Dục Tu Ký


Bình minh rồi cũng đến trên Lỗ Hà Trấn.
Khác hẳn vẻ nhộn nhịp đông đúc như mọi khi.

Buổi sáng hôm nay, cả Lỗ Hà Trấn dù ai cũng dậy từ sớm.

Nhưng cũng chẳng nhộn nhịp ồn ào như mọi ngày.
Hồi tưởng về chuyện tối qua.

Khuôn mặt tất cả mọi người đều thất thần.
Chỉ thỉnh thoảng nghe tiếng xì xầm.
“Sáng nay, ta thức dậy thì thấy đang ngủ với lão Phù, cả hai đều trần truồng, nghĩ đến là phát ói a”
“Ngươi còn đỡ, Trương tiểu tử còn ngủ với cả mẫu thân của hắn kìa…con mẹ nó…thật là tà môn”
“Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì ?”
Thậm chí còn có không ít nhân ảnh đang lên thuyền, rời bỏ Lỗ Hà Trấn này.
.
.
.
Những tia nắng sáng chiếu vào mắt khiến Lý Quý cũng thức dậy.
Vừa mở mắt ra, đã thấy mình nằm trên giường, y phục vô cùng chỉnh tề.
Hắn giật bắn mình.

Liền bật dậy, nhanh chóng xem xét xung quanh.
.
.
.
“Huynh dậy rồi đấy à ?”
.
.
.
Liếc sang chỉ thấy Đan Hiểu ngồi bên cửa sổ, nhìn sang hắn thâm ý.
Lý Quý cũng không có trả lời, nhanh chóng định thần.
Dù đầu đau như búa bổ, nhưng hắn vẫn nhớ mang máng tình cảnh hôm qua.
Chỉ thấy mặt khẽ nhăn.
- Ai da…đan dược của Tuyết Nhi…thật là tà môn.
Đan Hiểu nghe vậy bật cười, đi đến ngồi bên cạnh Lý Quý.
- Thấy trong người thế nào ?
Lý Quý chợt nhìn sang Đan Hiểu, như nhớ ra gì đó, sắc mặt cảm kích.
- Đa tạ, cũng nhờ muội tối qua…
Đan Hiểu liền ngắt lời.
- Không có gì, chỉ vì muội tu vi nhỉnh hơn nên tỉnh táo sớm một chút.

Dù nàng ta nói vậy, Lý Quý vẫn nhìn nàng ta mỉm cười cảm kích.
Hắn nhớ rõ.

Đêm hoan lạc tối qua, ngoại trừ Đan Hiểu thì cả 3 người là hắn, Tuyết Nhi, Lý Xuân Hồng đều như kiệt sức, nhấc chân cũng không nổi.

Cũng chính Đan Hiểu là người mang bọn tất cả lên giường, thậm chí nàng ta còn lấy Bổ Dương Đan tán ra cho hắn uống xuống, còn mang lại y phục cho Lý Quý hắn.
Thấy bộ dạng của Lý Quý, Đan Hiểu liền vươn tay ra sau, xoa xoa kiều đồn, châm chọc.
- Huynh cũng thật là điên, hạ thân bên dưới thì không nói, phía sau của ta mà cũng….
- Báo hại ta bây giờ vẫn còn đau a...
Lý Quý nghe vậy liền thoáng qua thất thố, như nghĩ gì đó, liền bật cười trêu chọc.
- Ta nhớ, muội....cũng không có ngăn cản à.
Đan Hiểu nghe vậy nhất thời không biết trả lời thế nào, chỉ bật cười.

Bỗng nghe Lý Quý nói.
- Xuân Hồng, Tuyết Nhi đâu rồi ?
- Hai nàng sáng nay dậy sớm, phát hiện hành tung một tên Thi Tông nên đã bám theo rồi.
Nghe vậy, Lý Quý giật bắn mình, nhanh chóng ngồi dậy.
- Không được…
Đan Hiểu thấy vậy bật cười.
- Huynh đừng lo, chỉ là một tên Nhân Ma tầng 2 thôi.
Nghe vậy, Lý Quý khuôn mặt mới giãn ra, chợt nhìn Đan Hiểu phức tạp.

Hắn nghĩ cho dù là tu sĩ Nhân Ma tầng hai đi nữa, hai nàng ta đi cũng có chút không thích hợp.

Dù sao việc này nên để Đan Hiểu, tâm tư cẩn thận, tu vi cao nhất trong đám đi mới đúng.
Đan Hiểu cũng vô cùng tinh ý, thấy sắc mặt của hắn cũng có chút hiểu ra, liền nói.
- Vụ việc tối qua khiến cả bờ Đông loạn lên, đám cao tầng tà phái quản lý nơi đây đến từng nhà kiểm tra, tìm hiểu nguyên nhân.

- Ta mà đi thì để huynh ở lại cùng các nàng thì càng không yên tâm hơn a.

Dù nàng ta nói vậy, nhưng hắn cũng biết.

“Đan Hiểu chính là lo lắng cho ta, nên mới ở lại nơi đây.

Dù gì ta cũng là thiếu chủ của Hợp Hoan Tông, nếu như có mệnh hệ gì…”
Nghĩ vậy, hắn cũng chỉ gật đầu, cũng không phản đối quyết định của nàng, nếu hắn là nàng, hắn cũng sẽ làm như vậy.
Đang miên man, chợt Đan Hiểu dúi vào tay hắn gì đó.

Nhìn xuống thì thấy là hai cái Nhẫn Trữ Vật và một chiếc túi nhỏ.
Hắn liếc sơ qua cũng biết, chiếc túi nhỏ này chính là Trữ Thi Vật, dùng để chứa các đầu Cương Thi.

- Hôm qua bộ dạng huynh như thất thần, nên ta đã thu thập của lão giả Thi Tông cùng nữ tử Thanh Phong hội kia.

Nghe vậy, Lý Quý có chút bất ngờ.
Đúng như lời nàng ta nói.
Sau khi xuống tay kết liễu lão giả Thi Tông kia, Lý Quý dù mạnh miệng, như cả người vẫn vô thức run rẩy, hệt như người mất hồn.
Dù sao, đây cũng là lần đầu tiên hắn xuống tay như vậy, cũng không tránh khỏi thất thố.
- Đa tạ nàng !
Thấy Đan Hiểu chỉ mỉm cười, không có trả lời.

Lý Quý liền nhìn xuống, ngưng thần, kiểm tra hai nhẫn trữ vật.
Không lâu sau, chỉ thấy hắn trố mắt.
Bên trong nhẫn trữ vật của nữ tử Thanh Phong hội kia có hơn 2 vạn hạ phẩm linh thạch, cùng vô số vật dụng linh tinh của nữ tử.

Còn trong nhẫn trữ vật của lão giả Thi Tông kia thì có hơn 5 vạn hạ phẩm linh thạch, cùng vô số vật dụng dường như dùng để mổ xẻ.

Nhưng đáng chú ý nhất là một chiếc ngọc bội sáng lập loè tinh quang, có màu xanh ngọc.
Hắn ngưng thần, phóng hắc linh lực vào ngọc bội kia thì mới biết vật này cũng không có tên.

Nhưng lại có tác dụng phóng ra một lớp màng mỏng.

Có tác dụng bảo vệ một số công kích đơn giản.
“Ngọc bội này cũng đã có chút sức mẻ, hẳn là không dùng được nhiều lần nữa.”
“Nhưng dù sao, ngọc bội này, cùng với hơn 7 vạn hạ phẩm linh thạch, cũng là thu hoạch lớn rồi.”
Chợt nghe Lý Quý cảm thán.
- Đúng là chỉ có….đánh cướp thì mới mau giàu a !
Đan Hiểu nghe vậy thì bật cười, cũng không có trả lời .
Chỉ đứng lên đi về phía cửa sổ, chẳng biết nghĩ gì.
Lý Quý lúc này vẫn chưa đình chỉ, không ngừng lục lọi bên trong nhẫn trữ vật của lão giả.

Bất ngờ, phát hiện ra 3 ngọc giản bên trên có khắc một chữ “Thi” nằm kín đáo trong góc.
Hắn nghĩ thầm.
“Hẳn là ngọc giản ghi lại công pháp của Thi Tông”
“Dù sao, biết địch biết ta, cũng dễ đối phó hơn"
"Cũng nên xem qua một chút”
Lý Quý liền phóng thần thức vào ngọc giản thứ nhất.

Không lâu sau, chỉ thấy hắn lắc đầu.
“Thi Tông cũng thật độc ác, muốn luyện một đầu Cương Thi, phải mổ lấy sạch nội tạng bên trong ra, chỉ còn chừa lại đan điền, sau đó đặt lên vô số cấm chế phức tạp”

“Nhưng cũng chẳng có thông tin hữu ích gì…”
Hắn liền phóng thần thức vào ngọc giản thứ hai.

Một khắc sau, khuôn mặt có chút thất vọng.
“Vẫn giống như ngọc giản trước, chỉ là ngọc giản này phân biệt phương thức luyện thi thể của Chính Phái và thi thể Tà Phái khác nhau chỗ nào”
Lý Quý đặt ngọc giản xuống, phóng thần thức vào ngọc giản cuối cùng.
.
.
.
.
.
Không lâu sau, chỉ thấy khuôn mặt hắn trợn tròn, miệng lẩm bẩm.
"Thứ này...."
“Dục…Thi Quyết này….con mẹ nó…thật tà môn”
“Trớ trú…thật đáng sợ…”
Chẳng trách Lý Quý kinh hãi như vậy, Dục Thi Quyết này trước đây vốn chỉ là tiểu thuật, để các tu sĩ Thi Tông chơi đùa, điều khiển người khác trong nhất thời.

Sau này mới dần dần phát triển thành một nhánh khác của Thi Tông.
Dục Thi Quyết tuy có một chữ Thi, nhưng kì lạ lại là…điều khiển người sống, chỉ sử dụng trớ trú độc ác để lấy đi 1 trong 9 tia hồn phách của nạn nhân, biến đối phương thành nô lệ để sai khiến.
Nhưng 9 tia hồn phách, mất đi một tia, không chết…nhưng chẳng khác gì chết.

Không còn thần hồn thì cũng chẳng còn tỉnh táo, chỉ có thể nửa tỉnh nửa mê, sống dở chết dở.
Vốn dĩ theo phương pháp truyền thống của Thi Tông, người của Thi Tông sẽ làm chủ hoàn toàn thi thể.

Nếu luyện lô hoả thuần thanh, thậm chí còn có thể khiến thi thể sử ra những công pháp độc môn lúc còn sống.

Nhưng yếu điểm rõ ràng, chỉ có thể điều khiển duy nhất một cỗ thi thể.

Vì vậy, tu sĩ Thi Tông thường chọn các cỗ thi thể ngang giai hoặc cao giai hơn một hoặc hai tiểu cảnh giới, để gia tăng tối đa chiến lực.

Cũng vì nguyên nhân này.

Khi đối đầu với các cao thủ Thi Tông cao giai, các tu sĩ khác sẽ thấy áp lực hệt như đang đối đầu với cả hai tu sĩ một lúc vậy.
Ngược lại.

Với Dục Thi Quyết.

Người thi pháp không hoàn toàn làm chủ cỗ thi, mà là chia sẻ quyền kiểm soát cơ thể với nạn nhân.

Vì vậy, nạn nhân vẫn có thể sống bình thường, thậm chí tu luyện.

Chỉ là tâm trí không còn tỉnh táo, có chút ngu muội.
Nhưng đây cũng là một nhược điểm chí mạng, không hoàn toàn làm chủ được đối phương, người điều khiển cũng không thể hoàn toàn vận dụng các công pháp của nạn nhân để công kích.
Tuy không thể công kích, nhưng ưu điểm là có thể phân chia thần thức để điều khiển nhiều cỗ thi cùng lúc.
Vì lý do này, trước đây Dục Thi Quyết luôn bị xếp xó, chẳng có đệ tử nào tu luyện.


Những đệ tử luyện pháp môn này đa phần là những đệ tử không có tiền đồ, bị ép buộc luyện Dục Thi Quyết.
Đa phần để điều khiển nạn nhân đi vào chỗ chết, để thế mạng hoặc cài cắm người vào các môn phái tìm hiểu tình báo.
Nhưng đến hơn 700 năm trước,
Lại có một vị tông chủ Thi Tông, lại là người luyện…
...Dục Thi Quyết !.
Năng lực chiến đấu không cao nhưng ông ta đã dùng chênh lệch tu vi để đè bẹp các đối thủ cạnh tranh của mình.
Từ cổ chí kim xưa nay chưa hề có, bởi lẽ vị tông chủ này tìm ra được phương cách hấp thu tu vi của những người trúng Dục Thi Quyết.
Cũng chính là bản mà Lý Quý đang phóng thần thức xem xét.
Nhưng cho dù tăng tiến tu vi nhanh đi nữa, không có năng lực chiến đấu, bấy giờ cũng có rất ít người tình nguyện luyện.
Mặt khác, pháp môn của Dục Thi Quyết lại xung đột với pháp môn truyền thống của Thi Tông.

Nên đệ tử Thi Tông chỉ đành lựa chọn phương pháp truyền thống mà bỏ qua Dục Thi Quyết này.
Trước đây Huyết Sa đưa Dục Thi Quyết cho Độc Cô Khiêm cũng đã khiến hắn lâm vào tình trạng khó xử tương tự.
.
.
.
.
.
Lý Quý vẫn đang chăm chú ngưng thần xem xét, sắc mặt thay đổi liên hồi.
“Người Thi Tông mà luyện ra một đống thi nửa tỉnh nửa mê, không có năng lực chiến đấu thì…để làm gì ?”
“Chả trách…chả trách…Thi Tông chẳng có ai luyện pháp môn này”
“Nhưng cũng thật tà môn…đánh cắp linh lực của người khác thành của mình…như vậy cũng không khỏi có chút…”
Hắn âm thầm phân tích.
“…khẩu quyết cũng như cách lấy đi hồn phách vô cùng đơn giản…”
“Phương pháp này có chút độc ác, nhưng lại hiệu quả không kém, thậm chí còn hơn cả Chú Thông Linh nữa”
“Đáng tiếc…đáng tiếc”
.
.
.
.
Sau mười mấy hô hấp.
Chợt suy nghĩ gì đó, hắn khựng lại, ánh mắt mở lớn.
“Khoan đã…nếu như……
…nếu như…
…ta tu luyện pháp môn này thì sao ?”
“Ta…ta vốn chỉ dùng pháp môn công kích của Hợp Hoan Tông cùng Không Thư….
.
.
.
.
.
Con bà nó….

...ta…
….cần quái gì một cỗ thi mạnh mẽ kia chứ ?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận