Sự xuất hiện của Hoắc Phi đã là một thách thức lớn với Dục Uyển, cô lo sợ không biết sẽ cầm cự được bao lâu, thì giờ chạy đến một Hoắc Luật. Tâm trạng Dục Uyển đang hoảng sợ và rối loạn hơn bao giờ hết. Vượt trội lên dẫn đầu danh sách cơm áo gạo tiền mà cô phải đối mặt suốt nhiều năm, anh em họ giờ đã trở thành nổi lo cấp bách nhất.
Vì cô hiểu rõ bản lĩnh mình tới đâu, sức hút của hai anh em họ lợi hại đến mức nào. Một ngày, hai ngày...rồi ba ngày...cô không tự tin mình có thể tiếp tục cự tuyệt được mãi, sẽ bị rung động, sẽ bị họ mê hoặc và không thể thoát ra.
Nổi đau mà Hoắc Luật gây ra, sự tổn thương mà cô đã nhận được từ Hoắc Phi chỉ như vừa mới xảy ra. Cô không muốn vì một chút thiếu cương quyết, một chút mê muội nhất thời lại tự buộc mình vào cái vòng luẩn quẫn để không thể thoát ra.
Càng suy nghĩ thì Dục Uyển lại càng bị lạc lối, đi vào ngõ tối và mọi thứ lại mơ hồ chẳng giúp ích được gì, chỉ kéo theo những trận đau đầu. Không cô muốn phải tiếp tục suy nghĩ, giờ chỉ có thể binh đến tướng đỡ, tùy thời mà ứng biến.
Dục Uyển xoay người lại nhìn về phía căn nhà nhỏ của mình, nơi đang phát ra thứ ánh sáng ấm áp và âm thành tiếng đàn ghi-ta vang xa. Hình ảnh Hoắc Luật cùng Hoắc Lôi đang ngồi chơi đàn bên cửa sổ, khiến lòng cô dâng lên sự ngọt ngào, mơ tưởng đến một cái kết hạnh phúc, viên mãn trọn vẹn.
Cô bất giác mỉm cười rồi lại hoảng sợ, gấp gáp thu nụ cười của mình lại.
Mà hít một hơi thật sâu và thở dài ra....
Chỉ có bao nhiêu đó, đã khiến lòng cô dao động, thì những ngày tháng tiếp theo...cô làm sao đủ sức kháng cự.
Dục Uyển lấy chiếc áo cuối cùng trên xào ngang xuống và vắt lên tay mình. Lúc cô xoay người đi vào trong nhà thì có một bóng đen từ phía sau tiến tới. Hắn dùng tay che miệng cô lại và kéo cô đi.
"Ưm...Ưa...!!!"
Dục Uyển vùng vẫy kháng cự, khiến cho tất cả quần áo trên tay đều rơi xuống đất, những tiếng kêu cứu đều biến thành những âm thanh vô nghĩa dưới bàn tay to lớn của gã đàn ông, cô không thể mở miệng, hai chân giãy giụa trên đất..
Hắn thô lỗ kéo cô ra phía sân sau, bên cạnh nhà kho chứa đồ.
"Ầm..m...!!!"
Ngay cả mặt mũi của kẻ cưỡng ép mình thế nào Dục Uyển cũng chưa kịp nhìn ra, đã bị hắn đẩy ngã lên cánh cửa, cô muốn xoay người lại, thì hắn dùng tay ấn đầu cô lên cửa lần nữa, và tiếp đến cả người hắn nặng nề phủ lên người cô...
Dục Uyển hoảng sợ, cô muốn kêu gào, muốn phản kháng nhưng sức lực người đàn ông này quá đáng sợ.
Là ai...
Thân hình cao lớn cường hãn ép sát khiến cô không thể cử động, một tay giữ chặt lấy miệng cô để cô không thể hét kêu cứu, tay còn lại đang vén chiếc váy trên người cô lên cao, hắn vò lại thành một cục to rồi nhét vào miệng cô.
Chiếc quần lót màu trắng đơn địu đang bao phủ cặp mông căng tròn của Dục Uyển, bị hắn tuột xuống chỉ trong chớp mắt.
Cả người cô gần hoàn toàn trần trụi phơi bày trước không khí, nửa người trước bị dán chặt lên cửa, phía sau bị hắn ép sát. Hắn tùy thời có thể khi dể thân thể cô, bàn tay to lớn bóp mạnh lấy hai vú, tham lam nhào nặn không chút nhẹ nhàng, nhũ hoa bị miết chặt giữa đầu hai đầu ngón tay, nắm kéo đến sinh đau.
"Ưa...ưa...!!!" Cô hoảng sợ đánh rơi cả nước mắt, nước mắt xen lẫn nước bọt đang ướt dính cả mãnh vải trong miệng cô.
Cô run rẩy, khi cảm nhận được cây gậy nóng như lửa của gã đàn ông đang bừa bãi chà sát ở khe hở giữa hai mông, trục trặc tìm lối vào. Cô khiếp đảm, khép chặt hai chân, thì gã bất ngờ xốc người cô lên, khiến cho hai chân cô tách ra và đâm thẳng vào hoa huyệt đang khô khóc. Mãnh váy trong miệng cô cũng rơi ra, và rủ xuống, trùng hợp che lại bộ phận xấu hổ mà hai người đang dính chặt.
Cảm thấy chiếc váy vướng bận, hắn nắm kéo chiếc váy qua khỏi người Dục Uyển rồi vứt xuống đất. Trong khi cô toàn thân trần trụi, cảm nhận cái lạnh đang bao phủ da thịt mình, hắn lại nguyên vẹn quần áo trên người chưa cởi ra, chỉ có khóa quần là mở ra, lộ ra vật nóng to lớn đang cắm sâu vào hoa huyệt của Dục Uyển.
"Ưm....!!!"
Dục Uyển đau đớn cắn rách môi, huyệt nhỏ của cô tối qua bị Hoắc Luật ra vào suốt đêm vẫn còn sưng đỏ đau đớn, chưa kịp lành lại bị gã đàn ông lạ mặt chọc thủng. Côn thịt cương cứng đang chôn bên trong cô, cứ lớn dần ra như muốn ré rách huyệt nhỏ.
Vào rồi...
Dục Uyển tuyệt vọng không còn sức lực phản kháng, xụi lơ hai tay. Cảm giác xấu hổ dơ bẩn, trước giờ ngoại trừ ba anh em họ Hoắc ra, cô chưa từng quan hệ xác thịt với bất kì ai, giờ đây thân thể lại bị một kẻ xa lạ độc chiếm, quên đi nổi đau mà gã đàn ông đang gây ra cho cô, cô lại mang nặng mặc cảm tội lỗi với ba anh em họ Hoắc, đó là cái cảm xúc khốn kiếp gì khi cô đang bị cưỡng hiếp. Ngay cả cô cũng phẫn nộ chính mình, sao lại có thứ cảm xúc này.
Cô luôn miệng nói muốn tránh xa anh em họ ra, nhưng lại muốn vì họ mà giữ thân như ngọc, ngoài anh em họ ra cô không muốn ai khác chạm vào mình. Một chút cũng không...
Hắn cũng cảm nhận được nổi đau của cô, nên rất lâu vẫn không động. Trái với sự thô bạo vừa rồi, giờ đây hắn đối xử với cô rất dịu dàng. Cánh tay của hắn vòng qua người cô, xoa nắn phần bụng và từ từ đưa xuống hạ thể, ôm trọn lấy nơi mềm mại yếu đuối nhất của cô, những ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve lên xuống, như xoa dịu nổi đau nơi đó.
Hành động nhã nhặn của kẻ râu xanh, khiến Dục Uyển phải giựt mình thoát ra cảm giác tội lỗi. Hắn cúi người xuống hôn lên vành tai của cô, hơi thở có chút quen thuộc phà vào mặt. Khiến cho cả người cô run rẫy, chấn động.
Chỉ khi hắn dịu dàng như bây giờ, Dục Uyển mới có thời gian để mà bình tĩnh phán đoán. Mùi hương cơ thể này giống với...
"Anh xin lỗi"
Sau khi nghe được giọng nói của Hoắc Phi, Dục Uyển rất muốn quay lại tát cho hắn một bạt tay. Không, như vậy quá nhẹ, cô còn muốn dùng gập đập chết hắn. Rãnh rổi không ngủ, lại lôi cô ra nhà kho chơi trò cưỡng hiếp. Hắn không biết, vừa rồi cô sợ đến thế nào, cảm thấy tội lỗi thế nào vì không thể giữ thân cho hắn.
Đồ khốn...
"Chết tiệt!"
Hoắc Phi rất muốn đem người phụ nữ vô tâm thích làm tổn thương hắn ra chơi đến chết, nhưng làm cô đau, hắn lại đau hơn. Đó là lý do cho lời xin lỗi trước đó.
Nhưng khi nghĩ đến việc cô xem trọng Hoắc Luật hơn hắn, trước kia đã vậy, và bây giờ cũng chẳng thay đổi...Luật luôn dể dàng có được cô, còn hắn, thì dùng đến vũ lực để mà cưỡng ép...thì lửa ghen hờn tích tụ suốt nhiều năm, không để cho hắn buông tha Dục Uyển. Là nguyên nhân cho sự tức tức vừa rồi.
Dục Uyển cho rằng Hoắc Phi đã biết mình sai nên mới nhận lỗi và thu cây gậy nóng của hắn về. Thì ngờ đâu hắn vừa mới rút ra, huyệt nhỏ của cô mới được dể thở vài giây, nó lại nguyên dạng dữ dội đâm vào vị trí cũ, lần này còn sâu hơn lần trước. Cô đau đến hai chân không còn sức, hai tay chống lên cánh cửa đập ầm ầm.
"Áh...ah.!!!"
Tên thần kinh này...
"Hoắc Dục Uyển! người đàn bà đáng chết...tôi có chỗ nào thua kém Hoắc Luật...em nói đi, anh ấy làm em thế nào...thế này sao?" Hắn vừa nói vừa thúc sâu vào bên trong người của Dục Uyển.
"Áh...Áh...!!!"
Cô đau đến bật khóc, sự thô bạo như muốn xé rách thân thể cô.
"Hay là thế này?"
Vẻ tà ác đáng sợ hiện trên khóe môi, hắn lật người của Dục Uyển lại, để cô đối diện với ánh mắt đầy sự oán giận của hắn, để cô nhìn thấy, hắn đang hận cô đến thế nào. Hắn đặt hai tay cô lên vai mình, và nắm lấy một chân của cô đẩy lên cửa, vật nóng trực tiếp đâm mạnh vào bên trong.
"Áh..ah...!!!" Lần nữa cô lại bị hắn làm đau.
Nhưng cô lại không thể nổi lên một chút tia oán giận, khi nhìn vào dáng vẻ đau khổ của Hoắc Phi. Hắn đang khóc..
"Tại sao luôn là Hoắc Luật...tại sao trong lòng em chỉ có mỗi mình anh ấy, tôi phải làm sao thì trong tim em mới có một góc nhỏ giành cho tôi..."
"Hoắc Dục Uyển! em có từng yêu tôi không? nói đi..."
Hoắc Phi vừa nói vừa điên cuồng đâm mạnh vào người cô, mặc cho cô có tiếp nhận được cơn thịnh nộ của hắn hay không, cũng như nghĩa đen lẫn nghĩa bóng, hắn thật sự muốn chơi chết người phụ nữ này ngay tại đây, có vậy hắn và cô mới mãi mãi chung một chỗ.
"Hoắc Phi..em...em..." Cô bất tri bất giác, đưa tay chạm vào mặt hắn, muốn giúp hắn lau đi nước măt.
Lòng cô lại nhói đau, như ai đó đang dùng cả hai tay bóp lấy quả tim mình, nghẹn ngào khó thở. Khi nhìn thấy những giọt nước mắt của Hoắc Phi đang rơi xuống. Hắn đang là người làm "đau" cô, nhưng lại khiến cho cô có cảm giác hắn mới là người bị hại, và cô chính là người đã gây ra tổn thương cho hắn.
Đó chính là năng lực khó hiểu của Hoắc Phi.
"Đừng chạm vào tôi..." Hoắc Phi giận dỗi xoay mặt đi hướng khác, tránh đi cánh tay của Dục Uyển.
"Giờ tôi chỉ muốn bóp chết người phụ nữ xấu xa là em..."
Dứt lời, hắn tiến sát đến, cúi người xuống "cắn" nát môi của Dục Uyển, không chỉ môi mà tất cả trên người cô, hắn rất muốn nghiền nát ra. Có thể sẽ giảm đi phần nào tức giận Nụ hôn mãnh mẽ kéo dài, khiến hô hấp của Dục Uyển trở nên khó khăn hơn, những sợi chỉ bạc óng ánh theo kẻ hở giữa hai môi và chảy xuống ướt cả cổ.
Nụ hôn "tử thần" cũng kết thúc, cả hai tách môi nhau ra, hai người đều thở hổn hểnh và cụm đầu vào nhau, hắn ôm chặt lấy mặt của Dục Uyển.
"Em..em.. chuẩn bị tinh thần...sau đêm nay, tôi sẽ không bao giờ nhẹ nhàng với em."
Nói xong hắn lại thúc mạnh, đem vật nóng nguy hiểm đâm vào bên trong cô lần nữa. Và tiến đến mút lấy hai cánh môi của cô, tiếp tục dây dưa đầu lưỡi..
-------- hết chương 25---------
Chủ nhật, 27 tháng 1, 19
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...