Tống thị.
"Chủ tịch! đây là báo cáo tài chính của tháng này."
"Bên phía Maxis đã có liên lạc gì chưa?"
"Dạ,Chủ tịch..trợ lý của Mạc tổng nói ông ta sẽ đến trễ 15 phút"
"Chủ tịch! đây là chiến dịch quản cáo cho sản phẩm mới...mời bà xem qua."
Một ngày đầy bận rộn cho Tống phu nhân, khi sáng nào đến công ty đều bị quay cuồng trong công việc, tất cả nhân viên của Tống thị đều vây lấy bà, mọi việc dù lớn hay nhỏ đều cần đến đến cái gật đầu và tiếng nói của bà để tiến hành.
Điều đó làm cho bà không có thời gian để nghỉ ngơi và rất mệt mỏi
Từ lúc đứa con trai đáng thương của bà hôn mê trên giường, thì gánh nặng trên vai càng nặng, nặng đến mức bà sợ bản thân sẽ không thể nào gánh tiếp.
"Cho tôi vào đi..tôi có chuyện quan trọng cần nói với chủ tịch Tống."
"Chủ tịch hiện rất bận...anh không có lịch hẹn trước nên không thể gặp chủ tịch, nếu anh còn tiếp tục gây rối, chúng tôi sẽ gọi bảo vệ"
Không nhớ hết mỗi ngày họ phải xua đuổi bao nhiêu tên kí giả rắc rối như gã vừa rồi, từ lúc thiếu gia gặp nạn, thì tần suất có mặt của bọn kí giả ở công ty càng dày đặc, gần như ngày nào cũng có người đến moi tin.
Cho nên những cô tiếp tân ở đây, rất có kinh nghiệm trong chuyện này, chỉ cần dọa bảo vệ là họ gần như tránh ra.
"Chết tiệt!" Gã nhà báo khốn khổ, tức giận đi tới lui trước cửa ra vào.
Từ khi có đoạn video này trong tay, hắn biết cơ hội đổi đời của mình đã tới.
Hắn phải đắn đo suy nghĩ, mới quyết định đem bằng chứng này đến tìm Tống phu nhân, không phải Hoắc Mạn Ni.
Thứ nhất, kinh nghiệm làm nhà báo nhiều năm cũng cho hắn biết, bản thân sẽ an toàn hơn khi đi tống tiền một kẻ giết người, Hoắc Mạn Ni.
Bởi vì vào bước đường cùng, vì an toàn bản thân họ có thể làm bất cứ chuyện nguy hiểm gì.
Hắn thì chỉ cần tiền, không muốn mất luôn cả mạng.
Thứ hai,sẽ không ai trả cái giá nào cao hơn một người mẹ yêu con, muốn biết rõ sự thật.
Hơn nữa, số tiền của Tống phu nhân nhất định sẽ hơn Hoắc Mạn Ni.
Nhưng lúc này, ngay cả cơ hội nhìn thấy bà ta hắn cũng không có.
Bing...!boang...!
Cửa thang máy bất ngờ mở rộng, Tống Phu nhân từ trong bước ra.
Xung quanh bà ta được bao bọc bởi hàng tá bảo vệ, lẫn những nhân viên cấp cao của Tống thị.
Như một bức tường, không có chỗ để hắn chen chân vào.
"Chiến dịch quản cáo lần này phải tiến hành nhanh, trước khi những công ty khác tung ra sản phẩm tương tự chúng ta.."
"Dạ chủ tịch"
"Còn nữa...dời lịch hẹn với chủ tịch Mạc lại ba mươi phút, tôi có nơi cần đến...|
Tống phu nhân lên tiếng thì tên nhà báo dùng hết sức lực deo dai của mình chen lấn đẩy đám người xung qua của bà ta ra.
Thành công đứng trước mặt Tống phu nhân.
"Chủ tịch Tống! tôi là kí giả của Tòa báo Thế giới mới...đây là danh thiếp của tôi, liên quan đến tai nạn của Tống Thiếu, tôi có chuyện muốn.."
Nhưng hắn chưa kịp đề cập đến cuộn băng video, bằng chứng Hoắc Mạn Ni sát hại Tống Thiếu Hoành thì Tống Phu nhân đã không thèm quan tâm, bà thẳng bước đi ra xe.
Vì bà nghĩ hắn cũng như bao nhiêu tên nhà báo khác.
"Đuổi hắn ra ngoài, từ đây không cho phép hắn bước vào Tống thị."
"Dạ chủ tịch."
Từ khi Thiếu Hoành xảy ra tai nạn, thì hàng ngày bọn nhà báo vẫn đến làm phiền bà.
Tại sao bọn họ có thể vô tâm đến vậy, khơi dậy nổi đau của một người mẹ, chỉ vì mấy đồng xu lẻ bán được báo.
Họ muốn có thêm tin tức gì ở bà, họ muốn biết con trai bà đã tắt thở, hay muốn nhìn bà suy sụp thế nào...!
Tống Thiếu Hoành là nổi đau mà Tống phu nhân không muốn ai nhắc đến, những đối thủ và kẻ thù của Tống thị luôn đang dòm ngó, cười cợt bà.
Vì vậy, Tống phu nhân luôn cảnh giác với đám nhà báo, không muốn bắt cứ một tin tức nào liên quan quan đến Tống gia xuất hiện trên các trang báo.
"Rầm..m..!!"
Nhìn cánh cửa xe đóng sập lại, chiếc xe xa dần trong tằm mắt.
Gã nhà báo không thể nào đuổi kịp, nhưng hắn không bỏ cuộc, thứ hắn đang nắm trong tai là thứ vô cùng giá trị, hắn tuyệt đối sẽ sử dụng nó để đổi đời.
Bên trong xe..
Tống phu nhân mệt mỏi ngã lưng ra ghế, mặc dù một ngày dài đã gần kết thúc, màn đêm cũng đã buông xuống.
Nhưng tất cả công việc bà vẫn chưa xử lý xong, một núi công việc cần bà giải quyết.
Nếu như lúc này Thiếu Hoành có thể tỉnh lại, thật quá tốt.
Bà hạ kính xe xuống, và nhìn thế giới bên ngoài cửa kính, thở dài...!
"Chủ tịch! ngày mai là lể đính hôn của hai nhà Tề-Kỉ...bà có muốn tham dự?" Người trợ lý ngồi bên cạnh lên tiếng.
Tại sao hắn phải hỏi, trong khi lể đính hôn của Kỉ công chúa của Kỉ gia, và đại thiếu gia Tề Hạo, cháu trai của Tổng thống.
Được xem như là sự kiện quan trọng của cả thành phố.
Tất cả nhân vật tầm cở đều trong cả chính giới và thương giới đều có mặt.
Không lý nào Tống phu nhân lại từ chối không tham dự.
Nhưng bởi vì liên quan đến thiếu gia, dù đã qua lâu nhưng chuyện của thiếu gia vẫn là đề tài nóng khiến cho các giới quan tâm, có ai trong số bọn họ là thật lòng.
Tống Phu nhân vì không muốn phải nghe với những lời lẽ quan tâm giả tạo, hai những tiếng xầm xì của người xung quanh nên luôn lựa chọn tránh mặt, không phải xuất hiện ở những nơi đông người.
"Tôi sẽ tham dự...cậu hãy đi chuẩn bị."
Người trợ lý bên cạnh rất là kinh ngạc...!
"Dạ! chủ tịch."
Trốn tránh như vậy cũng đã đủ, bà cũng nên đương đầu với thực tại.
Bà phải mạnh mẽ phải chống đỡ Tống thị cho đến khi Thiếu Hoành tỉnh lại.
"Tôi chưa muốn về nhà..trở tôi đến bệnh viện."
"Dạ! phu nhân."
------------------------------
6h chiều.
Qúa sớm để Đế Vương mở cửa hoạt động vào giờ này.
Nhưng vì sự xuất hiện hi hữu của một người, và cũng như sự quan tâm đặc biệt của một người giành cho một người.
Nên phá lệ mở cửa.
Phòng Vip.
"Sau khi nghe anh ấy nói...!từ lâu tôi đã muốn đến cảm ơn, nhưng nhiều lần đều không gặp được cô....nếu không có cô, tôi và Mã thiếu cũng không hạnh phúc như lúc này."
Sở hữu giọng nói trong trẻo ngọt ngào, phát âm tròn vành rõ chữ này là người đã thống trị màn ảnh rộng trong năm vừa qua, còn liên tiếp giành danh hiệu nữ chính xuất sắc nhất củaliên hoan phim quốc tế hai năm liền, mặc dù tuổi đời và tuổi nghề đều rất trẻ.
Đại minh tinh Từ Lộ.
"Bỏ đi vẽ ngoài đại thiếu gia của anh ấy...!thật ra tôi và Mã Thiếu có rất nhiều điểm chung...nếu anh ấy không nghe theo những lời khuyên của cô, có lẽ tôi đã đánh mất người đàn ông giành cho đời mình"
Không gì hạnh phục hơn khi may mắn có được một tình yêu đẹp, cũng không gì đẹp bằng một người phụ nữ khi yêu.
Nhìn ánh mắt ngọt ngào mà Từ Lộ giành cho Mã Thiếu lúc này, có thể đoán họ đang trong giai đoạn mặn nồng nhất của tình yêu.
Không phải chỉ riêng Từ Lộ, mà ngay cả Mã Thiếu cũng có chung vẽ mặt.
"Tất cả nhờ vào cô, tôi mới hiểu ra..Từ Lộ thật sự chính là người phụ nữ giành cho mình, tôi yêu cô ấy..yêu cả con người và những sở thích của cô ấy."
"Em cũng vậy...em yêu chính con người anh, không vì anh là con trai của thị trưởng, chúng ta như sinh ra giành cho nhau...Mã thiếu...."
"Từ Lộ.."
Càng nghe càng ớn lạnh, có ai giúp cô ngăn chàng Romeo và nàng Juliet này lại không.
Hoặc nói cho cặp đôi tình cảm này biết, trong phòng vẫn còn sự tồn tại của cô.
Mặc dù câu nào họ đề cập đến cô, nhưng cả Mã Thiếu và Từ Lộ lại cư xử như cô là người vô hình, chưa từng nhìn vào cô khi nói chuyện.
Họ chỉ tha tha thiết thiết nhìn đối phương, anh nhìn em, em nhìn anh.
Chúng ta không cần nhìn đến ai khác.
"Thật ra, hai người đừng quá tâng bốc..làm tôi rất là ngượng.."
Một lần nữa Dục Uyển lại xuất hiện với danh nghĩa cô tiếp viên "đệ nhất" của Đế vương, người có sở thích dùng khăn che mặt.
Đó bởi vì sức hút của đại minh tinh Từ Lộ quá lớn.
Cũng rất xấu hổ, khi phải thừa nhận lúc đó cô đã đưa ra lời khuyên gì với Mã thiếu, bản thân cũng không nhớ rõ.
Dục Uyển trước giờ rất ít xem phim, nhưng số lần cô đến rạp đều là xem phim của Từ Lộ.
Không chỉ dừng lại ở sự ngưỡng mộ vẽ đẹp thanh tao thoát tục, cả tài năng diễn xuất mà những việc từ thiện nữ minh tinh này giành cho các bạn nhỏ, xuất phát từ sự lương thiện bên trong, không giống như các đại minh tinh khác mượn danh làm từ thiện để mưu cầu danh tiếng.
Nên Dục Uyển đã rất thích Từ Lộ.
"Tháng sau..tôi và Từ Lộ sẽ tổ chức đính hôn, nếu cô có thể đến tham dự...!thật quá tốt." Mã Thiếu dù nói chuyện với Dục Uyển, nhưng ánh mắt và nụ cười đều giành hết cho Từ Lộ.
Sau khi nghe theo lời khuyên nguy hiểm có phần dại dột của Dục Uyển.Chuyện tình giữa Mã thiếu và người tình trong mộng của hắn, đại minh tinh Từ Lộ đã đơm hoa kết trái, bằng một lể đính hôn.
Không đeo bám như đĩa, không làm vật chướng mắt, không tặng quà, chỉ ngoan ngoãn ở yên trong nhà và nghiên cứu quyển tự truyện Từ Lộ đã viết.
Mã Thiếu đã nhận ra giữa họ có rất nhiều điểm tương đồng và sở thích giống nhau mà trước giờ hắn chưa bao giờ tìm hiểu.
"Rất tiếc lể đính hôn của hai người tôi không thể tham dự..." Cô đến đó với cái thân phận gì đây, cô tiếp viên của Đế vương, hay Hoắc Dục Uyển.
"Nhưng tôi có một chuyện nhờ vã...Từ Lộ tiểu thư, những người bạn của tôi rất mến mộ cô, có thể cho tôi xin chữ kí được không?"
Những người bạn mà Dục Uyển nói, kể đến đầu tiên là Bo, con bé rất sùng bái Từ Lộ, ước mơ của nó là trở thành một đại minh tinh tài năng và giàu có như cô ta.
Nghĩ thật buồn cười, khi nghe được lời nói này của em gái, Bin đã cho một lời khuyên rất chân thành, là Bo phải giảm cân trước khi muốn trở thành một Từ Lộ thứ hai.
Kết thúc cuộc trò chuyện giữa họ là Dục Uyển trong bộ dạng hơi say.
Cô cầm điện thoại lên gọi cho Hoắc Phi, bộ dạng biếng nhác nằm dài trên ghế.
Tất cả là lỗi của Hoắc Phi, gần đây quá nuông chiều cô, làm cô luôn muốn dựa dẫm vào hắn..
Bên kia đầu dây...!
"Zá...a...!!!"
"Bốp..!!!:
Hoắc Phi khắp người nhễ nhãi mồ hôi, đang cùng những vị sư phụ ngoại quốc của hắn tỉ thí tay đôi trên sàn đấu võ.
Trình độ càng được lên cấp, không còn tập với bao cát hay thực hành trên người những vệ sĩ như mới ngày đầu tiên, mà bây giờ phải đích thân các vị sư phụ phải sàn giao đấu.
Lúc đầu đơn giản chỉ muốn thượng được Dục Uyển, Hoắc Phi mới dốc toàn sức lực luyện ngày luyện đêm.
Nhưng càng theo đuổi, tập chung quá nhiều vào một việc, hắn phát hiện ra mình yêu thích nó từ khi nào không biết, giống như tình cảm hắn đặt trên người Dục Uyển.
"Thiếu gia! cậu có điện thoại.."
Không hẳn hạ được cùng lúc mười mấy người họ, nhưng hơn phân nữa đã lảo đảo ngã xuống sàn.
Hoắc Phi nhảy xuống sàn đấu khi có người đưa điện thoại cho hắn.
"Phi! anh đang ở đâu?"
Nghe thấy giọng điệu lười nhác và chút men say của Dục Uyển.
Hắn có thể đoán ra...!
"Em uống rượu sao?" Một tay nghe điện thoại, một tay cầm khăn lau đi mồ hôi trên tóc.
"Một chút xíu xìu xiu..không nhiều" Dục Uyển phì cười qua điện thoại, hắn có thể tưởng tượng ra bộ dạng cô đang say khướt của cô.
"Em đang ở đâu? anh đến rước em..." Ném mạnh chiếc khăn cho đám vệ sĩ phía sau, hắn đi thẳng ra cửa.
"Đế vương."
------------------
Cùng lúc đó- cũng tại Đế vương.
Phi Yến đang tiếp một người khách rất quan trọng.
Những ngày gần đây người này thường xuyên lui tới, còn gọi đích thân bà chủ đến phục vụ.
Trước giờ ngoại trừ Hoắc Phi ra, rất ít khi Phi Yến phải ra hầu khách, nhưng vì thân phận của người này nên ngoại lệ.
"Bà chủ Dương! trên tóc cô hình như dính thứ gì..."
"Vậy sao?"
Phi Yến vừa đưa tay lên thì Trình Tổng lập tức ngăn lại, thay cô làm việc đó.
"Không phải chỗ đó...để tôi giúp tôi."
Trình tổng không giống những gã đàn ông khác đến Đế vương tìm vui, cảm giác ông ta cho cô rất thân thuộc, ông lịch sự từ tốn, cư xử đúng mực không có những hành động khiếm nhã, như một bậc trưởng bối đáng kính.
Nên tạo nơi Phi Yến cảm giác an toàn và tin tưởng tuyệt đối.
"Sao lại không nhìn thấy..." Khi Phi Yến cúi người xuống, thì Trình Tổng lại "lục tung" đầu của Phi Yến, nhưng mục đích thực sự của ông ta là..
"Á...!!!"
Chỉ là cảm giác chút đau thoát qua, nhưng vẫn là đau.
Phi Yến nheo mắt lại, khi Trình tổng cố tình bứt đi vài sợi tóc trên đầu cô, đương nhiên việc này Trình tổng chưa hề xin phép trước, và cũng không để cho Phi Yến phát hiện ra.
"Xin lỗi! tôi già rồi...chắc là đã hoa mắt." Cẩn thận, cất giữ những sợi tóc của Phi Yến vào túi áo, Trình Tổng mỉm cười giả hồ đồ nhìn cô.
"Không sao..để tôi tiễn Trình tổng ra ngoài."
"Cám ơn."
Mãi nhìn theo chiếc xe rời đi, Phi Yến có hơi mong chờ sự trở lại của Trình Tổng lần nữa, rất muốn trò chuyện cùng ôn ta.
Nhưng đó không phải là cảm tình giữa nam và nữ, khi ở gần ông cho cô một cảm giác rất ấm áp, như được trò chuyện với cha của mình, mặc dù cô không biết cảm giác có cha là hạnh phúc thế nào.
"Nhanh như vậy mà em đã tìm được kim chủ mới...Phi Yến, em giỏi hơn tôi nghĩ."
Lúc Phi Yến xoay người, đi vào trong Đế Vương, thì sau lưng có kẻ nắm chặt cánh tay cô.
Nhìn hình ảnh phản chiếu của "ác ma" đang in lên cửa kính.
Đôi vai của Phi Yến hơi run rẫy, nổi sợ quen thuộc lại đang bao trùm lấy cô, tay vấu chặt vào váy, hai chân dịch chuyển muốn bỏ chạy.
Đó không chỉ là phản ứng tâm lý tự nhiên của Phi Yến, mỗi khi nhìn thấy Tề Hạo, mà cơ thể cô cũng dần phát sinh loại phản ứng này với hắn.
"Đi theo tôi, trước khi tôi khiến em phải khó xử."
Hơi thở lạnh lẽ và lời đe dọa của Tề Hạo thầm thì bên tai, khi hắn cúi sát vào người cô.
Phi Yến không chút phản kháng nào, mặc tình hắn lối đi.
Phải, cô sợ hắn, rất sợ hắn.
"Họ vào trong rồi...mau bám theo."
"Nhưng mà...thôi bỏ đi, Tề gia không phải là thứ có thể vây vào."
Tề Hạo và Phi Yến vừa vào trong thì hai phóng viên đang lấp ló bên ngoài, cũng chui đầu ra, họ là theo Trình Tổng mà đến đây.
Trình Tổng nổi tiếng là người đàn ông mẫu mực, suốt gần hai mươi năm thời gian biểu gần như hoàn hảo của mẫu đàn ông giành cho gia đình.
Tan tầm là về nhà ăn cơm với vợ, cũng không đi đêm, càng không có bất cứ scandal ngoại tình nào được thấy trên báo.
Nhưng những ngày gần đầy, sau khi tan sở là ông ta thường đến Đế vương, và chỉ gặp một người.
Cho nên đã khơi dậy sự tò mò của đám phóng viên.
Bọn họ đã theo sát ông ta và Phi Yếnnhiều ngày, cũng làm một cuộc điều tra nhỏ về các mối quan hệ xung quanh liên quan đến cô.
"Chúng ta đã chụp được tấm hình thân mật giữa Trình Tổng và cô tiếp viên đó, thôi đủ rồi...quay về tòa soạn viết bài." Lo sợ trước thế lực của Tề gia, người phóng viên này không dám theo đuôi Tề Hạo, nhưng không phải ai cũng dể dàng thỏa mãn như hắn.
"Cái đó mà gọi là thân mật? cái này mới là gây cấn...cha vợ và con rể cùng tranh giành một cô tiếp viên quán bar, cậu thấy tiêu đề này ngày mai có giựt tít hay không?"
Thấy đồng nghiệp do dự, gã còn lại lập tức giựt lấy máy ảnh.
"Nếu cậu không vào, thì mình vào...đưa máy ảnh đây!"
Do dự không lâu, người phóng viên còn lại cũng chạy vào theo.
"Chờ mình với."
----------------
Tề Hạo kéo Phi Yến vào trong Đế Vương, đạp cửa một căn phòng trước mặt, mặc kệ đó là phòng của ai.
Những người bên trong đều bị hắn ngang ngược đuổi đi.
"Cút! mau ra ngoài."
Ngươi đến đây chơi đều là những kẻ có tiếng tăm trong giới thượng lưu, nên không ai lạ gì Tề nhị thiếu của Tề gia, có Tề gia chống lưng, lại thêm một ông nội làm Tổng thống.
Nên không ai dám làm phật ý hắn.
Mọi người lũ lượt kéo ra ngoài, mặc dù đang giữa chừng "cuộc yêu", chỉ có thể gom hết quần áo dưới sàn, mà chạy loạn ra ngoài.
Nhìn khách của mình rời khỏi phòng trong bộ dạng xộc xệch khó coi, Phi Yến tức giận, đẩy Tề Hạo ra.
"Tề Hạo! anh đừng có quá đáng...bọn họ đều là khách của Đế vương, anh như vậy là đang đuổi khách, sau này Đế Vương làm sao tiếp tục kinh doanh."
"Em sợ mất lòng họ...nhưng lại không sợ mất lòng tôi, bọn họ trả em bao nhiêu...Tề Hạo này trả gấp mười, như vậy đã đủ chưa."
"Bộp.!!!"
Tề Hạo tức giận, ném nguyên cả một sấp tiền trên bàn, những tờ tiền văng ra khắp nơi, tràn xuống sàn nhà.
Nhưng chuyện làm tức giận không phải vì Phi Yến xem hắn không trọng bằng đám người vừa rồi, mà vì nguyên nhân khác.
Hắn bước tới cạnh cô.
"Hôm qua người của tôi nhìn thấy em đến bệnh viện...em bệnh sao?"
Hai từ bệnh viện được thốt ra từ miệng Tề Hạo, làm cho Phi Yến giựt mình kinh hãi.
Tề Hạo luôn cho người dám sát cô, cô biết điều đó.
Nhưng đó không phải là vấn đề Phi Yến lo sợ.
Xoay người đi, cô lẫn tránh ánh mắt đáng sợ của Từ Hạo.
"Tôi bị sốt...nhưng giờ đã không sao?"
Tề Hạo nhếch miệng cười, hắn bước tới gần cô hơn.
Đưa tay, cưỡng ép khuôn mặt của Phi Yến, nâng cằm của cô lên, tay khác đặt lên trán.
"Bị cảm...nhưng lại đến bệnh viện phụ khoa, em nghĩ tôi là thằng ngốc"
"Anh.."
Người ngốc phải là cô mới đúng, thừa biết Tề Hạo luôn cho người dám sát mình.
Nếu hắn đã biết cô đến bệnh viện thì không khó để hắn điều tra ra cô đến bệnh viện làm gì.
Với năng lực của Tề Hạo, cô nghĩ lúc này hồ sơ bệnh án của cô đang ở trong tay hắn.
"Anh tránh ra! tôi không muốn tiếp tục nói chuyện với anh." Phi Yến đẩy hắn ra, rồi bỏ ra ngoài.
Tề Hạo cũng đi theo sau cô.
"Em sợ cái gì..hay sợ phải thừa nhận, đang mang thai con của tôi."
Phi Yến bất động đứng yên.
Hai vai cô run rẩy, tay xiết chặt lại.
Phải, đứa trẻ này là con của Tề Hạo.
Nhưng cô sẽ không bao giờ thừa nhận điều này, mối quan hệ mập mờ day dưa với hắn đã làm cô quá mệt mỏi.
Giờ lại thêm chuyện của đứa nhỏ, cô vĩnh viễn sẽ không thể nào cắt đứt được với hắn.
"Nó không phải là con của anh." Phi Yến tiếp tục đi tiếp.
Câu trả lời này không thể nào làm vừa lòng Tề Hạo, hắn biết quan hệ giữa Phi Yến và Hoắc Phi không chỉ dừng lại ở những cái ôm, cái chạm tay.
Nhưng có gì đó trong hắn đang thôi thúc mãnh liệt, nhỏ nhoi phần trăm trong hắn đang mong chờ đứa trẻ trong bụng Phi Yến là con của hắn.
"Em đứng lại...chúng ta vẫn chưa nói xong...em nghĩ tôi sẽ hoàn toàn tin những gì em nói."
Tề Hạo lập tức đuổi theo Phi Yến ra tận ngoài hành lang.
Hắn giữ chặt lấy cô, hắn ghét việc mình phải bị đối xử như kẻ ngốc, và không cho phép cô lừa gạt hắn, càng không muốn con hắn gọi kẻ khác là cha.
"Nếu nó không phải là con của tôi...thì là ai?"
"Tề Hạo! anh đã đính hôn với Trình tiểu thư, tại sao vẫn không chịu buông buông tha tôi? tôi thật sự quá mệt mỏi vì phải dính lấy anh."
"Nói cho tôi biết cha đứa trẻ là ai? tôi sẽ buông tha em..."
Là thật sao...hắn sẽ buông tha cô.
Tận bên trong Phi Yến bắt đầu dao động.
Cơ hội này không phải lúc nào cũng xuất hiện.
Cô quan sát thật kĩ vẽ mặt của Tề Hạo lúc này, từng biểu cảm trên gương mặt.
Và nhận ra, ánh mắt nghiêm túc này của hắn là lần đầu cô nhìn thấy, có nên tin lời Tề Hạo, chỉ cần cô nói cha đứa bé là ai, hắn sẽ buông tha cô.
"Được! tôi nói cho anh biết....cha đứa trẻ là Hoắc Phi."
"Tách...!!!"
"Tách...!!!"
Phi Yến vừa nói thì ánh đèn chóp nhoáng sáng lên.
Không chỉ chụp một mình Phi Yến, mà còn nhắm vào đôi nam nữ phía sau đang đi tới.
Hoắc Phi, Dục Uyển và cả cô đều nằm trong ống kính.
Đôi mắt phát sáng, không đơn giản là chuyện tình tay ba nữa, mà đã nâng thành tay tư tay năm.
Chưa bao giờ họ phấn khích như lúc này.
Không chỉ cha vợ và chàng rể cùng có quan hệ với một cô tiếp viên, mà cô tiếp viên này còn có thai với vị hôn phu của bạn thân.
Kịch tính hơn cả phim truyền hình, hay rồi...tất cả đều là những nhân vật nổi tiếng, báo ngày mai sẽ bán rất chạy.
Những người trong cuộc vẫn bất động, không hề để tâm đến bọn kí giả đó đã chụp được bao nhiêu hình, hay tiêu đề ngày mai sẽ viết gì.
Bởi vì họ đều có những rắc rối của riêng mình.
Dục Uyển vừa được Hoắc Phi dìu ra khỏi phòng, thì không chỉ nhìn thấy mà có nghe được câu quan trọng nhất cần nghe.
Chỉ có ba ly rượu không làm cô say đến mất phương hương, lời của Phi Yến cũng đủ đến cô phải tỉnh táo.
Dục Uyển đẩy Hoắc Phi ra, bước đến trước mặt Phi Yến.
Chỉ là cô muốn xác thật lại.
"Phi Yến! cậu có thai với Hoắc Phi?"
Có thể cô sẽ không bận tâm trước đây Phi Yến và Hoắc Phi có quan hệ thân thiết ra sao, hiện tại họ đã chấm dứt.
Cô tin tưởng Phi Yến lẫn Hoắc Phi sẽ không lừa gạt cô.
Nhưng chuyện của đứa nhỏ thì quá bất ngờ, nó sẽ là sợi dây liên kết không bao giờ có thể cắt đứt được.
Giữa Hoắc Phi, Phi Yến và đứa nhỏ, bọn họ là một đại gia đình, không có chỗ cho cô chen vào.
"Dục Uyển! mình..."
Trước hoàn cảnh này Phi Yến đã không có đường lui.
Cô không hề muốn phá hoại mối quan hệ của Dục Uyển và Hoắc Phi.
Cô chỉ muốn tách Tề Hạo ra.
Nếu bây giờ cô phủ nhận, thì Tề Hạo sẽ không bao giờ buông tha cô, nhưng nếu cô thừa nhận sẽ làm tổn thương Dục Uyển.
Cô phải làm sao đây...!
Sự do dự của Phi Yến làm cho Dục Uyển càng thêm hiểu lầm.
"Vậy là thật rồi." Dục Uyển cười si dại như con ngốc.
Cái tên được nhắc nhiều nhất nãy giờ, là Hoắc Phi vẫn chưa có phản ứng gì.
Hắn vẫn đứng yên, hắn cần thời gian thích ứng với sự việc hắn sẽ đối mặt.
Phi Yến là hồng nhan tri kỉ của hắn, là người con gái lương thiện nhất hắn từng biết, trước giờ hắn luôn tin tưởng cô tuyệt đối, vì Phi Yến sẽ không nói dối hắn.
"Phi Yến! là thật..em đang mang thai con của anh?"
"Hoắc Phi! em.."
Phi Yến lại không biết làm sao để trả lời, trong khi ánh mắt của Tề Hạo đang đặt trên người cô.
Hắn cũng đang chờ đợi đáp án từ cô.
Từng cữ chỉ thái độ của cô bây giờ, không thể để hắn nghi ngờ.
Xin lỗi, Hoắc Phi, anh hãy tha thứ cho em lần này.
Chỉ có thừa nhận, em mới cắt đứt được với hắn.
Sau này, em sẽ giúp anh giải thích với Dục Uyển.
"Phải! nó là con của anh."
Không rõ là tâm trạng gì lúc này, thất vọng, tức giận, buồn bã.
Khi nghe chính miệng Phi Yến xác nhận đứa trẻ là của Hoắc Phi.
Tề Hạo cười như không, hắn xoay người đi.
Thật sự, là con của Hoắc Phi....!
Thật không hiểu, bản thân tại sao lại đau như vậy, hắn đã mong chờ vào điều gì.
Có phải tận sâu bên trong hắn, đang hi vọng sẽ có sự gắng kết chặt chẽ với Phi Yến, sự có mặt của đứa trẻ sẽ là sợi dây vĩnh hằng liên kết hắn và cô.
Cô sẽ không bao giờ chối bỏ được sự tồn tại của hắn.
Tề Hạo rời đi.
Dục Uyển biến mất, Hoắc Phi lập tức chạy đuổi theo nhưng lại không thể tìm được cô.
Chỉ còn Phi Yến đứng yên...!
----------------------------
"Dục Uyển! em đang ở đâu...Dục Uyển"
Tiếng gọi của Hoắc Phi còn đang vang mãi bên ngoài, cô không muốn nghe, chỉ muốn tìm một nơi thật yên tĩnh.
Dục Uyển đã không đi xa khỏi phạm vi của Đế Vương, "ăn nhờ ở tạm" đủ lâu ở đây, nên biết rõ nơi nào ở Đế Vương dùng để cất giữ rượu.
Sau khi lần lượt ôm hết tất cả những chai rượu trên kệ, nhiều hơn số lượng mà Dục Uyển nhìn thấy trước đây.
Không quan tâm đến độ mạnh yếu của rượu, không hề nhìn đến thương hiệu dán trên mỗi chai.
Chỉ cần là rượu Dục Uyển đều gom đi hết.
Cũng bởi vì độ cách âm khá tốt, cô không ngần ngại mà hét thật to, gào thật lớn cũng không lo sẽ bị khiếu nại bởi những người bên cạnh.
"Ông trời! có phải kiếp trước tôi có thù oán với ông...nên kiếp này chơi tôi sát ván như vậy, ông muốn gì ở tôi hả...muốn nhìn tôi khổ sổ thế nào sao? ông thành công rồi..."
Trên sàn.
Những chai rượu, rỗng vỏ đang lăn lốc khắp sàn nhàn, chỉ cần sơ xuất là có thể trượt ngã bởi bất kì chai rượu nào.
Trong vô số chai rượu đan nằm đó, thì cả "thùng" rượu, một con ma men đang say đến không biết gì, chỉ biết chửi mắng..
Những lời nói không đầu không đuôi, không rõ ý nghĩa luôn là thương hiệu của kẻ say, Dục Uyển đang thể hiện điều đó rất tốt, bởi vì cả tôi và bạn đều sẽ không ai hiểu cô đang nói gì.
"Ông có vui không...tôi hỏi ông có vui không? ông câm rồi sao? phải mà..
ông rất vui, ông nên cười đi...còn tôi..tôi..."
"Hu..u..u...!!!"
Sau khi la khản cả cổ thì Dục Uyển lại gục mặt ngồi khóc.
"Hoắc Phi có thai với Phi Yến..không phải, Phi Yến có thai với Hoắc Phi...họ có con rồi...vậy tôi là cái gì?"
Cô ước gì tất cả chỉ là cô nghe lầm hay đây chỉ là giấc mơ của kẻ say.
Phi Yến không hề mang thai, và đó cũng không phải là con của Hoắc Phi.
Quan hệ giữa cô và hắn đang rất tốt.
Khi cô gần như quên đi Hoắc Luật, và bắt đầu tiếp nhận Hoắc Phi, đặt hết tình cảm trên người hắn, còn nghĩ đến một tương lai tốt đẹp cùng với hắn, thì chuyện này không nên xảy ra.
Tim cô như vỡ rồi, rất đau...đau đến mức cổ họng cô thắt chặt, hít thở không thể nào thông được.
Cơn đau này hoàn toàn khác với lần trước, hình như nó đau hơn thì phải, khi nghe Hoắc Luật nói lời chia tay, khi hắn thừa nhận đã lên giường với Mạn Ni.
Cô còn đủ sức lực tát hắn một bạt tay.
Còn vừa rồi, ngay cả phải làm gì cô cũng không biết, đầu ốc trống rỗng.
Anh em họ thật tài giỏi, rất giỏi, khiến cô thảm hại, khiến cô đau, khiến cô phải rơi nước mắt vì họ.
"Hoắc Phi...Hoắc Luật...anh em các người là lũ khốn...tại sao lại giày vò tôi như vậy, Hoắc gia đều là lũ khốn kiếp, tôi căm ghét các người...ghét tất cả những người mang họ Hoắc...."
Tiếng hét của Dục Uyển như khiến cho kẻ ở căn phòng bên cạnh phải giựt mình...!
"Hoắc Khiêm! anh không uống sao?"
Hắn hơi thất thần, xoay lưng lại nhìn bức tường ở phía sau.
Là ảo giác chăng, hắn hình như vừa nghe thấy ai đó vừa nhắc đến nhà họ Hoắc.
Nhưng cách âm mỗi căn phòng đều rất tốt, hơn ai hết là người trực tiếp bỏ tiền đầu tư vào Đế vương, hắn hiểu rõ vấn đề này.
Nhìn Kỉ công chúa tiếp tục, tự chuốc say mình.
"Kỉ Quân! đây không phải là nơi em nên đến."
Hoắc Khiêm nhóm người về trước, chặn lại chai rượu trên tay của cô, Kỉ Quân mỉm cười hất tay hắn ra, tiếp tục rót rượu đầy ly.
"Vậy đâu mới là nơi em nên đến? một nhà hàng Pháp cao cấp những buổi hòa nhạc nghiêm túc ở nhạc viện, hay những nơi sang trọng phải giữ hình tượng của một Kỉ công chúa..tại sao mọi người luôn áp đặt tất cả mọi thứ lên người em, trước khi hỏi em có thích hay là không? rồi tự cho mình cái quyền...điều đó là tốt cho em."
Chỉ mới có một ly mà cô đã say, một Kỉ Quân mẫu mực luôn biết cách giữ lấy hình tượng, không làm mất danh tiếng Kỉ gia đã không còn, lúc này chỉ có một Kỉ Quân đang muốn làm càng, làm quấy.
"Em say rồi, để anh đưa em về." Hoắc Khiêm đứng dậy, bước tới chỗ Kỉ công chúa, nhưng cô lại dùng hai tay đẩy hắn ra.
"Rượu vẫn chưa uống xong, em không đi đâu hết."
Kỉ công chúa vừa cầm ly rượu lên, thì Hoắc Khiêm bước tới giành lấy ly rượu trên tay cô.
Thay cô uống sạch, một hơi dài nhấp cạn ly rượu.
"Uống xong rồi...về thôi."
Hắn đặt ly rượu xuống bàn, rồi bước tới chỗ Kỉ Quân lôi cô đứng dậy.
Nhưng Kỉ công chúa dựa vào mình có chút men say trong người mà loạn, đẩy hắn ra.
"Em không về...không muốn về...về rồi thì phải đính hôn, em không muốn đính hôn."
"Kỉ Quân! đừng bướng nữa...anh đưa em về."
Hoắc Khiêm bước tới, nhưng có chút sự cố phát sinh ngoài ý muốn.
Trước giờ Hoắc Khiêm không mấy tự hào về tửu lượng của mình.
Nhưng cũng không tệ đến mức mới uống có một ly mà đã choáng váng, chân bước đi không vững.
Cả người ngã phịch xuống ghế.
Thời gian từng giây trôi qua, nhiệt độ trong phòng càng trở nên ngột ngạt khó thở.
Máy điều hòa đột ngột bị hư...!
Nếu không, tại sao khắp người hắn cảm thấy nóng bức.
Hoắc Khiêm một tay tháo cà vạt vứt xuống sàn, lần lượt cởi từng cúc áo trên người hắn, hơi thở cũng trở nên gấp gáp khó hiểu.
Hắn ngã lưng ra sau ghế, lý trí dần trở nen mơ hồ, những thứ đang có trong phòng cũng không rõ ràng, cứ chập chờn.
Đáng quan tâm hơn, chính là những thay đổi trên người hắn.
Ngọn lửa trước ngực đang bắt đầu cháy lan, từng trận thở gấp dồn dập, cùng những giọt mộ hồ chảy ướt tóc.
Dục vọng đàn ông dưới đũng quần, cũng trở nên cương cứng trướng đau, không cưỡng lại được những ham muốn ẩn sâu, hắn biết chuyện gì đang xảy đến với mình.
Hắn đứng dậy, lảo đảo đến trước mặt của Kỉ Quân, nắm lấy tay cô kéo dậy.
"Em đã bỏ gì vào trong rượu."
"Điều đó không còn quan trọng...ngày mai em sẽ đính hôn, em muốn đêm nay anh thuộc về em." Kỉ Quân đẩy ngã Hoắc Khiêm xuống ghế.
Thất quá dể dàng, để khiến cho hắn phải khuất phục trong bộ dạng này.
Không còn sự đoan trang, ngoan hiền đúng mực của Kỉ công chúa mọi ngày.
Kỉ Quân như thành người khác, đôi tay chậm rãi như khiêu khích, cô vén vạt váy lên tận đùi, kéo đến eo và tuột ra khỏi người.
Cởi đôi giày cao gót ra, từng bước tiếp cận Hoắc Khiêm.
Thân hình nóng bỏng chỉ với nội y trên người, chưa từng để lộ cho bất kì người đàn ông nào nhìn thấy.
Đặt tên lên khuôn mặt đẹp trai của Hoắc Khiêm vuốt ve di chuyển, rồi từ từ dang rộng hai chân ra và trèo lên người của hắn ngồi.
Hoắc Khiêm xoay mặt đi chỗ khác, thì Kỉ Quẩn lại kéo hắn về.
"Khiêm! hãy nhìn em..chỉ lần này thôi."
Cánh tay trắng nhỏ nhắn vòng ra phía sau, cởi ra khuy áo lót và phóng thích bộ ngực căng tròn trước mặt Hoắc Khiêm.
Ở vị trí mà hắn có thể nhìn thấy, cảm nhận được vẽ đẹp của cô.
Thật sự Kỉ Quân rất xinh đẹp, nhưng hắn không cho phép mình bị mê hoặc.
Vì hắn không tự tin sẽ kiềm chế được bản thân.
Thoáng buồn trong mắt của Kỉ Quân, vì Hoắc Khiêm không vồ vập chiếm lấy thân thể cô như cô đã nghĩ.
Nhưng khi cơ thể trần trụi được phơi bày trước mắt người đàn ông mình yêu, sâu thẩm bên trong Kỉ Quân khao khát được hắn chạm vào.
Kỉ Quân muốn một lần được hưởng thụ cảm giác ấm áp khi bàn tay hắn đặt trên ngực cô xoa nắn, hay mê mẫn lúc hắn dùng môi chiếm giữ cùng chiếc lưỡi xấu xa trêu đùa nhũ hoa bức cô đến điên loạn.
Cả Khoái cảm mãnh liệt như thủy triều vỡ đê, khi những ngón tay lạnh lẽo tiến vào nơi nhỏ hẹp nhất trong người cô, khiêu khích những dòng mật dịch tuôn chảy, để hắn trơn tru tiến vào, chà đạp hủy hoại cô.
Tất cả những điều đó cô đều muốn trải qua cùng Hoắc Khiêm.
"Tại sao anh lại không nhìn em...Khiêm, hãy thử nhìn em một lần thôi."
Kỉ Quân nhóm người về trước, ôm chặt lấy Hoắc Khiêm, để bộ ngực xinh đẹp tì sát vào mặt hắn.
Hương thơm ngọt ngào từ da thịt thiếu nữ, và sự mềm mại thật khiến bất cứ đàn ông nào cũng phải xao động.
Hơi thở gấp gáp của hắn phà vào da thịt mềm mại trước ngực, khiến cô từng đợt run rẩy, hai chân dần nhũn ra, ngồi phịch xuống dùi hắn.
Cảm giác giựt mình khi hoa huyệt mềm mại vô tình chạm vào dục vọng đang nóng hừng hực giữa hai đùi của Hoắc Khiêm, Kỉ Quân lập tức nhấc mông lên , nhưng cảm giác vừa rồi rất hưng phấn.
Thêm một lần nữa, Kỉ Quân cố tình di chuyển mông lên xuống, cố tình cọ sát mạnh vào dục vọng đang trướng đau của của Hoắc Khiêm, cô biết nó cũng rất muốn cô, nhưng chủ nhân của nó thì không.
Đó là lý do cô hạ thuốc kích dục vào rượu của Hoắc Khiêm.
Trước sự giày vò khiêu khích của Kỉ Quân, Hoắc Khiêm nhịn cũng rất khổ sở, khi cô cứ liên tục di chuyển mông.
"Em điên rồi...Kỉ Quân, dừng lại mau.."
"Khiêm! đừng cố chịu đựng...em biết anh đang kìm chế mình rất khổ sổ, hãy chiếm đoạt lấy em...để em trở thành của anh." Kỉ Quân quàn tay ôm chặt lấy cổ hắn, luật động ở mông càng nhiều.
"Không được! ngày mai em đã đính hôn..chuyện này không được."
"Bởi vì ngày mai em sẽ đính hôn, nên em càng phải làm điều này, em không muốn bản thân phải nuối tiếc..anh không hiểu sao, em yêu anh...em tình nguyện làm mọi thứ cho anh, Khiêm..không cần phải chịu tránh nhiệm với em...hãy đối xử với em như những người phụ nữ khác của anh."
Hắn không có bất kì tình yêu mãnh liệt nào để níu giữ, càng không cần phải giữ thân sạch sẽ vì một người phụ nữ nào.
Kỉ Quân nói đúng, hắn không cần phải kìm chế ham muốn bản thân, để mình phải khốn khổ.
"Rầm..m..!!!"Hoắc Khiêm lật mình, nằm trên người Kỉ Quân.
"Phải đó...hãy tiếp tục, đừng dừng lại.."
Nhìn khuôn mặt đỏ bừng đầy ham muốn ẩn sâu trong đôi mắt cuả Hoắc Khiêm.
Cô biết hắn đã động tình, cô mỉm cười, và nhắm mắt lại.
Cảm nhận những cái hôn thật mãnh liệt và sự xâm chiếm của hắn.
Nhưng điều cô đổi lại là sự dửng dưng.
"Kỉ Quân! anh không thể...anh xin lỗi." Lấy hết lý trí còn sót lại, hắn đẩy Kỉ Quân ra.
Đúng vậy, cơ thể hắn đã bị ép đến điên loạn, và ngay lúc này dù đó là bất kì ai, chỉ cần là phụ nữ.
Hắn hoàn toàn có thể đặt dưới thân phát tiết, mà không cần phải đắn đo suy nghĩ.
Nhưng không bao gồm Kỉ Quân.
Trong mắt hắn cô mãi là đứa em gái, ngày mai cô sẽ đính hôn với Tề Dịu, với bản tính độc đoán kiêu ngạo của Tề Dịu nếu biết Kỉ Quân không còn trong sạch khi gã cho hắn, những ngày tháng sau này của cô sẽ rất khốn khổ.
Lảo đảo bước ra khỏi phòng, nhìn cánh cửa đang đóng sập lại.
Những giọt nước mắt trên mặt Kỉ Quân không ngừng rơi, cô gào thét trong tuyệt vọng.
"Tại sao..tại sao...anh không thể chấp nhận em."
Cô đã từ bỏ đi danh dự tự trong, và cả mặt mũi của mình.
Làm ra những hành động phải đáng xấu hổ như vừa rồi, nhưng Hoắc Khiêm vẫn không thể cho cô một cơ hội.
"Hoắc Khiêm! em ghét anh...em hận anh..."
-----------------
Hoắc Khiêm loạng loạng bước ra khỏi phòng, men theo hành lang, hắn vội vã cầm điện thoại lên.
"Lệ Kì..chị đang ở đâu?" Hắn dựa lưng vào tường, thở gấp.
"Tôi đang ở trên máy bay, không phải tôi đã nói với cậu...tối nay tôi sẽ đến Hawai ...Alo.." Lệ Kì còn chưa kịp nói xong thì Hoắc Khiêm đã tắt máy.
Ngay lúc này đây, thần trí hắn đã không còn đủ tỉnh táo, người phụ nữ gần đây hắn quan hệ có trong danh bạ chỉ cũng chỉ có mình Lệ Kì, còn những người khác hắn không bao giờ lưu số của họ.
"Chết tiệt..!!!"
Những dãy số trên điện thoại không hề yên vị, cứ nhảy lung tung.
Gian nan lắm, hắn mới gọi điện thoại cho ba người mà hắn nghĩ ngay lúc này, Hoắc Phi, Hoắc Luật và cả Bạch Ngạn Tổ.
Khốn thay cho Hoắc Khiêm, trong hoàn cảnh nước sôi lửa bỏng thế này, lại chỉ có tiếng nhạc chờ không người bắt máy, hắn còn cần cái điện thoại vô dụng này còn giữ để làm gì nữa.
"Bốp.p..!!! " có kẻ tức giận ném ngay điện thoại lên tường.
Cơn nóng đang thiêu đốt hắn, chí ít lúc này hắn cần phải làm gì đó để giải nhiệt cơ thể, mon men theo hành lang hắn tìm đến nhà vệ sinh, mượn vòi nước để làm nguội đi cơ thể đang nóng bừng lửa dục, nhưng mát không bao lâu thì cơn nóng lại ập đến, bao nhiêu cũng không đủ với hắn.
Hoắc Khiêm ngã phịch trong nhà vệ sinh với cái vòi nước.
Chết tiệt! không phải quán bar sao, tất cả tiếp viên nữ chết đâu hết rồi...!
Hoắc Khiêm sáng suốt ngày thường lại không nhớ ra, hắn đang ở tầng của khách vip, cần sự riêng tư lẫn quấy nhiễu.
Không phải tiếp viên nữ nào cũng có thể lãng vãng ở khu vực này, nếu không được gọi.
Chỉ cần hắn bước xuống hai tầng nữa, mọi chuyện sẽ được giải quyết, nhưng lúc này nhiều nhất hắn chỉ có lếch nổi tới cầu thang là cùng.
Tôi cần phụ nữ...tôi cần phụ nữ...!
Bốn chữ này liên tiếp xuất hiện trong đầu Hoắc Khiêm, hắn như muốn gào thét cho cả thế giới biết.
Chưa lúc nào hắn khao khát thân thể của một người phụ nữ, với cái khe nhỏ ướt át như lúc này, tất cả bọn họ luôn tự tìm đến hắn, cũng tự mình chuẩn bị sẵn chỉ cần hắn tiến vào, hắn không cần phải bẩn tay dù chỉ một lần trong đời.
Đây có được xem là quả báo của hắn, vì đã xem thường những phụ nữ trước đây hắn từng quan hệ...!
Cơ hồ trước mắt cũng có một bóng đen xiu vẹo đi vào, tầm mắt của Hoắc Khiêm lúc này chỉ có thể dừng lại ở nửa thân dưới của người ta.
Mặc váy ngắn...!chân còn thon dài và còn rất trắng...!
Đó là điều hắn đang suy nghĩ lúc này, kết luận đó là phụ nữ rồi....quá tốt
Dục Uyển vì uống qua nhiều rượu nên cần phải đi giải quyết, cũng khổ sở không kém gì Hoắc Khiêm, mò mẫm theo những bức tường, gian nan lắm đến được nhà vệ sinh.
Nhưng cô lại đi nhầm phòng, vừa đẩy cửa ra, thì nhìn thấy một vật to lớn lù lù đang ngồi phịch xuống sàn.
Sinh vật này có mắt mũi miệng, còn có hai tay, hai chân rất thon dài...mặc quần âu, không có ngực, kết luận là đàn ông...!
"Xin lỗi! tôi đi nhầm phòng...bên kia mới đúng" Dục Uyển lảo đảo xoay người đi, bước qua căn phòng đối diện.
Cô đi nhầm phòng, nhưng Hoắc Khiêm không nhìn nhầm, sau khi nghe được giọng nói của cô, hắn đã chắc chắn đây chính là thứ hắn cần.
"Phụ nữ.."
Mặc dù không nghe rõ người phụ nữ này nói gì, nhưng hắn nhận ra đó là giọng nữ.
Dục Uyển vừa xoay lưng, thì Hoắc Khiêm bật người dậy.
Hắn từ phía sau giữ lấy cô.
Biết có người đang ôm lấy mình, không, phải nói là có một ngọn núi đổ sập xuống người cô.
Dục Uyển vẫn không thể kháng cự, vì tất cả sức lực trong người cô đã bị mấy thùng rượu trong phòng vặt đến cạn kiệt.
Khắp người cô đã nóng, hắn còn nóng hơn cả cô.
Người đàn ông này cũng say giống cô sao...!
"Có thích tiền không?" Hắn nói.
Dục Uyển phì cười, sao gã này lại hiểu cô như vậy...hỏi ngay thứ cô yêu nhất..
" Thích..tôi rất thích tiền."
Sau khi bị hai người đàn ông nhà Họ Hoắc làm tổn thương, Dục Uyển nhận ra, cô không còn chút nào tin tưởng vào thứ tình yêu mù quáng nữa, giờ chỉ có tiền là thứ khiến cô hạnh phúc nhất.
Phải, chỉ cần tiền, tránh xa anh em nhà họ Hoắc ra, phải loại bỏ hết tất cả người mang họ Hoắc ra khỏi đầu cô.
Nhưng mà, giọng nói của gã này có chút quen , đã nghe thấy ở đâu rồi thì phải.
"Thích tiền là tốt...tôi sẽ cho cô rất nhiều tiền."
Trước khi Dục Uyển nhận ra được sự nguy hiểm sau lời nói của Hoắc Khiêm, thì đã bị người ta lôi ngược vào trong nhà vệ sinh.
"Cạch..!!" Chốt khóa bị bấm lại.
Cửa phòng vệ sinh bị Hoắc Khiêm khóa lại từ bên trong, người bên ngoài muốn đi vệ sinh...xin lỗi, bạn phải chờ.
Sau khi Hoắc đại thiếu gia giải quyết xong vấn đề của cậu ta trước đã..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...