Dục Uyển


"Nhanh lên...dọn cái này qua đó."
"Dạ! Hoắc quản gia.."
Mới sáng ra mà Hoắc gia đã tất bật bận rộn, tất cả người làm trong nhà đều tập họp trong phòng của ba vị thiếu gia.

Người thì khiêng bàn, khiêng ghế, kẻ thì lau chùi quét dọn.

Nói chung là rất đông người, và người nào cũng bận cả.

Chỉ có một mình Hoắc quản gia là theo sát họ.

"Cẩn thận!" Hoắc Quản gia giựt mình hét lên, khi nhìn thấy cây đàn đang chênh chênh, sắp rơi xuống sàn.

"Cây đàn đó là báu vật của nhị thiếu gia, phải chú ý...nếu làm hư thì sao?"
"Dạ! tôi biết rồi...tôi sẽ cẩn thận hơn"
Nguyên nhân của sự bộn rộn này là vì ba vị thiếu gia muốn tách riêng phòng.

Chuyện này thì cũng bình thường, Hoắc gia rộng lớn như vậy, còn rất nhiều phòng trống.

Ba vị thiếu gia ngày càng lớn, không thể cứ ở chung một phòng như hồi nhỏ mãi.

Nhưng mọi người không hiểu, tại sao lại có sự thay đổi đột ngột như vậy.

Cách đây có mấy tháng, bà hai có đề cập đến vấn đề tách phòng một lần rồi, nhưng ba vị thiếu gia lại không đồng ý.

Mặc dù mọi việc đã có người làm trong nhà lo hết, bọn họ không cần phải bưng bê hay khiêng vác bất cứ thứ gì, chỉ làm mỗi việc duy nhất, là di chuyển cái thân vàng ngọc của họ đến căn phòng mới.

Nhưng họ lại nói làm vậy thì rắc rối, lại phiền phức, mất thời gian, thôi bỏ đi.

Vậy mà sáng nay đại thiếu gia, lại thông báo với mọi người, họ muốn tách phòng, bảo Hoắc quản gia sắp xếp, vậy mới lạ chứ.

"Bạch thiếu gia! cậu mới đến.."
"Hoắc quản gia! Hoắc Luật ở phòng nào?" Bạch Ngạo Tổ lên tiếng, dù sao thì nhà là của người ta, muốn dọn phòng cũng là của người ta, nhưng hắn lại cảm thấy bất tiện vô cùng.

"Để tôi dẫn cậu đi."
-------------------------
Từ xa đã nghe thấy tiếng đàn guitar vọng ra dọc hành lang lầu bốn, âm thanh du dương bay bổng..

Trong phòng Hoắc Luật đang lau chùi cây đàn, có chút nhớ về chuyện cũ.

Lần cuối cùng hắn cầm cây đàn này lên là khi hắn hát cho bạn trẻ ở cô nhi viện nghe.

Lúc đó, cũng là lần đầu tiên hắn hiểu thêm về một Dục Uyển khác, một Dục Uyển khiến hắn phải động tâm.

"Vèo..!!!"
Hoắc Luật đang thẩn thờ trong phòng với cây đàn guitar thì Bạch Ngạn Tổ bước vào, ném ngay cái đĩa trên tay vào người hắn.

"Đây là phòng mới của mày sao?" Bạch Ngạn Tổ nhảy lên giường nằm, rồi nhìn ngó khắp phòng.

Hắn có chút không quen với sự thay đổi này.

Mười mấy năm nay, mỗi lần hắn đến Hoắc gia, muốn gặp Hoắc Khiêm, Hoắc Luật hay Hoắc Phi, cứ nhắm thẳng lầu ba phòng đầu tiên mà đi tìm, còn bây giờ mỗi người một phòng, muốn tìm người nào phải lên xuống thêm một lầu, đó là điều bất tiện hắn đề cập trước.

"Cái mày nhờ tao tìm...tất cả đều nằm trong cái đĩa đó...mà mày tìm nó để làm gì"
Nó mà Bạch Ngạn Tổ đề cập đến, là cuộn băng ghi hình vào ngày đại thọ của Trịnh lão tướng quân.

Hoắc Luật rất muốn biết đêm đó đã xảy ra chuyện gì và hắn muốn xác thực một chuyện.

Nhìn thấy bộ dạng gấp gáp của Hoắc Luật, Bạch Ngạn Tổ cũng rất hiếu kì.

"Luật! bên trong cái đĩa này có gì sao?"
Hắn đã xem qua cuộn phim, cũng chỉ mấy lão già nói chuyện huyên thuyên và mấy em chân dài lượn tới lui, thì chẳng có gì đặc biệt.

Nhưng nhìn ánh mắt chăm chú và bộ dạng nghiêm túc của Hoắc Luật đang xem cuộn băng chiếu chậm, bạch Ngạn Tổ cũng bị cuốn theo.

Mặc dù trên màn hình, giống như những gì hắn đã kể trước đó, mấy lão già nói chuyện dài dòng lôi thôi, mấy em chân dài đang cố mồi chài làm dáng.

Nhưng biết đâu sẽ có gì đó đặc biệt xảy ra.

Bạch Ngạn Tổ cũng cố căng mắt lên xem.

Ba mươi phút...!
Năm mươi lăm phút....!
Một tiếng hai mươi phút...!
Cũng chỉ có vậy, mấy lão già và mấy em chân dài.

Dù hắn rất cố gắng để thẩm thấu cái hay trong đó, nhưng có lẽ thể loại này không hợp với hắn.

Tự nhận bản thân mình không đủ kiên nhẫn như Hoắc Luật.

Hắn đầu hàng.

"Mày cứ từ từ xem, tao về trước."
Nhưng Hoắc Luật lại không hề đếm xỉa gì đến hắn, một cái liếc mắt cũng không có.

Bạch Ngạn Tổ bắt đầu phát cáu.

Cái gì mà xem đến xuất thần như vậy, cái thằng này...!
Bạn đây rất vất vả mới tìm được cuộn băng ghi hình cho mày, một tiếng dể nghe cũng không có.

Bây giờ bạn về cũng không nói tiếng nào.

Bạch Ngạn Tổ lầm bầm chửi tục trong miệng, rồi đóng cửa cái rầm
"Ầm...m..m!!!"
Nhưng âm thanh này vẫn không ảnh hưởng gì đến Hoắc Luật.

Vì lúc này đây, hắn đã tìm ra được thứ mình cần tìm.

Trên màn hình là hình ảnh Mạn Ni dìu hắn ra khỏi Trịnh gia vào ngày hôm đó.

Mười phút sau cô ta đã vội vã quay vào trong.


Hoắc Luật đã hỏi Mạn Ni tại sao cô lại tìm được hắn, Mạn Ni nói lúc cô nhìn thấy hắn thì hắn đã nằm ngất xỉu trên sàn, sau đó cô dìu hắn ra xe.

Nhưng Mạn Ni chưa từng nói đã quay vào trong một lần nữa.

Trong thời gian mười lăm phút đó, chị ta đã làm gì....!
---------------------------
Trước cửa phòng của Mạn Ni
Người vui mừng trong chuyện đính hôn giữa Hoắc Phi và Dục Uyển, không chỉ có mình hắn mà còn có Mạn Ni.

Cô không ngờ mọi chuyện lại viên mãn như vậy, đúng là thiên cao có mắt.

Dục Uyển đính hôn với Hoắc Phi, cha đã đồng ý, còn chọn vào thứ ba tuần sau thì cữ hành.

Ha...a...!!! Luật, tôi xem cậu còn tơ tưởng đến nó hay không....!
"Két...t!!"
Mạn Ni vừa đẩy cửa vào thì nhìn thấy Hoắc Phi đang ngồi trên giường của mình, trên tay hắn còn cầm lấy tấm hình, lúc nhỏ mấy chị em cùng chụp chung.

"Phi! Sao em lại vào đây?" Hoắc Mạn Ni rất kinh ngạc khi nhìn thấy Hoắc Phi trong phòng.

"Không có gì...em chỉ đến để cảm ơn chị."
Hoắc Phi đặt tấm ảnh xuống bàn, rồi đứng dậy.

Hoắc Mạn Ni vô cùng sửng sốt nhìn Hoắc Phi.

"Phi! sao..sao lại cảm ơn chị..chị không hiểu gì hết." Mạn Ni gượng cười nhìn hắn.

Hoắc Phi nhếch miệng cười, hắn đi đến trước mặt của Mạn Ni, cảm giác áp đảo này làm cho Mạn Ni thấy có sức ép vô cùng lớn, bất giác lại lùi ra sau.

Đúng là tất cả mọi thứ trên đời này đều có thể thay đổi, một chị Mạn Ni lương thiện luôn nghĩ cho người khác mà hắn biết, cũng có thể vì tình yêu, vì lợi ích bản thân mà tính kế trên người khác.

"Em phải cảm ơn chị, vì nếu không có chị...bọn họ sẽ không bao giờ chấp nhận cho em đính hôn với Dục Uyển...đó là lý do tại sao, em không khai ra chị trước mặt cha."
Nó nói như vậy, có nghĩ là nó đã biết hết tất cả việc cô làm.

Nhưng lúc đó không phải nó đã say đến không biết gì.

Vẽ mặt của Mạn Ni trở nên trắng bệch, hai tay cô vấu mạnh vào váy áo.

"Dù em không rõ chị dính líu bao nhiêu đến kế hoạch lần này của Trình Mĩ? nhưng em muốn cho chị biết, bây giờ Dục Uyển đã là người của em....!nếu chị có ý định gì với Dục Uyển, em sẽ không đứng ngoài cuộc."
Không được, có khi nào nó sẽ đem chuyện này kể với Luật, cô có phần trong kế hoạch lần này của Trình Mĩ.

Luật sẽ...!
"Phi! thật ra..."
Hoắc Mạn Ni xoay người lại, đuổi theo Hoắc Phi ra cửa, muốn viện một lý do nào đó, để bản thân đứng ngoài cuộc trong chuyện lần này, nhưng không ngờ Hoắc Luật lại đang đứng trước mặt cô.

"Luật...!!!" Hoắc Mạn Ni nghẹn họng không nói được từ nào tiếp theo, điều làm cho cô lo sợ là Hoắc Luật đã đứng đó từ khi nào, và nghe được bao nhiều phần câu chuyện.

Hoắc Phi cũng không nghĩ Hoắc Luật lại đứng sau lưng mình, hắn đi lướt qua người của Hoắc Luật rồi bước xuống lầu.

"Cộp...cộp...!!!!"
Không gian như ngưng động, âm thanh chỉ còn lại mỗi tiếng bước chân của Hoắc Phi.

Hoắc Mạn Ni và Hoắc Luật đứng yên nhìn nhau, không ai lên tiếng.

"Luật! thật ra.."
Mạn Ni vừa lên tiếng thì Hoắc Luật lại xoay người bỏ đi, cô vội chạy theo kéo lại.

"Luật! tất cả chỉ là sự hiểu lầm...không phải giống như những gì em đang nghĩ...em đừng tin vào những lời Phi nói." Mạn Ni nắm lấy tay của Hoắc Luật ghì chặt, hắn xoay người lại nhìn cô.

"Vậy cho em biết...chị dính líu bao nhiều phần vào chuyện này?"
Đôi tay của Hoắc Mạn Ni vô vọng mà tuột khỏi tay của Hoắc Luật, cô xoay mặt đi chỗ khác, tránh đi ánh mắt đang của Hoắc Luật.

"Có phải người đã đưa em ra khỏi căn phòng đó là chị."
"Em nói cái gì chị chẳng hiểu...căn phòng nào? chị không biết." Mạn Ni chối hết tất cả, không thừa nhận bất cứ chuyện gì mình làm.

"Chị không biết? vậy những gì trong cái đĩa ghi hình này là giả hết sao?" Hoắc Luật nhếch miệng nhìn Mạn Ni, có chút gì đó đau xót, hắn giơ cái đĩa đang cầm trên tay lên.

Hắn đến phòng Mạn Ni chính là vì chuyện này.

Nhưng nhìn thấy Hoắc Phi xuất hiện trong phòng và nghe được những lời nói vừa rồi, thì Hoắc Luật biết điều đó đã không cần thiết, vì hắn đã có đáp án.

"Sau khi chị đưa em ra ngoài, chị đã quay vào trong...chị vào trong để làm gì? chị nói đi?" Hoắc Luật tiến tới ép sát Hoắc Mạn Ni, dồn cô ta đến tận chân giường.

"Chị..chị..!!!" Hoắc Mạn Ni ngồi phịch xuống giường.

"Chị vào trong để đổi người...chính là chị đã đưa Hoắc Phi vào trong căn phòng đó?" Hoắc Luật lớn tiếng, hét vào người của Mạn Ni
Chuyện đã thành ra như vậy, Hoắc Mạn Ni cũng không muốn phải đóng kịch.

Cô ta từ từ ngẩn đầu lên nhìn Hoắc Luật với nụ cười giận dữ, và lớn tiếng hét vào mặt hắn.

"Phải! tất cả là chị làm, cậu vừa lòng chưa...chị muốn tất cả mọi người chứng kiến Dục Uyển và Hoắc Phi lên giường...chỉ có như vậy, cậu mới không nghĩ về nó nữa."
"Mạn Ni! chị đã thay đổi rồi...chị không còn là Mạn Ni của trước kia." Vẽ mặt đáng sợ và thái độ quá khích vừa rồi của Mạn Ni, làm cho Hoắc Luật phải khiếp đãm.

"Mạn Ni của trước kia thế nào...nhu nhược yếu đuối, hay bị người ta chà đạp...cậu nói đến nó sao?" Hoắc Mạn Ni bước tới trước mặt của Hoắc Luật.

"Luật! cả chúng ta đều đã thay đổi...tại sao cậu mãi cố chấp không chịu thừa nhận, cậu yêu Dục Uyển."
"Em không yêu Dục Uyển"
Hoắc Mạn Ni như nghe được một câu chuyện cười, nhưng câu truyện cười này lại làm cho người ta chua xót đau đớn, nụ cười của Mạn Ni lúc này làm cho người ta thấy thương tâm hơn là đáng ghét.

"Cậu không yêu Dục Uyển...vậy tại sao cậu lại phản đối việc đính hôn của Hoắc Phi và Dục Uyển...tại sao cậu vất vả tìm cuộn băng ghi hình để vạch tội chị và bây giờ cậu lại tức giận đứng đây, tất cả việc cậu làm không phải là đều vì Dục Uyển?"
Hoắc Mạn Ni đã ép Hoắc Luật tới đường cùng, ép hắn phải đối diện với tình cảm thật của bản thân mình.

Tất cả lời Mạn Ni nói đều chạm vào tận gốc khuất trong tim hắn, hắn luôn muốn giấu nó đi, hay chính hắn cũng không muốn phải thừa nhận thứ tình cảm giành cho Dục Uyển.

"Mạn Ni! có thể chị đúng...mọi người trong chúng ta đều đã thay đổi."
Hoắc Luật mỉm cười với Mạn Ni, nụ cười của hắn cũng đau đớn như Mạn Ni vừa rồi, nếu hắn thừa nhận yêu Dục Uyển, đồng nghĩa với việc hắn phải chấp nhận sự hối tiếc lớn nhất vì đã bỏ lỡ cô.

Nhìn vào tấm lưng rộng lớn của Hoắc Luật, Mạn Ni như người tỉnh mộng.

Tại sao cô lại thiếu suy nghĩ như vậy, tại sao lại thúc ép Luật, tại sao lại để Luật thừa nhận cậu ấy yêu Dục Uyển.

"Luật! xem như chưa từng có chuyện gì được không? chúng ta vẫn cứ như trước đây...chị không thay đổi và em cũng chưa từng thay đổi, giờ đây Uyển đã đính hôn với Phi, chúng ta.."
Trong khi Hoắc Mạn Ni vẫn đang ôm chặt lấy lưng của Hoắc Luật, hắn lại gỡ tay của cô ra rồi bỏ đi.


Trong giờ phút này Hoắc Mạn Ni càng câm hận Dục Uyển hơn.

"Á...A...!!!! Hoắc Dục Uyển...Hoắc Dục Uyển...!tao hận mày...tao hận mày.."
Hoắc Mạn Ni như người điên nổi loạn, cô gào thét, rồi đập phá tất cả mọi thứ trong phòng.

"Choang..ng..!!! choang...!!!!"
-------------------
Thứ ba -tuần sau
Á Lạp Tân hôm nay sẽ chào đón một sự kiện khá là quan trọng, từ sáng sớm người dân cả thành phố đã xôn xao dữ dội, thật ra là đã lao đao từ mấy ngày trước.

Ngay sau khi tin tức đính hôn của tam thiếu gia của Hoắc thị và....!
Em gái mình được đăng trên các mặt báo.

Thì đó đã trở thành tin tức của mỗi nhà, mọi lúc, mọi nơi và mọi người đi đâu cũng đều nhắc đến nó, họ nói nhiều như vậy, bởi vì họ vẫn chưa thể chấp nhận được cái sự thật không thể tin này, sao có thể ...!
Lại nữa rồi, chạm đến huyệt của họ rồi, họ lại bắt đầu nói tiếp...!
Hoắc gia một gia tộc lớn giàu có nhất nhì, một tam thiếu gia mĩ mạo như thiên sứ.

Với tất cả những điều hoàn mĩ đó, nếu họ muốn tìm một nàng dâu, một người vợ hoàn hảo vô khuyết, điều đó có khó gì.

Có lý nào, lại chọn một dâm nữ tiếng xấu vạn dặm, đàn ông nghe ba chữ "Hoắc Dục Uyển" của Hoắc gia, chỉ biết lắc đầu.

Trên mặt còn cái bớt đỏ xấu đến mức ma chê quỷ hờn.

Thật là...chuyện lạ trên đời này đâu đâu cũng có.

Đó là suy nghĩ của đám người không biết gì cả.

Còn những người đã tận mắt chứng kiên chuyện xảy ra ở Trịnh gia vào đêm đó, hay những ai may mắn xem được đoạn clip trước khi Hoắc Khiêm cho người gỡ xuống.

Thì họ đều hiểu không có gì lạ cả, Hoắc gia làm vậy chỉ để che đậy tất cả tin đồn.

Trong buổi tiệc hôm nay, tất cả quan khách được mời đều có mặt đông đủ, muôn màu rực rỡ, và tiếng cười nói rộn ràng.

Hoắc Nghị và Hoắc Khiêm thì lo tiếp những đối tác, và báo giới.

Lữ Trị, Lữ Tranh và Tiêu Tường thì lo tiếp đãi khách khứa.

Đông đủ là vậy, nhưng lại thiếu mất một người...người đó là ai thì mọi người cũng có thể đoán ra.

Quay về với hai nhân vật chính của đêm nay.

Dục Uyển cảm thấy rất mệt mỏi, chỉ hi vọng cái buổi lể đính hôn này mau kết thúc.

Dậy từ sáng sớm, lo trang điểm, làm tóc, chọn lể phục, đã quần cô hết cả một buổi.

Cái gì mẹ Tiêu cũng nhớ và hối thúc cô, nhưng không nhớ cho cô ăn.

Mỗi lần cô mở miệng "mẹ ơi! có cái gì cho con ăn không" là mẹ Tiêu nói "lát nữa...lát nữa..".

Nhưng dù bụng cô đang đói meo, nhưng vẫn phải ưỡn ngực, ngẩn cao đầu và miệng cười thật tươi.

Bởi vì tất cả máy quay phim trong khán đài này đều đang "chĩa" vào cô.

Còn Hoắc Phi thì vui đến cười típ cả mắt, chỉ mới là đính hôn thôi mà hắn cứ tưởng là ngày cưới.

Từ lúc đeo nhẫn vào tay Dục Uyển, thì người ta luôn thấy hắn mỉm cười.

Khuôn mặt hạnh phúc như có được cả thế giới của hắn, khiến cho tất cả mọi người không hiểu nổi.

Có phải não hắn có vấn đề rồi không, đó là suy nghĩ của mặt bằng chung...!
Cách xa khán đài, có một đám cậu ấm đang đứng.

Họ nhìn Hoắc Phi và Dục Uyển trên khán đài mà cười cợt chế giễu.

Ngày thường học hành thì tệ, giỏi nhất là ăn chơi, nhưng được cái có tiền và có vẻ ngoài đẹp trai nên đám con gái chạy theo rất nhiều.

Giờ lúc này đây, bọn họ đang rất là say...!
"Thật không hiểu nổi, một đứa con gái vừa xấu lại dâm đãng như vậy...!Hoắc Phi lại có thể thích được?" Một vị thiếu gia mặc bộ suit trắng, tay cầm ly rượu van, đứng dựa lưng vào tường.

Vị thiếu gia khác nhếch môi, hắn đưa ly rượu trên tay uống cạn rồi quay sang nhìn.

"Mày thử chưa mà biết nó dâm đãng...tao nói con Hoắc Dục Uyển đó."
"Cần gì phải thử...cả thành thành phố này ai mà không biết, chỉ cần là đàn ông nó đều muốn lên giường cả, mày không biết đó thôi...trước đây nó dính tao như keo." Vị thiếu gia suit trắng mỉm cười tự đắc, thật ra điều hắn nói hoàn toàn là sự thật, nhưng đó là chuyện của mấy tháng trước.

"Tao cũng bị nó đeo bám, trước đây nó còn từng cởi đồ trước mặt tao...!phải nói thân hình của nó đúng là rất đẹp, chỉ tiếc...!mặt nó xấu quá...nhìn cái bớt trên mặt thôi, tao muốn cương cũng không cương nổi." Giọng nói của vị thiếu gia thứ ba lên tiếng, người này thì miệng lưỡi còn ghê gớm hơn, lời của hắn cũng hoàn toàn là sự thật, nhưng đã là quá khứ.

"Ha...a....!!!!"
Cả ba kẻ ăn không ngồi rồi này, lại cười rất khoái chí, việc đem Dục Uyển ra làm cho hề khiến cho họ rất là phấn khích.

Giọng cười của họ không chỉ chói tai, mà còn rất lớn.

Nhưng có một người lại cảm thấy rất...là...không được vui.

"Bốp..p..p..!!!"
Một cú đấm nhanh như tia chóp đập thẳng vào mặt những kẻ đã nặng lời với Dục Uyển, cú đấm mạnh nhất hắn từng nhận được, đừng nói chỉ là máu miệng trào ra mà cả xương quai hàm cũng muốn gãy.

Nước bọt cùng với máu đỏ tươi bắn ra khỏi miệng hắn cùng một lúc, rất là đáng sợ, chỉ hai từ "gớm ghiếc".

"Mày là thằng nào hả?" Trong lúc hắn khổ sở để đứng dậy, vừa xoay mặt qua thì lại nhận lên một cú đấm thứ hai, lần này là nằm liệt luôn.

"Bịch..!!!"
Hai cậu ấm còn lại, có bước tới ngăn cản nhưng không kịp, lại bị đánh cho một trận, chỉ với hai cú đấm tiếp theo thì bọn họ đã nằm sấp dưới sàn.

"Bốp...p..!!!"
"Bốp...p..!!!"

Hoắc Luật kẻ mất tích từ đầu buổi tiệc đính hôn, đã xuất hiện trong trạng thái nồng nặc mùi rượu, và mất kiểm soát khi nghe đám người kia lăng mạ Dục Uyển, đúng lúc hắn muốn giải tỏa bất mãn trong người, xem như như họ không may.

Hắn bước tới, lôi hai kẻ đang nằm liệt dưới đất dậy, đánh tới tấp mà không nói một lời nào, cũng không cho người biết lý do, tại sao bị đánh.

Có bao nhiêu bất mãn tích tụ, bao nhiêu khó chịu trong lòng Hoắc Luật đều bộc phát cùng lúc.

"Bốp...bốp...!bốp...!!!!" Cú đấm của hắn rất mạnh tay.

Trong tiếng nhạc tưng bừng của buổi tiệc, tiếng cười nói của mọi người xung quanh.

Nếu muốn được chú ý phải dốc toàn lực mà kêu cứu.

Nhưng bọn họ muốn mở miệng kêu la cũng không được, mồm vừa há ra thì Hoắc Luật lại đấm vào, âm thanh không thể vọt ra khỏi miệng thì ai mà nghe đến giúp đỡ, cứ vậy mắt mũi miệng dồn lại thành một tụ máu.

"Luật! đủ rồi đó...em muốn tất cả mọi người chú ý sao, bỏ bọn họ ra đi" Hoắc Mạn Ni bước tới ngăn Hoắc Luật lại.

Đánh như vậy chắc cũng đủ rồi, Hoắc Luật thả gã kia xuống, rồi xoay người đi.

Lúc hắn đi lướt qua khán đàn thì nghe thấy tiếng reo hò và vỗ tay như vũ bão của đám người Bạch Ngạn Tổ.

"Hôn đi..hôn đi...hôn đi...!!!"
Sau khi đeo nhẫn vào tay của Dục Uyển thì đám người bên dưới lại hối thúc Hoắc Phi.

Cầm đầu phá đám là Bạch Ngạn Tổ.

"Hôn đi...hôn đi...hôn đi..."
Trước sự quá khích của đám bạn xấu bên dưới, Hoắc Phi giơ hai tay lên, ý là "bọn bây im đi".

Bên dưới thật sự đã im.

Hoắc Phi bước tới bên cạnh Dục Uyển, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn trên trán cô.

Tưởng thế là xong, nhưng bên dưới đâu có cam tâm với cái nụ hôn "chúc ngủ ngon" này của Hoắc Phi, họ muốn cái gì đó ướt át hơn, mãnh liệt hơn.

"Ê..ê..!!! vậy là không được rồi, mày có biết hôn hay là không...có cần bọn tao dưới này lần lượt lên...!thị phạm cho mày thấy không?" Người nổi loạn vẫn là Bạch Ngạn Tổ, hắn quay sang nháy mắt với đám người khác.

Cả đám người lập tức tràn lên sân khấu, bao vây lấy Dục Uyển.

Hoắc Phi vung tay đá chân, đạp từng tên rớt xuống khán đài.

"Bọn bây tránh ra...đứa nào dám lại gần, chết với tao."
"Bọn tao không bước lên nữa, vậy thì mày phải hôn cho đàng hoàng vào...nếu không biết, anh em ở đây sẽ giúp mày...có đúng không mọi người?" Bạch Ngạn Tổ cầm đầu lên tiếng, còn kích động tất cả mọi người xung quanh.

"Phải..i...i...!!!!" Cả một khán đài đều hò reo.

"Bọn mày.." Hoắc Phi lúc này chỉ muốn lôi kẻ cầm đầu đập một trận.

Tình hình không được rồi, Hoắc Phi đành thuận theo...!
Hắn xoay người lại nhìn Dục Uyển, bắt đầu chỉnh sửa cổ áo, chỉnh lại tư thế.

Nói chung là hắn mất cả mấy phút cho những động tác dư thừa, nhưng chưa vào động tác chính.

Bên dưới lại càng nóng lòng hơn.

Có vẽ Hoắc Phi hơi thẹn thùng trong cái chuyện hôn trước mặt rất nhiều người, nhưng Dục Uyển thì lại mạnh bạo hơn.

"Cộp..!!!"
Hai tay nâng váy lể phục lên, cô tiến thêm một bước dài tới trước mặt Hoắc Phi.

Trong lúc Hoắc Phi đang tự hỏi "cô ấy muốn làm gì", thì Dục Uyển đã đặt tay lên eo hắn kéo xích lại, sau cùng là đè hắn xuống.

Đặt một nụ hôn mãnh liệt lên môi của hắn, hành động nam tính này của Dục Uyển khiến cho cả khán đài đều vỡ òa trong thích thú.

"Wo..o...!!! phải như vậy chứ.."
Hoắc Phi đang ngập tràn trong sung sướng, đây có thể xem là nụ hôn đầu tiên của hắn và Dục Uyển, cô còn chủ động hôn hắn trước bao nhiêu ngươi.

Cho thấy Dục Uyển rất yêu hắn, thật quá là hạnh phúc.

Tâm trạng của Hoắc Phi đang lâng lâng trên mây, khó mà diễn tả được.

Nhưng tại sao lúc nào hắn cũng nằm ở kèo dưới, tư thế này của họ phải đảo ngược lại mới đúng, như vậy thì mất hết phong độ của nam nhân.

Mà thôi kệ đi, được môi mềm mại này cắn mút, thì nằm dưới hắn cũng cam tâm tình nguyện.

Hoắc Phi nhắm mắt lại tận hưởng cảm giác ngọt ngào từ miệng đang lan tỏa khắp người hắn.

Đến khi Dục Uyển thu đôi môi mềm mại của mình về, thì Hoắc Phi lại ngậm chặt không thả ra.

Cô phải dùng sức ngắt vào eo của hắn, Hoắc Phi mới chịu nhả ra.

"Á...A..!!!"
Tất cả người bên dưới lại cười ầm lên..

"Ha..a...!!!!"
Dục Uyển mỉm cười vẫy tay với đám người bên dưới, rất ra dáng một soái nữ.

Không hay biết, hành động vừa nãy của cô đã làm tan nát trái tim bên dưới.

"Luật! đi thôi..

Luật.."
Nụ hôn nóng bỏng và ngọt ngào của Dục Uyển giành cho Hoắc Phi, khiến cho Hoắc Luật đứng lặng, mặc dù Hoắc Mạn Ni bên cạnh vẫn đang cố lôi hắn ra khỏi đây.

Đau, là điều duy nhất Hoắc Luật cảm nhận được bây giờ.

Cái cảm giác đau đớn dồn nén muốn được bùng phát.

Hắn đang có một ý nghĩ táo bạo trong đầu, ngay bây giờ đây, hắn muốn chạy đến tách hai người họ ra, nắm lấy tay của Dục Uyển bỏ trốn.

Thật kì lạ, hắn yêu chị Mạn Ni suốt nhiều năm nhưng trong hôn lể của chị ấy và Tống Thiếu Hoành, hắn cũng chưa có ý nghĩ điên rồ đó, nhưng ngay lúc này hắn lại rất muốn làm điều đó với Dục Uyển.

Lần đầu tiên trong đời của Hoắc Luật biết nếm trải mùi vị hối hận, chính vào cái ngày đính hôn của Dục Uyển và Hoắc Phi, cái cảm giác đó ăn sâu vào trong người hắn, hối hận vì đã buông tay Dục Uyển ra trước khi nhận thức được cô quan trọng với hắn thế nào.

"Luật! đi thôi.."
Lần này Hoắc Mạn Ni không cần phải ra sức thì Hoắc Luật đã tự mình đi.

---------------
Vũ Trường hoàng hậu...!
Những tiếng nhạc sôi động cùng những ánh sáng nhiều màu sắc của đèn led, những điệu nhảy bốc lửa của những cô nàng xinh đẹp đang lắc mông ở giữa sân khấu, và những tiếng reo hò phấn khích của bọn đàn ông xung quanh.

Khiến cho không khí của Vũ trường càng nóng bừng lên.

Hoắc Luật cởi áo vest ra, rồi tháo cái nơ bướm trên cổ áo ném xuống đất, tiếp tục cởi vài cúc áo sơ mi ra, thân hình lực lưỡng, màu da lúa mạch và vòm ngực vạm vỡ, tất cả khiến cho những người xung quanh, những cô nàng đã để mắt đến hắn từ lúc mới bước vào, càng mê mệt hơn.

Trước ánh si dại của bọn con gái xung quanh, Hoắc Mạn Ni cảm thấy rất khó chịu, Luật là của cô, không ai được ngắm nhìn cả.

"két...t.!!!!"
Hoắc Mạn Ni lập tức kéo ghế ra, lôi hắn về.


"Luật! đi thôi...em say rồi, chị đưa em về."
Hoắc Luật cầm ly rượu trên bàn lên uống sạch một hơi, rồi chao đảo đứng dậy.

Cả người hắn đều đổ gục trên vai của Mạn Ni, Và....!
"Dục Uyển! Dục Uyển...anh xin lỗi...Dục Uyển"
Đây là điều Hoắc Luật đang nói và Mạn Ni cảm thấy đau đớn vô cùng.

Cô lấy hết sức lực đỡ hắn đứng dậy, rồi dìu ra ngoài.

Luật ra nông nổi này, tất cả là tại con nhỏ đó.

Chứng kiến người đàn ông mình yêu, suy sụp vì một người đàn bà khác, lửa ghen hờn đố kỵ trong lòng của Mạn Ni càng mãnh liệt.

"Taxi..!!!!"
----------------------
"Rầm..m..!!!!"
Tất cả người nhà Hoắc gia còn đang ở tiệc đính hôn của Dục Uyển và Hoắc Phi nên không có ai ở nhà.

Sau khi đặt Hoắc Luật lên giường, Mạn Ni đã giúp hắn cỡi giày, cởi quần áo và lấy khăn ướt lau khắp người.

Cô nhẹ nhàng xà vào lòng hắn, kề mặt mình lên khuôn ngực vạm vỡ của Hoắc Luật, hai tay ôm chặt lấy hắn như báu vật, không muốn ai cướp đi.

Nếu giây phút này mãi mãi dừng lại, thế giới chỉ còn cô và Luật thật quá tốt.

"Luật! chị rất yêu em...em khổ sở như vậy, chị rất đau lòng." Cô xoay người lại, ngẩn đầu lên nhìn khuôn mặt mĩ nam đang ngủ say của hắn.

Ngón tay Mạn Ni chậm rãi vuốt ve dọc từ ngực, đến cổ và dừng lại trên bờ môi quyến rũ của Hoắc Luật...!
"Dục Uyển...Dục Uyển...!!!"
Lại đến, không biết đây là lần thứ mấy trong đêm nay.

Mạn Ni nghe thấy cái tên "Dục Uyển" được nói ra từ miệng của Hoắc Luật.

Cơn tức giận, sự tuyệt vọng, lửa ghen hờn lại lần nữa ập đến.

Tại sao mọi thứ lại thay đổi, trước đây trong lòng của Luật chỉ có mỗi cô, người Luật yêu là cô, là cô...!
"Dục Uyển...Dục Uyển...anh xin lỗi...cho anh một cơ hội được không?"
Lời nói của kẻ say như đòn tra tấn tính thần của người tỉnh táo.

Hoắc mạn Ni đẩy Hoắc Luật ra, rồi bỏ đi trong cơn tức giận.

"Rầm...!!!!"
Cánh cửa đống sập lại phía sau lưng Mạn Ni, và cô ta đã quay lại vũ trường Hoàng Hậu, bắt đầu cuộc điên loạn và buông thả bản thân mình.

---------------
Khách sạn KQ
"Áh...ah...h..!!!!"
Trong không gian mờ ảo của căn phòng, quần áo ném khắp mọi nơi.

Những tiếng rên rĩ mất hồn liên tục thoát ra từ bờ môi căng mọng của Mạn Ni, cô đang nằm dưới thân của một gã đàn ông xa lạ.

Hai chân trần truồng quấn chặt lấy hông của hắn, người đàn ông liên tục dùng vũ khí lợi hại của hắn, đâm mạnh vào hoa huyệt nhạy cảm của Mạn Ni.

Cảm giác chặt hẹp mút lấy, hắn như muốn phát điên, chỉ biết đâm mạnh vào.

"Áh...ah...h..!!!!"
"Ư..ưm...!!!"
Cảm giác thật sung sướng, đã lâu rồi hắn không có quan hệ với một người đàn bà xinh đẹp như vậy, hắn không thể ngờ Mạn Ni lại đồng ý đến khách sạn cùng hắn.

Lúc nhìn thấy cô bước vào vũ trường Hoàng hậu, có rất nhiều đàn ông khác đến ve vãn nhưng Mạn Ni đều giữ im lặng, còn hắn chỉ mới cầm ly rượu đến mời cô.

Thì "anh có muốn ngủ với tôi không?"
Hắn tách hai chân của Mạn Ni dang thật rộng và ép sát xuống giường.

Dưới ánh sáng huyền ảo, dâm thủy rĩ ra khiến cho huyệt hoa càng ướt át, hai cánh hoa run rẩy như mời gọi hắn hãy chà đạp.

Gã đàn ông xa lạ càng điên cuồng hơn, hắn mạnh mẽ đem dục vọng đẩy sâu vào trong.

"Á..h..h..!!"
Cảm giác đau đớn cực hạng, nhưng lại rất sung sướng, Mạn Ni cắn chặt lấy môi hưởng thụ khoái lạc tình dục của đàn ông xa lạ mang đến cho cô.

"Ưm...m....!!!!"
"Áh...ah...!!!"
Tiếng rên rĩ chân thật của người phụ nữ này thật dể nghe, không như những con điếm rẽ tiền hắn đã từng chơi qua.

Không kìm lòng được, hắn muốn thử một lần cắn nát hai cánh môi mềm mại kia, nhưng khi hắn cúi người xuống chuẩn bị hôn Mạn Ni, thì...!
"Anh muốn làm gì?"
"Tôi..tôi..."
Mạn Ni lại đẩy hắn ra, trên đời này chỉ có Luật mới có thể hôn cô.

Tất cả đàn ông khác không có cái tư cách đó.

Mạn Ni bước xuống giường, mặc quần áo vào.

"Cho tôi biết tên của em." Người đàn ông lạ chòm người dậy, say đắm nhìn Mạn Ni.

"Anh hãy quên hết chuyện tối nay, xem như chúng ta chưa từng gặp nhau." Mạn Ni sau khi mặc quần áo xong, thì cầm túi xách rời khỏi phòng.

Qúa si mê người phụ nữ xinh đẹp xa lạ này, dù là lần đầu tiên gặp mặt.

Nhưng hắn đã nhất kiếm chung tình, một kẻ giang hồ như hắn, quen những ngày tháng chém giết mưa máu, không tin cái gì là tình yêu, cho nên bốn từ "tiếng sét ái tình" là vĩnh viễn cách xa hắn.

Nhưng lần đầu tiên, sau ba mươi năm, hắn biết rung động trước một người đàn bà.

Lúc Mạn Ni bước gần tới cửa, thì gả đàn ông lạ lập tức đuổi theo.

Hắn chạy ra cửa nắm chặt tay của Mạn Ni.

"0033090807 đó là số điện thoại của tôi...!chỉ cần em lên tiếng tôi có thể làm bất cứ chuyện gì vì em...lời của tôi hoàn toàn thật lòng."
"Tôi sẽ nhớ kĩ lời của anh."
Hoắc Mạn Ni mỉm cười rồi gỡ tay của hắn ra, nhưng hắn vẫn giữ chặt không buông, vì trong lòng hắn còn một thắc mắc.

Lúc nãy ở vũ trường Hoàng hậu, tại sao hắn lại may mắn được chọn.

"Tại sao em lại muốn lên giường với tôi?"
"Vì khuôn mặt anh giống một người."
Hoắc Mạn Ni hất tay hắn ra, rồi xoay mặt đi.

Tiếng giày cao gót vang khắp hành lang.

Người đàn ông vẫn còn đứng yên nhìn theo.

"Cộp..

Cộp..!!!!"
--------- Hết chương 71---------------.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui