của Dục Uyển thì cô như một quả bóng xì hơi, ngã sấp xuống giường, đôi mắt lờ đờ không biết gì, thật ra ngay từ đầu đã không biết gì rồi.

“Chuyện này chắc chắn là do con nhỏ lẳng lơ này làm” Bà nổi điên bước tới bàn, cầm ly nước hất vào mặt của Dục Uyển.

“Aò..o...!!!”

Đôi mắt mơ màng mở ra. Trước mặt cô, một bà cô già xinh đẹp đang rất tức giận và ba chàng hoàng tử “lung linh” như từ trong truyện bước ra, cả người họ trần truồng, thứ to lớn đó có gì đáng tự hào tại sao họ lại không che đậy.

Họ nhếch miệng cười với cô, kiểu cười nửa vời tự mãn này có nghĩa gì chứ...

Dục Uyển nhìn xuống dưới giường, những vết máu đỏ tươi cùng với mật dịch quyện lại vào nhau, và cảm nhận thân thể đau nhức bầm dập. Chưa từng ăn thịt heo, cũng biết heo chạy. Dục Uyển đưa tay lên vỗ trán.

“Không ngờ, lần đầu tiên của mình lại như vậy mà mất đi” cô thầm nghĩ trong bụng.

“ Chát...t..!!”

Đây không biết là cái tát thứ mấy Dục Uyển nhận được từ khi đến với cái nơi kì quái này, cũng không biết bản thân đã đắc tội gì, mà ai gặp cũng muốn tát.”Đồ dâm đãng không biết xấu hổ, mày cũng lẳng lơ như mẹ mày vậy...một lũ không biết liêm sĩ”

Dù là lần đâu tiên gặp mặt, nhưng cũng thật kì lạ, Dục Uyển lại biết rất rõ về bà cô xinh đẹp này. Bà hai của Hoắc chủ tịch, cũng chính là dì ruột của ba anh em họ trước mắt cô, Lữ Trị.

--------------

Địa phủ.

“ầm..m..!!!”

Mọi người bên dưới đều kinh hồn mà ngẩn đầu lên, Ất Diễn, Hắc Bạch Vô Thường.


Động đất xảy ra đã cướp đi sinh mạng hơn cả trăm người, hồn ma dẫn về hôm nay chật kín cả địa phủ, chuyện cũng không có gì nếu như không có kẻ kêu oan, mắng chữi Diêm Đế là không giữ lời hứa, dương thọ ả chưa tận mà đã phải chết, ả làm rần rần ở địa phủ và đã kinh động đến Diêm Đế.

Diêm Đế chỉ tay về phía của cố nhân lâu năm mà nổi giận đùng đùng.

“ai có thể giải thích cho ta biết tại sao... ả lại có mặt ở đây...”

Lão trừng mắt nhìn từng người một.

“thuộc hạ thật không biết chuyện gì xảy ra, nhân gian xảy ra động đất, thuộc hạ và Bạch Vô Thường đến nhân gian để đưa oan hồn về địa phủ” Hắc Vô Thường lên tiếng.

“chúng thuộc hạ cũng không rõ nguyên nhân tại sao, trong số oan hồn dẫn về, lại có thêm ả”

Bọn họ chỉ biết đưa oan hồn về địa phủ, đến đúng nơi, đúng thời điểm đã ghi trong sổ sách, thì thấy oan hồn là dẫn về, có ai ngờ hồn phách của kẻ ở năm 1900 lại có mặt ở năm 2150 chứ.

Phán quan đi vào...

“Bẩm Diêm vương!”

“Điều tra tới đâu rồi”

Dù không muốn nói ra nhưng chuyện này sẽ không thể giấu được Diêm Đế. Phán Quan buộc phải khai thật.

“Bẩm Diêm Vương! sau khi kiểm tra thì trong danh sách oan hồn đem về thiếu tên của một người...là Đồng Dục Uyển”

Hồn phách của kẻ ở quá khứ xuyên không đến hiện tại, còn hồn phách kẻ ở hiện tại lại mất tích vô cớ. Diêm Đế quay sang nhìn Ất Diễn, kẻ nắm giữ cổng thời không.

“Ất Diễn! chuyện này là do ngươi gây ra đúng không”

Ất Diễn muốn bật ngửa ra sau, Diêm Đế đã không tra khảo hỏi cung, mà định ngay luôn tội này do lão gây ra, mà còn là bắt đúng người đúng tội mới đau chứ.


Hồn phách từ thế kỉ 19 có thể đến thế kỉ 22, nếu nói không liên quan tới hắn Diêm Đế khó mà tin, hơn nữa lúc chuyện xảy ra hắn cũng có mặt ở nhân gian.

“Diêm Đế! thật ra...chuyện này là...”

“là sao” Diêm Đế đầy đủ kiên nhẫn nhìn hắn.

“là..thuộc hạ gần đây thấy rất rảnh rỗi, còn Hắc Bạch lão đầu thì rất bận rộn vô cùng nên muốn giúp họ một tay” Ất Diễn cúi cùng cũng chịu ngẩn đầu lên, can đảm nói dối trước Diêm Đế.

“rồi sao nữa”

“hôm nay nhân gian xảy ra động đất, hồn ma có tới cả vạn người, lại chỉ có hai người họ thì làm sao mà xử lý hết được, người cũng biết mà... hồn phách vừa rời khỏi thân xác nếu không có người dẫn đường sẽ phiêu dạt khắp nơi không biết đâu mà tìm” Ất Diễn dài dòng giải thích.

“ý ngươi là...ngươi đến nhân gian để giúp Hắc Bạch Vô Thường dẫn đường oan hồn về địa phủ”

Diêm Đế mỉm cười, lão biết nhân gian xảy ra đại họa, nhưng không biết con số người chết từ khi nào đã lên tới một vạn.

“đúng vậy” Ất Diễn lên tiếng.

“ngươi tốt như vậy sao” Diêm Vương gặng hỏi lại.

“thuộc hạ và hai người họ dù sao cũng là..”

“bớt dài dòng.. đi vào trong điểm, chuyện ta muốn nghe ngươi vẫn chưa nói đến thì phải”

Diêm Đế tại sao lại thiếu kiên nhẫn như vậy chứ, cái gì cũng phải có đầu có đuôi, quan trọng là, lão vẫn chưa tìm ra ý để nói.

“lúc thuộc hạ dẫn oan hồn đi thì...cánh cổng thời không rơi ra khỏi túi bảo bối, Nhật Thực lại xuất hiện đúng lúc”

“có thể nó đã kết nối hai không gian lại..khi cổng thời không vừa mở ra, các oan hồn bị hút hết vào trong, thuộc hạ đã phải nhảy vào lôi họ ra..nên..”

“nên có thể ngươi đã lôi hồn phách của Bạch Thiện từ quá khứ về hiện tại, đúng không”

Nhìn thấy nụ cười như có như không của Diêm Đế, Ất Diễn không còn can đảm để mở miệng.

“Hư..ư..!!!!”


Ngươi im lặng từ đầu giờ, bỗng vung vai đứng dậy.

“Diêm Vương! Thuộc hạ của ngươi đúng là lũ vô dụng, ta thấy tội cho ngươi”

“hây... za...!!! Mọi chuyện giờ đã rõ ràng, còn không mau đưa ta trở lại nhân gian” Hồ ly Bạch Thiện lên tiếng.

Diêm Đế dù không ưa gì Bạch Thiện, nhưng dương thọ của ả quả thật là chưa tận, địa phủ không thể nào chứa chấp ả được.

“nhanh đi! Ta không có rãnh rỗi mà ở đây xem ông giáo huấn thuộc hạ, đừng lãng phí thêm thời gian của mọi người nữa”

Bạch Thiện nghĩ rằng sau lần thoát chết này, ả sẽ thay đổi được số mệnh đã định, vì ả không còn là Hoắc Dục Uyển của trước đây mà thân xác này là hồ ly chín đuôi Bạch Thiện, ả biết mình phải làm gì với những ưu ái trời ban tặng, để thay đổi vận mệnh sau này.

Chuyện gì cũng có ngoại lệ, với một người đầy quyền lực như Diêm Đế có thể xoay chuyển càng, thì không có gì là không thể, có trách chỉ trách Bạch Thiện đã khiến người nổi giận.

Diêm Đế mỉm cười:

“đúng là không nên lãng phí thời gian của mọi người, quỷ sai...dẫn ả đến súc sinh đạo, để cho ả được đầu thai”

“Dạ!”

Trước mệnh lệnh này của Diêm Vương mọi người đều rất hào hứng. Qủy sai hành động cũng rất mau lẹ, chưa gì đã lôi ả ra khỏi cửa.

“Diêm Đế! lão bị điên sao...ta không phục...ta muốn đi kiện lão, ta không phục” Bạch Thiên vùng vẫy la hét inh ỏi, nhưng không thể thay đổi được số đã định.

“thật điếc cả tai...”

Diêm Đế thở phào đứng dậy, khi lão chuẩn bị đi thì Hắc Bạch Vô Thường lên tiếng.

“Diêm Vương! oan hồn của Đồng Dục Uyển có thể đã xuyên không vào thân xác của Hoắc Dục Uyển, có cần đi bắt ả về không”

Ất Diễn và Phán Quan đều hồi hộp chờ nghe quyết định của Diêm Vương.

“không cần! có lẽ thiên ý, nếu đã là thiên ý thì cứ thuận theo tự nhiên vậy.

------hết


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận