"Đêm đó em đã làm gì Dục Uyển? tại sao cô ấy lại bỏ đi?"
Hoắc Luật bước tới nắm lấy cổ áo của Hoắc Phi xách lên. Vì hắn đã tìm kiếm hết cả Đảo nhỏ, vẫn không thể tìm ra Dục Uyển, họ trùng phùng chưa được bao lâu, hắn lại sắp mất cô vĩnh viễn một lần nữa.
"Làm gì sao? cũng như anh..."yêu" cô ấy thật nhiều, anh yêu cô ấy thế nào thì em yêu cô ấy như vậy"
Không cần Hoắc Luật nói ra, hắn cũng đủ ân hận vì chuyện tối hôm đó, nếu như hắn nhẹ nhàng biết kiềm chế bản thân hơn, có thể Uyển đã không bỏ đi. Lời lẽ của Hoắc Luật vừa lúc đụng chạm đến tự tôn của hắn.
"Bốp!"
Dáng vẻ ngông nghênh của Hoắc Phi đã làm cho tình hình thêm nghiêm trọng. Hoắc Luật lập tức giơ quyền ra, đấm thẳng vào mặt của hắn. Hoắc Phi nhận đòn liền đáp trả, hắn tung cước đạp ngay vào bụng của Hoắc Luật.
Mọi cuộc ẩu đả thường được mở màn như vậy....
Hai anh em liền lao vào nhau, như những cậu nhóc.
"Nếu không phải anh xuất hiện...em đã không làm hành động tồi tệ với Dục Uyển, tại sao anh lại đến đây hả?" Hoắc Phi lao tới ôm lấy Hoắc Luật rồi quật ngã hắn xuống sàn nhà.
Hoắc Luật lật người dậy, đè bẹp Hoắc Phi xuống dưới sàn, dùng khuỷu tay kẹp chặt lấy cổ của Hoắc Phi.
"Không có anh, em nghĩ mình có thể giữ được cô ấy ...nếu em có khả năng đó, thì từ nhiều năm trước đã không để đánh mất Dục Uyển."
"Anh có tư cách gì phán xét người khác...không phải anh cũng đã từng làm tổn thương Dục Uyển"
Vật dụng xung quanh vì họ mà lần lượt đổi chỗ, thứ có thể bể thì đã bể, thứ có thể gãy thì cũng đã gãy. Đánh đến khi mặt mũi cả hai đều bầm tím, quần áo xộc xệch, khắp người bốc mùi mồ hôi thì anh em họ mới chịu bình tĩnh lại ngồi xuống.
Hoắc Phi và Hoắc Luật tự động tách ra, cả hai ngã phịch xuống đất, mỗi người dựa vào một góc tường nhìn nhau, im lặng được một lúc lâu, và rồi lại mỉm cười.
Cảnh tưởng này khiến cho họ nhớ đến trận đánh nhau của nhiều năm trước, nguyên nhân cũng là vì Dục Uyển.
"Anh xin lỗi." Hoắc Luật là người lên tiếng , vì hắn là người đã ra tay đánh Hoắc Phi trước.
"Anh nói đúng...Dục Uyển bỏ đi chính là lỗi của em, em là một thằng ngốc...chỉ biết nói yêu Dục Uyển nhưng, chẳng làm được gì cho cô ấy ngoại trừ mang đến thất vọng"
Hoắc Phi gục mặt xuống, ẩn đi dáng vẻ bi thương của mình. Hắn đúng là một thằng đại ngu ngốc, trước đây đã sai giờ lại càng sai. Ông trời đã cho hắn thêm một cơ hội làm lại, mới đưa Dục Uyển quay về bên hắn nhưng hắn đã làm gì. Hắn đã không biết trân trọng còn khiến cô phải bỏ đi.
"Hai người lại đánh nhau?" .
Tất cả đồ đạc ở phòng khách đều bừa bãi lộn xộn, những chiếc ghế nằm ngổn ngang giữa sàn, những bình sứ nằm vỡ nát trên bàn hay nhưng cái tách nằm lăn lóc trong một góc, chuyện này còn phải tiếp diễn tới khi nào. Hoắc Phù đưa tay lên đỡ lấy trán.
Từ lúc mẹ con biến mất, thì căn nhà này liền biến thành bãi chiến trường tranh đấu, cứ vài tiếng là cha cô và bác lại choảng nhau một hiệp. Dùng không nghĩ cho sức khỏe bản thân, cũng nên thương cho kẻ phải khum lưng dọn dẹp hậu quả họ để lại. Sáng nay vừa mới quét dọn xong, giờ lại phải dọn tiếp, cô đâu phải là bảo mẫu trông trẻ.
Hoắc Phi và Hoắc Luật đều bật người dậy, mừng rỡ chạy đến trước mặt Tam Bảo. Hai ngày nay, bọn họ chia nhau ra đi tìm tung tích của Dục Uyển, anh em họ không phải người ở đây có thể không tìm ra, nhưng Tam Bảo sinh trưởng ở Đảo nhỏ có thể sẽ mang tin tốt về.
Kẻ gấp gáp, người khẩn trương cả hai cùng lúc lên tiếng.
"Có tin tức gì của mẹ con không?"
Trước sự mong đợi của hai anh em họ, là những cái nhìn nhau im lặng và thiếu sức sống chán nản hiện rõ trên gương mặt của Hoắc Lôi và Hoắc Phù.
"Rầm!!" Hoắc Phi bất lực đập, quay sang đập tay vào cửa.
Hoắc Kiêu nhìn thấy chú nhỏ đau thương như vậy, cũng cảm thấy có chút tội lỗi, nhưng không có cách nào khác. Vì một cái kết viên mãn của cho gia đình họ và hạnh phúc nửa đời sau của mẹ hắn, đành phải mạnh tay với mấy ông chú này, chịu khổ một chút, đau đớn quằn quại như vậy, họ mới nhận ra tầm quan trọng của mẹ hắn, sau này sẽ yêu và nâng niu trân trọng bà ấy hơn.
"Con vừa nghĩ đến một người, có thể... ông ta sẽ biết mẹ đang ở đâu?"
"Con mau nói cho chú biết..kẻ đó là ai?"
---------------------
Lữ gia.
Lữ Phóng đầu óc quay cuồng, mắt hoa, và vừa ngã sấp mặt xuống sàn. Hắn chưa kịp kêu đau, lại bị lôi dậy đánh tiếp.
"Cuộc sống quá nhàm chán sao? vợ của tôi mà anh cũng dám cưới...tên chết tiệt nhà anh, chắc anh chán sống?"
"Biết rồi sao?"
Lữ Phóng kênh mặt lên, mỉm cười nhìn Hoắc Phi
Sau một tháng dài kiêng cử đủ điều, và làm theo hướng dẫn của bác sĩ thì những vết thương trên mặt hắn đã hoàn hảo biến mất không để lại chút dấu vết nào. Nhưng còn chưa kịp đắc ý, thì giờ đây Hoắc Phi lại tạo ra thêm những vết thương khác.
Hoắc Phi vừa quay về thành phố, đã lập tức đem người đến Lữ gia đại náo một trận. Đánh từ ngoài cổng kéo đến đại sảnh, sau đó tấn công lên lầu. Khiến cho biệt thự Lữ gia gà bay chó chạy, từ trong ra ngoài đều không có chỗ nào được yên bình.
Sau khi nghe Hoắc Kiêu kể, một tháng trước mẹ hắn có nguy cơ phải gả cho người ta để trừ nợ. Thì cơn thịnh nộ của Hoắc Phi đã đùng đùng bộc phát, càng tệ hại hơn người đó lại là Lữ Phóng.
"Anh đã rất có thiện ý, muốn vợ chồng cha con các người đoàn tụ...mới tổ chức một buổi tiệc linh đình, còn đi phát thiệp mời cho từng người một...Khiêm, Luật và chú...người nào mà không có thiệp, là chú...lúc đó đã không thèm đọc mà quẳng ngay vào thùng rác." Lữ Phóng nhếch miệng cười, rồi đưa tay lên xoa xoa bên má bị sưng phù của mình.
"Và cả ba người các chú...chẳng ai thèm đến, đến khi vợ các chú bỏ trốn...lại chạy đi trách tội anh, có lý nào làm người tốt chẳng được đối xử tử tế"
"Anh muốn tổ chức hôn lể với vợ người khác, còn muốn được đối xử tử tế..."
Hoắc Phi túm cổ áo của hắn xách lên lần nữa.
"Vậy tôi giúp anh mồ yên mả đẹp và chọn cả ngày lành tháng tốt... để anh có thể hạ huyệt yên nghỉ, vậy có đủ tử tế?"
"Chú lo cho anh như vậy, sao anh dám nhận đây?"
Hoắc Luật và đám người hắn dẫn đến sau khi đã lật tung cả Lữ gia, đang từ trên lầu đi xuống. Hoắc Phi xoay người qua nhìn anh trai mình.
Hoắc Luật chỉ lắc đầu. Từng căn phòng nhỏ của Lữ gia, hắn đều đã kiểm tra, ngay cả người hầu trong nhà hắn cũng đem tra hỏi, nhưng một tin tức về Dục Uyển cũng không có.
Lữ Phóng mới hất tay của Hoắc Phi ra, và chỉnh sửa lại cổ áo của hắn cho ngay ngắn.
"Ngay từ đầu anh đã nói, vợ các chú không có ở đây."
Lúc này thì chuông điện thoại lại bất ngờ vang lên, mọi người đều nhìn nhau. Đó là điện thoại của Hoắc Luật, hiện lên trên màn hình là một dãy số lạ chưa hề có tên trong danh bạ.
Sự thờ ơ lãnh đạm trên mặt của Hoắc Luật liền bốc hơi, sau khi nghe được tiếng nói của đầu dây bên kia.
"Dục Uyển! em đang ở đâu?"
Nghe thấy hai chữ "Dục Uyển" phát ra, Hoắc Phi liền lập tức chạy đến, hắn chỉ muốn giựt ngay điện đang trên tay của Hoắc Luật.
Hiện tại hắn có rất nhiều điều muốn nói với Dục Uyển, chuyện đầu tiên sẽ là nhận sai và xin lỗi cô, hắn hứa sẽ không hành động lỗ mãng như trước. Tuyệt đối sẽ không làm cô giận bỏ đi, và chỉ cần cô quay về, cô muốn gì hắn cũng sẽ đồng ý.
"Luật! Là Dục Uyển đúng không? mau đưa cho em."
Nhưng khi Hoắc Luật chuyển điện thoại sang tay của Hoắc Phi thì tín hiệu bên kia lại tạm dừng.
"Dục Uyển! là anh...em đang ở đâu..Dục..."
Hắn còn chưa nghe được giọng nói của Dục Uyển thì cô đã ngắt máy. Hoắc Phi lập tức quay sang nhìn Hoắc Luật, vẻ mặt đầy khẩn trương .
"Luật! vừa rồi Dục Uyển nói gì với anh...cô ấy có nói mình đang ở đâu không? anh mau nói đi"
"Cô ấy nói...chúng ta đừng tiếp tục tìm cô ấy"
--------------------------
Tại một nơi cách xa cả hàng ngàn km, giữa đại dương mênh mông, một con tàu đang lênh đênh trên biển. Mặt nước biển được bóng hoàn hôn làm nhuộm đỏ...
Trên khoan tàu, đôi nam nữ đang nằm chung trên một chiếc ghế dài, nhìn cảnh hoàng hôn đang buông xuống qua khung cửa sổ. Từ xa cảnh đẹp thơ mộng là vậy, nhưng thực trạng khi đến gần thì lại khác.
Dục Uyển mơ màng ngủ thiếp đi trong lúc đang gọi điện thoại cho Hoắc Luật, chiếc điện thoại trong tay cô cũng trượt khỏi tay và rơi xuống ghế. Nhưng cô lại không có đủ sức để nhặt lên, vì khắp người mệt mỏi, tay chân bủn rủn như không thuộc về mình. Cô đoán là hắn lại vừa cho gì vào thức ăn, và giờ cô đang "tận hưởng" công dụng của thuốc.
Mặc dù mí mắt đã khép lại, và đang nằm trong vòng tay của Hoắc Khiêm. Nhưng Dục Uyển vẫn lầm bầm mắng chửi hắn trong miệng.
"Hoắc ...Khiêm.. đồ khốn"
Hoắc Khiêm nhặt điện thoại, vừa nghe thấy giọng nói của Hoắc Phi qua điện thoại thì liền ngắt máy và ném ngay qua cửa sổ.
Dục Uyển đã mất tích nhiều ngày, nếu cô còn không gọi điện về thì hai thằng em trai của hắn sẽ lo lắng đến phát điên. Và chỉ có một cách duy nhất để Luật và Phi ngừng tìm kiếm trong thời gian ngắn, là để chúng nghe thấy giọng nói của Dục Uyển.
Suốt nhiều ngày lạc trôi trên biển, cuối cùng Hoắc Khiêm đã đưa được Dục Uyển đến một nơi không ai có thể làm phiền. Hắn chưa từng đưa ai đến đây, ngay cả Hoắc Luật và Hoắc Phi cũng không biết đến sự tồn tại của nơi này. Một hòn đảo tư nhân thuộc quyền sở hữu của riêng hắn.
Tàu cập đất liền, Hoắc Khiêm liền ôm lấy Dục Uyển bước lên bờ. Từ xa đã có một chiếc xe rolls royce màu đen, cùng bác tài xế đứng chờ.
"Chủ tịch!"
Bác tài xế vừa nhìn thấy Hoắc Khiêm liền cúi đầu chào và mở cửa xe ra. Sau khi Hoắc Khiêm đặt Dục Uyển ngồi vào trong xe, thì bác tài liền hướng đến ngôi lâu đài cổ ở trên núi mà chạy.
----------- hết chương 30--------
Chủ nhật, ngày 17 tháng 2, 19
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...