Dục Uyển


Nhà hàng Nặc Danh
"Cà phê của cô."
"Cám ơn."
Sau khi nam tiếp viên đặt tách cà phê xuống bàn và rời đi.

Mạn Ni mới cầm nó lên thưởng thức, nhẹ nhàng thổi bay những làn khói lượn lờ trên tách cà phê, và cùng lúc ngắm nhìn cảnh thú vị của Thành phố đang diễn ra.

Bên ngoài cửa sổ.

"Rầm..m..!!!"
Sấm đánh càng lúc càng nhiều gần như mỗi phút đều có, kèm theo những tia chóp chói mắt giữa trời đêm.

Và cả tiếng bước chân vội vã cùng bộ dạng gấp gáp của người trên đường, xen lẫn tiếng còi xe kêu inh ỏi trong không khí ồn ào của Thành phố.

Tất cả chỉ để báo trước sẽ có một bão dữ dội kéo đến.

Và lúc này cơn bão đó đã bắt đầu.

"Alo! mẹ..mưa lớn quá, con sẽ về trễ..mẹ không phải lo."
"Thời tiết bây giờ thật thất thường...tại sao lại có bão lúc này, không biết khi nào mới kết thúc?"
"Không thất thường chút nào, sáng nay đài khí tượng thủy văn có cảnh báo, là bão cấp 12 ...may mà tôi có chuẩn bị, đó là thiệt thòi khi không xem tin tức mỗi ngày."
Vẽ đẹp của thành phố dưới con mắt của Mạn Ni vẫn đang tiếp diễn, bên ngoài mọi người hối hả với những chiếc ô trên tay, hay khoác lên những bộ "áo giáp dày khui" không sợ ướt, cũng không thiếu những kẻ phải đội túi xách lên đầu vì thiếu sự chuẩn bị trước.

"Ping..ping..!!"
"Chết tiệt! có biết chạy xe không đây?"
"Ping...ping...!!!"
Trời mưa, giao thông tắc nghẽn, là lúc những chiếc kèn hoạt động được hết chức năng, nhưng tiếng mưa đã át đi hết tất cả, tiếng xe lẫn những tiếng càu nhàu khó chịu của người đi đường.

Mạn Ni nhếch mỉm cười, đặt tách cà phê xuống bàn, có vẻ cô ta rất có nhã hứng thưởng thức cảnh đẹp, khi gọi người tiếp nam khi nãy và kêu thêm một tách cà phê.

Cùng lúc này, bên phía nhà hàng đối diện...!
Hoắc Luật đang lặng lẽ quan sát Mạn Ni.

Hai tách cà phê trên bàn chưa một lần được nhấc lên.

Tâm trạng nặng nề khi nhớ đến những lời buộc tội của Hoắc Phi, sau khi Bạch Ngạn Tổ cho biết, hắn đã điều tra ra lai lịch của ba gã bắt cóc Dục Uyển ngày hôm đó.

"Người phụ nữ đó chính là Mạn Ni."
"Không thể nào..."
Quay ngược lại hai ngày trước- Hoắc gia
Đã hơn một tháng nhưng chuyện xảy ra vẫn là ám ảnh lớn với Dục Uyển.

Ngoại trừ người phụ nữ đó, thì giọng nói của ba gã còn lại, cô ấy không thể nào quên.

Cho nên vừa nghe được giọng nói Tô Lân, Dục Uyển đã nhận ra.

Nếu không phải hắn ngăn lại, thì ngay lúc đócô đã lao ra liều mạng với Tô Lân.

Theo như lời của Dục Uyển thì mọi việc Tô Lân làm, đều vì một người phụ nữ có giọng nói kì lạ mà cô không thể nhận ra.

Người đó là ai? Có mối hận sâu đậm gì với Dục Uyển? Tại sao lại nghĩ cô ấy sẽ nhận ra, mà cả giọng nói cũng phải che đậy? Người phụ nữ này chắc chắn là người Dục Uyển biết rất rõ.

Sau khi những câu hỏi được đặt ra, và xâu chuỗi những nghi ngờ lại, thì người đầu tiên Hoắc Phi nghĩ đến chính là Mạn Ni.

Nhưng giữa Tô Lân và Mạn Ni có mối quan hệ gì? tại sao hắn lại vì chị ta gây tổn hại cho Dục Uyển.

Đôi mắt của Hoắc Phi sáng lên, khi nghĩ đến đến những bức hình đang nằm trong ngăn kéo tủ.

Nếu không có đối tượng để đặt lên bàn cân so sánh, thì không nhận ra là điều bình thường.

Nưng đã có một Tô Lân lọt thẳng vào vòng tình nghi, thì dể dàng nhận ra người đàn ông trong hình, người đã cùng Mạn Ni bước vào khách sạn chính là Tô Lân.

Hoắc Phi đã nói ra suy nghĩ của hắn, và nhận ngay sự phản ứng gay gắt từ Hoắc Luật, khi muốn lôi Mạn Ni vào vấn đề của Dục Uyển.

Không khí trong phòng càng trở nên ngột ngạt và căng thẳng với tiếng cãi vả dữ dội.

"Với những việc mà chị ta làm gần đây, anh vẫn tin tưởng chị ta vô tội?"
"Phải! Mạn Ni đã thay đổi, không còn như trước đây...nhưng không có nghĩa là chị ấy liên quan đến chuyện này...khi chưa có gì xác thật, anh không muốn em lôi chị ấy vào."
Hoắc Luật thà tự đổ lỗi cho bản thân, vì hắn mà cô ta thay đổi, cũng không muốn thừa nhận hắn chưa hiểu hết con người mà hắn từng yêu, không muốn niềm tin trước đây bị hủy hoại, không muốn bản thân cảm thấy hối tiếc vì từng yêu Mạn Ni.

Cuộc cãi nhau giữa Hoắc Luật và Hoắc Phi tiếp diễn càng gay gắt hơi, cả hai bước tới nắm lấy cổ áo của đối phương.

Nếu Hoắc Phi còn tiếp tục kéo Mạn Ni vào cái rắc rối này, nếu Hoắc Luật vẫn lớn tiếng bênh vực một người có tội, thì sẽ có một trận đánh nhau thật sự diễn ra.
"Tao thấy..

không nên căng thẳng như vậy, cứ bình tĩnh ngồi xuống...rồi từ từ nói...thật.." Bạch Ngạn Tổ vừa mở lời thì..
"Mày tránh ra! chuyện này không liên quan đến mày."
Cả hai anh em cùng quay sang, quát tháo vào mặt Bạch Ngạn Tổ, hắn ngồi xuống và làm người vô hình.

Cổ áo cả hai càng xiết chặt hơn, Hoắc Luật và Hoắc Phi đều kéo đối phương xích lại gần.

Không khí có vẽ nặng nề hơn, mùi thuốc sung đang trùm kín căng phòng, cả hai vẫn không chịu thay đổi suy nghĩ của mình.

"Đủ rồi! hai đứa muốn làm gì? muốn đánh nhau?"
Hoắc Khiêm lớn tiếng quát tháo, lời nói của hắn luôn có trọng lượng với cả hai Luật và Phi.

"Cả hai đứa đều ngồi xuống!"
Khi hắn đứng dậy, thì Luật- Phi dần nới lõng tay, buông đối phương ra và bình tĩnh ngồi xuống cùng nói chuyện.

"Phi! anh cũng như em...!rất muốn tìm ra người đã hãm hại Dục Uyển, nhưng không nên lôi chị Mạn Ni vào chuyện này, chị ấy không phải là loại người tàn nhẫn."
"Anh vẫn muốn bảo vệ chị ta...được, vậy tôi cho anh xem thứ này." Hoắc Phi tức giận, xoay người bỏ đi.

Bạch Ngạn Tổ cảm thấy không khí vừa trải qua thật nguy hiểm, nếu không có Hoắc Khiêm ngồi đây, hắn tin mình không thể ngăn lại hai anh em họ Hoắc này.

"Vèo...o!!"
Một sấp hình được ném lên bàn.

Rất nhanh, Hoắc Phi đã quay lại với hành động vừa rồi.

"Xem cho kỹ...Mạn Ni thánh thiện trong mắt anh thật ra là một người phụ nữ lẳng lơ, một con quái vật đáng sợ, bàn tay nhuộm đầy máu...anh vẫn tin chị ta vô tội? "
Sửng sốt trước vô số tấm hình nằm đầy ra bàn, tấm này xen lẫn tấm khác.

Nhưng tất cả chỉ là một người mà hắn biết.

Hoắc Luật cầm từng tấm lên xem.

Trong mỗi bức ảnh đều là hình của Mạn Ni, cô được một người đàn ông ôm chặt, hai người bước vào khách sạn, lên thang máy và đẩy cửa phòng ra.

Đều là người trưởng thành, không khó đoán ra họ sẽ làm gì khi bước vào căn phòng đó.

Cả Bạch Ngạn Tổ và Hoắc Khiêm cũng tò mò khi thấy dáng vẽ sửng sốt của Hoắc Luật, họ cũng nhặt những tấm hình lên xem.

"Cái này..cái này là chị Mạn Ni thật sao?" Bạch Ngạn Tổ ngạc nhiên, chỉ tay vào tấm hình.
Hoắc Khiêm thì miễn bình luận giành cho những tấm hình đang cầm trên tay, điều hắn quan tâm đến là cảm nhận của em trai mình hơn.

"Luật! em không sao chứ?"
Thật kì lạ hắn lại không cảm thấy khó chịu hay tức giận chút nào.


Hoắc Luật không ngờ bản thân lại tiếp nhận chuyện Mạn Ni có người đàn ông khác dể dàng như vậy.

Cảm giác duy nhất của hắnlúc này, là bất an.

Hắn lo sợ lời của Hoắc Phi là đúng, sợ khi phải chấp nhận con người thật của Mạn Ni mà hắn chưa từng biết.
Trong lúc Hoắc Luật đang thất thần vì những tấm hình thì Hoắc Phi đã có hành động.

"Mọi người đã xem và thấy rất rõ, người đàn ông đi bên cạnh Mạn Ni và Tô Lân, có rất nhiều điểm tương đồng, nếu không nói họ cùng là một người...mọi chuyện giờ đã rõ, chúng ta sẽ báo cảnh sát."
Dứt lời nói, Hoắc Phi lập bước tới cầm điện thoại lên và nhấn số.

"Alo! có phải là sở cảnh sát...tôi muốn báo án.."
Nhưng hắn vẫn chưa nói xong, thì Hoắc Luật như cây tên bắn tới, chặn lại cuộc điện thoại của Hoắc Phi.

"Cho anh thêm hai ngày...để anh điều tra rõ chuyện này."
Điều duy nhất để Hoắc Luật kiên trì, chính là người đàn ông trong hình vẫn chưa chắc chắn là Tô Lân, vì góc chụp không mấy rõ ràng.

Hắn chỉ cần chứng minh gã đó không phải là Tô Lân, thì Mạn Ni sẽ vô can trong chuyện này.

"Đúng là mu muội hết thuốc chữa, anh vẫn tin tưởng chị ta...được, tôi sẽ cho anh hai ngày, nhưng nếu sau hai ngày anh vẫn không thể chứng minh nữ thần của anh vô tội, thì sao?"
"Anh sẽ làm điều này...sẽ tự mình báo án."
Hoắc Luật là kiểu người mặt lạnh nhưng nội tâm lại ấm áp, xem trọng tình cảm.

Hiện tại dù hắn không còn yêu Mạn Ni, nhưng không còn tình yêu thì vẫn còn tình thân, mười bảy năm hắn trưởng thành cùng Mạn Ni, tất cả những hồi ức đẹp bọn họ đã trải qua là không thể nào chối bỏ, nếu bảo hắn đừng không quan tâm và bỏ mặt Mạn Ni sống chết thì hắn không thể làm được.

Thật ra, Hoắc Luật không phải là tên ngốc không biết phán đoán, nhưng hắn vẫn quyết định tin tưởng vào Mạn Ni một lần cuối cùng, điều này xuất phát từ cảm giác mắc nợ, hắn đã hứa sẽ mang đến hạnh phúc cho cô, nhưng bản thân lại thay đổi, khi đặt tình yêu đó lên người Dục Uyển.

Hi vọng Mạn Ni sẽ không làm hắn thất vọng,
Hai ngay nay hắn luôn theo dõi Mạn Ni, không chỉ vì muốn tìm ra chân tướng sự thật và còn tìm đáp án cho chính mình, niềm tin của hắn có đặt nhằm chỗ hay không? nhưng người đàn ông đó vẫn chưa thấy xuất hiện.

Hoắc Luật quay lại, đối diện người huynh đệ tốt đang nhănmặt với cái điện thoại nãy giờ không biết có chuyện gì.

"Nếu mày có chuyện cần làm thì đi trước, không cần phải ở đây với tao"
"Không phải tao mà là Hoắc Khiêm, trên điện thoại hiện cuộc gọi nhỡ...nhưng tao gọi lại nhiều lần thì không ai trả lời." Bạch Ngạn Tổ lên tiếng.

Trước giờ Hoắc Khiêm rất ít khi chủ động gọi điện cho hắn, chỉ khi nào cần hay muốn thứ gì đó từ nơi hắn thì mới gọi điện, đó chính là giá trị tồn tại của Bạch thiếu gia hắn.

Lần này lại có chuyện gì...!
"Thật vậy?"
Hai ngày nay điện thoại của Hoắc Luật đều đặt ở chế độ im lặng, nghe Ngạn Tổ nói không liên lạc được với Khiêm ca, nên hắn cũng mở điện thoại ra.

Xuất hiện trên màn hình là cuộc gọi nhỡ gần đây nhất của Hoắc Khiêm.

Cũng giống như Ngạn Tổ khi hắn gọi lại thì không có tính hiệu hồi đáp.

Người anh trai này của hắn dù rất ít khi gọi điện, nhưng không bao giờ từ chối nghe cuộc gọi.

Đặc biệt là của hắn và Phi.

Lần này lại là chuyện gì...!
Nhìn thấy vẽ mặt lo lắng của Hoắc Luật, Bạch Ngạn Tổ cảm thấy dư thừa.

Trong ba người họ, thì Hoắc Khiêm là người hắn tin tưởng nhất, không bao giờ vướng vào rắc rối, mà có rắc rối nào có thể làm khó được cái thứ xảo huyệt đó.
"Chắc không có gì...mày cũng biết anh trai mày lợi hại thế nào? trên đời này chắc không có gì làm khó được hắn."
Nhưng lần này thật sự đã có thứ để Hoắc Luật xao lãng sự lo lắng của hắn giành cho Hoắc Khiêm.

Khi Bạch Ngạn Tổ vô tình nhìn sang nhà hàng đối điện.

"Luật! nhìn kìa.." Bạch Ngạn Tổ hướng tầm mắt qua bên kia đường.

Mạn Ni đang từ nhà hàng đi ra mặc dù trời vẫn đang mưa, một chiếc taxi dừng ngay trước mặt cô.

Người đàn ông bước xuống xe với chiếc ô trên tay, hắn đi tới chỗ Mạn Ni vòng tay qua eo cô.

Khi hai người họ xoay người lại thì tất cả sụp đổ, khuôn mặt của Tô Lân sớm đã được Hoắc Luật khắc như in trong đầu.

"Luật! mày muốn đi đâu? chờ tao với...Luật.."
-----------------------------------------
Đế Vương
"Rầm..!!!" Tia sét từ trên cao đánh thẳng xuống.

Có lẽ Bạch Ngạn Tổ đúng nhưng chỉ là một phần.

Khó khăn thì không nhưng khó chịu thì có.

Lần đầu tiên trong đời Hoắc đại thiếu gia rơi vào trường hợp hi hữu này, cả Bạch Ngạn Tổ và Hoắc Luật sẽ không bao giờ nghĩ đến.

Đó chính là hệ thống điện ở Đế vương, sau khi bị sét đánh trúng thì tất cả đèn trong đều bị tắt, mọi thiết bị liên quan tới điện cũng ngừng hoạt động, bao gồm cả nhà vệ sinh.
"Chết tiệt.."
Hoắc Khiêm vừa khép cửa lại, chưa kịp làm bất cứ hành động gì thì đèn tắt, người biến mất.

Trước mắt mọi thứ đều mơ hồ, không hẳn tối nhưng muốn nhìn rõ thứ gì là không dể.

Nếu có thể dùng ngọn lửa đang cháy bùng trong người hắn thắp sáng chỗ này thật quá tốt, nhưng không thể.

Dục hỏa đốt cháy làm đầu óc hắn mơ hồ, thân thể rã rời không chút sực lực.

Bên ngoài cơn bão vẫn tiếp diễn, mưa ào ào rơi, cả con đường thành phố ngập tràn nước, sấm chóp liên hồi.

"Rầm..m!!"
Lại một tia chóp khác, dù là thoáng qua ngắn ngủi, nhưng ánh sáng vừa rồi cũng đủ để Hoắc Khiêm nhìn thấy, người phụ nữ trong định nghĩa của hắn, đang nằm sấp dưới sàn nhà trơn láng.

Dục Uyển đã say đến không phân biệt được Đông Tây, không biết đến ngày đêm, cũng không định nghĩa được sàn nhà hay là giường ngủ, chỉ muốn nằm xuống và ngủ.

Lớp vải mỏng manh trên người không là trở ngại, ngăn cản sự tiếp xúc giữa cơ thể và sàn gạch mát rượi.
Cảm giác thân thể như đang nổi trên mặt biển, tự do bơi lội trong nước.
"Ư...ư..!!! thật mát." Cô cười ngây dại, rồi cuộn tròn dưới đất.

Lảo đảo bước tới.

Hoắc Khiêm không muốn lãng phí thời gian để tiếp tục suy nghĩ, hắn gấp gấp cởi thắt lưng , kéo khóa xuống và ném quần sang một bên, giải thoát cho người bạn nhỏ bên dưới.
Cảm giác thật là thoải mái, phấn khởi khi được phóng thích.

Nó đã quá khổ sổ khi phải kiềm nén sự phát triển của bản thân, khi tốc độ trưởng thành và kích thước lớn dần theo từng giây, lại bị giam cầm trong đũng quần của Hoắc Khiêm.

Luôn kêu gào được phóng thích, cuối cùng đã có hồi đáp.

Như một tù nhân mãn hạn tù, sau khi ra ngoài được hít thở khí trời và cơn gió mát vừa rồi chạm vào da thịt, thì tinh thần phấn chấn, mức độ tăng trưởng tăng đột biến, kích thước lại lớn thêm, kéo theo đó là sự khó chịu vô hạn mà bất kì một người đàn ông nào có thể chịu đựng, đang hành hạ Hoắc Khiêm từ thần trí đến thể xác.

"Rầm..!!!"
Hắn ngã phịch xuống sàn, quỳ giữa hai chân của Dục Uyển, nắm lấy cổ chân của cô kéo xích lại gần.

"Á..!!"
Không phải tiếng kêu đau mà là âm thanh của sự kinh ngạc.

Dục Uyển nghĩ mình bị chuột rút trong lúc bơi, hai chân không thể cử động, càng vùng vẫy lại càng bị giữ chặt, kéo cô xuống xuống và nhấn chìm tận đáy đại dương.

Hoắc Khiêm mệt mỏi vì phải giằng co với Dục Uyển, hắn kiệt quệ vì thuốc, còn cô thì không muốn phối hợp, hai chân đạp lung tung.


Bàn tay thon dài bắt đầu từ cổ chân đi lên.
"Nằm yên! Không phải cô thích tiền? tôi sẽ cho cô tiền"
Giọng nói khàn đục của hắn như có như không, hoàn toàn vô dụng trong sự ồn ào của cơn bão, tiếng mưa tiếng sấm chóp đã lấn át tất cả âm thanh lớn nhất trong nhà vệ sinh.

Dục Uyển không hề nghe được sự thương lượng đến từ một phía vừa rồi.

Cô lại cảm nhận những sợi rong mềm mại đang quấn lấy hai chân, từng chút từng chút, di chuyển lên gối, đến hai bên đùi, luồn vào trong váy, và lướt nhẹ qua nơi mẫm cảm giữa hai chân.

"Ưm..!!"
Cảm giác nhột nhạt, tê dại truyền tới, khiến nửa người dưới bủn rủn, cô chưa bao giờ biết bị chuột rút lại thích thú như vậy.

Hai chân cô đang được Hoắc Khiêm tách ra.

Bàn tay hắn bắt đầu vén chiếc váy lên, những ngón tay mò mẫm trên đùi và di chuyển lên trên, theo bản năng tìm kiếm chiếc quần lót không rõ hình thù trong bóng tối và chỉ việc kéo nó xuống.

Không còn sự vướng bận, khi da thịt trần trụi tiếp xúc với sàn nhà, thứ mà cô cho là những dòng nước mát rượi trong đại dương xanh biếc nào đó, cô yêu cái cảm giác này.

Dục Uyển lại khép hai chân lần nữa và tiếp tục cuộn tròn trên sàn nhà.

Mặc dù, mới vừa rồi, Hoắc Khiêm phải gian nan mới tách chúng ra.

"Chết tiệt! người phụ nữ này...cô không thể nằm yên?" Tác dụng của thuốc khiến Hoắc Khiêm mất dần kiên nhẫn.
Hắn nắm chặt hai chân của Dục Uyển vừa tách ra, vừa kéo xích lại gần hắn.

Chưa bao giờ hắn cảm thấy khốn khổ, phải vật lộn với một người phụ nữ chỉ vì vấn đề này.

Tất cả phụ nữ khác đều tự nguyện dang chân ra cho hắn tiến vào.
Trước mắt vẫn là màu xám mơ hồ không rõ, nhìn vào hạ thân trần trụi của người phụ nữ lạ, hắn biết mình nên làm gì tiếp theo.

Hoắc Khiêm gấp gáp đem dục vọng đến gần hoa huyệt, lại dựa vào bản năng tìm ra lối vào.
"Áh...ah..!!!"
Lần này không phải là âm thanh của sự kinh ngạc và là cơn đau thật sự đến từ Dục Uyển.

Cửa huyệt vẫn chưa có sự chuẩn bị, bất ngờ có khách tới thăm.

Hoa huyệt nhỏ hẹp buộc phải hé ra, nuốt vào to lớn của Hoắc Khiêm.

Cơn đau này đã làm Dục Uyển ý thức được chuyện gì đang diễn ra.

Hoắc Khiêm cũng đang phải trải qua một cơn đau tương tự, cũng không dể dàng gì cho hắn.

Dục vọng của hắn đang được hoa huyệt cô mút rất chặt, từng lớp cánh hoa tách ra và ấm áp bao bọc lấy hắn.

Khi hắn tiến vào thì hắn nhận ra người phụ nữ này không còn là xử nữ, nhưng bên dưới vẫn chặt khít, chặt chẽ đến mức hắn không thể cử động được, hắn như bị giam cầm trong nơi nhỏ hẹp nhất của cô.

"Ư....!!! đừng kẹp chặt như vậy..thả lỏng ra, cô đang làm tôi đau..."
Hoắc Khiêm đang phải gồng mình, các cơ trên người đều căng ra chịu đựng, những giọt mồi hôi khốn khổ lăn dài trên tấm lưng trần, nhưng khoái cảm hết sức tuyệt vời làm hắn hưng phấn, sự kích thích mãnh liệt đến từ bên dưới lan tỏa ra, tất cả tế bào đang ngủ say trong hắn bừng tỉnh.

Nó muốn hắn phải làm điều gì đó ngay lúc này, thôi thúc hắn.

Hắn ép hai chân của Dục Uyển xuống sàn và ra sức đẩy mạnh vào.

"Áh..h..!!!
Cơn đau khủng khiếp lần nữa ập đến, khiến thần trí của kẻ say thêm tỉnh táo, ánh mắt mờ sương mở ra.

Hai tay yếu đuối chống lên ngực của Hoắc Khiêm đẩy hắn ra, nhưng căn bản sức lực phản kháng là không có, tất cả tại vì rượu.

Cô nhận bản thân không phải đang bơi, cũng chẳng có cát hay nắng và đại dương xanh biếc nào cả.

Cô bị khúc thịt to lớn của một gã đàn ông đâm vào, và cô hiểu rõ..chuyện gì đang diễn ra.

"Thả tôi ra..anh là ai...!đừng mà...đồ khốn...Á..á.."
Tiếng kêu gào cũng ngắt quảng sau mỗi lần Hoắc Khiêm tiến vào, cảm nhận to lớn của đàn ông đang ở sâu bên trong người mình ra sức, cơn đau hủy diệt làm Dục Uyển tạm thời ngậm miệng lại, nhưng khi hắn vừa rút ra, cô lại tiếp tục gào khóc.

"Áh...Áh....!!! tôi sẽ báo cảnh sát...anh cưỡng hiếp tôi...thả tôi ra..hu..u..dừng lại..dừng lại."
Hoắc Khiêm hoàn toàn lạc lối trong cơ thể mềm mại của Dục Uyển, người luôn dùng lý trí để hành động lúc này lại hoàn toàn dựa vào bản năng, mãnh mẽ dùng lực đẩy thật sâu vào và sau đó dứt khoát rút ra.

Sự sướng khoái cực hạng khiến hắn mất hết kiểm soát, chỉ muốn chôn sâu vào hoa huyệt non mềm đang rỉ nước.

Không còn tâm trí chú ý lời nói của Dục Uyển, vẫn bạo lực tiến vào.

"Tôi đau quá...anh dừng lại đi, tôi hứa sẽ không báo cảnh sát...Áh..ah..."
Lời nói dù mạnh mẽ nhưng lại không đủ hơi sức, trên nền nhạc sôi động của bão cấp 12, gió thổi rầm rầm, sét đánh ầm ầm, mưa rơi ào ạt bên cửa sổ.

Hoắc Khiêm hoàn toàn không thể nghe được bất cứ thứ gì từ miệng của cô phát ra, mặc dù hắn vẫn mơ hồ nhận ra miệng của người nào đó đang hoạt động hết công suất.

Và hắn biết trong tình trạng nào phụ nữ sẽ ngoan ngoãn cắn chặt môi và ngậm miệng lại.

Hắn túm lấy hai tay của cô đẩy lên đỉnh đầu, một động tác duy nhất là kéo chiếc váy ở vị trí dang dở ở thắt lưng, tuột ra khỏi người cô, lúc này cô hoàn toàn trần trụi.

Động tác ra vào bên dưới cũng dần chậm lại.

Trong bóng tối, không thể hình dung được hình dạng của bộ ngực hắn sẽ chơi đùa.

Hoắc Khiêm chỉ có thể dựa vào xúc cảm ở tay và cảm giác để tưởng tượng.

Hắn đặt tay lên ngực, những ngón tay bấu chặt vào da thịt xoa nắn.

Cảm giác không tệ, căng tròn, mềm mại và co giãn, đây chính là ngực của một thiếu nữ.

Hắn cúi người xuống, dùng miệng mút vào nhũ hoa, lưỡi nhẹ nhàng quấn lấy và dùng răng khiêu khích, cứng rắn nhanh chóng hình thành, nhũ hoa đã nở rộ trong miệng hắn.

Bàn tay thon dài bắt đầu vỗ về thân thể đang căng cứng của Dục Uyển, vuốt ve từ ngực xuống bụng, sang bên hông và dừng lại ở trên đùi, hắn tách nó ra, và chen tay vào chỗ nhỏ hẹp mà hai người đang dính chặt.

Hắn khiêu khích, trêu đùa và chạm vào nó.

Cô run rẩy cảm nhận được sức nóng thiêu đốt bên dưới, khi những ngón tay của gã đang phủ lấy toàn bộ nơi mẫn cảm của cô.Một tia lý trí nhỏ nhoi còn sót lại của kẻ say.

Dục Uyển không cho phép bản thân trầm luân cùng kẻ cưỡng hiếp.

Thật là bệnh hoạn khi cô cảm thấy sung sướng, phát ra tiếng rên rỉ khi bị cưỡng hiếp.

Nhưng trên người tên này có một mùi hương rất quen thuộc, giống hệt với mùi hương trên người của Hoắc Phi và Hoắc Luật, cơ thể sớm đã hình thành thói quen với loại mùi hương này, nên không thể bày xích được hắn.

Bên dưới còn dễ giãi khi tiết ra mật dịch, hoan nghênh hắn tiến vào cưỡng đoạt lấy cô.

Hai tay xiết mạnh lấy eo của Dục Uyển, nhiều lần đổi tư thế, nhiều lần bắn mầm móng tinh dịch vào bên trong người cô, nhưng chưng từng có ý muốn dừng lại.

Hoắc Khiêm lật người của cô lại, để cô nằm bò dưới sàn, hai tay chống dưới đất, hắn nắm chặt lấy eo, mạnh mẽ từ phía sau tiến vào.

"Áh...!!!"

Hắn thở gấp, cô rên rĩ cả hai cũng trầm luân trong bóng tối, và đều không lên tiếng...!
Cô thể người phụ nữ này đang tiết ra một mùi hương rất kì lạ, còn độc hơn cả rượu, chỉ cần hít vào cũng đã say.

Mùi hương này hắn đã từng ngửi thấy ở đâu đó, nhưng tạm thời vẫn không có thời gian để suy nghĩ.
Dù biết mình đang bị một gã xa lạ chiếm đoạt thân thể, nhưng cô lại vì mùi hương quen thuộc trên người hắn mà đầu hàng.

Một cơn đau nhói lại ập đến, khi nghĩ đến hai tên Hoắc Phi và Hoắc Luật, đã lấy đi của cô hết bao nhiêu nước mắt.

Trong lúc này cô không muốn tiếp tục nghĩ đến nó, cô cần mình phải xao nhãng.

Dục Uyển đẩy ngã Hoắc Khiêm xuống sàn, cô nằm lên người hắn và trở thành người chủ động.

Hai tay chống lên ngực của hắn, nhấp mông lên xuống.

Hành động này làm Hoắc Khiêm rất bất ngờ.

Ban đầu hắn chỉ cần phát tiết, không quan tâm đó là ai.

Nhưng lúc này hắn lại tò mò về diện mạo của người phụ nữa này.

Bên dưới vẫn động, nhưng bàn tay của hắn không còn đặt trên ngực của Dục Uyển mà là trên mặt, vuốt ve sờ soạn tất cả đường nét trên gương mặt cô.
Hắn cảm nhận dung mạo của người phụ nữ này có thể rất xinh đẹp, ít nhất làn da của cô rất mịn màn là điều hắn chắc chắn.

Khi chạm tay vào cánh môi mềm mại thì hắn lại có ý định...!
"Ưm..m..!!"
Kinh ngạc trước nụ hôn của hắn, đôi mắt tròn xoe mở to.

Cảm nhận được sự ấm nóng từ chiếc lưỡi đang len lỏi vào trong khoang miệng.

Bàn tay của hắn cũng ăn ý mà đặt lên tấm lưng trần của cô âu yếm.

Dục Uyển vừa định đẩy hắn ra, nhưng không rõ tại sao, lại dùng môi đáp trả.

Hai tay vòng qua cổ của Hoắc Khiêm.

Mãnh liệt mút lấy môi của hắn, cả hai lại tiếp tục dây dưa...!
Hai tiếng sau...!
Dục Uyển trần trụi nằm co người dưới sàn nhà, cô không còn sức lực để mà đứng dậy, cảm giác căng nhức và run rẩy ở hoa huyệt như vẫn còn, chất dịch nhầy còn đang tiết ra ở giữa hai chân, không rõ là của hắn hay là thuộc về cô.

Lần đâu tiên Dục Uyển nhận mình thật điên rồ, lại cùng một gã xa lạ làm chuyện này trong nhà vệ sinh.

Ngay cả gã là ai cô cũng không biết, cô cũng không muốn biết.

Chỉ muốn nhanh chóng quên sạch sẽ chuyện đêm nay.

Hơi ấm đều đặn từ phía sau phà lên cổ, Dục Uyển biết gã không hề ngủ.

Hoắc Khiêm bất ngờ lật người dậy, nằm đè lên Dục Uyển.

Cô giựt mình..

Chẳng lẽ hắn lại muốn đổi tư thế ...tinh lực của gã sao lại dư thừa như vậy, không được..lần này thật sự không được.

Dục Uyển muốn mở miệng để thương lượng.

Nhưng lần này thì cô đã đoán sai.

Đó không phải là điều Hoắc Khiêm muốn.

"Nói cho tôi biết...em tên gì?"
Cơn mưa đã tạnh, xung quanh trở nên tĩnh lặng, và âm thanh cũng trở nên rõ ràng.

Rượu trong người có lẽ đã tuông trào cùng những giọt hồ hôi ướt đẫm trên người cô, lý trí đã không còn mơ hồ như trước.

Cô đã gần như tỉnh táo, cho nên...!
Dục Uyển kinh ngạc không thể nói lên được lời nào, toàn thân cô đông cứng lại.

Cô không thể tiếp nhận được chuyện khủng khiếp này.

Vì cô nhận ra giọng nói ma quái này là của ai, kẻ mà cô luôn muốn tránh ra thật xa.

Hoắc Khiêm, ngụy quân tử.

Ông trời, ông đang chơi tôi sao.

Sau khi khi nghe tôi tuyên bố cắt đứt với Hoắc Phi, Hoắc Luật, và những người họ Hoắc thì nửa tiếng sau, ông lại để tôi cùng Hoắc Khiêm dây dưa trong nhà vệ sinh.

Thấy cô im lặng, Hoắc Khiêm lại dùng lời lẽ ngọt ngào đầy dụ hoặc.

"Trước giờ tôi chưa từng có cảm giác này..không thể cho tôi biết tên của em sao?"
Đương nhiên rồi, tôi điên sao mà dính tới thứ rắc rối như anh.

Dục Uyển khóc thầm trong bụng.

Tuyệt đối không thể cho Hoắc Khiêm biết đó là cô.

Trong mắt hắn luôn xem cô là u nhọt, là nổi hổ thẹn của Hoắc gia, nếu để hắn biết được hắn vừa cùng "u nhọt" dính chặt lấy nhau, với bản tính biến thái của hắn, không muốn chuyện xấu hổ này truyền ra ngoài, có hay không giết cô diệt khẩu.

Hoảng sợ, rối bời, Dục Uyển lập tức đẩy hắn ra, tìm kiếm quần áo của mình dưới sàn, vội vã mặc vào.

Hắn nằm ngửa dưới sàn, ngơ ngác nhìn Dục Uyển.

Lần đầu tiên có người phụ nữ sau khi làm tình với hắn xong, không quấn lấy hắn, còn có hành động hết sức kì lạ.

Bỏ chạy...thật khó mà tiếp nhận.

Có phải vì cô không biết hắn là ai? không biết lai lịch của hắn, nên mới có hành động này.

Sai lầm..sai lầm rồi Khiêm ca.

Bởi vì Uyển tỷ biết anh là ai nên mới trốn.

Dục Uyển mặc quần áo vào, nhưng tìm mãi vẫn không nhìn thấy cái quần lót của mình đâu.

Thật ra nó đang nằm dưới lưng của Hoắc Khiêm.

Nhưng trước sức ép quá lớn của Khiêm ca, cô biết hắn đang nhìn cô với anh mắt muốn thiêu đốt, cô sợ hắn sẽ nhận ra mình, nên đành bỏ của chạy lấy người.

Cô không cần quần lót nữa, nếu chậm hơn, cô không biết đối mặt làm sao với hắn, vừa rồi..cô thật sự hơi nhiệt tình thái quá, còn phối hợp rất ăn ý, từ âm thanh đến hình ảnh, cô đều không muốn nhớ đến.

Nghĩ đâu sẽ chạy thoát dể dàng, nhưng vừa kéo cửa ra thì có một cánh tay phía sau giữ lại.

"Tôi là Hoắc Khiêm...tôi muốn biết tên của em." Có đi thì phải có lại chính là bản chất của kẻ làm kinh doanh, hắn đã cho cô biết tên của mình trước, lịch sự tối thiểu, cô sẽ đáp trả lại bằng một cái tên.

Dục Uyển lại khóc thầm trong bụng lần hai...!
Tôi đương nhiên biết anh là Hoắc Khiêm, vì biết anh là ai nên mới phải bỏ chạy.

Có chết cũng không thể mở miệng, khai ra mình là ai.

Dục Uyển Xoay người lại đẩy Hoắc Khiêm ra và bỏ chạy như một tên tội phạm lầm lỗi.

Thật buồn cười, cô vừa bị cưỡng hiếp nhưng lại sợ kẻ cưỡng hiếp nhận ra mình là ai.

Đúng là điên mà.

Thật đầu tiên Hoắc Khiêm gặp một người phụ nữ kì lạ đến như vậy, nếu người ta đã không thích thì hắn cần gì phải cưỡng ép.

Hoắc Khiêm mặc lại quần áo vào, rồi thản nhiên bước ra.

Lúc này thì hệ thống điện của Đế vương đã được sửa chữa, mọi thứ trở lại bình thường.

Hoạt động ở Đế Vương vẫn tiếp diễn.

Nhưng lúc hắn vừa bước xuống cầu thang, tầng 1 của Đế Vương thì nhìn thấy một đám đàn ông đang vây quanh một cô gái có mái tóc đen dài đen mượt, khuôn mặt xinh đẹp, thân hình càng nóng bỏng, và giọng nói chói tai quen thuộc.

"Tránh ra! các người muốn gì...buông tay ra."
"Cô em...bọn anh có muốn gì đâu...chỉ là muốn chơi em thôi...ha..a.."

Cả đám ngà ngà say bao vây lấy Dục Uyển, không nhiều chỉ có ba tên.

Nếu là trước đây, trong vòng một phút cô đã có thể đánh cho mũi miệng chúng xịt máu và nằm đẹp dưới sàn.

Không phải dây dưa với chúng nãy giờ.

Một gã bước tới túm lấy hai tay của Dục Uyển, ép lên tường hôn loạn trên mặt cô.

Dục Uyển đẩy hắn ra bỏ chạy, nhưng bị gã kéo giựt ngược về, lưng cô đập mạnh vào tường.

Một cơn gió mạnh bất ngờ tạo ra, chiếc váy của Dục Uyển tấp lên cao.

Khốn thay cho số phận con rệp của cô.

Dục Uyển ước gì chết ngay tức khắc.

Cô ngồi phịch xuống đất, ôm chặt lấy váy.

"Ha....a!!! nhìn xem...ngay cả quần lót cũng không mặc, cô em...em như vậy là có ý đồ gì, muốn câu dẫn bọn này sao? vậy thì đừng lãng phí thời gian nữa"
"Không! buông tay ra...buông ra.."
Gã bước tới lôi Dục Uyển đứng dậy, và kéo cô đi vào căn phòng trước mặt.

Dục Uyển sợ hãi gào khóc và ôm chặt lấy cửa.

"Cứu mang...cứu mạng...có ai không?"
"Rầm..m..!!!" Một tiếng vang dữ dội.

Gã kia bị Hoắc Khiêm dùng chân đá mạnh vào bụng, nằm lăn xuống sàn.

Hai gã còn lại cũng vung nắm đấm đánh tới, hắn nghiên người né sang một bên.

Trượt đà, hai gã tự lao đầu vào nhau rồi nằm lăn dưới đất, Hoắc Khiêm không tốn chút sức lực nào.

Tại sao lại là hắn nữa, Dục Uyển gục mặt cúi đầu sát đất, khi nghĩ đến chuyện hắn và cô đã làm trong nhà vệ sinh vừa rồi.

Hoắc Khiêm bước tới trước mặt Dục Uyển, dáng vẽ vẫn cao ngạo đáng ghét như trước.

Trước mặt người khác lời lẽ của hắn luôn hoa mỹ dể nghe, nhưng sau lưng lại cay độc chói tai, đó là thứ cô ghét nhất, nên luôn gọi hắn là ngụy quân tử.

Hắn đẩy cằm của Dục Uyển lên.

"Không phải tao đã nói..

đừng ra ngoài gây chuyện làm mất mặt Hoắc gia sao?" Hắn thật không hiểu nổi, ở Dục Uyển có điểm nào khiến cho hai thằng em của hắn phải điên đảo.

"Tôi không có..là bọn họ gây chuyện trước." Dục Uyển rống họng lên cãi, nhưng mà thật sự là như vậy.

Hoắc Khiêm cười nhếch môi, kiểu cười khinh bỉ, xem thường kẻ khác.

Khi hắn nhìn thấy những dấu xanh đỏ trên cổ Dục Uyển, còn rất mới.

Hoắc Khiêm cúi người sát xuống, kề miệng vào tai cô.

"Bọn họ gây chuyện trước..hay mày thèm đàn ông đến phát điên, cả quần lót cũng không mặc...mày nghĩ tao sẽ tin lời mày?"
Đồ khốn kiếp..không phải tất cả vì anh sao...Dục Uyển chỉ muốn tát và khuôn mặt cao ngạo của hắn vì đã sỉ nhục cô thậm tệ.

Nhưng hắn đã cách cô rất xa, mà cho dù hắn đứng gần, cô chắc chắn cũng không thể ra tay.

"Còn chưa muốn về...hay muốn tiếp tục dùng bộ dạng lẳng lơ đó...câu dẫn đàn ông ở đây."
Hoắc Khiêm đang đi bất ngờ xoay người lại, cũng nụ cười đó, vẫn thái độ coi thường, và giọng điệu ra lệnh đó.

Cô căm ghét hắn, ghét tận xương tủy.

Nhưng vẫn phải theo hắn về.

----------------
Bệnh Viện KOG
Trước căn phòng vip, có một hàng dài vệ sĩ với bộ vest đen, dáng vẽ to lớn lực lưỡng, họ đúng khoanh tay đứng như một vị thần gác cửa.

Nhiều khi những bác sĩ hay y tá cũng bị bộ dạng dữ tợn của họ làm cho giựt mình.

Nhiệm vụ của họ chính là ngăn những người không được phép, tiến vào căn phòng này, giống như trường hợp của hai cô gái này.

"Hai người không thể vào...nếu chưa có sự đồng ý của chủ tịch, bất cứ ai cũng không thể tiếp xúc với thiếu gia"
"Chúng tôi không có ý đồ xấu...em gái tôi chỉ muốn đứng ngoài cửa nhìn hắn, như vậy cũng không được sao?"
Một cô nàng nóng bỏng với giọng nói đanh thép, đang giằng co với đám vệ sĩ.

Tương phản với cô ta, là một cô nàng yếu đuối với vẽ đẹp thùy mị, nhưng sắc mặt có vẽ tái nhợt.

"Xin các người..mở cửa ra để tôi nhìn thấy Thiếu Hoành...tôi sẽ không bước vào trong." Mộc Nhu yếu đuối rơi nước mắt, thân thể yếu ớt lại choáng váng sắp ngã.

"Mộc Nhu! em đừng có quá xúc động..em không nhớ bác sĩ căn dặn sao? sức khỏe em còn khá yếu...phải cẩn thận, bọn họ không để chúng ta vào..hay chị đưa em về nhà trước, sáng mai hãy đến." Mộc Thanh uyển chuyển lên tiếng.

Chuyến du lịch sang Ý mà Hoắc Khiêm kì công sắp đặt cho cô đã không thành.

Mộc Thanh chưa từng đến nước Ý.

Sau khi gặp được bạn thân của Mộc Nhu tại sân bay sáng hôm đó, biết tất cả sự thật, thì Mộc Thanh lập tức đặt vé máy bay đến Bunradi.

Sau ba tháng chạy ngược xuôi, từ đại sứ quán, đến tất cả những nơi mà đoàn bác sĩ tình nguyện đi qua, cả những người Mộc Nhu từng gặp, hay từng ở, vẫn không có chút tin tức.

Kiệt quệ mất sức mà Mộc Thanh đã ngất xỉu bên đường, may mắn được người ta đưa đến bệnh viện.

Đúng là ông trời không quá độc ác với cô, để cô tìm thấy em gái mình ngay trong chính bệnh viện.

Mộc Nhu cũng tỉnh dậy sau hơn ba tháng hôn mê trên giường.

Bọn họ cũng mới về nước cách đây nửa tiếng, em gái cô đã vội vàng chạy đến đây, vì muốn gặp người đàn ông đó.

"Hai người mau đi đi, chủ tịch sắp đến...! nếu nhìn thấy các người làm phiền Tống thiếu gia, bà ta sẽ không nhẹ tay như bọn tôi."
"Đi..đi.."
Một gã vô tình đẩy ngã Mộc Nhu, khiến cô trượt ngã xuống đất.

Hoảng hốt đến giựt mình, Mộc Thanh liều mình giữ lại.

"Các anh có biết mình làm gì không?" Mộc Thanh ôm chặt em gái mình, quát tháo đám vệ sĩ.

"Chị à...em không sao."
Nghe Mộc Nhu nói không sao, Mộc Thanh mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng cô không thể cho qua hành động quá đáng của đám người trước mặt.

"Nói cho các anh biết, em gái tôi đang mang thai...đứa trẻ trong bụng nó là cháu của Tống gia, cha của nó chính là người nằm trong phòng bệnh mà các anh đang bảo vệ, nếu nó có bề gì...chủ tịch Tống sẽ tha cho các người sao?"
Lời lẽ của Mộc Thanh không chỉ làm cho đám vệ sĩ xung quanh hoảng sợ, mà còn khiến cho người đang đi tới phải bất động đứng yên.

Bà có nghe nhầm không? là con của Thiếu Hoành thật sao?
Tống Phu nhân hơi choáng váng, đứng lặng tại chỗ.

Tống gia cửu đời đơn truyện.

Bà cũng chỉ sinh được mỗi Thiếu Hoành, rồi chồng bà mất, cũng không có cơ hội sinh tiếp đứa thứ hai.

Bây giờ Thiếu Hoành lại nằm liệt giường, không biết có thể tỉnh lại hay không.

Bà luôn cảm thấy có lỗi với liệt đại tổ tông của Tống gia.

Nếu lời vừa rồi không phải bà nghe nhầm, mà là sự thật.

Thì ông trời thật sự đã không bạc đãi Tống gia.

Nhìn Tống chủ tịch bước tới, đám vệ sĩ đều cúi đầu kính chào.

Bà không để ý đến họ, mà chỉ nhìn Mộc Thanh.

"Lời vừa rồi của cô có phải không...cô gái này đang mang trong mình giọt máu của Tống gia?" Tống phu nhân chỉ tay về phía Mộc Nhu.

"Đúng vậy! đứa trẻ trong bụng của Mộc Nhu...!là con của con trai bà, Tống Thiếu Hoành.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui